Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 88

Phong Thú Phù của Sở Vân Thăng cũng có thể giam cầm được được thú và quái vật, chẳng qua điểm khác chính là sinh vật bên trong Phong Thú Phù không có linh hồn, chúng hoàn toàn bị hắn phong ấn không chế, không biết sợ hãi, không sợ chết, cũng không hề có tình cảm. Có thể nói, cũng không còn tính là một sinh vật sống, chỉ được coi là cái xác không hồn mà thôi.

Hổ con thì có linh hồn, tuy chỉ là linh hồn của một động vật, thế nhưng nó sống, nó biết vui sướng, phận nộ, cũng có dũng cảm và sợ hãi, nó cũng giống như mẹ của nó, có cảm tình rất sâu đậm với người nuôi dưỡng nó, biết trung tâm bảo vệ chủ.

Ít nhất…hổ con ngoài việc tiêu hao thịt sâu của Sở Vân Thăng ra nó cũng không cần tiêu hao nguyên khí của Sở Vân Thăng, hơn nữa năng lực thức tỉnh của nó càng ngày sẽ càng mạnh hơn.

Trên đường đi Sở Vân Thăng kiếm được rất nhiều xác sâu để làm lại chiến giáp, trước đây khi ở cảnh giới Nhất Nguyên Thiên, hắn chỉ có thể chế tạo Chiến Giáp Phù nhị giai.

Căn cứ theo những gì hắn nghiên cứu trong sách cổ gần đây, Chiến Giáp Phù nhị giai luyện ra đại khái có thể chia là ba giai đoạn:

Giai đoạn đầu là lúc Sở Vân Thăng luyện ở cảnh giới Nhất Nguyên Thiên, lúc đó luyện ra chiến giáp lần đầu tiên, sách cổ nhận định là chiến giáp loại một, đẳng cấp, lực phòng ngự, giá trị thể năng tăng đều là thấp nhất!

Mà đến khi Sở Vân Thăng đột phá đến cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, trong cơ thể hình thành nguyên khí bản thể, lúc này luyện ra chiến giáp là trình tự thứ 2, gọi là chiến giáp loại hai, hắn sau lại luyện lại chiến giáp ở thành phố sương mù, khiến chiến giáp trở lên kiên cố và mềm mại hơn, đây là một giai đoạn, chỉ có điều lúc đó thời gian quá gấp, nguyên liệu là giác xác của trùng thu thập không đủ, không thể hoàn toàn hòan thành hình thái loại hai của chiến giáp, nếu không thì cũng không dễ dàng bị phá tan như thế.

Giai đoạn cuối cùng, chỉ có thể luyện khi đến đỉnh phong của cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, lấy thực lực khi nguyên khí gần như hoàn toàn dung hợp với cơ thể để luyện mới ra được chiến giáp loại ba, đây là chiến giáp cực mạnh có thể luyện được ở cảnh giới Nhị Nguyên Thiên.

Đương nhiên, nguyên liệu cũng sẽ khác đi, thế nên uy lực mỗi giai đoạn cũng khác nhau, mà nguyên liệu hiện tại Sở Vân Thăng có thể dùng cũng chỉ là giáp xác của Bọ Cánh Cứng Đỏ, mà có cao cấp hơn cũng chỉ là của Bọ Cánh Cứng Xanh mà thôi.

Bởi vậy Sở Vân Thăng thường cảm thấy chiến giáp của mình gọi là giáp trùng thì chuẩn hơn.

Sở Vân Thăng dùng những mảnh giáp xác thu được không nhiều lắm để luyện ra một chiến giáp loại một, rồi cất hổ con vào trong hộp để ở ngực, sau đó tiếp tục đi về hướng Kim Lăng.

Đi rất lâu, dựa theo bảng chỉ đường Sở Vân Thăng mới miễn cưỡng đóan ra được là sắp tới Tích Thành.

Mà số lượng sâu xuất hiện cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dồn dập, hắn mấy lần muốn đi thêm nhưng đều bị bức lui về.

Sau khi chiến xong một trận, Sở Vân Thăng sợ mình dừng lại quá lâu sẽ hấp dẫn quái chân dài đến, hơn nữa lại bởi vì phía nam có Thái Hồ ngăn cản nên chỉ có thể đi về phương bắc, phải đi một vòng lớn, theo Trường Giang mới chạy tới được Kim Lăng.

Lại tiếp tục trôi qua mấy ngày, hổ con lúc này cũng lớn thêm một vòng, cái hộp nhở đã không còn đủ chỗ cho nó nữa.

Tốc độ của Sở Vân Thăng cũng nhanh phi thường, hổ con căn bản là theo không kịp. Vì thế Sở Vân Thăng chỉ đành tay trái ôm nó, tay phải thì cầm kiếm chạy đi, cứ đến thời điểm tương đương với ban đêm thì mới kiếm chỗ bí ẩn để trốn.

Đám sâu không thèm quan tâm đến có ánh sáng hay không, lúc nào chúng cũng có thế hoạt động, không cố kỵ điều gì cả.

Cũng may là hổ con khá ngoan, có vài lần Bọ Cánh Cứng Đỏ dạo qua, nó cũng không phát ra âm thanh.

Hổ có tập tính ngủ ngày, buổi tối mới hoạt động, hổ con tuy là chưa mở mắt đã mất mẹ, nhưng mà tập tính từ trăm vạn năm của nó cũng không thay đổi.

Sở dĩ Sở Vân Thăng phải tìm chỗ bí ẩn để trốn đó là khi hắn ngủ, lúc đó thì hổ con lại cảnh giới giúp hắn, thính giác của nó rất tốt, hơn nữa lại có năng lực hệ phong, khiến nó có thể phát hiện sâu từ rất xa.

Mỗi khi có tình huống lạ thường, hổ con sẽ không ngừng liềm mặt Sở Vân Thăng khiến hắn tỉnh lại. Sở Vân Thăng lúc đó sẽ ômg chặt nó vào ngực, tay cầm Thiên Ích Kiếm, tùy thời chuẩn bị chém giết hoặc chạy trốn!

Một người một hổ, ở thế giới u ám này nương tựa vào nhau, cứ mỗi đêm lại cố gắng vượt qua bầu không khí khủng hoảng.

Sở Vân Thăng mất đi thiết bị nhìn trong đêm, vì thế hắn tận lực cố tránh thời gian tối tăm nhất, cho dù là khi đó có một vài con sâu lạc đàn ở quanh.

Đám sâu có cách liên hệ riêng, thời điểm mình không nhìn rõ cái gì mà đi chém giết chúng thì rất dễ bị đàn sâu bao vây đuổi giết, thậm chí lúc đó có thể sẽ chạy nhầm vào ổ sâu.

Vì thế hắn và hổ con thà tình nguyện trốn ở một góc lạnh lẽo trong đêm còn hơn là đi ra ngoài họat động.

Cũng may là có Lục Giáp Phù bảo vệ nên mùi của hắn và hổ con không lộ ra, chỉ cần không phát ra âm thanh thì sâu sẽ không phải hiện ra tung tích của họ.

Đến thời điểm xuất hiện ánh sáng nhạt, Sở Vân Thăng lại mang theo hổ con tham ngủ chạy về hướng bắc, đến tối khi Sở Vân Thăng ngủ say thì hổ con lại canh gác cho hắn.

Có hổ con cảnh giới, hắn mới có được giấc ngủ ngon kể từ khi Dư Tiểu Hải bị Bọ Cánh Cứng Xanh mang đi.

Vài ngày sau, vì tránh né số lượng lớn sâu hoạt động, tốn nhiều thời gian Sở Vân Thăng mới tới được Lâm Thành, số lượng sâu vẫn không giảm, trực giác nói cho Sở Vân Thăng biết, hướng tây nhất định có đàn sâu vô cùng kinh khủng.

Vào một đêm có gió, bầu trời không một tia sáng, Sở Vân Thăng đang chuẩn bị mang hổ con trốn vào một nhà dân, thì hắn lần đầu tiên thấy được ở bầu trời hướng tây xuất hiện một đám mây hình nấm!

Ánh sáng rực rỡ lóe lên khiến thế giới cũng sáng sủa hẳn, sau đó ánh sáng dần tắt đi, chỉ còn lại đám mây lửa đang lan ra theo hình bán cầu ở cuối chân trời, tất cả trông giống như một cây nấm ma vậy!

“Đạn hạt nhân! ! !” Tư duy của Sở Vân Thăng đột nhiên lóe lên.

Một vụ nổ lớn như thế, xung kích có thể xóa tan tất cả, lấy trung tâm của đám mây hình nấm mà tỏa ra, mọi vật thể ngăn cả nó đều bị hóa thánh tro bụi!

Bụi bay mịt mù, cuốn theo những cơn bão cát đá vụn đi xa.

Một lát sau, sóng xung kích từ hướng chân trời đã hướng tới gần vị trí của Sở Vân Thăng.

Trong nháy mắt đó, Sở Vân Thăng liền phản ứng ngay, hắn ôm hổ con, chạy trốn nhanh như thỏ!

Bình Luận (0)
Comment