Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 145 - Thương Vương Bị Thương

Khi đợt trùng tử thoái lui đã là hơn 8h sáng ngày thứ hai, cuối cùng thì những lỗ hổng của phòng tuyến phía Nam đã được khép lại, những người vận chuyển xác trùng tử và cứu thương là những người làm chủ chiến trường, trận địa vẫn bận rộn như vậy.

Hắc vũ độc lập đoàn của sư đoàn số 9, lúc này cũng đang hết sức mệt mỏi, đặc biệt là Lư Quốc Long, tên này đã ngủ biến từ lúc nào, hắn đã rất mệt mỏi vì tham gia việc gia cố hai lỗ hồng vì Sở Vân Thăng thúc ép.

May thay tối qua đội đã được nghỉ ngơi, thay đổi phòng tuyến.

Sở Vân Thăng chiến đấu liên tục từ tối qua, vừa buồn ngủ vừa mệt, cũng chẳng thèm để ý đến vết máu và xác trùng tử vương vãi trên người, cứ thế mà ngồi xuống, ăn thức ăn mà hậu cần mang đến.

"Xin hỏi, vị nào là Sở Vân Thăng? " Một quân nhân đeo kính, mang theo công văn, ôn tồn hỏi, bên trên dặn dò hắn là phải lịch sử mời người đến gặp sư trưởng.

"Là tôi!" Sở Vân Thăng ngồi ở hàng cuối cùng, dựa vào chỗ đã được đám xác trùng tử đóng băng lấp kín, đang trộm dùng Nhiếp Nguyên phù để bổ sung nguyên khí.

"Sở tiên sinh, chào anh, tôi là Khâu Thiệu Khâm của sư đoàn số 2, Dương sư trưởng bảo tôi đi mời anh đến gặp sư trưởng 1 lát". Khâu Thiệu Khâm sờ sờ cặp kính nói.

Sở Vân Thăng chau mày, hắn bây giờ đang rất mệt mỏi, còn phải tranh thủ hấp thu nguyên khí của trùng tử, nếu nguồn nguyên khí này mất đi thì không lấy lại được, vì vậy đây là lúc rất quý giá, hắn thậm chí không ngủ để thu nạp nguyên khí, lấy đâu ra thời gian để đi nói chuyện với sư trưởng chứ?

Huống hồ hắn đã nghe tin, sư đoàn số 2 chính là đội của Đỗ Kì Sơn, có biết về hắn dù ít dù nhiều, nếu lại là chuyện bảo mình đi đặt bom thì hai bên đều khó xử.

"Tôi đang ăn, nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi sẽ đến!" Sở Vân thăng đáp, đợi khi nạp được nguyên khí, thì lấy cớ tình hình khu Tây căng thẳng, mang cả đội về trận địa của mình, vị sư trưởng này không gặp cũng đành chịu.

"Cái này, Sở tiên sinh, có thể là bây giờ không". Khâu Thiệu Khâm nghĩ rồi nói tiếp, nhưng Sở Vân thăng lại vờ nhắm mắt như đang ngủ, hắn kinh ngạc, có là thương vương cũng không cần lên mặt quá như thế chứ.

Nhưng bên trên và sư trưởng, đã dặn là không được gượng ép, Khâu Thiệu Khâm cười trừ, hẳn là hơi thất vọng.

Khâu Thiệu Khâm định đi thì lại có 1 đoàn người đến, người đi đầu Sở Vân thăng thấy rất quen, chưa đến gần tên đó đã toét miệng ra cười: "Sở ca, họ nói quả không sai, anh vẫn còn sống thật!".

Sở Vân Thăng chợt cảm thấy khó chịu, cứ như mọi người nhìn thấy hắn nói câu đó, cứ như mình đáng nhẽ phải chết lâu rồi! Còn sống lại là một điều bất thường.

Giáo sư Tôn, Đinh Nhạn, Diêu Tường, Ban Sĩ Quân, bây giờ lại đến lượt người này, hẳn đã nhận ra, đó là Tiền Đức Đa, đội trưởng đội 5 đội hộ vệ trường đại học ĐônG thân!

"Sao cậu lại đến đây?" Sở Vân Thăng vội mở chủ đề trước, người khác còn được, chứ cái miệng của Tiền Đức đa, nếu đề cập đến vấn đề sống chết thì hắn lải nhải đến phát sợ luôn.

"À, đại học Đông Thân bọn đệ vốn rút lui cùng sư đoàn số 2, đến Kim Lăng Thành vẫn theo bọn họ. Sở ca, anh không biết, quãng đường chúng tôi đi qua". Tiền Đức Đa ngồi bệt xuống đất, không để ý đến mặt Sở Vân Thăng đần ra.

"Cái này nói sau, ai bảo cậu tôi chưa chết?" Sở VÂn Thăng vội tìm cách chặn họng tên này, cố vắt óc ra để đổi chủ đề, trước kia ở cùng tên tiểu tử thối này, Sở VÂn thăng không biết đã nói với hắn những gì, chỉ biết hắn suốt ngày lải nhải bên tai.

"Ban Sĩ Quân tối qua có đến, sau đó đoàn số 1 có truyền nhau tin anh còn sống, nhưng nhiều lời đồn quá, không biết thật giả thế nào, hôm nay nhìn thấy anh, suýt nữa thì không nhận ra". Tiền Đức Đa đột nhiên sán lại gần, chớp chớp mắt, hạ giọng nói: "Sở ca, người bạn minh tinh kia của anh còn sống không. Hôm qua hay tin, nếu không phải trùng tử đột nhiên tấn công, bọn đệ đã chuẩn bị đi tìm anh!"

"À". Sở VÂn Thăng cười, hắn không có thiện cảm gì với Lâm Thùy Dao, người luôn tự cho rằng mình hiểu người khác.

Tiền Đức Đa như hội tụ đủ sức mạnh,muốn đánh một quyền, nhưng lại đánh lên bông, khiến cho lòng hắn mù mờ khó hiểu.

"Chúng tôi luôn ở khu Nam, sau đó gia nhập tổ chức Thương vương". Tiền Đức Đa cười giễu, giống như nhớ ra cái gì đó, hắn nhìn quang, rồi nói khẽ: "Sở ca, thương vương hai ngày trước xảy ra chuyện rồi, bị đánh trọng thương, nghe đâu mấy cao thủ đi cùng cũng bị thương, vì vậy hôm nay sư đoàn số 2 không có Võ sĩ hắc Ám mạnh làm hậu thuẫn, luôn phải cầu cức sư đoàn số 9 các anh, đến lỗ hổng cũng không lấp được".

"Bị ai đả thương cơ? Người nào làm chuyện này?" Sở VÂn Thăng kinh ngạc, người nào trong thời khắc này còn đả thương thương vương? Chẳng nhẽ, hôm nay ngoài Thẩm Tiểu Trạch, đến hồng Côn cũng không nhìn rõ. "Không biết, chỉ là tin đồn, nói là 1 người mặc áo choàng đỏ, nhưng không ai tận mắt nhìn thấy, không có bằng chứng, thương vương lại hạ lệnh không cho tiết lộ ra ngoài".

"Người mặc áo choàng!?" Sở Vân Thăng đứng bật lên, người này rốt cuộc muốn làm gì, trong lúc nguy cấp thế này lại đả thương thương vương, chẳng nhẽ lại là bên trùng tử?

Hiệu quả của tin này thật đáng kinh ngạc, có lẽ Tiền Đức Đa chỉ cho là tin đồn, nhưng Sở Vân thăng lại biết người đó có tồn tại, có khả năng đó không phải tin đồn!

"Còn 2 người nữa, Hắc Vũ vương sao rồi?" Sở VÂn Thăng hỏi.

"Đều trên phòng tuyến, anh xem sư đoàn số 3, Băng vương đang ở đó, chưa biết là có chuyện gì, chỉ có Hỏa vương, nghe đâu hai hôm nay đều ở tiền tuyến khu Đông". Tiên Đức Đa bị phản ứng quá khích của Sở Vân Thăng làm cho sợ, nhưng không biết có chuyện gì, nhìn theo hướng sư đoàn 3 nói.

Sở Vân thăng suy nghĩ, thật kì lạ, người mặc áo choàng nếu là bên trùng tử thì tại sao lại tha cho 2 Hắc vũ vương, lại để cho Tề huyên vốn đã không còn tề huyên ra trận.

Tổng bộ sư đoàn số 2.

"Sư trưởng, Sở VÂn Thăng như không muốn quâ đây". Khâu Thiệu Khâm báo cáo.

"Hắn không đi thì ta sẽ đi gặp hắn, ai bảo hắn là đệ nhất thành sương mù cơ chứ!" Dương Bách Lí cầm cái mũ để trên bàn lên nói.

"Sư trưởng, ngài quân vụ bận rộng, không thật sự cần thiết lắm, để Tiểu Khâu đi lần nữa!" Mọi người can ngăn sư trưởng, tên Sở Vân Thăng này đúng là..., đường đường là sư trưởng sư đoàn 2 đích thân đến.

"Lão Toàn, ông xem chiến báo của Hắc vũ độc lập đoàn sư đoàn số 9, hơn 30 người của Sở Vân Thăng chiến đấu từ tối qua đến giờ, không thương vong, không trọng thương, chỉ có 1 Hắc vũ cấp 1 bị thương nhẹ, lại còn là bị người của mình đóng băng nhầm! Đây mới là thực lực của hắn! Là điểm ta thích nhất ở hắn". Dương Bách Lí nói rồi đội mũ, gõ gõ tập chiến báo trên bàn.

"Hắn sao có thể làm được?" Toàn Chính ủy vội cầm chiến báo lên, lướt nhanh tìm thông tin.

Báo cáo tổng thất chiến đấu, hắn vẫn chưa xem kĩ, chỉ nắm được tình hình bên mình, không ngờ Sở VÂn Thăng lợi hại đến vậy.

"Vì vậy mới cần đi gặp hắn!" Dương BÁch Lí mặc áo khoác, ra khỏi sở chỉ huy sư đoàn.

Sau đó Tiền Đức Đa nói những gì Sở VÂn Thăng chẳng nghe được chút nào, bây giờ trong đầu hắn chỉ có người mặc áo choàng, tên này cứ như bom hẹn giờ vậy!

Điều khiến Sở VÂn Thăng thực sự cảm thấy bất an là hắn không hiểu về thực lực của người mặc áo choàng, theo như di ngôn của Tề Huyên, ít nhất cũng là Hắc Vũ cấp 5 trở lên, nhưng trong tổng bộ quản lí võ sĩ Hắc Ám thì hắn không biết ai.

Bây giờ hắn chỉ có cách phỏng đoán, đó là thương vương và những cao thủ đi cùng, dường như bị thương là cái giá để đấu với tên mặc áo choàng này!

Sở Vân Thăng đang định quay về phòng tuyến khu Tây, bàn bạc với Đinh Nhạn thì nhìn thấy sư đoàn số 2 lại có người đến, mà không chỉ 1 người.

"Vị này chắc là Sở tiên sinh, chào cậu, tôi là Dương Bách Lí!" Dương Bách Lí lên tiếng chào hỏi.

"Dương sư trưởng xin chào". Sở VÂn Thăng bắt tay sư trưởng, hắn buông ra ngay, hắn biết cái tên này, sư trưởng sư đoàn số 2.

"Sở tiên sinh, tôi xin thay mặt sư đoàn số 2 và đoàn trưởng Đỗ Kì Sơn đã hy sinh cảm ơn cậu, cảm ơn cậu ngày đó đã ra tay cứu giúp ở thành sương mù để chúng tôi có thể chạy thoát! Tôi sẽ báo cáo lên để trao thưởng đặc biệt cho cậu!" Dương sư trưởng nói đầy khách khí.

Sở VÂn Thăng lắc đầu: "cảm ơn thành ý của ngài, nhưng tôi không cần thưởng thiếc gì đó đâu, ngày đó là mọi người tự cứu lấy mình thôi".

Hắn thấy nực cười, chuyện này qua đã lâu, bao lâu rồi không thấy tăm hơi gì, nay biết mình còn sống mới đến bảo thưởng gì đó, chắc là còn cảm thấy mình còn giá trị gì đó để lợi dụng đây.

"Sở tiên sinh không cầu danh lợi, quả nhiên rất phong độ!" Rồi Dương Bách Lí chuyển chủ đề: "Tôi trước nay hay nói thẳng, tôi rất nể khả năng của tiên sinh! Tiên sinh giờ là người của sư đoàn số 9, tôi va lão Phò lại là chiến hữu lâu năm, tôi cũng không thể ép tiên sinh đến sư đoàn 2, nhưng tôi có ý này, cậu thấy có được không":

"Dương sư trưởng nói đi!" Sở VÂn Thăng cười đáp, hắn chọn ở đâu là chuyện của hắn, chẳng ai ép được hắn cả.

"Tôi nghe Đòa tham mưu kể một số chuyện của cậu, đại khái là cậu cần gì sư đoàn số 2 sẽ đáp ứng, không cần biết là để làm gì, chỉ cần đến lúc cấp bách cậu có thể giúp đỡ chúng tôi là được". Dương Bách Lí nói ngắn gọn, sau khi thương vương bị trọng thương, thực lực Hắc Vũ độc lập đoàn của hắn có phần yếu đi, toàn bộ nhân lực đã được điều động, bây giờ đang cứu hỏa khắp nơi.

Lúc cấp bách vẫn là Phó Liệu Nguyên đến hỗ trợ kịp thời, áp lực phòng tuyến bên đó lại nhẹ hơn.

Nhưng hắn cảm thấy Sở Vân Thăng không phải là người bị Phó Liệu Nguyên và Chúc Lăng Điệp quản chế, chưa chắc đã nghe theo, Dương Bách Lí cần có 1 sự đảm bảo.

Bình Luận (0)
Comment