Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 196 - Ma Quyển Ỷ Vu Thành

Sở Vân Thăng bỗng thốt lên một câu, đơn giản mà lại khiến những người may mắn sống sót chẳng hiểu gì cả, rơi vào tai Lê Tích, lại làm gã không tự chủ được hơi nhíu đầu mày.

Vị trí của Lê Tích là ở bên phải Sở Vân Thăng, có thể thấy rõ khẩu súng kỳ lạ mà Sở Vân Thăng nắm trong tay phải, loại súng này, gã dám khẳng định là bản thân chưa bao giờ thấy qua.

Là một người yêu thích những kiến thức về vũ khí, gần như mỗi một kỳ tạp chí quân sự "Vũ Khí" đều được Lê Tích đặt mua, tua đi tua lại hình ảnh của các loại vũ khí súng ống trong nước và nước ngoài, hoàn toàn không có một cái nào khớp với khẩu súng trước mắt.

Lúc này lại nghe thấy Sở Vân Thăng đột nhiên thốt lên một câu "Võ sĩ Bóng Tối hệ mộc" khó hiểu, một câu nói kỳ lạ như vậy, làm gã không thể không liên tưởng đến lai lịch của Sở Vân Thăng, đây là một chuyện cực kỳ quan trong đối với những người may mắn sống sót bọn họ.

Lê Tích đến từ tỉnh Chiết Giang, trải qua trăm cay nghìn đắng, cửu tử nhất sinh, có nằm mơ cũng muốn trốn đến được mảnh đất bình yên trong truyền thuyết - thành Kim Lăng, dọc theo được đi, từ thời đại Bóng Tối bắt đầu, mãi cho đến hiện tại, gã đã đi qua nhiều nơi khác nhau, nghe được hằng hà sa số cái loại xưng hô đối với một số người dần dần có được năng lực đặc thù.

Lúc ban đầu thì có người thức tỉnh, năng lực siêu nhiên, người siêu năng lực,... cho đến sau này như những người ở đây, gọi bọn họ là Thiên Hành Giả, hỗn tạp lộn xộn, rườm rà rối mắt, đây cũng là vì thông tin liên lạc toàn cầu đã hoàn toàn bị cắt đứt, không cách nào hình thành nên được một xưng hô thống nhất được.

Mà tiên sinh Lennon chỉ vừa nhìn thấy Mâu Ấu phát ra ánh sáng xanh, hầu như không chút chần chừ nhận định bằng một danh từ: võ sĩ Bóng Tối hệ mộc, đây là một xưng hô có hệ thống, tiền tố có đặc tính về thân phận, mà hậu tố thì có thuộc tính, không giống như xưng hô đơn giản mà những người sống sót tụ tập từ đủ mọi nơi lung tung đặt ra.

Lại thêm khẩu súng với tạo hình kỳ lạ của người này, càng khiến trong lòng Lê Tích rút ra một kết luận, tiên sinh Lennon và người da đen này, nhất định là đến từ một căn cứ ổn định mà an toàn, bởi vì cái thứ như súng ống, không phải tùy tùy tiện tiện một đám người sống sót gặp nhau tụ tập lại là có thể thiết kế và sản xuất ra, phía sau khẩu súng này tất nhiên phải đứng một tổ chức khổng lồ.

Lê Tích một mặt suy tư, một mặt lại như trúng tà cố gắng xáp lại gần thêm một chút, hy vọng lại phát hiện thêm được chút gì đó, gã khát khao biết bao có thể tìm được một nơi an toàn, ổn định, như một tổ chức có thức ăn hoặc căn cứ của quân đội quốc gia.

Xột xoạt!

Sở Vân Thăng cảnh giác xoay người, nâng súng năng lượng tối lên, họng súng lạnh lẽo chỉ thẳng vào mặt Lê Tích đang muốn tiến lại gần hắn.

Chỉ trong nháy mắt, cái họng súng đen ngòm đó, cái họng súng chỉ trong nháy mắt đã đốt trụi cả một căn nhà, làm cho Lê Tích không rét mà run, miệng lưỡi khô khốc.

Gã lập tức tỉnh táo lại, không dám bước thêm bước nào nữa, Thiên Hành Giả thô bạo thành thói, những người như Tần gia, Mâu Ấu chỉ là dạng "động vật quý hiếm", Trương Tử Chiêu tuy rằng đoán sai thân phận của tiên sinh Lennon, nhưng có một câu nói rất đúng, y cũng giống như những Thiên Hành Giả kia, lạnh lùng, cao ngạo, coi thường tất cả, không thể mạo phạm.

Ưm, ư, ư ư,....

Lúc này, trong miệng Edgar vang lên những tiếng lầu bầu mơ hồ, thu hút ánh mắt của Sở Vân Thăng, Lê Tích vội vàng lui về phía sau, trái tim nhảy tưng tưng như con ngựa thoát cương.

Sở Vân Thăng ngưng mắt nhìn Tỉnh Mâu Ấu đang "giải độc", hiểu biết về võ sĩ Bóng Tối hệ mộc của hắn chỉ vẻn vẹn có Vu Bà, nếu so với năng lực chữa trị mạnh mẽ vững vàng của Vu Bà, Tỉnh Mâu Ấu quả thực chính là một đứa trẻ mới bước qua cửa ngõ.

Năng lực của nàng quả thật quá yếu!

Nếu dựa theo tiêu chuẩn đẳng cấp ở Kim Lăng, tối đa cũng chỉ có thể xếp vào trình độ cấp một hạng Bính.

Trên vầng trán trắng mịn của Tỉnh Mâu Ấu xuất hiện mồ hôi li ti, cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc khép, như thể đang khống chế những vầng sáng màu xanh lục kia, hết sức cật lực.

Đám người Tần Nhân Bá, Trương Tử Chiêu âu lo nhìn nàng.

Ngay khi Sở Vân Thăng cho rằng nàng sắp không kiên trì nổi nữa, sắp sửa giải độc thất bại, Tỉnh Mâu Ấu chợt hừ nhẹ một tiếng, một chùm khói mù màu vàng, từ miệng, mũi, tai, mắt của Edgar phiêu tán ra, bằng tốc độ nhanh khó tưởng tượng dọc theo vầng sáng màu xanh lục chui vào lòng bàn tay Tỉnh Mâu Ấu....

Sở Vân Thăng cả kinh, hắn từng thấy qua phương pháp của Vu Bà, khi trúng phải hỏa độc của Xích Giáp Trùng, bất kể là võ sĩ Bóng Tối hay người bình thường, Vu Bà đều có thể khu trừ ra ngoài, chẳng bao giờ hút vào trong cơ thể bà ta, trước giờ chưa bao giờ có!

Tỉnh Mâu Ấu hư nhược suy yếu chật vật đứng dậy, hướng về Sở Vân Thăng nở một nụ cười yếu ớt, Trương Tử Chiêu còn chưa kịp tới đỡ lấy thì nàng đã ngã gục xuống đất. "Mâu Ấu! Mâu Ấu! Em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà! Em gạt anh, em gạt anh, năng lực của em căn bản không hề tăng lên, em gạt anh!" Thanh âm Trương Tử Chiêu thê lương run rẩy, khi nhìn thấy Tỉnh Mâu Ấu ngất đi, chuyện mà y lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra, nàng căn bản đang gạt hắn, gạt tất cả mọi người, năng lực của nàng không hề tăng lên gì cả. "Mâu Ấu, Mâu Ấu!" Những người may mắn sống sót khác lập tức ùa đến, ngươi một tiếng, ta một tiếng, không ngừng hô hoán.

"Uhm? Đây là đâu?" Edgar mờ mịt từ trên mặt đất ngồi dậy, ôm lấy cái đầu choáng váng mơ hồ như muốn toác ra, quay đầu nhìn xung quanh, mở miệng hỏi.

"Ngươi trúng độc, có điều hiện giờ đã không sao rồi!" Sở Vân Thăng nhướng mày nói, lẽ nào độc chướng bào tử của Edgar đã chuyển tới trên người cô gái kia?

"Thật sao ngài Lennon? Tôi trúng độc? Cổ của tôi cứ như đứt lìa rồi vậy, a!" Edgar nghe vậy càng thêm bối rối, sờ sờ cổ mình, kêu la thảm thiết.

Sở Vân Thăng không để ý đến Edgar đang mơ mơ màng mà nữa, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu y, bắn về phía ông lão kia: "Chuyện gì xảy ra?"

"Aiz, ngài có điều không biết, tôi và tiểu Tỉnh mặc dù cũng là Thiên Hành Giả, nhưng năng lực yếu đến đáng thương, muốn chữa trị cho những người trúng phải độc chướng bào tử, chúng tôi chỉ có cách hấp thụ bào tử trong cơ thể người trúng độc vào trong cơ thể mình, sau đó lợi dụng thân thể Thiên Hành Giả của bản thân dần dần loại bỏ những bào tử này, nhưng nếu như hút quá nhiều vào trong cơ thể, mà năng lực của mình lại không đủ, thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng." Tần Nhân Bá nhẹ nhàng vuốt ve cái trán trắng mịn của Tỉnh Mâu Ấu, thở dài nói. "Ý của ông là, cô gái này sẽ vì vậy mà chết?" Sở Vân Thăng suy nghĩ thật nhanh rồi hỏi, hắn không ngờ một võ sĩ Bóng Tối hệ mộc sau khi sử dụng năng lực, lại thật sự có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng! Tuy rằng đồng bạn của nàng có nói qua, nhưng Sở Vân Thăng khi đó chỉ cảm thấy là do bọn họ không hiểu gì về võ sĩ Bóng Tối mà thôi. "Phải xem ý ông trời vậy, hai ngày sau nếu như còn không tỉnh lại, thì sẽ biến thành quái đầu bay... Aizz, thật là một đứa nhỏ ngốc, nó đã từng bị như vậy một lần, lần này chỉ sợ là tránh không khỏi..." Tần Nhân Bá khổ sở trả lời. "Ông không thể giải độc giúp nàng sao?" Sở Vân Thăng đoán ông lão này chắc cũng là một võ sĩ Bóng Tối hệ mộc. Tuy nhiên hắn không hiểu nổi, trong cả thành Kim Lăng cũng chẳng có vài võ sĩ Bóng Tối hệ mộc, ở đây không ngờ lại gặp phải, mà còn những hai người. "Nó đã trúng độc lần thứ hai, mà cùng một độc chướng bào tử, khi chuyển từ trong đầu người da đen vào trong thân thể của nó, sẽ xảy ra biết tính, dù cho tôi không bị thương, chỉ bằng năng lực cao nhất của tôi lúc trước cũng chẳng thể nào hút cái loại độc chướng biến tính lần thứ hai này ra được." Tần Nhân Bá lắc đầu đáp. "Tần gia, chúng ta đi!" Trương Tử Chiêu cặp mắt đỏ bừng, hận thù mà lại chẳng hề sợ hãi liếc nhìn Sở Vân Thăng, căm hận nói.

Hắn hận Sở Vân Thăng, vì cứu một người da đen mà Tỉnh Mâu Ấu chỉ còn sống được hai ngày, hận Sở Vân Thăng đưa ra vitamin C, khiến hắn không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản Mâu Ấu.

Nha đầu ngốc, làm như vậy có đáng giá không? Trương Tử Chiêu trong lòng lặng lẽ khóc thầm.

Lúc này, ở phía chân trời, lóe lên một tia sáng vô cùng yếu ớt, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Lê Tích cúi người nhặt ba món đồ ở dưới đất lên, Trương Tử Chiêu ôm Tỉnh Mâu Ấu, những người khác thì phụ giúp nhau nâng đỡ những đồng bạn bị thương, tinh thần chán nản cất bước. "Chờ chút đã!" Sở Vân Thăng nâng Edgar vẫn còn đang lắc lư cái đầu lên, cất cao giọng gọi.

Cánh tay đang cầm ba thứ vật phẩm của Lê Tích, khi nghe thấy tiếng gọi chợt run lên, gã thầm hận mình lúc đó quá ngu ngốc, những kẻ Thiên Hành Giả từ bên ngoài đến này, có bao nhiên người là kẻ lương thiện đâu chứ? Vitamin C là thứ quý giá cỡ nào, há có thể thực sự lấy ra "trao đổi"? Đó chẳng qua chỉ là đạo cụ để dụ dỗ bọn họ mà thôi!

Hắn hiện nếu muốn cưỡng ép đoạt đi, chỉ bằng những người bên phía bản thân, đừng nói là ngăn cản, chỉ cần có thể giữ được tính mạng là đã tốt lắm rồi!

Có suy nghĩ như vậy cũng không phải chỉ riêng mình Lê Tích, tất cả những người may mắn sống sót, trong đầu đều vô cùng đau xót: Tiểu Tỉnh hi sinh vô ích rồi!

Mà Trương Tử Chiêu thì như bừng tỉnh: Đúng vậy a, tại sao khi đó mình không đứng ra, dùng cái lý do này để ngăn cản Mâu Ấu, một Thiên Hành Giả với sức mạnh kinh khủng, làm sao có thể thật tình lấy những thứ quý giá như vậy ra làm vật trao đổi?

Trong khi y còn đang thầm hận mình tại sao lại biến thành ngu xuẩn như vậy, Sở Vân Thăng đã đỡ Edgar đi lướt qua Lê Tích đang cầm ba món đồ, trực tiếp nói: "Ta có thể cứu sống cô ấy!" Những người may mắn sống sót sửng sốt ngẩng cả người: Hắn vừa nói gì?

"Ta có thể cứu cô ấy!" Sở Vân Thăng lập lại một lần nữa, hai ngày, cũng đã đủ cho hắn tìm được một con quái đầu bay mới, tìm hiểu thuộc tính độc tố của nó, sau đó thử chế tạo Khu Độc phù tương ứng, chẳng qua là, có vài ký tự còn chưa thể hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào suy đoán, sẽ lãng phí không ít nguyên khí. "Ngươi cứu nàng? Ngay cả người da đen này ngươi còn không cứu được! Làm sao có thể cứu được nàng?" Trương Tử Chiêu cười lạnh hỏi vặn lại, như là nghe được một chuyện hết sức buồn cười. "Nếu như ngươi không muốn nàng chết, thì ngậm mồm lại!" Sở Vân Thăng không thích dài dòng dư thừa, nhất là cái loại thái độ như gã Trương Tử Chiêu này.

"Tiên sinh Lennon, ngài thật sự có biện pháp cứu tiểu Tỉnh?" Lê Tích đang cầm ba món đồ trên nay, nhạy cảm phát hiện Sở Vân Thăng căn bả không hề liếc mắt đến vitamin C trên tay mình, bản thân lại đoán sai một lần nữa, đây rốt cuộc là một người như thế nào a! "Không sai, nhưng phương pháp của ta khác với cô gái này, ta cần thời gian." Giải thích của Sở Vân Thăng chỉ dừng tại đây, chuyện về Khu Độc phù đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết. "Hai ngày có đủ không?" Lúc này ngay cả Tần Nhân Bá cũng bắt đầu động tâm, hơi chút tin tưởng, dù sao bản lĩnh mà Sở Vân Thăng lộ ra quá mức chấn động, sự thần kỳ của Thiên Hành Giả, thường thường đều không thể tưởng tượng nổi. "Nếu như các người phối hợp, sẽ không có vấn đề gì." Sở Vân Thăng gật đầu, nghiêm túc đáp.

Phịch!

"Tiên sinh Lennon, chỉ cần ngài có thể cứu sống Mâu Ấu, Trương Tử Chiêu ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!" Trương Tử Chiêu lập tức quỳ xụp xuống đất, thề thốt. "Ta không cần!" Sở Vân Thăng lạnh lùng đáp, hắn đã hoàn toàn miễn dịch cái trò này rồi.

Lúc này, xa xa bỗng lắc la lắc lư chạy đến một người thanh niên quần áo rách nát, nhìn thấy Tiểu Tứ ở phía trước, vô cùng lo lắng hô to: "Ma quỷ của Vu Thành tới..."

Bình Luận (0)
Comment