Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 200 - Một Đón Tất Chết

Vân Thăng cố ý giữ một khoảng cách vừa đủ. Thừa lúc mọi người đi về phía trước, hắn đã lợi dụng tốc độ nhanh tựa sấm chớp của mình lén vào ngôi nhà con quái vật “rết bay” lột xác. Không cần nghĩ suy nhiều, hắn đã nhanh tay lẹ chân cất chiếc vỏ xanh mơn mởn mà tên quái vật vừa lột vào Vật Nạp phù, sau đó lại lẳng lặng trở về đội ngũ.

Đối với loài quái vật mạnh chưa từng được biết đến, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể tìm hiểu chúng. Biết đâu trên người chúng lại có bí quyết phòng độc. Đấy không thể nói trước được.

Hắn vốn là người tỉ mỉ cẩn thận. Năm xưa thời đại Hắc Ám vừa giáng trần, hắn đã bắt đầu tự biên soạn cuốn sổ tay quái vật, ghi chép lại đầy đủ hồ sơ các loại quái vật lớn nhỏ từng gặp.

Với hắn đấy không phải một hồ sơ tuyệt mật, hắn đã từng nhờ Cảnh Điềm ghi chép giúp một phần gửi tặng giáo sư Tôn thuộc Tổng bộ nghiên cứu để tiện cho họ tìm kế sách đối phó.

Khi nhận được bộ hồ sơ này, miệng giáo sư cứ há hốc. Trong đó có một số loại quái vật ngay cả kho dữ liệu của tổng của tổng bộ nghiên cứu cũng không có được miêu tả đặc tính sinh học tỉ mỉ của chúng, chỉ có thể thu thập từ hồ sơ tường thuật tự dân chạy nạn. Đôi lúc giữa các tài liệu còn có phần mâu thuẫn chưa thống nhất. Nguồn thông tin đầy đủ và có căn cứ như Vân Thăng, đối với các nhà khoa học,quả thực là của báu vô giá.

Sau Thiên Quỹ trùng điệp, thật sự có bao nhiêu quái vật tràn vào địa cầu đúng là có trời mới biết!

Từ thành phố Khủng Bố đến thành Kim Lăng khoảng cách địa trên bản đồ không xa. Nhưng Vân Thăng rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi không ngừng đến thần kỳ của thế giới xung quanh hắn.

Nếu có một ngày sau khi ra khỏi thế giới Bao Tử, lại xuất hiện thế giới như trong “Cuộc du hành dưới lòng đất” của Hollywood, hắn cũng chả lấy làm lạ. Thời đại này điên loạn, ông trời điên loạn, trái đất cũng điên loạn…

Hắn không dám bảo đảm một ngày nào đấy , hắn sẽ không bị điên loạn. Lúc ở thành Kim Lăng, hắn luôn luôn phải cất giấu sự sợ hãi và hoang mang vào sâu thẳm trái tim, không thể để lộ nửa phân. Vì cả tòa nhà, cả cô mẫu và mọi người đều trông chờ vào hắn.

Hắn từng kinh nghiệm, chỉ cần hôm nào hắn mất tinh thần. Thế nào hôm sau cả thằng bé nô đùa dưới nhà cũng đều nom nớp lo sợ, không dám rời tòa nhà nửa bước. Còn nếu hắn tinh thần phấn khởi, không khí trong cả mười tầng tòa nhà đều tự nhiên nhẹ nhàng thoải mái hẳn. Cả Tiểu Lão Hổ cũng không chấp nhất bọn trẻ “vô tình” đụng phải nó.

Chỉ khi một mình, các cảm xúc ấy sẽ lập tức như tên lửa của quân Mỹ liên tục đến tấn công “trái tim” trông như quật cường của hắn, làm nó nổ tung thành cám vụn. Như những đêm hắn cô độc một mình trong động đất ở thành Kim Lăng.

Có lúc hắn thường nghĩ, sở dĩ hắn có thể để một tên da đen tầm thường như Edgar ở bên cạnh, phải chăng chính là hành động tự bảo vệ để mình không quỵ ngã từ sâu thẳm trong tiềm thức của mình.

Tất nhiên, hắn không có câu trả lời. Hắn tin rằng chỉ cần tìm lại thành Kim Lăng đã thất lạc, dù thế nào, hắn cũng không thể suy sụp được. Trừ khi bị trùng tử ăn thịt, nếu không hắn sẽ chả bảo giờ bỏ cuộc.

Như lúc này, hắn ở cuối đội ngũ vẫn không ngừng cảm nhận sự biến hóa của Xúc nguyên thể trong thể nội. Hắn khẽ nhìn những chiếc “lồng đèn” như hồn ma giữa rừng thẳm Bao Tử tự nhủ, rồi một ngày nào đó không xa hắn sẽ phải đi vào đấy. Hắn không còn nhiều thời gian.

Trương Tử Chiêu trong lòng biết bao cảm xúc khi gặp lại trại chủ. Bọn họ cứ rủ rỉ rù rì bàn bạc, Vân Thăng không quan tâm. Tuy ở vị trí của hắn, chỉ cần tập trung nhất định sẽ có thể nghe thấy.

Hắn chỉ cảnh giác những người lúc có lúc không đang theo sau lưng.

“Bọn chúng đến rồi!” Vân Thăng trầm giọng nói với Edgar ở đằng sau. Không phải hắn đã cảm nhận được điều gì, mà là hai tên “nội gián” thiệt giả ấy đều không mấy hoảng hốt, điều này chứng minh bọn chúng biết đồng bọn sắp xuất hiện.

“Ngài Lennon? Ngài nói sao?” Edgar điển hình là đang phân tâm. Trong đầu hắn xuất hiệu nhiều nhất chỉ có vợ và đứa con đáng yêu của hắn. Mặc cho Vân Thăng không tài nào cảm nhận được một người phụ nữ da đen thì đáng yêu chỗ nào.

“Nghe, họ đang tăng tốc!” Lần này hắn thật sự nghe thấy tiếng bước chân, dồn dập và hỗn loạn. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở hổn hển của một ai nấy.

Edgar vảnh tai lên tập trung lắng nghe, nhưng hắn thật sự chả nghe thấy gì, không khỏi hoang mang quay sang nói : “Nothing?”

“Đi nói với họ, bọn ma quỷ Vu Thành đã đến!” Vân Thăng đầu không ngoảnh lại, đưa ngón tay trầm mặc ra lệnh.

Tin tức Edgar mang đến khiến mọi người trong lối đi mật đạo xôn xao và bàng hoàng.

Từng chiếc chắn giáp trùng tử từ đằng sau được truyền nhau đến tay tiểu đội của Trương Tử Chiêu, chuẩn bị làm đội tiên phong.

Tử Chiêu vội vàng dẫn một người đàn ông trung niên trong đoàn đến gặp Vân Thăng, thổn thức nói: “ Ngài Lennon, đây là trại chủ Thiện Vu Hùng của chúng tôi, có thể ..có thể nói chuyện với ngài một lát không?”

Hắn thật sự không tự tin một mình Vân Thăng có thể đối phó với bao nhiêu tên ma quỷ Vu Thành.

Vân Thanh quay phắt đầu sang liếc nhìn hắn, chưa kịp nhìn rõ mặt người kia, hắn đã quay lưng lại đáp: “Các ngươi không thấy giờ không phải lúc à?”

“Nếu hai ngươi không muốn chết sớm, ta khuyên tốt nhất nên trở lại đằng sau lá chắn. Kẻ địch của các ngươi sẽ đến ngay!”Giọng hắn vồn vã, hắn thật sự không hiểu tên Trương Tử Chiêu này giở chứng gì, tự dựng đòi nói chuyện giữa lúc thế trận dầu sôi lửa bỏng.

Theo kinh nghiệm tác chiến của hắn, lúc này nên cảnh giác cao độ, chuẩn bị toàn bộ sức lực sẵn sàng chiến đấu. Còn nếu đánh không lại, còn phải nghĩ cách trốn thoát. Hắn từng hùng hổ xông pha trong thế giới trùng tộc, và chính hắn cũng từng hèn mọn giả chết để trốn qua hiểm nguy.

Thiện Vu Hùng là người không hay nói cười, hắn từng là một sĩ quan quân đội chuyên nghiệp, nắm được các kỹ năng tác chiến dã ngoại và khả năng lãnh đạo nhất định, vì thế giành được sự tin tưởng để trở thành trại chủ của hơn một trăm người này.

Cặp mày hắn chau lại. Giờ phút này Trương Tử Chiêu bỗng dưng đưa một người lạ mặt đến, bảo hắn là Thiên Hành Giả, có võ công cao cường… Nhưng dưới ánh mắt săm soi lợi hại của trại chủ, tên Trương Tử Chiêu đã không đủ tự tin chống đỡ. Điều này khiến Thiện Vu Hùng vô cùng lo lắng. Trương Tử Chiêu đã giao toàn bộ sinh mạng của mọi người trong trại cho một tên Thiên Hành Giả không rõ lai lịch, không rõ ý đồ, thậm chí không rõ cả năng lực. Trong mắt hắn, việc làm này thật sự quá thiếu suy nghĩ.

Có điều, hắn chưa kịp có thời gian phản ứng gì, bước chân xào xạc của bọn ma quỷ Vu Thành đã xuất hiện. Không cần Thiên Hành Giả, cả người bình thường cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

Việc đến nước này, Thiện Vu Hùng cũng vô phương, chỉ còn trông chờ vào Trương Tử Chiêu. À không, vào tên Thiên Hành Giả này, hi vọng hắn không thùng rỗng kêu to.

Phạm vi tầm nhìn của Vân Thăng có hơi xa hơn so với người bình thường, khi hắn đã nhìn thấy lũ người được mệnh danh “ma quỷ” đó đến gần, những người khác cũng chi nghe được tiếng bước chân xào xạc. có lẽ do ánh sáng quá yếu để có thể xuyên thấu cả khu rừng Bao Tử rậm rạp, đường đi vẫn âm u tăm tối.

Tất nhiên bọn “ma quỷ” này vẫn khác với trùng tử. Chúng dẫu sao cũng chỉ là con người, cái khác chăng là trên tay bọn chúng cầm súng ống cùng những tấm khiên bằng giáp trùng tử vừa vặn hơn, chứ không phải sử dụng vũ khí thô sơ như đám người sau lưng.

Chúng đến gần Vân Thăng khoản ba mươi mét, cắm ba lớp khiên dày cộm làm lá chắn, xong ngay lập tức súng ống chỉa thẳng vào Vân Thăng và mọi người sau lưng hắn.

“Thiện Vu Hùng! Ngươi chạy đâu cho thoát!”Một người đàn ông mặt đeo khẩu trang phòng độc quân dụng, nhẹ nhàng nhảy phóc lên phía trên mảnh giáp trùng tử lên giọng.

Hỏa năng Hắc Ám võ sĩ? Vân Thăng rõ ràng cảm nhận được hắn đã vận dụng năng lượng Hỏa năng khi nhảy.

Vân Thăng chưa bóp cò, đầu súng của hắn đang truy đuổi tên Hắc Ám võ sĩ Phong năng. Trong lối đi chật hẹp đầy rẫy mầm móng Chướng độc Bao Tử này, chỉ cần hắn điều khiển Phong năng tạo một trận cuồng phong, lúc ấy Chướng độc sẽ bay khắp lối đi.

Nhất định phải sớm tìm ra hắn và lập tức giải quyết đi.

“Thiện Vu Hùng, ngươi hãy nhìn bọn dân kiến, bọn mọi rợ xung quanh ngươi xem, bọn chúng căn bản không đáng để ngươi…”Người đàn ông Hỏa năng thấy tên Thiện Vu Hùng không thèm đếm xỉa hắn, liền cười mỉa.

“Im cái mồm nguoi!” Thiện Vu Hùng vẫn không muốn nói nhiều, hắn chỉ đáp lại bằng một câu chửi.

“Lão Hùng, ngươi đừng cố làm anh hùng nữa. Thời buổi bây giờ, người lạc hậu là ngươi, không phải ta!Ngươi hà tất phải chịu khổ chung với bọn chúng!” Hắn khiến Vân Thăng ngạc nhiên, vì hắn không tấn công ngay đối thủ, ngược lại còn kiên nhẫn đứng thuyết phục đối phương.

“Sống như súc vật giống các ngươi, ta thà chết đi!” Thiện Vu Hùng giọng khinh bỉ phản bác. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần quyết tử.

“Cái tên lão tặc kia, lão đại chúng ta đã…” một tên “ma quỷ” vô phép nói sau tấm chắn, chưa hết câu đã bị người đàn ông Hỏa năng dùng hỏa diệm ban cho một quả cầu lửa. Hắn bị cầu lửa thiêu bỏng, kêu oan oán.

“Có im đi cho lão tử, Thiện Vu Hùng là ân nhân của ta, chúng mày không đủ tư cách nói!” Tên đàn ông Hỏa năng giận dữ.

“Ngô Vi Kiện, ngươi thôi đi! Nếu biết người thành thế này, năm xưa ta nhất quyết không cứu ngươi!”

Ngô Vi Kiện nghe thế cười ha hả: “ Lão Hùng, ngươi quên rằng ta với người cùng là lính của một trại sau. Một năm cùng tập huấn, cùng chạy nạn khi đại nạn đến.. nếu ngươi biết có phải là cả lính ngươi cũng không đi ư?”

“Ngươi là nỗi nhục của người lính!” Thiện Vu Hùng lạnh lùng nói.

“Lão Hùng, đừng tưởng ta không ra tay với ngươi được! Chỉ ngươi ư? Mẹ kiếp, ngươi biết ta đã tha cho bọn mọi rợ này bao nhiêu lần, nếu không ngươi nghĩ mình có thể tụ tập được hơn trăm người này? Đừng có mà mơ!” Tên đàn ông Hỏa năng bị chọc trúng tim đen, giọng nói hắn bỗng nhiên trở nên hung tợn!

“Ta hỏi ngươi thêm lần nữa, có đi theo ta không? Chỉ cần ngươi chịu, ngươi sẽ là nhị đương gia của binh đoàn Ma Quỷ này. Và ta có thể đảm bảo, bọn heo mọi mà ngươi đang nuôi sẽ có thể sống lâu hơn bọn heo khác!” Thái độ tên đàn ông Hỏa năng này bắt đầu không bình tĩnh.

Hắn vừa dứt lời, sau lưng Vân Thăng liền nổi lên một tiếng nói hoảng hốt: “Ngô lão đại, ngươi đã hứa sẽ tha cho Trương Tử Chiêu và Tĩnh Mâu Ấu, ngươi đã hứa…” Tiếng nói ấy đã dứt.

“Lão Tử cũng không thích người phản bội!” Tên đàn ông Hỏa năng đưa khẩu súng cho bọn thuộc hạ, lạnh lùng nói.

“Lão Lang, chuẩn bị cho nổi gió, hãy để chúng thử độc tố đã! Những người còn lại chuẩn bị súng bắn!” Ngô Vi Kiện vừa thở hổn hền, vừa hét to hạ lệnh. “Lão Hùng, do ngươi ép ta cả! Ta hỏi ngươi lần cuối, Lão …Hùng!!!”

Thiện Vu Hùng vẫn một mặt kiên quyết không lung lay.

Sở Vân Thăng thừa cơ hội này, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhờ cự ly quá gần nên hắn một phát trúng đích!

Tên Hắc Ám võ sĩ Phong năng vừa điều động nguyên khí, Vân Thăng liền nhanh như chớp nhạy bén chớp lấy thời cơ này, dùng đạn Hỏa nguyên khí đặc biệt điều chế bắn lủng lớp vỏ giáp, xuyên qua cơ thể, đánh đổ mục tiêu.

“Á!...”

Thế lửa hừng hực chốc lát đã lan tỏa khắp người tên Hắc Ám võ sĩ Phong năng ấy. Vân Thăng đã dốc toàn sức tấn công phải đâu chuyện đùa!

Một phát tất chết? Thiên Hành Giả? Tên Ngô Vi Kiên sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment