Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 168 - Con Đường Của Mình

Dưới lầu nhìn thấy cuộc giao chiến kịch liệt của Sở Vân Thăng và bạch y nữ Cho dù là “Chưa biết ai thắng ai” mà Đinh Nhan nói hay là “Con đường chính xác mà Chúc Lăng Điệp mong muốn có” đều không phải là mong ước của Sở Vân Thăng, hắn vốn chỉ muốn ở cái thời đại tận thế này, cứ thế mà tiếp tục sống.

Đinh Nhan mong mình cuối cùng sẽ sáng tạo ra một cái trật tự, còn Chúc Lăng Điệp thì mong hắn có thể cùng với mọi người khôi phục trật tự.

Ngoài sâu ra, bên trong còn có “Không phải là người”, nội ngoại bất an, thành Kim Lăng đã yên bình trở lại.

Cả đêm hắn chưa ngủ, nhìn vào chỗ tối tăm vô tận, bỗng nhiên cảm thấy sống mệt mỏi vô cùng, người chết còn hạnh phúc hơn.

Cũng chỉ là người, sao chẳng phải chết, hắn cũng vậy.

Nếu sách cổ được truyền lại trong tay Đinh Nhan, Sở Vân Thăng tin hắn nhất định sẽ xưng bá ở thành Kim Lăng. Một trật tự mới được tạo nên; nếu sách cổ được truyền lại trong tay Chúc Lăng Điệp, Sở Vân Thăng tin rằng cô ấy nhất định sẽ mượn sách này mà hồi phục trật tự ban đầu vốn có của thành Kim Lăng.

Sở Vân Thăng hiểu rõ trọng lượng và năng lực của mình, ở thời đại mặt trời, hắn cũng chỉ là người bình thường đi làm, nếu không phải là có sách cổ gia truyền bảo vệ, sợ là đã sớm bị khủng bố rồi.

Còn Đinh Nhan, Chúc Lăng Điệp, ở cái thời đại mặt trời đều là người nổi bật trong xã hội và hắn so sánh thấy được cách biệt một trời một vực, hoặc ở một thời điểm nào đó Chúc Lăng Điệp điều khiển xe đỉnh cao nhất lướt qua mình, chẳng thèm đoái hoài nhìn hắn như con kiến.

Nhưng hắn hiểu nguyên nhân căn bản của tất cả những điều này là hắn có cuốn sách cổ, tổ tiên trải qua nghìn năm hao phí vô số tâm huyết, thậm chí còn là sinh mệnh mà bảo vệ sách cổ, sách cổ cũng không có tác dụng gì với bọn họ, nhưng tín vật gia truyền mà thôi, nhưng đối với Sở Vân Thăng, quyển sách này đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời sinh tử họa phúc của hắn.

Nhưng, hắn vẫn là một người dân bình thường, có được sách cổ, có lực lượng, hắn vẫn là một người dân, đây là điểm khác biệt lối suy nghĩ lớn nhất giữa mình và Đinh Nhan, Chúc Lăng Điệp. Họ đều có ý nghĩ và con đường riêng của mình, mục tiêu rõ ràng, còn mình thì lại ngày nào tính ngày đó.

Ngày làm cùng một việc, mình và họ xuất hiện nhữn phản ứng bất đồng, Đinh Nhan có thể cười suy nghĩ bạch y nữ tử và đấu bồng nhân, cuối cùng phải một kích mà chết mạng này, Chúc Lăng Điệp lại có thể lợi dụng bạch y nữ tử dạt tới mục đích khôi phục “Trật tự” của họ.

Còn mình rất buồn

Hắn suy nghĩ, những cái gì gọi là buồn mà hắn cảm nhận được, nguyên nhân cơ bản nhất là hắn không có mục tiêu thuộc về bản thân mình.

Người có mục tiêu, cho dù gặp chuyện gì cho dù tốt hay xấu, đều nhét mục tiêu mình vào đó để suy nghĩ, sau đó nhanh chóng tìm được một nơi để tận dụng, dựa vào đó mà giúp mình thực hiện và hoàn thành mục tiêu, Đinh Nhan và Chúc Lăng Điệp chính là những người này.

Còn hắn lại không có mục tiêu như vậy, chỉ là muốn yên phận mà sống tiếp, cái này không được coi là mục tiêu gì, vì mỗi người ở thành Kim Lăng đều ôm ấp một giấc mộng.

Chính như vậy, mỗi lần gặp đại địch, nguy hiểm, hắn đều bị động mà phản kháng lại, liều mạng tranh giành và phấn đấu, cho nên không được bao lâu, hắn sẽ cảm thấy rất mệt, rất vất vả.

Nhưng, mục tiêu của mình ở đâu?

Tính cách quyết định vận mệnh, suy nghĩ quyết định đường ra. Hắn không có cách gì trong thời gian ngắn thay đổi được tính cách để trở thành người như Đinh Nhan hay là Chúc Lăng Điệp, vượn và khỉ không thể một ngày có thể trở thành người, hắn chỉ có thể từ tính cách của mình tìm mục tiêu và lý tưởng thích hợp với cái thời đại tàn khốc này.

Cứ thế mà nghĩ, Sở Vân Thăng thấy mình ngoài hi vọng có thể để cho mình và cô sống bình an là lý tưởng lắm rồi, về tính cách của hắn, hứng thú lớn nhất là dựa vào sách cổ mà triển lãm thế giới.

Thời đại Inte, những người thanh niên tràn ngập ảo tưởng đều giống nhau, muốn thoát ly thế giới, và tìm kiếm bí bật thời thượng cổ, còn có thế giới biến bảo đến từ tiền bối trong sách cổ, chúng đều là những thứ hấp dẫn họ.

Tấm bia đá quỷ dị bay khỏi thành Kim Lăng, hắn về Tả Tự Đại Lầu, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm những ghi chép có liên quan về tấm bia đá trong sách cổ.

Qua một thời gian nỗ lực, cuối cùng đã làm cho hắn tìm được những ký tự mang hàm ý đại khái có thể đoán ra được. Hắn tự giục mình, giáo sư Đường và đám người cùng giúp hắn nghiên cứu những ký tự đó.

Sở Vân Thăng lật đi lật lại sách cổ, kết hợp những chuyện kỳ lạ trong một khoảng thời gian, tỉ mỉ dò tìm và suy đoán. Đại khái là, tiền bối trong sách cổ, sau trận quyết chiến sinh tử với quân địch, người bị thương nặng, bỗng xuất hiện một bộ lạc loài người đang quỳ lạy trước tấm bia đá đen thui. Khi đó phiến đá dường như không to như Sở Vân Thăng đã thấy, nhưng tiền bối dùng rất nhiều ký tự biểu thị sự kinh ngạc và cảm kích biểu thị tâm tình của mình, căn cứ vào sự miêu tả của tiền bối, phiến đá gần với trí lực của bộ lạc loài người.

Sở Vân Thăng đọc được một đoạn và thầm nghĩ: Không biết trên thế giới sự tiệt chủng thần bí của khủng long có phải là liên quan đến chiến trường của trái đất hay không, hay là khủng long không phải là sinh vật trên trái đất này.

Sở Vân Thăng lắc đầu, hắn nghĩ quá xa vời, tiếp tục đọc.

Mong ước trở thành bá chủ nổi tiếng, văn minh, trên chiến trường lưu lại rất nhiều thứ. Nó trở thành đối tượng được tìm đi tìm lại của loài người, mà người đi tìm kiếm ấy có thể tìm thấy thứ đó là người đời sau, cứ thế vòng đi vòng lại. Còn ban đầu, theo truyền thuyết gần nhất, thì sớm đã tan thành mây khói rồi, nếu không thì tiền bối cũng sống được lâu dài, không có cách nào hiểu điều này.

Nó khiến cho Sở Vân Thăng luôn suy đoán về đấu bồng nhân và bạch y nữ tử, họ đều không phải vì lí do loài người mà tồn tại, có lẽ họ đến tìm cái gọi là “Người đời sau” hoặc bá chủ của cuộc chiến tử đã để lại vật gì đó, đương nhiên đó chỉ là suy đoán, không có căn cứ thực tế nào, hơn nữa, hắn không biết rốt cuộc là thứ gì nữa.

Hắn lại đọc tiếp: Căn cứ vào bút tích của tiền bối trong sách cổ, cái nháy mắt của hắn và tấm bia đá đó có sự “Giao lưu”, cái dân tộc thưa thớt bỗng dưng biến mất ấy tựa như chỉ trong một đêm bị diệt sạch sẽ trong tay “Thiên ngoại tà ma”.

Tiền bối đối với cái thứ mà “bá chủ” để lại trên trái đất thực không biết là thứ gì chứ đừng nói đến “Người đời sau”, chỉ có cung kính với tấm bia đá.

Nhưng lúc ấy, tiền bối đã bị thương, thời gian không còn dài, làm gì có cách nào mà đi nghiên cứu tấm bia đá, chỉ óc thể nuốt hận rồi biến mất mà thôi.

Đoạn lớn trong đó, Sở Vân Thăng xem không hiểu. Còn phía sau chỉ đọc hiểu được chút ghi chép vụn vặt của tiền bối, cảm thấy rất lo lắng về “Thiên ngoại tà ma”, chỉ mong sau 5000 năm nữa quỹ đạo phục hồi, những thứ mà loài người học được có thể lấy di vật của hắn đi tìm được tấm bia đá, tiêu trừ mỗi họa cho nhân gian về sau.

Như vậy là Sở Vân Thăng có thể sự đọc hiểu có hạn, rất nhiều ký tự đều do đoán ra.

Còn mục tiêu khó khăn mà Sở Vân Thăng tìm kiếm cũng dần rõ ràng lên, nếu hắn cầm sách cổ của tiền bối, sau này còn có khả năng tìm lại được di vật của tiền bối, thế thì hắn có cơ hội thần kỳ rồi, nghĩ đến khi trước đây hắn không có cách nào tưởng tượng đến cơ hội của thế giới, có lẽ còn gặp được càng nhiều những điều yêu ma quỷ quái, nhưng hắn biết mình cần làm gì, dù thế nào đi nữa, đều có một mục tiêu ủng hộ hắn làm tiếp.

Hắn sẽ không đi theo con đường của Đinh Nhan, cũng không đi theo con đường của Chúc Lăng Điệp, hắn chỉ đi theo con đường của mình, con đường ấy thuộc về hắn.

Trước tiên hắn cần tìm thấy tấm bia đá, đây là thứ mà đến tiền bối cũng sùng bái vô cùng, cái mà các vương bá đời sau tìm được nó không phải là dễ.

Cần tìm được tấm bia đá thì tìm trước di vật của tiền bối; mà cần tìm di vật thì hải tìm được mấy tấm bản đồ còn xót lại.

Từ bức bản đồ thứ hai tìm được, kết hợp với sách cổ, bức bản đồ thứ ba, sách cổ đã ngầm chỉ nơi hướng tây, cụ thể là ở đâu, Sở Vân Thăng không biết.

Nhưng hắn giờ cứ yên tâm đi tìm bản đồ, trước hết phải tiêu trừ thực vật, sâu và hai người “Phi người” đang đe dọa thành Kim Lăng, hắn cần bảo vệ sự an toàn cho mọi người mới có thể yên tâm bước lên con đường hắc ám.

Mà giờ sâu hành quân lặng lẽ, cũng có thể chuẩn bị tấn công mạnh, nhưng đối với Sở Vân Thăng, nguy hiểm lớn nhất là đến từ hai người “Phi người”, mình phải tự đi tìm và xóa sổ họ.

Căn cứ vào tình báo Chúc Lăng Điệp mang đến, đấu bồng nhân và bạch y nữ tử ngang nhau, thực lực của họ, Sở Vân Thăng đại khái có thể đoán ra, dựa vào tam giai nguyên phù để giữ cho không bị bại.

Nếu muốn xóa sổ họ, cần mau chóng đạt được hai nguyên tố hoành phong cảnh giới, dựa vào việc kết hợp với tam phẩm chiến giáp để có ba mươi nhát kiếm, tăng thêm nguyên phù, như vậy thì thắng không còn gì để nghi ngờ nữa.

Hắn hiện nay chỉ là cảnh giới hai tầng dung nguyên thể, ở giữa vì nguyên nhân kí tự, dừng lại một thời gian, muốn sớm có ngày đạt đến đỉnh, con đường này là duy nhất có thể tăng cường độ tu luyện, tiền bối trong sách cổ có lưu bút tích lại, tu luyện vô cùng gian nan, căn bản sẽ không có đường tắt.

Ngoài ra, trước lúc này, hắn còn cần đi tới tổng bộ nghiên cứu một chuyến, giải thích chút cho giáo sư Tôn, như thế nào có thể hiểu ký tự “Phản thế giới” trong sách cổ.

Lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một tia mong manh xoẹt qua, khiêu chiến thống trị bầu trời hắc ám.

“Có lẽ, tương lai khiến cho đám người Đinh Nhan, Diêu Tường có quyền lợi, là một ý không tồi”. Sở Vân Thăng nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói.

Bình Luận (0)
Comment