Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 109 - Đặc Cấp Tổng Nghiên Cứu

Ông già của “tổ cưu chiêm thước” giờ đây vô cùng sợ hãi, hắn đã ở đây một thời gian, Bạch đại ca là người thế nào,hắn vô cũng rõ, mặc dù không phải là giết người không chớp mắt, nhưng cũng chẳng phải là loại hiền lành gì. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Phần này đều là địa bàn của Bạch đại ca, một mình thâu tóm thì không dám nói, nhưng ít nhất không ai dám động vào, mặc dù là con trai của mình là người của tổng bộ nghiên cứu, cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, mỗi tuần đều đưa cho đại ca Bạch cái gọi là phí trị an, ai bảo con trai ông ta là thành viên bên ngoài của tổng bộ nghiên cứu cơ chứ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Giờ đây thế sự hỗn loạn, cảnh sát đã không còn tác dụng gì nữa, những võ sĩ bóng đêm đó thường không sợ súng ống, đám bộ đội có thể áp chế được võ sĩ bóng đêm, chỉ có chính võ sĩ bóng đêm ở các địa bàn khác nhau mà thôi, bộ đội phải tập trung vào tuyến phòng ngự bên ngoài, không có nhiều người để thăm dò từng ngóc ngách, họ chỉ phòng hộ những khu quan trọng của những đơn vị trọng điểm, tổng bộ chỉ huy cũng phó mặc cho sự tồn tại của họ.

Từ lúc con trai của ông gặp phải may mắn lớn,vào vọng ngoài của tổng bộ nghiên cứu, có nguồn lương thực cố định, tiếp đến con trai ông ta lại dùng lương thực và thuốc men đổi lấy căn nhà này, người trong nhà mới được coi là ổn định hơn một chút. cống nạp cho đại ca Bạch đúng thời hạn, mấy nhà bên cạnh thỉnh thoảng bị võ sĩ bóng đêm tìm đến cưỡng hiếp con gái và cướp lương thực, hoặc là đến cướp bóc gì đó, nhưng nhà ông ta vẫn cứ bình yên, không có sự hỗn loạn gì quá lớn.

Vừa nãy không lâu, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt đột nhiên đem hai võ sĩ bóng đêm xông đến, ông vốn còn tưởng đó là đến để cưỡng hiếp hoặc là đến để cướp đồ ăn, vì thế phản ứng đầu tiên của ông ta là khoá chặt tất cả con gái đàn bà vào phòng ngủ,cầm một khẩu súng chuẩn bị liều mạng, kết quả không phải là đối thủ của người ta, bị khống chế trong tích tắc.

Điều làm ông ta ngạc nhiên hơn nữa là, người này đã đến nhưng không phải để cướp người hay cướp đồ ăn, mà là đến vì một chuyện khủng khiếp khác, tìm chủ nhân cũ của căn nhà này.

Người có người thân là một võ sĩ bóng đêm, chỉ cần người võ sĩ này không quá yếu, cơ bản có thể bảo vệ địa vị của người đó ở thành Kim Lăng, giờ đây, nếu như người võ sĩ này bình thường thì cũng thôi, dựa vào địa vị của con trai, vẫn có thể miễn cưỡng đối kháng lại được, có lẽ hắn ta cũng không đòi được căn nhà lại.

Nhưng. Người trước mắt quả thật quá mạnh, quá lợi hại, đừng nói đến thái độ cung kính của những người khác trên xe với hắn ra, vừa nãy trên xe ông ta đã nhìn thấy, ngay đến cả đại ca Bạch đều không dám động vào, người của mình đã bị chặt mất một cánh tay mà chỉ có thể nhịn nhục, lại còn phải nói mấy câu nịnh nọt, võ sĩ bóng đêm thế này, làm sao nhà ông ta có thể dây vào được.

Nhà cửa ở thành Kim Lăng này quả thật quá quan trọng, mặc dù có thể lấy một ít đồ ăn để đổi lấy nhà, nhưng điều đó cũng chỉ nói lên tính quan trọng cực đoan của thức ăn, chứ không nói lên rằng nhà không đáng của. Trước khi con trai ông ta chưa đổi được căn nhà này, cả nhà ông ta ngủ ở trên đường phố, đến những tiểu khu đều bị đuổi ra, không trốn vào đâu được.

Cái lạnh có thể lấy đi sinh mạng của một con người ngủ trên đường phố bất cứ lúc nào, nửa đêm cũng có thể có người mò tay sang mở áo con gái của ông, thậm chí khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, đứa con nhỏ trong lòng ông không thấy đâu nữa.

Đồ ăn không bao giờ dám để đến ngày hôm sau, có bao nhiêu là phải ăn cho bằng hết, nếu không thì những con quỷ đói mắt hau háu nhìn đó, sẽ làm cho anh không bao giờ tình lại được .

Chỉ có nhà, hơn nữa, những căn nhà được bảo vệ, mới có thể thoát khỏi những cơn ác mộng đó, mặc dù vẫn lạnh lẽo, vẫn khổ sở,nhưng ít nhất đã có tấm chăn mà đắp, ít nhất không còn phải lo có người đến cướp thức ăn bất cứ lúc nào, ít nhất không phải để cho con gái có bầu rồi mà không biết cha đứa bé là ai.

Nhưng giờ đây, ông già đã phát hoảng, ông không biết phải làm thế nào, trong đầu là một mớ hỗn độn, ông ta rất mâu thuẫn, một mặt nghĩ đến người đang lo lắng đi tìm người thân trước mặt ông, có lẽ sẽ không đòi căn hộ đó, nhưng ai mà biết được, nếu nhe hắn ta tức giận lên sẽ giết hết cả nhà của mình,một mặt khác ông ta lại hi vọng người này có thể tìm được chủ nhân cũ của ngôi nhà đó, nhưng thế thì mình sẽ mất ngôi nhà này.

Ông già đang hết sức dày vò đau khổ, nhưng không ngờ thời gian qua nhanh đến thế, chiếc xe của Đoạn Đai Niên đã đến gần tổng bộ nghiên cứu rồi, ở vị trí rất xa, đã bị mấy binh sĩ tay lăm lăm khẩu súng, và cả những đội tuần tra mặc áo đen kịt ngăn lại, nếu đi về đằng trứơc, nhất định phải có giấy thông hành, nếu không thì chỉ có bị giết không phải hỏi.

“Con trai của ông tên là gì, chức vụ, ở bộ phận nào?” Sở Vân Thăng quay đầu lại nghiêm nghị hỏi.

“A” ông lão tỉnh lại từ trong cơn mơ, nói lắp bắp:” Nó tên là Trình Bình Văn, thu thập viên tư liệu tình báo của bộ phận nghiên cứu, còn cụ thể thế nào thì ông già tôi thật sự không nhớ rõ.”

“Lão Đoạn, anh đã quen những việc này, anh thấy lấy mấy thứ này có thể mua chuộc được chúng vào báo cho một tin không?” Sở Vân Thăng lo lắng mấy tên gác canh cửa này đầy đủ thức ăn, thì thế nào cũng không quan tâm gì đến đồ ăn, thế là lấy ra một đám thuốc lá, chocolate,kẹo, thậm chí là một bình rượu quý đã chuẩn bị từ lâu, đều là những vật xa xỉ,làm cho mọi người đều ngẩn ra.

Bình rượu đó, đã trở htành truyền thuyết ở thành Kim Lăng rồi, những thứ này,chỉ cần mang ra là có thể đổi được mạng của mấy người rồi ấy chứ.

“Được, tôi đi thử xem sao. chỉ cần có thuốc lá và kẹo là được rồi, những đồ khác anh cất đi.” Đoạn Đai Niên nói hơi cuốn lưỡi vào.Rượu? Mình lâu lắm rồi không gặp được, những đồ này đều đã bị tổng bộ chỉ huy liệt kê vào hàng hoá hiếm rồi.

Đoạn Đại Niên cầm thuốc lá và kẹo, đi đi lại lại một vòng trước vạch cảnh giới, rồi lại vòng lại nói:” Không được,Sở huynh đệ, bọn họ ba người một tổ nhỏ, ba tổ lại thành một đội nhỏ, ở rất gần nhau, không làm cách nào nói chuyện riêng được.

Sở Vân Thăng nhìn vạch phòng vệ giới nghiêm, nếu xông qua nhất định không được, mình vẫn chưa có khả năng đối địch với bộ đội, ở đây lại không có người gác cổng và người thông báo như hồi còn mặt trời, binh sĩ và đội tuần tra cũng không muốn nói chuyện, việc này đúng là khó khăn.

“Sở Huynh đệ, tôi có một chủ ý, không băng anh tiến hành kiểm tra đẳng cấp ở tổng bộ võ sĩ bóng đêm trước, với năng lực của anh, nhất định có thể lấy được bằng chứng nhận, dựa vào thân phận này,anh có thể nghĩ cách đi vào tổng bộ điều tra rồi, tổng bộ bóng đêm làm việc 24h một ngày, giờ cũng có thể đi.” Tôn Thiên đề nghị.

Đây là một biện pháp, nhưng có thể sẽ kéo dài thêm chút ít thời gian nữa, Sở Vân Thăng đang muốn vào trong đó gấp, nghĩ đến ông già này đã từng nói” Đợi con trai ông ta về đã rồi tính” thế là hỏi:” con trai ông mấy giờ ra ngoài vậy?”

“Cái này thì không chắc được, có lúc nó bận đên nỗi ba bốn ngày đều không về được, tôi thật sự không biết, việc của nó là việc của tổng bộ nghiên cứu, chúng tôi cũng không dám hỏi nhỉều.” Ông già lo lắng đáp

“Xem ra chỉ có thể đi đến tổng bộ võ sĩ bóng đêm trước vậy.” Sở Vân Thăng nói, vừa định lên xe, lại nhìn thấy hai chiếc xe quân đội, một chiếc trong đó viết dòng chữ “Đặc cấp chuyên dùng của bộ tổng nghiên cứu” từ đằng sau luồn ra đây, dừng lại trước xe của Sở Vân Thăng, một người sĩ quan quân đội nhảy xuống, cầm một văn kiện đưa cho binh sĩ đứng gác sau hành lang.

Người gác cửa kiểm tra cẩn thận, rồi hành quân lễ, vẫy vẫy tay, mấy người binh sĩ ngay lập tức mở hành lang. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Sở Vân Thăng nhìn qua tấm kính trên xe họ, mấy bóng người ngồi đằng sau rất quen thuộc, nên hắn bước lên trước mấy bước.

“ Mời đứng lai” Cửa sổ xe hạ xuống, thò ra một khẩu súng đen ngòm, một người cảnh vệ mặt lạnh nói, thế sự giờ đây, tất cả mọi người đều rất cảnh giác, nếu như không phải nhìn thấy đám võ sĩ đằng sau Sở Vân Thăng, thì có lẽ chẳng còn chữ “Mời” nữa.

Lúc này, hành lang đã được mở, chiếc xe chầm chậm tiến vào, Sở Vân Thăng cuối cùng cũng đã nhìn ra, những người đó chính là giáo sư Tôn của binh đoàn 21 núi Đỗ Kỳ, trong lúc nguy cấp hắn bèn hét lên:” Giáo sư Tôn, đợi một chút”

Đoạn Đại Niên và mấy người đó đều chết lặng, lần này chiếc xe “Đặc cấp chuyên dụng tổng bộ nghiên cứu” đã dừng lại, sau đó lùi lại về sau, rồi đi đến điểm trước đó.

Một ông già từ trên đi xuống, trước ngực là một chiếc huy chương của tổng bộ võ sĩ bóng đêm, bên trên có hình sao và cả chữ “Tổng bọ nghiên cứu”.” Đặc Cấp”.

Đoàn Đại Niên suýt tí nữa thì không thở nổi nữa, tổng nghiên cứu “Đặc Cấp” của tổng bộ nghiên cứu mình chỉ mới nghe qua, đó là nhân vật ở trên đỉnh chóp ấy chứ.

Còn ông già bị Sở Vân Thăng bắt lại, mặt càng trắng bệch hơn: thôi xong rồi,xong rồi, người này không ngờ quen với cả tổng nghiên cứu của tổng bộ nghiên cứu. Con trai mình trước mặt người ta là cái gì cơ chứ, có lẽ lần này chết thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment