Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 53

Sở Vân Thăng từng nghe Tiễn Đức Đa nói, quân đội vẫn hy vọng đội hộ vệ thức tỉnh của nhân viên nhà trường có thể gia nhập tổ chức chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, cùng hộ tống dời nhân vật quan trọng đi trước, nhưng sinh mạng của đội hộ vệ là ở trường học, căn bản sẽ không vứt mặc kệ, mà mình lại từ chối yêu cầu của Đỗ đoàn trưởng, mới khiến cho quân đội coi trọng gã mặt dài kia thế.

Mặc dù bọn mặt dài vơ vét tứ phương, làm ác không ít, nhưng ưu điểm của bọn hắn cũng rõ ràng như khuyết điểm, bọn mặt dài tham lam, gửi hy vọng ở việc sau khi tới thành Kim Lăng, có thể có được đền đáp hậu hĩnh, vì thế mặt dài cũng không tiếc đắc tội với đội hộ vệ, cũng ném Dư Tiểu Hải ra bên ngoài, để bảo vệ lão già họ Chúc. Quân đội là tổ chức cường đại nhất thời đại này, có thể thỏa mãn khẩu vị của bọn mặt dài rất tốt. Có điều Sở Vân Thăng cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện này, bây giờ hắn chỉ muốn làm sao để giết nam nhân mặt dài.

Sở Vân Thăng biết Đỗ đoàn trưởng sẽ không vì một mình hắn mà lấy mạng nam nhân mặt dài, các anh em của nam nhân mặt dài há có thể đồng ý sao? Chỉ bằng một câu nói của nam nhân mặt dài, những người kia có thể liều mạng xông lên đánh nhau với hắn, bọn họ tất nhiên biết rõ đạo lý ôm nhiều thì bỏng, bởi vậy hắn cũng không hối hận lúc đó không nói điều kiện với Đỗ đoàn trưởng, hắn biết rõ cho dù có nói Đỗ đoàn trưởng cũng sẽ không đồng ý, Đỗ đoàn trưởng muốn đầy đủ đội ngũ bọn mặt dài.

Bây giờ hắn muốn giết bọn mặt dài, chỉ có thể dựa vào chính mình. Sở Vân Thăng ngồi trong đám người có chút bí ẩn, một cỗ thi thể đang ở cạnh hắn, gầy như que củi, chắc chắn mười phần là chết đói, nhưng những người bên cạnh đã sớm nhắm mắt làm ngơ. Đoàn học sinh ở bên xe buýt trường rối loạn một trận, sau đó tách ra một xe buýt, gạt đám người xuống, chậm rãi lái về chỗ quân đội tập trung. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Hắn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thủy Dao hình như vẫn còn ở trên xe buýt số 1, mình hẳn là đã coi như tự động rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh, chỉ sợ danh ngạch kia nàng cũng không thể tiếp tục hưởng dụng, có điều mình cũng không cần biết nhiều như vậy, người đều do mạng đi.

Sở Vân Thăng suy nghĩ với năng lực bây giờ của mình, lúc nguyên khí dư thừa, đã hoàn toàn có thể giết chết mười con Xích Giáp Trùng.

Mới vừa rồi bắn một trận, tiêu hao hơn một nửa nguyên khí của hắn, tiếp theo lại chém giết một phen, nguyên khí trong cơ thể đã còn thừa lại không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể dùng để chế một tờ Lục giáp phù mới.

Đạn cũng không có, tạm thời cũng chưa có cách bổ sung, có điều cái này cũng không gấp, bây giờ cần gấp nhất chính là vào Côn thành tìm một cái cung.

Ngay khi hắn đứng dậy định đuổi theo chiếc xe buýt kia, Sở Vân Thăng cảnh giác phát hiện tựa hồ trong đám người có người đi theo hắn, hắn lập tức đưa tay đặt trên thân Thiên Ích kiếm, bất động thanh sắc mà tiếp tục đi, chỉ có điều lại đổi một hướng khác.

Đi tới một chỗ bốn phía là bờ ruộng, hơi chút trống trải, Sở Vân Thăng lập tức đứng lại, rút kiếm quay đầu lại, nhìn mấy người đi đường xung quanh đang kinh hãi chạy.

Từ phía sau không ngờ dần dần hiện ra thân ảnh hai người Đinh Nhan và Diêu Tường.

Sở Vân Thăng có chút không hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ là Chung Nam phái bọn họ tới kéo chính mình trở về? Lại ngẫm nghĩ cũng cảm thấy không đúng lắm, Chung Nam nếu phái cũng phái Tiễn Đức Đa mới đúng.

Hắn vẫn giữ đề phòng, không có ý định mở miệng trước, xem thử đối phương có ý gì.

Đinh Nhan mở hai tay ra, cố cười nói: "Anh Sở thật đúng là cẩn thận nha, tìm một chỗ như vậy nói chuyện".

Thấy Sở Vân Thăng vẫn đề phòng không chút nhúc nhích như cũ, Đinh Nhan sờ sờ mũi, nói: "Có thể cho một điếu thuốc trước không? Chúng ta từ từ nói chuyện!"

Sở Vân Thăng không nói chuyện cũng không đưa thuốc cho gã, chỉ cười cười, Đinh Nhan người này ở lúc đối phó quái vật xúc tua kì quái để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trước khi chưa hiểu rõ ý đồ của gã, hắn không dám buông lỏng đề phòng, thời đại này người thường không thể tin vào thứ gì cả.

Đinh Nhan thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn thẳng vào hai mắt Sở Vân Thăng, nghiêm mặt nói: "Tôi cùng tiểu Diêu đã rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh của đại học Đông Thân!"

Sở Vân Thăng sửng sốt, thật sự hắn không ngờ Đinh Nhan lại nói ra chuyện này, hắn mang theo một tia nghi hoặc mà nhìn về phía Diêu Tường, hắn cảm thấy gã này thành thật hơn Đinh Nhan nhiều.

Diêu Tường tự nhiên gật gật đầu, nói thẳng: "Đội rác rưởi kia, không theo cũng chẳng có gì!"

Sở Vân Thăng cau mày, nói: "Hừ, có ý gì?"

Đinh Nhan hờ hững nói: "Một đội ngũ, một chết một bị thương, mà đội trưởng ngay cả rắm cũng không dám đánh, nhồi đầy đầu đều là đại pháp, đi theo đội ngũ như vậy, tương lai chết cũng không biết chết thế nào!"

Sở Vân Thăng mặt không chút thay đổi nói: "Chung đội trưởng xử lý như vậy, cũng chưa chắc không đúng, nếu thật sự đánh, đội hộ vệ không chỉ có thể một chết một bị thương, huống chi hắn còn bảo vệ phần lớn vật tư".

Đinh Nhan nhoẻn miệng cười nhìn Sở Vân Thăng nói: "Anh thật nghĩ như vậy à?"

Lời gã xoay chuyển, nói: "Bây giờ có thể cho tôi một điếu thuốc không?"

Sở Vân Thăng cảm thấy gã Đinh Nhan này càng ngày càng có thú vị, rút một hộp thuốc, ném một điếu cho gã và Diêu Tường, Diêu Tường không nhận ý là không hút.

Đinh Nhan nhả ra một ngụm khói, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ trong lòng anh hiểu rõ hơn tôi, Chung đội trường sai ở đâu. Anh có biết lúc ấy anh khiến mọi người rất rung động không, tôi thừa nhận tôi trước kia cũng xem thường anh! Lực lượng cường đại như thế, chỉ cần Chung đội trường phối hợp với anh, dẫn dắt toàn thể đội viên đứng về phía anh, đoàn trưởng kia căn bản là không dám nhúng tay vào!"

Sở Vân Thăng đúng là đã nghĩ tới điểm này, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng hắn chưa bao giờ yêu cầu xa vời sự hỗ trợ của người khác, thế giới này bắt đầu từ thời đại dương quang, hắn đã hiểu hết thảy đều phải dựa vào chính mình cố gắng để đạt được! Hắn giống như thuận miệng giải thích thay Chung đội trường: "Chung đội trường có lẽ vì nghĩ tới đại pháo của quân đội, sẽ không dễ dàng đắc tội với quân đội như vậy!"

Đinh Nhan cười lạnh nói: hắn chỉ cần dẫn dắt mọi người đứng ra, thậm chí không cần ra tay, là có thể uy hiếp đoàn trưởng gì gì đó rồi, chỉ cần ổn định quân đội, hắn thậm chí có thể đứng ở một bên, nhìn kỹ anh và tên mặt dài họ Cam đó chém giết, kết quả tất nhiên là bọn mặt dài bị thương nặng thâm chí là bị diệt toàn bộ, mà anh cũng nhất định thân bị thương nặng, đến lúc đó, chẳng những hai bên đều cầu trợ đội hộ vệ hoặc là quân đội, mà ngay cả lực lượng quân đội và đội hộ vệ cũng quay về cân bằng, đến khi đó, quân đội cũng không dám làm khó dễ Chung Nam, mà còn phải tiếp tục ủng hộ hắn!"

Trong lòng Sở Vân Thăng kinh ngạc, hắn nghĩ tới lúc ấy nếu Chung Nam đứng ở phía hắn, sẽ không xuất hiện chuyện Đỗ đoàn trường đáng hận kia đi ra ngoài phá đám, nhưng những suy luận sau đó, hắn liền chưa từng nghĩ qua, hắn cảm giác mình hình như cũng không nhất thiết phải suy nghĩ những chuyện này. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Đinh Nhan cười nói: "Anh xem bây giờ sắp thành cái dạng gì, chẳng những nhân tâm trong đội ngũ nguội lạnh, xe buýt cũng bị phân ra một chiếc, càng quan trọng hơn chính là bây giờ thế lực quân đội tăng mạnh, có lẽ sẽ không còn ủng hộ hắn như trước kia!"

Sở Vân Thăng nhìn gã ngẫm nghĩ, nói: "Không phải ai ở thời điểm đó cũng sẽ nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy, nói những thứ này, bây giờ cũng đã không còn bất cứ quan hệ nào với tôi".

Đinh Nhan cười cười, không phản đối, nhả một đám khói, nói: "Tôi chỉ là nói nguyên nhân chúng tôi rời đi".

Sở Vân Thăng nhìn qua đám người đang chạy đi, lo lắng hành động hộ tống của quân đội có thể diễn ra bất kỳ lúc nào, vứt tàn thuốc, nói: "Nếu như vậy, hai vị liền tự bảo trọng, hy vọng sẽ có lúc còn sống sót gặp lại!"

Đinh Nhan ngăn hắn lại, nói thẳng: "Tôi cùng tiểu Diêu, từ lúc anh rời đi, liền đi theo. Nếu đã tới tìm anh, chính là muốn kết nhóm lên đường với anh".

Sở Vân Thăng tất nhiên đoán được bọn họ nếu tìm đến hắn, nhiều ít cũng có ý này, nhưng bây giờ cũng không quá cần kết nhóm, nếu hắn muốn làm chuyện đánh lén ám sát, càng nhiều người càng vướng víu.

Cho nên hắn lắc đầu nói: "Tôi bây giờ chưa cần người kết nhóm".

Đinh Nhan đứng lên, chém đinh chặt sắt nói: "Không! Anh cần! Tôi biết anh sẽ đi tìm bọn mặt dài, nhưng anh cần một nội gian, một tai mắt trong nhóm của bọn hắn! Anh không thể nào mỗi phút mỗi giây đều nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ chỉ cần đi qua một lối rẽ, tiếp theo anh sẽ mất dấu vết mục tiêu! Mà tôi thì lại có thể làm nội gian này!"

Sở Vân Thăng khiếp sợ mà nhìn gã, gã đoán được mình muốn đi tìm bọn mặt dài cũng không kỳ lạ, có lẽ bọn mặt dài cũng sẽ đoán được.

Hắn khiếp sợ và kỳ quái chính là Đinh Nhan tại sao phải giúp mình đi làm nội gian này? Mình hình như cũng không quan hệ thân thiết với gã lắm, hơn nữa hắn không tự cho là mình có mị lực đặc biệt gì, có thể hấp dẫn người khác!

Càng quan trọng chính là, Sở Vân Thăng căn bản không tín nhiệm Đinh Nhan, thậm chí hắn hoài nghi đây là vì lấy lòng quân đội, thiết kế bố cục này!

Sở Vân Thăng gần như bắt đầu động sát tâm!

Quyển 2: Hành trình rời thành

"Vì sao?" Sở Vân Thăng không hề dao động hỏi.

Đinh Nhan bò lên bờ ruộng, chỉ vào chỗ không xa. Nơi đó có rất nhiều nam nữ già trẻ đang cúi sát nền đất lạnh như băng, cẩn thận mà đào bới con giun thậm chí chuột đồng chết rét phía dưới tầng đất, mỗi lần bắt được một con, liền nhét vào miệng, hoặc là giấu bên hông.

Gã đề cao thanh âm nói: "Thói đời này thay đổi, quy tắc thay đổi, trật tự cũng thay đổi, loài bò sát, quái vật có ở khắp thế giới, có thể làm sao chứ? Muốn sống sót, hoặc trở nên mạnh mẽ, phải thay đổi thành giống bọn chúng!"

Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, Sở Vân Thăng từ chối cho ý kiến.

Đinh Nhan quay đầu cười nói: "Chúng tôi ở lúc ở xưởng bánh mì đen đã từng thấy những thứ đó, anh hẳn là còn nhớ rõ, bây giờ có lẽ đã không chỉ là trùng tử đơn giản như vậy, phía trước còn có thứ gì, có trời mới biết. Tôi và tiểu Diêu chỉ là muốn bảo vệ tánh mạng, muốn trở nên cường đại hơn, muốn sống sót. Người thức tỉnh càng ngày càng nhiều, chúng tôi rất may mắn thức tỉnh trước, tôi dám cam đoan tương lai sẽ là thiên hạ của chiến sĩ thức tỉnh, cho dù quân đội cường đại cỡ nào, đều không ngăn cản được sự thật này, trừ khi khoa học kỹ thuật xuất hiện đột phá không thể tưởng tượng nổi".

Sở Vân Thăng hờ hững nói: "Có lẽ anh nói rất đúng, nhưng những chuyện đó vẫn như cũ không phải là lý do anh giúp tôi".

Đinh Nhan nhảy xuống bờ ruộng, trịnh trọng nói: "Anh là một kỳ quái nhất, đặc biệt nhất tôi từng gặp trong tất cả những người thức tỉnh, trước hôm nay, anh chưa bao giờ từng biểu diễn năng lực dù là băng hoặc hỏa, anh chỉ có dựa vào một kiếm, có thể chém giết Xích Giáp Trùng, khôi giáp trên người của anh thậm chí có thể ngăn cản công kích trí mạng của gã mặt dài. Nhưng những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là, hôm nay, anh lại có thể lợi dụng súng lục thi triển ra uy lực của năng lượng ám giống tôi! Còn nữa, người bạn Dư Tiểu Hải của anh, ở trong lúc chiến đấu với xúc tua kì quái ngày đó, chỉ có gã bị thương nhẹ nhất, mà gã rõ ràng thực lực cũng không cao, anh không thấy kỳ lạ sao? Sau đó ngay cả phi trùng cũng không thể xé nát hắn tại chỗ!"

Sở Vân Thăng lập tức cảnh giác, lạnh lùng nhìn gã nói: "Anh luôn quan sát chúng tôi?"

Đinh Nhan bình tĩnh nói: "Chỉ cần là người hơi để ý, đều sẽ cảm thấy thế, cũng không có gì kỳ lạ. Tôi nói rồi, anh mang tới sự rung động cho chúng tôi, đối với tôi mà nói, rung động này cũng không chỉ là năng lực công kích cường đại của anh lúc ấy, mà càng kinh ngạc hơn là anh vừa mới giết một con có xúc tua kì quái cũng không lâu, thế nhưng lại có thể khôi phục năng lượng nhanh như vậy, đây là điều tôi chưa từng gặp!"

Sở Vân Thăng không ngờ Đinh Nhan âm thầm quan sát phát hiện nhiều như vậy, có điều nếu hắn quyết định gia nhập đội hộ vệ, có lẽ cũng sẽ có người khác phát hiện hắn, hắn cũng không đặc biệt để ý.

Đinh Nhan tiếp tục nói: "Tôi và Diêu cũng không muốn biết bí mật của anh, mỗi người thức tỉnh chúng tôi đều có bí mật của mình, ai cũng không muốn bị người khác biết quá nhiều, chúng tôi chỉ là muốn hợp tác với anh, tôi làm nội gián bên trong, anh chỉ cần cung cấp một số thứ bảo vệ tính mạng giống như đưa cho Dư Tiểu Hải vậy là được".

Sở Vân Thăng là muốn tìm nội gián, như vậy hắn đối với việc truy tung sẽ thuận tiện hơn nhiều, nhất là khi hắn gặp trùng tử, cũng không trở thành vì muốn chiến đấu mà vứt bỏ mục tiêu.

Nhưng hắn có cảnh giác rất lớn với Đinh Nhan, nếu như là Diêu Tường, hắn có lẽ sẽ tin, nhưng Đinh Nhan, hắn cảm giác người này không thật lòng.

Đinh Nhan cười cười tự giễu: "Anh Sở, tôi biết anh không tin tôi lắm, nhưng không có cách nào, tôi không thể để không được bao lâu đi làm nội gián, hắn là người cuồng tu luyện, lại thành thật, nếu hắn đi, không bao lâu sẽ bị người ta phát hiện, mạng cũng không giữ được. Nói lui nói tới, anh Sở, anh thấy tôi có cần lừa anh không?"

Sở Vân Thăng ngẩn người, ngẫm lại một chút, gã đúng là không cần lừa gạt mình lắm, Đinh Nhan đại khái có thể bây giờ không đến tìm hắn, trực tiếp đi tìm quân đội, sau đó thiết kế một cạm bẫy, để mình chui vào là được rồi, căn bản không cần làm điều thừa, càng không cần dẫn Diêu Tường theo bên cạnh mình.

Nghĩ thông như vậy, cũng không nói gì, cho bọn hắn một vài tờ Lục Giáp Phù tiêu hao không bao nhiêu nguyên khí, mặt khác những nguyên phù này, hắn thậm chí có thể sử dụng liên hệ tính mạng của mình ẩn trong phù, ở thời khắc mấu chốt, có thể trong nháy mắt khiến Lục Giáp Phù trên người bọn họ hỏng mất.

Có điều Hỏa binh phù có thể tăng cường uy lực súng lục cho Đinh Nhan, bây giờ Sở Vân Thăng cũng không định chế cho gã, độ tín nhiệm của hắn với Đinh Nhan còn chưa đủ, chờ sau này hãy nói. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng vừa cười vừa nói: "Vậy hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Đinh Nhan vỗ vỗ bả vai Diêu Tường, gật đầu nói: "Hy vọng ba người chúng ta có thể sống tới thành Kim Lăng!"

Diêu Tường vẫn một mực không nói gì, gã tựa hồ rất tin tưởng Đinh Nhan, Sở Vân Thăng không nhàm chán mà đi tìm hiểu quá khứ bọn họ trải qua như vậy, có điều nghĩ cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Lúc này, Sở Vân Thăng và Đinh Nhan nói chuyện xong xuôi rồi, Diêu Tường cao hứng nói: "Anh Sở, anh thật lợi hại, anh biết không, tôi nằm mơ cũng muốn tu luyện tới trình độ kia!" Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng lắc đầu, lần nữa ngồi ở trên bờ ruộng với hai người, nói: "Nếu mọi người đã hợp tác, tôi liền nói rõ, tôi sẽ cung cấp cho các người năng lượng phòng ngự cùng loại với Xích Giáp Trùng, nhưng thời gian có hơi hạn chế, cường độ phòng ngự cao thấp cũng có quan hệ trực tiếp tới trình độ của các người, nhưng ít ra có thể chống đỡ công kích đồng thời của hai con Xích Giáp Trùng, nếu là ba con, sẽ có nguy hiểm".

Dù là Đinh Nhan vẫ luôn suy đoán năng lực này của Sở Vân Thăng sau khi nghe nói, cũng chắc lưỡi hít hà không thôi, đến nay, gã còn chưa từng nghe loài người có thể chế tạo loại năng lượng phòng ngự này, sự phòng ngự của mọi người phần lớn là dựa vào năng lực băng hỏa, bình thường băng có thể khiến chiến sĩ phòng ngự cao hơn một chút, mà chiến sĩ có năng lực hỏa thì công kích cao hơn một chút.

Sở Vân Thăng không để ý tới sự kinh ngạc của bọn họ, thời gian gấp gáp, hắn tiếp tục nói: "Bây giờ các người đều biết cả rồi, tôi nhất định phải giết chết tên mặt dài, báo thù cho anh em của tôi, nhưng năng lực tên mặt dài rất mạnh, dựa vào đánh lén thì không xử được hắn, xung quanh hắn còn có rất nhiều đồng bọn, muốn giết hắn, trước tiên phải xử hết những người này!" Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Đinh Nhan lấy tay nghịch súng, nói: "Anh định làm sao xử hết bọn họ?"

Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Đỗ đoàn trường rất nhanh sẽ tập trung đầy đủ toàn bộ lực lượng tinh anh, thoát ly đám người, từa nơi này tới thành Kim Lăng khoảng mấy trăm km, bọn họ sẽ gặp vô số quái vật, tất có chết chóc, chờ bọn họ diệt gần hết rồi, tôi lại âm thầm vào thời điểm chiến đầu của bọn họ, đánh lén đội viên bọn họ, khiến cho bọn chúng mất đi phòng ngự hoặc là gây trở ngại sự tránh né của bọn chúng, gián tiếp khiến chúng bị quái vật giết chết!"

Đinh Nhan gật đầu nói" Cách này không tệ, nhưng chúng ta phải lựa chọn chỗ bắt đầu ám sát cho tốt, không thể lúc quá gần thành Kim Lăng mới động thủ, cũng không thể quá sớm, phải căn cứ mức thương vọng của bọn họ, đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách báo tin cho anh, anh căn cứ thực lực của anh, quyết định thời cơ ra tay".

Sở Vân Thăng cười cười, có một nội gian bên trong thật tiện hơn rất nhiều, vì nắm chắc thời gian, Sở Vân Thăng lấy ra một ít đồ hộp và bánh mì, trước hết để cho Đinh Nhan và Diêu Tường ở một bên ăn, còn mình thì chế ra một tờ Lục Giáp Phù, bí mật đưa khí tức của mình, ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, phong ấn trên người bọn họ, Sở Vân Thăng cũng không giải thích gì, đúng như Đinh Nhan nói, mỗi người thức tỉnh đều có bí mật của mình.

"Tôi cần một cái nỏ hoặc là cung! Anh có biết trong Côn thành có câu lạc bộ bắn cung nào không?" Sở Vân Thăng cuối cùng ôm một tia hy vọng hỏi.

Đinh Nhan trầm tư một lúc, rồi lắc đầu nói: "Tôi cũng biết rất nhiều câu lạc bộ trong Côn thành, duy chỉ có chưa từng nghe có câu lạc bộ bắn cung, nếu nhất định phải có, hai người anh và Diêu Tường mai phục ở thành, bên trong hẳn có một số dân bản xứ không thể chạy trốn, có thể hỏi thăm thử, ngoài ra tôi sẽ lưu lại ký hiệu dọc đường, anh không cần lo bị lạc".

Sở Vân Thăng thở dài một tiếng: "Cũng chỉ có thể như thế, thời gian không còn sớm, mọi người hành động thôi".

Đinh Nhan phủi phủi bùn đất trên người, nói: "Tôi đi trước đầu nhập vào chỗ Đỗ đoàn trường, các người nếu theo sau, ngàn vạn lần phải cận thận, không nên tới gần quá".

Nhìn Đinh Nhan biến mất ở trong đám người tăm tối, Sở Vân Thăng đột nhiên nghĩ tới, Đinh Nhan mạo hiểm làm nội gián, chỉ đổi lại một tờ Lục Giáp Phù, thật sự đáng giá sao?

Có lẽ Đinh Nhan tự tin đó là việc rất nhỏ, mà cũng có thể tương lai Đinh Nhan muốn trao đổi thêm nhiều thứ trong tay mình!

Ai cũng không nói chính xác được chuyện gì.

Quyển 2: Hành trình rời thành

Đội ngũ tinh anh của Đỗ đội trưởng dưới sự bảo vệ của xe thiết giáp cùng đoàn người thoát ly, đi về phía thành Kim Lăng. Sở Vân Thăng lo không theo kịp tốc độ của bọn họ, liền lấy ra động cơ, cùng hai người Diêu Tường đi thật xa phía sau.

Đi chưa được xa, đội ngũ của Đỗ đội trưởng đã gặp đợt tấn công đầu tiên của bọn giáp trùng, đối với việc bên mình có hỏa lực với tính sát thương cao cùng với gần bốn mươi thành viên của đội chiến sĩ giác tỉnh, mười con trùng tới, khiến một người bị chết và vài người bị thương ra, cũng không tạo thành tổn thất gì lớn.

Sở Vân Thăng sau khi nhìn thấy tiện nghi như thế, hơn mười con trùng, đủ để hắn bổ sung được mấy tấm Nhiếp Nguyên Phù.

Dọc theo đường đi, số trùng xuất hiện cũng không nhiều lắm, có thể khiến đội ngũ của Đỗ đội trưởng ra tay không được bao nhiêu, tới khoảng tầm 20 giờ hôm sau, bọn họ có vẻ đã đến địa điểm Côn thành như trên bản đồ đã vẽ, lúc này xuất hiện trước mắt Sở Vân Thăng và quân đội không chỉ là những kiến trúc bằng thép và ximăng nữa mà còn cả một vùng tùng lâm được những loài thực vật cao to chưa từng được biết đến tạo thành.

Những ngôi nhà cao tầng đều được thảm thực vật kỳ lạ bao phủ, khắp nơi là những loài thực vật thân thô to, phảng phất như là chúng xuất hiện từ một không gian khác vậy.

Sở Vân Thăng nhận ra loại đại thụ này hiển nhiên là chưa từng xuất hiện ở trên địa cầu rồi.

Bên trong lúc này tràn ngập sương mù màu xanh dày đặc, tuy có chút ánh sáng nhưng hiển nhiên là rất âm u, trông giống như một con quái thú ăn thịt người đang há miệng chờ đợi con mồi tiến tới.

Quân đội ở phía trước có chút do dự, nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn tiến vào, từ từ khám phá không gian đầy sương mù này.

Sở Vân Thăng cẩn thận tiến tới, vừa vào tới thành thị thì đã cảm nhận được sương mù bao phủ xung quanh, nhưng sương mù này hình như không có nguyên hiểm, Lục Giáp Phù không có phản ứng gì, nhưng có vẻ tác dụng là khiến con người bị mê hoặc.

Những âm thanh ầm ĩ của đoàn người đã bị đẩy lại phía sau, không khí trong tùng lâm quái dị này hiện giờ yên tĩnh một cách kỳ lạ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Có một số loài cây trên thân của chúng có rất nhiều phiến trắng như bồ công anh, xe tăng đi qua đều bị những thứ này bám vào.

Có những cây khác thì trên đỉnh lại xuất hiện những trái cây to như cái TV màu hồng rực, trông rất đẹp mắt.

Nhìn thấy mấy thứ này, Sở Vân Thăng thiếu chút nữa đã không nghĩ mình đang đi tới nơi nguy hiểm!

Đường đi lúc này đã bị thảm thực vật xa lạ tàn phá, vì thế xe tăng cũng chỉ nhích được từ từ, mà xe máy thì phát ra tiếng ồn quá rõ, dễ khiến quân đội ở phía trước chú ý, thế nên Sở Vân Thăng liền thu lại ngày, sau đó đi bộ giống như Diêu Phi. Cũng may là quân đội tiến tới không nhanh, thế nên hai người nhanh chóng đuổi kịp.

Bốn phía lúc này là những tòa nhà cao tầng bị dây leo quấn chằng chịt, thậm chí có những căn nhà đã bị dây leo bò vào, khiến người ta cảm giác như đây là một tòa thành cổ bị vứt bỏ vậy.

Điều duy nhất khiến Sở Vân Thăng cảm thấy quen thuộc chính là những chiếu ôtô nằm lộn xộn trên đường, nhưng thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, những thi thể này đầu đều trông trơn, chứng minh rằng đám bọ cánh cứng đỏ đã từng tồn tại, chỉ là đến giờ thì bọn họ còn chưa phát hiện ra.

Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi vẫn tự nhắc mình đi theo phía sau quân đội, thường thì lo lắng xung quanh hoặc là trên đầu có bọ cánh cứng đỏ hoặc quái vật khác nhảy ra vậy!

Người ai mà không sợ hãi, nhất là vào thời kỳ này, mặc dù Sở Vân Thăng đã trải qua nhiều cảnh rất kinh khủng, nhưng lúc này hắn vẫn cố bình tâm, nép vào sau đại thụ, cảnh giác quan sát xung quanh.

Theo hành động thâm nhập của quân đội, thỉnh thoảng bên trong thành thị lại truyền ra những tiếng gào thét thảm thiết khiến người khác lạnh hết cả người.

Đường phía trước lúc này nhìn không rõ ràng lắm, rất nhiều địa hình đã bị thảm thực vật kia phá họai đến mức không thể đi qua được nữa.

Xe của quân đội hiện tại đang dừng trước một bệnh viện của ‘thời đại dương quang’, cũng không hiểu là để bổ xung thuốc men hay là chờ người đi đến trước dò đường.

Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi đang ngồi trên một cảnh cây cây có quả màu đỏ rực kia, hai người thậm chí còn có thể thấy được dịch thể lưu chuyển bên trong rẽ cây. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Ở phía sau có một khu nhà giao dịch bất động sản, bên trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy những tờ giấy giới thiệu về những căn phòng cần giao dịch, chỉ là lúc này bên ngoài lớp thủy tinh đã viết đầy những lời lẽ hoảng sợ về năm 2012 này.

Hắn lúc này lén lấy một điếu thuốc lá, rồi đưa cho Diêu Phi một lọ nước khoáng, Thiên Ích Kiếm thì để sát bên cạnh, không dám sơ suất chút nào.

Lúc này, lại một trận thanh âm chói tai từ phía bên kia tùng tâm truyền tới, Sở Vân Thăng ra dấu cho Diêu Phi cảnh giới xung quanh, còn hắn thì lộ đầu ra, ánh mắt nhìn lướt qua đám xe của quân đội.

Thanh âm của đám bình sĩ chuẩn bị súng đạn, cẩn thận vô cùng nhằm về hướng phát ra tiếng động, vì ai cũng không thể biết có cái gì sẽ lao ra từ bên trong sương mù!

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một, Sở Vân Thăng cũng cảm thấy kỳ quái, không biết là có phải vì không gian quá yên tĩnh hay không mà hắn cung thấy khẩn trương nhiều hơn so với trước đây.

Hai bóng người rốt cục đã xuất hiện trong tầm mắt, một trước một sau đang đối diện với đám quân đội, hai ngưoiừ lúc này hưng phấn như người chết khát gặp được mưa dầm, chạy rốn cũng nhanh hơn hẳn!

Nhưng mà lúc này, từ bên trong sương mù bỗng xuất hiện một thứ gì đó trông như vải bố, nó có một con mắt đỏ rực, nó đang đuổi theo sau hai người kia, rồi sau đó ‘nó’ như mở rộng ra, sau đó cuốn lấy người kia. Người bị cuốn lấy kia cố sức liều mạng giãy dụa nhưng đều uổng công vô ích, chỉ sau chốc lát thì nửa người trên đã hóa thành máu loãng, nửa người dưới thì tiếp tục rơi xuống đất.

Tiếp đó, từ trong sương mù lại xuất hiện thêm hai cái ‘tua’ nữa đang lao tới người còn lại. Quân đội lúc này đã không còn quản người kia nữa, tất cả súng ống đều trút đạn như mưa lên con quái vật cùng người đáng thương kia.

Ngón tay Sở Vân Thăng khẽ rung lên, điếu thuốc cũng rơi xuống đất, trong lòng hằn thầm nghĩ đây là cái quái gì? Cái kiểu chết thế này không phải khiến người ta sợ vỡ mật sao!

Nhưng may mắn là cái con quái này cũng không có lực phòng ngự mạnh như bọ cánh cứng đỏ, trong cơn mưa đạn rút cục nó cũng bị đánh gục trên mặt đất, chỉ còn lại một cái tua tàn vẫn đánh về phía đám quân đội trên xe thiết giáp.

Nhưng cũng chưa đợi đến lúc nó công kích, một chiến sĩ thức tỉnh hỏa đã đốt nó thành tro rồi.

Nhưng bọn họ cũng chưa kịp thở phào thì tiếng đạn đã mang đến phiền toái càng lớn hơn. Trong sương mù càng lúc càng xuất hiện nhiều con mắt màu đỏ hơn, rồi sau đó Sở Vân Thăng chợt nghe được tiếng của Đỗ đội trưởng hét lớn: “Lui!”

Xe tăng lập tức lui lại, Băng Năng chiến sĩ phóng thích hàn khí ra, Hỏa Năng chiến sĩ thì đứng trên nóc xe, chuẩn bị tấn công.

Sở Vân Thăng khẩn trương nhìn tới, rồi Diêu Phi lao ra, vì thế hắn cảnh giác nhìn về phía Diêu Phi đang lao tới, chỉ vừa nhìn thì hắn đã lạnh hết cả người, có ít nhất là bốn đến năm con mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

Hắn lập tức dựng thằng Thiên Ích Kiếm, hay chân bật lên, lao thẳng ra, hiện tại hắn chỉ có cách là nhanh chóng hạ con “Bố”* này, tuyệt đối không để nó làm cho đám quân đội phát hiện ra mình được.

Lực phòng ngực của “Bố” hiển nhiên là không mạnh mẽ gi, kiếm của Sở Vân Thăng vừa đâm vào, nó đã cuốn chặt lấy Thiên Ích Kiếm, thậm chí là cuốn luôn cả tay hắn vào, nhưng Sở Vân Thăng cũng phóng thích nguyên khí ra ngòai Thiên Ích Kiếm, thế nên chỉ trong nháy mắt đã nghiền nát con “Bố” này.

Một con “Bố” khác lập tức phi tới, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, hơn nữa Sở Vân Thăng cũng đang lo lắng đám quân đội phát hiện, vì thế không dám né tránh phạm vi quá lớn, nên chỉ chốc lát đã bị “Bố” cuốn lấy đầu, hắn chỉ cảm thấy Lục Giáp Phù nhanh chóng chống đỡ, nhưng bên trong “Bố” lúc này lại phòng ra một loại khí cổ quái, dần dần ăn mòn chiến giáp của Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng cảm thấy trong ngực hít thở dần không thông nên có chút kinh hãi, cố gắng nắm vỏ ngoài của “Bố” mà kéo mạnh, thế nhưng hiển nhiên là vô ích!

Dưới tình thế cấp bách, Sở Vân Thăng vội dựng thẳng Thiên Ích Kiếm, sau đó “Xẹt” một tiếng, mạnh mẽ phá vỡ sự bao vây của nó.

Quyển 2: Hành trình rời thành

Năm con quái vật, không ngờ lại có bốn con đánh về phía sở vân thăng, một con thì đánh về phía Diêu Phi, mà đến khi sở vân thăng phá nát con “Bố” cuốn lấy hắn, thì Diêu Phi cũng đã chém chết con quái kia.

Sở vân thăng cố kìm nén việc kiểm tra xem mình có bị thương không, hắn nhanh chóng kéo Diêu Phi ra vào góc khuất, còn phía trước lúc này đã xuất hiện hơn một trăm con mắt đỏ rực, đó chính là hơn một trăm con quái vật ghê tởm kia!

Loài quái vật này tuy lực phòng thủ không mạnh, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, nếu người bị nó tóm được, lập tức nó sẽ phun ra khí độc, con ngừơi hít phải sẽ dần bị khó thở. Sở Vân Thăng sở dĩ không làm sao chính là do công của Lục Giáp Phù, nếu không có phù giúp đỡ, có lẽ quái vật đã tiêm được thứ gì đó vào cơ thể hắn rồi!

Mà bị trên một trăm con quái này bao vây, điều này có nghĩa là gì? Chỉ sợ là Sở Vân Thăng bị bao vây cũng khó tránh khỏi bị biến thành vũng máu mà chết thôi! Chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy lạnh người rồi, vì thế đành nhanh chóng trốn đi, không dám có chút lộn xộn.

Cũng may đội ngủ của Đỗ đội trưởng đã thu hút đám quái này rồi, nhưng Sở Vân Thăng vẫn không dám ló đầu ra nhìn, tuy vậy những tiếng súng nỏ như mưa và tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tiếp vang lên.

Không biết đinh nhan có gặp nguy hiểm hay không? Sở Vân Thăng nghĩ chỉ cần hắn không rời khỏi đội, Lục Giáp Phù sẽ cứu hắn được một mạng.

Âm thanh dần dần rời xa, lúc này Sở Vân Thăng và Diêu Phi mới duỗi lưng, lo đầu ra quan sát xung quanh, sau khi đã xác định không còn con mắt đỏ nào nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sở Vân Thăng lúc này cũng không thèm cố kỵ Diêu Phi ở bên cạnh nữa, hắn dùng vật nạp phù thu mấy các xác của đám quái vật vào, chuẩn bị lúc nào có thời gian thì sẽ nghiên cứu sau, càng hiểu rõ đám quái này, tỉ lệ sống sót sẽ càng cao hơn.

Diêu Phi nhìn thi thể đám quái vật trên mặt đất cứ thế biến mất, mồm hắn há rõ to, tuy muốn hỏi Sở Vân Thăng nhưng lại không dám mở mồm, dáng vẻ trông rất khó chịu.

Sở Vân Thăng cũng không muốn giải thích, vì có một số việc càng nói sẽ càng loạn, thế nên hắn chỉ vừa thu xác quái vừa mở đường, lén lút theo sau quân đội.

Trên đường thỉnh thoảng lại gặp thi thể quái vật, tất cả đều được thu vào vật nạp phù.

Ngòai thi thể quái vật ra, còn có mấy xác binh lính chỉ còn lại một nửa, xem ra Đỗ đội trưởng cũng tổn thất không nhỏ.

Những xác chết này có người mặc quân trang, có người mặc quần áo bình dân, rất dễ dàng phân biệt được.

Cũng may là không thấy thi thể của đinh nhan, điều này khiến Sở Vân Thăng và Diêu Phi an tâm hơn nhiều. Hai người không dám lại gần quá, mà đội ngũ của Đỗ đội trưởng sau khi huyết chiến với đám quái vật kinh khủng kia thì lúc này cũng đã đi vào sâu trong sương mù, Sở Vân Thăng cũng không nhìn thấy được nữa, hắn chỉ đi theo phương hướng đại khái, hơn nữa còn cố gắng tìm kiếm ký hiệu đinh nhan tạo ra.

Đến lần thứ hai nhìn thấy đội ngủ của Đỗ đội trưởng, Sở Vân Thăng liền kinh ngạc phát hiện ra, hắn và Đỗ đội trưởng đều đã lạc đường!

Cái khu rừng kỳ quái này, càng đi vào trong thì sương mù càng dày đặc, tuy rằng cây cối thực vật đều có phát ra ánh sáng, vì thế tuy không đến mức quá u ám, nhưng vì sương mù quá dày đặc nên phương hướng căn bản là không thể nhận ra được.

Vốn thành phố này đường phố rất nhiều, lúc này đám người đang đứng ở trước một tòa nhà lớn có vẻ như bị cô lập trong biển sương mù, Sở Vân Thăng dù đã chuẩn bị bản đồ của thành phố này khi còn ở ‘thời đại dương quang’ nhưng mà giờ căn bản là không thể nhận ra hướng được nữa.

Trong đầu Sở Vân Thăng bắt đầu thấy hoảng, nếu như là ở Thân Thành, hắn còn có thể dựa vào kiến trúc quen thuộc mà nhận ra phương hướng, nhưng mà hiện giờ ở một thành phố xa lạ thế này, hắn làm sao nhận ra được? Hơn nữa vừa rồi hắn cũng không tỉ mỉ ghi lại lộ tuyến đã đi vì lúc nào cũng phải đề phòng đám quái vật có thể ẩn nấp ở xung quanh.

Đỗ đội trưởng đang ở phía trước hắn chắc cũng đang gặp vấn đề tương tự, vì thế hiện tại đoàn quân đã dừng lại, không biết là có phải đang nghĩ đối sách hay không.

Diêu Phi nhìn địa đồ mà Sở Vân Thăng cho hắn, dùng bút ghi chú một kiến trúc gần đây tên là: Ngân Hàng Công Thương, sau đó đưa ra kiến nghị: “Sở ca, tôi thấy chúng ta vẫn nên tìm một người dân bản xứ, vừa rồi di chuyển qua tôi cũng thấy không ít người dân đang trốn trong các tòa nhà đấy sao?”

Điểm này Sở Vân Thăng cũng đã nghĩ qua, chỉ là hắn thấy đội ngũ của Đỗ đội trưởng vốn là vương bài bộ đội, không ngờ đến cả đường mà họ cũng bị lạc, hơn nữa trên xe thiết giáp của họ còn có một bộ phận các nhà khoa học, lẽ nào không có tác dụng sao?

Nhưng sự thật đã chứng mình, đội ngũ của Đỗ đội trưởng đã bị lạc đường, hơn nữa so với Sở Vân Thăng thì họ còn sốt ruột hơn.

Lúc này Diêu Phi vừa nói xong, trong lòng Sở Vân Thăng lại đột nhiên kinh ngạc, thường thì mỗi khi có quân đội đi qua, dân chúng thường là sẽ ùn ùn lao ra, đi theo sau quân đội, thế mà hiện giờ hắn và Đỗ đội trưởng đã đi qua đến vài vòng rồi, nhưng ngay cả quỷ cũng chưa thấy ra một mạng nào cả!

Nhưng rõ ràng là bên trong các tòa nhà có người mà, chuyện này là sao?

Trong đầu Sở Vân Thăng đang loạn như có ma, cái thành phố đầy sương mù này, so với thành phố đầy các loài bò sát kinh khủng còn quỷ dị hơn nhiều.

Xem ra thực cần phải tìm một người dân địa phương hỏi thăm một chút! Mà hai người vốn đi theo sau đám người Đỗ đội trưởng, lúc này bụng đã đói run rồi, vừa lúc nên tìm một chỗ để ăn cái gì đó, có đinh nhan ở đội kia rồi, cũng không cần lo lắng đám quân đội đi đâu không rõ.

Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi đi đến một góc quẹo, tìm một quán cà phê, sau đó cẩn thận vô cùng dùng Thiên Ích Kiếm nhẹ nhàng mở cửa, sau đó mới đi vào.

Bên trong quán cà phê không có chút hỗn loạn nào, chỉ là bên trên vách tường có một sợi dây leo khổng lồ bám vào, hơn nữa còn có một chút ánh sáng, thế nên quán cà phê cũng không quá u ám.

Sở Vân Thăng kiểm tra cẩn thận cả lầu lên lẫn lầu dưới, sau khi xác định không có nguy hiểm gì mới cùng Diêu Phi ngồi xuống một góc, rồi lấy ra hai phần thức ăn.

Diêu Phi vừa cười vừa nói: “Tôi đã lâu rồi không được ăn phong phú thế này.”

Sở Vân Thăng ngửa đầu uống xong một chai nước, sau đó phân phó: “Cậu ăn xong thì ngủ đi một chút, sau đó đến tôi, nửa giờ sau, chúng ta sẽ đi, tìm người hỏi tình huống xem sao.”

Diêu Phi gật đầu nói: “Anh vừa nói xong tôi cũng thấy có chút mệt mỏi rồi.”

Hai người sau đó hàn huyên thêm vào câu, rồi Diêu Phi nhắm mắt dựa vào salon mơ màng ngủ một chút.

Sở Vân Thăng ngồi yên một lúc, hắn thấy có chút buồn chán, cũng không có tâm trạng nào luyện khí, vì thế hắn liền nghĩ kỹ lại cảm giác lúc hắn công kích đám quái vật mắt đỏ kia, hình như lúc đó nguyên khí phòng ngự của Lục Giáp Phù có bị chút hư hao!

Vừa nghĩ vậy, Sở Vân Thăng liền ngồi thẳng dậy, kiểm tra lại trạng thái của Lục Giáp Phù, quả nhiên là nguyên khí bị tiêu hao rất nhiều, lớn hơn hẳn trình độ tiêu hao bình thường!

Điều này có thể nói rõ rằng khí độc cổ quái kia của đám quái mắt đổ có tác dụng phá hủy nguyên khí bảo vệ!

Sở vân thăng nghĩ kỹ lại từ lúc hắn đi theo đoàn của Đỗ đội trưởng, không phải là không gặp được bọ cánh cứng đỏ, mà ngược lại, hắn còn gặp rất nhiều xác của bọ cánh cứng đỏ đã chết từ lâu. Sở Vân Thăng đã giữ lại rất nhiều thi thể, chuẩn bị lần sau luyện giáp thì sử dụng.

Hắn một lần nữa đem thi thể bọ cánh cứng đỏ này ra nghiên cứu tỉ mỉ một lần, trạng thái chết của đám bọ này không phải do hỏa năng hay băng năng của nhân loại gây ra, đại đa số đều không có đầu, thân thể cũng bị hòa tan rất nhiều, hơn nữa xung quanh con có rất nhiều thi thể của quái vật mặt đỏ, chẳng lẽ là quái vật mắt đổ vây công đám bọ cánh cứng đỏ?

Suy luận như thế, khí độc của đám quái mắt đỏ không phải là có thể phá phòng ngực của đám bọ cánh cứng đỏ sao?

Trái tim của Sở Vân Thăng không nhịn được mà nhảy lên, hắn sở dĩ không đối kháng được với số lượng lớn bọ cánh cứng đỏ và xúc tua chủ yếu chính là vì năng lực phòng ngự của chúng quá mạnh!

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức muốn lấy ngay thi thể đám quái vừa rồi ra, chuẩn bị làm thí nghiệm

Quyển 2: Hành trình rời thành

Quái vật mắt đỏ dài khỏang hai mét, toàn thân có màu xám như vải bạt, mặt trên có thể nhìn rõ những gân cốt màu hồng tím, đỉnh đầu có một con mắt lớn, sau khi chết thì biến thành màu nâu tối. Mà xung quanh con mắt có rất nhiều những tua nhỏ nên trông giống như là tâm của bông hoa.

Sở Vân Thăng lật qua lật lại con quái này, thậm chí còn đặt trên mặt đất mà dẫm đạp nhiều lần, nhưng vẫn không thấy loại khí độc kia phun ra.

Lẽ nào loại quái vật mắt đỏ này sau khi chết thì khí độc cũng bị mất đi? Sở Vân Thăng suy tư một lúc, sau đó móc Nhiếp Nguyên Phù ra, thử hấp thu nguyên khí của nó.

Chỉ được một lúc, trên Nhiếp Nguyên Phù đã xuất hiện băng văn nho nhỏ. Dáng vẻ chỉ khoảng 1/5, nhưng mà bọ cánh cứng đỏ thì lại có thể cung cấp được một vạch hỏa văn, từ đó có thể thấy được nguyên khí của đám quái mắt đỏ này kém quá xa so với bọ cánh cứng đỏ.

Sở Vân Thăng suy đóan, điều này có khả năng là do năng lực phòng ngự của quái mắt đổ kém quá xa bọ cánh cứng đỏ. Tuy rằng nói đồng cấp thì phòng ngự của băng năng mạnh hơn hẳn hỏa năng, nhưng nếu cấp bậc kém quá nhiều thì lại khác hẳn. Mà quái vật mắt đỏ cũng không có được lớp giáp cứng rắn để phòng hộ thân thể.

Chẳng qua khí độc kia vẫn không tìm được, Nhiếp Nguyên Phù cũng chỉ hấp thu thuần túy nguyên khí băng năng hoặc hỏa năng, còn đối với phương diện khác thì nó hoàn toàn không có phản ứng.

Sở Vân Thăng thu hồi lại Nhiếp Nguyên Phù, sau đó trong đầu lại đột nhiên sáng lên, hắn đem chiến giáp phù giải phong ấn khỏi cơ thể, sau đó thử dùng thi thể quái mắt đỏ để luyện chiến giáp.

Chiến giáp không có phản ứng gì, chiến giáp làm từ vỏ cứng của đám bọ dường như không có ý hấp thu cái xác như vải bạt này; ngược lại chỉ có Thiên Ích Kiếm là xoay tròn, hấp thu một tia năng lượng khí màu làm từ xác quái mắt đỏ, cái này chính là khí độc mà Sở Vân Thăng muốn tìm.

Vì bị chết nên khí độc của quái mắt đỏ cũng không nhiều, Sở Vân Thăng đem toàn bộ xác của chúng ra để Thiên Ích Kiếm hấp thu mà cũng chỉ được rất ít, kếy quả khiến hắn có chút thất vọng.

Thân kiếm vốn màu đỏ đậm lúc này ẩn ẩn xuất hiện một ít tia màu lam, nếu không quan sát kỹ, thật sự khó mà phát giác ra.

Trong vật nạp phù cũng có sẵn thi thể của bọ cánh cứng đỏ, Sở Vân Thăng dùng Thiên Ích Kiếm chém thử vào vỏ giáp, trình độ sắc bén không tăng hay biến hóa gì cả, vì thế có thể biết được khí màu lam kia chỉ có tác dụng với nguyên khí phòng ngự, nhưng mà hắn cũng không tìm thấy một con bọ cánh cứng đỏ nào để thử cả.

Sở Vân Thăng nhìn về phía Diêu Phi đang ngủ, cuối cùng hắn cũng bỏ đi ý định thử kiếm bằng Lục Giáp Phù trên người Diêu Phi, hắn sợ mình không khống chế tốt lực sẽ làm Diêu Phi bị ngộ thương.

Hơn nữa, vừa rồi Thiên Ích Kiếm cũng không hấp thụ được nhiều khí độc lắm, thử nghiệm hiểu quả cũng không rõ ràng lắm, hay là cứ chờ kiếm được thêm nhiều quái vật mặt đỏ hơn rồi tính.

Nhưng nghĩ đến đám quái mắt đỏ này sống thành bầy, Sở Vân Thăng cũng không có gan đi trêu chọc chúng.

Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến những tiếng bước chân hỗn lọan, Sở Vân Thăng liền vội vàng thu tất cả những thứ trên mặt đất vào trong vật nạp phù, đến cả chiến giáp cũng không kịp mở ra. Sau đó chỉ thấy một đám nam nữ liên tục tiến vào, họ nhìn thấy Sở Vân Thăng và Diêu Phi thì vô cùng sửng sốt.

Diêu Phi bị những người này tiến vào khiến cho giật mình tỉnh lại, hắn khẩn trương bày ra dáng vẻ chiến đấu.

Đám người tổng cộng có chín người, năm người nam và ba nữ, hơn nữa còn có một đứa trẻ, bốn người cầm thiết côn rất dài, bốn người còn lại thì cố sức bê một cái xác bọ cánh cứng đỏ làm lá chắn, còn đứa che thì đang cầm theo nửa cái xác của một con chó nhỏ.

Sở Vân Thăng liền mỉm cười thiện ý, nhìn dáng vẻ những người này chắc có lẽ là những người địa phương còn sống sót đến nay, ít nhất thì trong đó cũng có một người trên tay áo trái có dấu hiệu “Đội trật tự”.

Hắn cùng Diêu Phi đang muốn tìm dân bản xứ, muốn hiểu thêm một chút tình hình vì nơi này thật sự là quá quỷ dị.

Những người này đều rất cảnh giác với Diêu Phi và Sở Vân Thăng, họ lập tức đem tấm vỏ của bọ cánh cứng đỏ che trước người, hơn nữa còn đang do dự lùi dần ra ngoài.

Sở Vân Thăng chỉ vào mình và Diêu Phi, sau đó cười gượng nói: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, ở đây nghỉ tạm, vị này là bạn của tôi.”

Hiện tại Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi đều không có vũ khí đặc biệt gì bên người, mà chiến giáp của Sở Vân Thăng cũng chưa khởi động, Diêu Phi thì lại càng không muốn lên tiếng, hắn chiến đấu bằng tay không.

Mà đặc biệt là dáng vẻ hai người lớn lên cũng không phải loại hung ác, Sở Vân Thăng lại chủ động nói rõ lai lịch, vì thế lúc này những người kia mới thở phào một hơi, nhưng vũ khí vẫn chưa chịu buông ra.

Một nữ nhân trong đó ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Nếu là đi ngang qua, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các ngươi ở bên trái, chúng ta bên phải.”

Ở giữa quán cà phê là một sân khấu hình tròn, mặt trên đặt một cái dương cầm, thuận tiện lại chia quán thành hai phần.

Sở Vân Thăng gật đầu, muốn mở miệng nói chuyện tiếp nhưng đối phương đã lui về bên phải rồi, có vẻ họ không muốn nói chuyện với Sở Vân Thăng.

Hắn nhìn Diêu Phi, sau đó cùng cười bất đắc dĩ. Quả thật là hiện giờ thần kinh của loài người đều rất mẫn cảm, luôn luôn đề phòng có người tấn công cướp lương thực của mình!

Hơn nữa đám người kia đang có nửa con chó trong tay, vì thế làm sao có thể thả lỏng khi có đám người Sở Vân Thăng ở đây được.

Chẳng qua Sở Vân Thăng cũng không có ý định bỏ qua như vậy, vì hai người bọn họ hiện tại đang rất cần thông tin tình huống, sau đó còn muốn đi theo Đỗ đội trưởng nữa.

Ánh mắt hắn đảo qua thức ăn trên bàn, sau đó tiện tay cầm lấy nửa túi bánh quy mà hai người còn chưa kịp thu lại, hắn dự định dùng chỗ thức ăn này để trao đổi, dù sao thì đây cũng là cách dễ dùng nhất.

Hắn vừa bước lên sân khấu, thì “Ầm” một tiếng, cửa quán bị đá văng, một tên nam nhân tóc tai bù xù tay cầm một cái chân đao của bọ cánh cứng đỏ với năng lượng băng hàn cuồng bạo xông vào, theo sau đó là hai cô gái nữa.

Liên tục mấy tiếng “bộp…bộp” vang lên, mấy cái bóng màu nâu cũng lao từ bên ngoài cửa sổ vào bên trong, con mắt màu đỏ của chúng trông rất bắt mắt.

Trong lòng Sở Vân Thăng kinh hãi, hắn lập tức lui lại, khởi động chiến giáp trong nháy mắt rồi rútc ngay Thiên Ích Kiếm ra, sóng vai đứng cùng với Diêu Phi!

Chín người vào lúc trước cũng vội trốn sau vỏ xác, tay vươn thiết côn, vội vàng lui lại, xem ra bọn họ cũng rất có kinh nghiệm.

Quái vật mắt đỏ cũng không lập tức lao đến chỗ nam nhân tóc xù mà chúng nó xông loạn một trận, khiến cho một nữ nhân tuổi lớn hơn một chút vội chạy vào trốn ở phía sau.

Một con quái mắt đỏ đột nhiên lao tới nữ nhân kia, cuốn lấy nàng ta, rồi phi sang bên trái, nam nhân tóc xù thấy thế thì rất kinh hãi, lập tức kéo theo một nữ nhân khác, vừa chạy trốn vừa kêu lớn: “Mẹ!”

Nhưng mà lúc này, một con quái khác cũng bắt đầu lao tới, nó cuốn tới hướng nữ nhân tuổi trẻ hơn, khiến nàng ta chỉ kịp kêu lên một tiếng: “A Vũ! Lão công!” rồi liền bị khóa luôn, trong nháy mắt đã bị kéo ra xa khỏi nam nhân kia.

Nam nhân kia vốn đã lao đi được nửa đường nên lúc này chỉ đành sững sờ đứng đó!

Mỗi bên một thế giới!

Tuy là Sở Vân Thăng đã gặp qua vô số ngừơi trong cuộc huyết chiến, cũng xem qua phim ở ‘thời kỳ dương quang’, nhưng mà sự thật hiện ra trước mắt naỳy khiến hắn cảm thấy thật sự là quá tàn khốc!

Khí độc của quái mắt đỏ rất nhanh đã bao lấy ngừơi bị nó tóm, nam nhân tóc xù lúc này đang phải làm ra một lựa chọn cực kỳ đau đớn:

Cứu mẹ hay cứu vợ!

Quyển 2: Hành trình rời thành

Thân ảnh của Sở Vân Thăng nhoáng lên, một cước đạp vào ghế salon phía sau, mượn lực lao vút đến phía nữ nhân lớn tuổi, sau đó hướng về phía nam nhân tóc xù mà hét lớn: “Đi cứu vợ anh đi!”

Lúc này hắn ra tay, không chỉ vì vấn đề này đang quan tâm, vì dù chuyện này tuy không phải phát sinh trên đầu hắn, nhưng mà cũng khiến hắn như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ khác, hơn nữa hắn cũng có thời cơ ra tay, mà quái vật cũng chỉ có bốn con xung quanh, chỉ cần hắn và Diêu Phi không có gì bất ngờ thì vẫn đối phó được.

Kiếm phong của Thiên Ích Kiếm chém lên thân con quái vật đang bọc người phụ nữ lớn tuổi, trong chớp mắt đã tạo ra một lỗ hổng, còn Diêu Phi thì cố sức xẻ một đường, xé nát con quái.

Đối phó với con này xong, Sở Vân Thăng liền quay ngược kiếm, đánh về phía một con quái khác muốn đánh lén. Nguyên khí lóa lên, con quái đã mất mạng.

Nam nhân kia lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy Sở Vân Thăng đã cứu được mẹ của mình, hắn lập tức liền lao về phía vợ mình, phóng xuất ra năng lượng băng, muốn đóng băng con quái kia.

Trường kiếm của Sở Vân Thăng quay ngang, chém chết con quái xong thì vứng vàng hạ xuống đất, lúc này xác của hai con quái hắn giết mới rơi xuống.

Hắn nghiêng người nhảy về một bên, giơ kiếm chém tiếp về con thứ 3, lập tức lại cắt nó thành hai mảnh, con quái thứ 4 đang muốn đánh lén Sở Vân Thăng thì đã bị Hỏa Luân trảm của Diêu Phi đánh cho chết cháy luôn rồi.

Sau khi bốn con bị đánh chết, nam nhân kia cũng không biết dùng biện pháp gì mà cứu được vợ mình, diện mạo vợ hắn lúc này cũng không còn nguyên vẹn nữa, cơ thể cũng có vẻ không xong rồi.

Sở Vân Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát một lúc, phát hiện không có thêm con quái nào nữa, lúc này mới thoáng yên lòng.

Khí độc của quái mắt đỏ ảnh hưởng đến người thường còn hơn nhiều so với Sở Vân Thăng tưởng tượng nữa.

Nam nhân kia nhìn vợ mình, liên tục nói: “Em phải cố gắng sống.”

Còn mẹ của hắn thì cũng không hơn gì, khí quản cũng bị phá, căn bản là không thể nói chuyện, bà gia sống chết cũng chỉ giữ chặt tay nam nhân kia, mí mắt không chớp nhìn con trai mình, có lẽ như lưu luyến, lại như đang lo lắng, cứ thế cho đến lúc chết mới thôi.

Nam nhân kia vô cùng đau khổ, hắn nắm tóc mình mà bứt, phát ra tiếng gào thét đầy đau đớn, thanh âm thương tâm khiến người khác như đứt từng khúc ruột!

Cứu mẹ hay là cứu vợ, kết quả là cả hai đều không thể cứu được!

Mặc kệ là ‘thời kỳ hắc ám’ hay là ‘thời đại dương quang’, điều đau khổ nhất chính là nhìn người thân của mình chết ngay trước mắt mình nhưng mình không thể làm gì được!

Sở Vân Thăng yên lặng thu xác quái vật trên mặt đất lại, khi định thu cái xác con quái vật nằm bên cạnh nam nhân kia, thì nam nhân kia lập tức đoạt lại, anh ta điên cuồng phát tiết lên thi thể con quái, sau đó thì lao ra ngòai, nhìn về phía sương mù rồi gào lớn: “Tới đi! Lũ súc sinh chúng mày! Tới cắn chết lão tử đi! Tới đi, sao không tới nữa…”

Sợ tiếng kêu của hắn lôi kéo đám quái vật mắt đỏ tới, Sở Vân Thăng vội vàng lao ra kéo hắn vào, chỉ thấy người này cao khoảng 1m8. Sở Vân Thăng liền cứ thế kéo hắn vào trong quán, sau đó đặt hai thi thể người thân hắn ở bên cạnh. Còn đám nam nữ vào lúc trước thì chỉ nhìn qua hướng đó mà âm thầm thở dài.

Diêu Phi thì đi nhặt lại túi bánh quy và thức ăn mà Sở Vân Thăng vừa rồi đánh rơi trên đất, sau đó thành khẩn nói: “Chào mọi người, xin hỏi mọi người có phải người địa phương không?”

Có lẽ là vì bị vũ lực của Diêu Phi cùng Sở Vân Thăng làm kinh sợ, hay có lẽ là vì ngữ khí thành khẩn của Diêu Phi nên đối phương cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa.

Nữ nhân đầu lĩnh kia lúc này gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu như hai người đã nói là người đi ngang qua, tôi biết các người muốn hỏi gì.”

Nói xong nàng ta chỉ vào một nam nhân rồi nói: “Hắn cũng là người từ ngoài Côn Thành mà tới, nghi hoặc của các người tôi biết, thế nhưng chúng tôi không thể giúp được các người, bởi vì chúng tôi cũng không thể ra khỏi đám sương mù dày đặc này!”

Sở Vân Thăng lúc này mới cả kinh hỏi: “Cô có ý gì?”

Nữ nhân kia cười khổ một tiếng, nói: “Từ khi mặt trời biến mất, không lâu sau đó thì đám bọ xuất hiện, rất nhiều người đã chết đi, không lâu sau đó thì trong thành phố xuất hiện rất nhiều sương mù, cũng không biết chúng từ đâu tới, sau đó đám thực vật kỳ quái nà cũng xuất hiện cùng đám quái vật kia. Đám sâu thì dần bị quái vật trong sương mù kia tiêu diệt sạch, chúng tôi còn không vui được bao lâu thì đám quái này lại điên cuồng công kích con người, chúng tôi đã muốn trốn nhưng rồi lại phát hiện ra là không thể ra khỏi phạm vi sương mù bao vây được.”

Sở Vân Thăng không kìm lòng được hỏi: “Đấy là vì sao?”

Nữ nhân kia cười buồn, nói: “Vì sao ư? Chúng tôi nếu như mà biết thì sao còn phải trốn ở chỗ này nữa!” Sau đó cô ta lại nói tiếp: “Không chỉ người thường, mà đến cả những người đã thức tỉnh cũng không thể ra khỏi sương mù được, bọn họ nếu không phải chết trong sương mù thì cũng như đám ruồi không đầu chạy khắp nơi tìm lối ra, thế nhưng cũng chưa từng nghe thấy ai có thể ra ngoài được cả!”

Trong lòng Sở Vân Thăng nhất thời lạnh hẳn, nếu như không thể ra khỏi đám sương mù này, hắn làm sao mà tới được Kim Lăng? Làm sao tìm được bác mình? Lẽ nào phải sống cả đời ở đây sao?

Trên mặt Diêu Phi cũng hiện vẻ ảm đạm, có ai lại muốn chết dí ở địa phương này chứ.

Nhất định sẽ có biện pháp, Sở Vân Thăng không ngừng cổ vũ cho chính mình, hắn tuyệt đối không muốn mình mất đi lòng tin, đám sương mù này nhất định có gì đó cổ quái nên mới che dấu được lối ra, chỉ cần mình tìm được chỗ cổ quái, nhất định có thể tìm được lối ra.

Thường thì những chuyện thần bí, hơn phân nửa là xuất phát từ những điều không biết và xa lạ, chỉ cần mình tìm được nguyên nhân thì nhất định có hy vọng!

Trong lòng Sở Vân Thăng thoáng bình tĩnh lại, nghĩ đến thực lực của mình hiện tại vẫn chưa đủ, nguyên khí trong cơ thể chỉ đủ để giết khỏang mười con bọ cánh cứng đỏ, thân thể phải rèn luyện thêm ba bốn lần nữa mới có thể giết được mười một con bọ, nhưng so với đỉnh của cảnh giới Nhất Nguyên Thiên là mười lăm con thì vẫn có chênh lệch.

Mình hẳn là nên mau chóng đề thăng cảnh giời thì hơn, bằng không thì lối ra còn không tìm thấy thì mạng mình đã xong rồi!

Nghĩ đến đám người Đỗ đội trưởng, Sở Vân Thăng lại đột nhiên nghĩ ra, không bằng sớm đi đánh lén bọn nam nhân mặt dài kia.

Dù sao cũng không biết đến lúc nào mới có thể tìm ra lỗi thoát, mà nơi này cũng không đen thui như bên ngòai. Ở bên ngoài thì chỉ cần dùng đen pin chiếu xạ là có thể phát hiện mình, còn ở nơi này thì có thể lợi dụng được sương mù dày đặc, như thế ánh sáng sẽ yếu hơn, hơn nữa thiết bị nhìn đem cũng có thể dùng được, đúng là địa điểm để mình giết người tuyệt vời.

Sở Vân Thăng nghĩ đến chắc chắn đám người Đỗ đội trưởng hiện giờ còn vội hơn cả mình, bọn họ nhất định đang nóng lòng muốn tìm lỗi thoát, mà mình đi theo sau, nếu bọn họ có thể tìm được lối ra, với lại bọn họ còn có khoa học gia, về phương diện tìm kiếm có lẽ tốt hơn mình nhiều.

Mặt khác, chỉ cần đội ngủ của Đỗ đội trượng gặp đám quái mắt đỏ, chính mình ngoài việc đánh lén, đến khi đám quân Đỗ đội trưởng rút lui mình còn có thể không mất công mà kiếm một ít thi thể quái vật, dùng để luyện phù, thăng cao thực lực.

Trong lòng vừa tình toán, Sở Vân Thăng nghĩ lại thấy mình còn thiếu một cái cung, hắn ôm hy vọng mở miệng hỏi: “Được rồi, ai biết ở trong Côn Thành này chỗ nào bán cung không, hoặc là câu lạc bộ cũng được?”

Nhìn thấy đám người kia đều không nói gì, Sở Vân Thăng liền cầm lấy túi bánh quy trong tay Diêu Phi, mê hoặc nói: “Chỉ cần các người mang tôi đi tìm, để trao đổi, tôi sẽ cho các người ba túi bánh quy như vậy nữa!”

“Được!” Trong đoàn người có một nam nhân nhảy ra, lập tức đáp ứng luốn, chẳng qua hắn cũng hỏi lại: “Tôi biết một câu lạc bộ, có cung, thế như nơi đó rất nguy hiểm, không biết anh có dám đi không!”

Sở Vân Thăng không quá xúc động, hắn trầm giọng nói: “Nguy hiểm như thế nào?”

Nam nhân kia nói: “Không phải là có loại quái mắt đỏ này, mà là người, là một đám người vô cùng độc ác, bọn chúng có chiến sĩ thức tỉnh, có đạn, nghe nói khi không còn gì ăn, bọn họ ăn cả người, nơi đó vốn là một câu lạc bộ câu cấp cao, hiện giờ đã thành hang ổ của bọn chúng rồi!”

Sở Vân Thăng hiện giờ còn chưa muốn phiền phức như vậy, vì thế hắn suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngoài nơi này ra, anh còn biết chỗ khác có cung không?”

Nam nhân này lắc đầu, nói: “Tôi chỉ biết một nhà này, còn những nơi khác thì cho tới giờ cũng chưa thấy qua.”

Sở Vân Thăng cắn răng, quyết định đi trước xem qua những người đó rốt cục là mạnh đến mức nào, vì thế hắn gật đầu, nói: “Đi, thì chọn nơi này, nửa túi bánh quy này xem như tiền đặt cọc, anh dẫn tôi đến, chỉ cần thực sự có, tôi sẽ cho anh hai túi khác!"

Bình Luận (0)
Comment