Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 204 - Chương 207-Xúc Phạm

Trong túp lều Mâu Ấu đang nằm bỗng chốc liên tục vang lên những tiếng kêu khác nhau : í , á , hử!

“Í?” Phần lớn mọi người đồng thanh thốt lên trước tấm chăn xóa trắng từ đâu xuất hiện.

“Á! Đi ra, tất cả đi ra!” Tiếng gào thất thanh của Tử Chiêu khi vừa mới vén một góc nhỏ tấm chăn lên.

“Hử? Tiểu Tĩnh tỉnh rồi! Khí tiết Thiên Hành Giả của cô đã hồi phục…” Đây là tiếng của Lão Tần.

Bọn Trương Tử Chiêu cùng tức tốc rời khỏi lều, mặt ai nấy tăm tối như thể có gì đấy trong lòng đã bị xúc phạm.

Còn Vân Thăng? Hắn đã về thẳng lều giành cho mình, rút túi ngủ ra, lăn ra chiếc giường gỗ thô sơ ngủ thiếp đi.

Hắn vốn cẩn thận, trước khi ngủ vẫn không quên thích phóng một con Thanh Giáp trùng làm cảnh giới. Thân hình lù lù của nó chiếm gần hết không gian lều.

Có trời biết sau khi biết được cô gái đó bị hắn làm mất sạch y phục, bọn người này có nổi điên lên, nhân lúc hắn đang ngủ đến báo thù.

Theo lời Tiểu Tứ, bọn đàn ông trong trại gần như đều có mơ tưởng tới cô gái ấy. Trong thời đại này, nhân tâm khó trắc, hắn không thể không phòng!

Cảm ơn - một từ tượng trưng cho đạo đức và nội hàm tu dưỡng của con người trong thời đại Dương Quang hòa bình ổn định là điều được tôn sùng. Vào thời đại sặc mùi máu như bây giờ, lại chỉ còn có ba chữ có thể hình dung được tất cả: “Không đáng tin”!

Có Thanh Giáp trùng trấn áp, đã không cần thiết phải có Edgar canh gác bên ngoài. Tất cả mọi người trong trại hợp sức chưa chắc đã là đối thủ của tên súc sinh này.

Hắn có thể an tâm vào giấc ngủ. Hắn thực sự quá mệt mỏi, đến nỗi chả buồn giải thích với bọn người kia vì sao áo quần của cô gái lại biến mất.

Trong giấc ngủ êm đềm này hắn ngủ đến nỗi quên đất quên trời. Dù đến giữa đêm, khát khô cổ họng, bụng đói cồn cào, hắn vẫn không muốn thức. Hắn thật sự không muốn nhúc nhích, chỉ muốn tiếp tục ngủ thiếp đi.

Khổ nỗi, bàng quang lại không ngừng truyền thông tin về não bộ, đòi được giải phóng gấp! Hắn nín nhịn mãi, thậm chí hắn còn giở cả chiêu mặc niệm: phải chiến thắng chính mình!

Cuối cùng, hắn vẫn đành chui đầu ra chuẩn bị đi giải quyết bầu tâm sự. Kết quả lớ ngớ thế nào lại đâm xầm vào thân hình to xác cứng như sắt thép của con Thanh Giáp trùng.

Thanh Giáp trùng đã được hắn đặt vào trạng thái “sleep”, nó sẽ không chủ động tấn công bất kỳ ai. Đối với người thường trong trại, nó cũng sẽ không công kích. Thật sự có tên nào không sợ chết xông vào gặp phải nó, cũng đã được một phen hồn bay phách lạc.

Hắn dùng tay vỗ nhẹ vỏ giáp của nó, xoẹt một tiếng con Thanh Giáp trùng biến mất ngay tại chỗ, trở về với Phong Thú phù của nó, như thể nó chưa từng xuất hiện qua.

Hắn đẩy cửa ra. Trong trại lúc này tối mịt như tờ, chỉ mỗi bọn thực vật Bao Tử rậm rập xung quanh phát ra dạ quang dịu êm, với những tiếng xào xạt kỳ lạ.

Vân Thăng rút đèn pin ra soi rọi xung quanh. Edgar đang dựa vào thành cửa, tận tụy canh gác cửa lớn, có lẽ vì nghe tiếng động giật mình thức dậy lúc nào: “Ngài Lennon, ngài đã tỉnh?”

“Ngươi cũng đi nghỉ đi, ta đi vệ sinh.” Vân Thăng gật đầu giải thích.

“Ta không sao. Lúc ngài đi ra khỏi trại, ta đã tranh thủ ngủ.” Edgar lắc đầu đáp.

Vân Thăng thật sự rất buồn đi vệ sinh, hắn cũng không câu nệ với những lời “thiếu dinh dưỡng” này, vòng ra đằng sau lều đi giải quyết vấn đề của mình.

Sau khi xong việc, đương lúc hắn đang định tìm tí thức ăn lót bụng trong Vật Nạp phù, vô tình nghe được câu chuyên tỉ tê của hai tên tuần tra trong trại:

“Ngươi nghe nói chưa? Tên Thiên Hành Giả mới đến đã lột sạch áo quần của Tiểu Tĩnh đấy!”

“Ngươi nghe ai nói? Không thể nào chứ, không phải nói là giải độc à? Giờ đây Tiểu Tĩnh đã khỏi đấy thôi!”

“Ta nói ngươi không hiểu, ngươi nghĩ tên Thiên Hành Giả nào cũng giống Tần Gia và Tiểu Tĩnh sao? Tiểu Tĩnh xinh đẹp thế ai lại không động lòng. Thiên Hành Giả cũng chỉ là người thôi!”

“Ngươi nói nhỏ thôi, thế mà ngươi dám nói, cẩn thận tên Thiên Hành Giả ấy nghe được, ta xem ngươi chết chắc.”

“Ta đều nói sự thật cả! Từ tối qua đến giờ trại chủ và mọi người đã họp vì việc này. Không tin ngươi cứ len lén mà đi nghe. Nhưng nói cho cùng, sao tên này phải lột sạch quần áo Tiểu Tĩnh? Nghe nói hắn chỉ ở trong ấy có một lát ..lát… Á, ngài..ngài Le…Lennon, ngài..ngài..ngài dậy khi nào thế?”

Người vừa thao thao bất tuyệt là một người đàn ông râu ria. Sau khi nhìn thấy Vân Thăng, miệng lưỡi hắn như líu lại, không còn biết nghe lời, chân tay bủn rủn rung như cầy sấy. Lòng hắn trăm lần vạn lần nguyền rủa cái miệng không biết giữ lời của mình. Nghe nói Thiên Hành Giả chiến đấu là những kẻ không ai có tính tình ôn hòa, tất cả họ đều hung bạo thành tính. Chỉ cần nghĩ đến bọn người trong Vu Thành đã đủ biết.

Vân Thăng có thính lực hơn người, lời bọn họ vừa nói đã một chữ không xót lọt vào tai, khiến hắn không khỏi nực cười. Đây là việc to lớn thế nào, mà đáng để bọn họ quan trọng hóa như thế, còn hội với cả họp, cứ làm như hắn đã làm ô uế thần tượng của họ.

Họ có biết vì cứu cô gái này mà hắn sắp mệt chết?

Tuy nói hắn tự nguyện ra tay cứu người không mong người khác ôm lòng cảm kích, nhưng việc bọn họ không quan tâm đến lao lực sau khi giải độc đã đành; đằng này còn nghĩ xấu hắn có ý đồ không tốt với cô gái đó. Trong lòng hắn ít nhiều cũng chút không vui.

Đây đúng là quả báo, trước có Phù Lập Khắc, nay có hắn.

“Tên Tiểu Tứ ở đâu?” Hắn đưa tay gài lại nút áo, kéo lại nón len chỉnh chu, khẩu khí không mấy tốt.

“Hắn…hắn…ở …ở…” Tên râu ria kia nhất thời bối rối không nói lên lời.

“Ở chỗ lều của trại chủ.” Tên đi cùng hắn khá hơn, thuận tay chỉ thẳng vào lều đang có đèn sáng.

“Edgar, xem ra chúng ta phải đi thôi!” Vân Thăng vòng lên phía trước nói Edgar.

Lòng hắn tuy không vui, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Hắn cần phải gặp Tiểu Tứ lấy bản đồ, Hắn không sợ lạc đường. Đường ngõ ngách, vòng vèo chỉ cần đi thám thính vài lần sẽ tìm ra đường. Bằng không hắn có thể cho Thanh Giáp trùng đưa hắn bay ra ngoài. Nói chung như thế vẫn chưa đủ giữ chân hắn được. Cái hắn quan tâm là khu vực bọn Phi Đầu quái tập trung. Cho đến giây phút này, loại thực vật Bao Tử hắn có thể tự do diệt sát không cần nghĩ suy chỉ có bọn chúng. Hắn thật sự muốn xem thử Thanh Giáp trùng sau khi ăn con thi trùng trong Phi Đầu quái sẽ mạnh lên như thế nào.

Nếu cuối cùng hắn đã có thể mạnh đến mức đối đầu với con rết bay, có thể tự do điều khiển trùng tử phi hành. Như vậy, sẽ rút ngắn thời gian hắn tìm ra bức bản đồ thứ ba.

Đương nhiên, hắn còn phải tìm cơ hội thám thính thực lực của con quái vật phi hành kia. Chỉ qua hai lần chạm mặt, hắn chỉ biết năng lực của nó không dưới Thanh Giáp trùng.

Đầu hắn suy nghĩ, từng bước đi của hắn lại càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc Vân Thăng và Edgar đã đến lều của Vu Thiện Hùng.

“Tần Gia, ngươi nói, trị liệu cần phải cởi hết quần áo thế ư?” Đấy là giọng nói của Trương Tử Chiêu.

“Thông thường là không cần, nhưng mỗi Thiên Hành Giả có liệu pháp khác nhau, có lẽ…” Lão Tần ngại ngùng nói.

Lê Tích ngồi kế Tần Nhân Bá mặt mũi nhăn nhít, hắn thật sự không chịu đựng được nữa. hắn đứng phắt lên như pháo liên hoàn cắt ngang lời Lão Tần:

“Trương Tử Chiêu, ta nghĩ ngươi không còn thích hợp làm phó trại chủ nữa, hơn nữa cuộc họp hôm nay cũng không cần thiết phải có. Vấn đề ngươi đề ra hoàn toàn xuất phát từ lợi ích cá nhân. Đúng, ta biết người trong lòng ngươi thích là ai, vì nó mà lòng ngươi đã mù quáng. ”

“Ngài Lennon đã cứu sống Tiểu Tĩnh, đấy là sự thật. Ngài Lennon đã giết Ngô Vi Kiện và quân đoàn Ma Quỷ cứu cả trại, đấy cũng là sự thật! Ai nấy có mắt đều nhìn thấy cả! Ngươi thấy ngài Lennon cần thông qua việc trị liệu thừa cơ lợi dụng Tiểu Tĩnh ư? Căn bản không cần!”

“Một người có thể một phát giết hai tên Thiên Hành Giả và tiêu diệt cả binh đoàn Ma Quỷ như thế, muốn làm gì ngươi cản nổi ư? Dù hắn có muốn lợi dụng hà hiếp ai đi chăng nữa, ngươi cũng có cản nổi ư? Nhưng người ta đã làm gì? Chả làm gì cả, còn để tên da đen đó mang thịt cho bọn ngươi ăn, không màn mỏi mệt ra sức cứu người trong mộng của ngươi, thế mà giờ đây lại thành người có lỗi? Ngươi hãy tự hỏi lại mình, khi bị Phù Lập Khắc phản bội, ngươi cảm thấy thế nào? ”

“Đúng! Ngươi thấy Tiểu Tĩnh bị hắn lột sạch, nhưng cái ngươi thấy chỉ là cái ngươi trông thấy được. Còn bao nhiêu cái ngươi và ta đều không trông thấy được thì sao? Ngươi đừng quên, họ là Thiên Hành Giả, vốn dĩ trong cách hành sự đã đầy rẫy sự bí ẩn!”

“Trương Tử Chiêu, căn bệnh cả nghĩ của ngươi đã đến mức quá nghiêm trọng, lúc ở ngôi nhà hoang, ngươi ngoan cố cho rằng ngài Lennon cùng một ruột bọn quân đoàn Ma Quỷ, giờ đây lại…”

“Mà cho dù Tiểu Tĩnh có bị gì đi chăng nữa, xin hỏi, giờ ngươi nói những thứ này thì có ích lợi gì cơ chứ? Không được cái đinh gì! Trại chủ, Hùng ca, ngươi thấy cuộc họp này có ý nghĩa ư? Chả được tích sự gì! Các ngươi thấy mình có thể đối chọi lại ngài Lennon ư? Ngài không cần một giây đã có thể cho người cả trại mình đầu lìa khỏi xác! Các ngươi không thấy chúng ta ngồi cùng nhau mở cuộc họp thế này thật là ngốc nghếch buồn cười ư?”

Hắn xối xả tuôn một tràn dài đằng đẵng khiến mọi người trở tay không kịp, đồng thời cũng ít nhiều làm xìu sĩ khí trong phòng. Đừng nói chi nhiều, chỉ mỗi điểm là ngài Lennon có thể không tốn tí công sức giết sạch bọn chúng Lê Tích đã nói quá đúng.

Việc bọn họ ngồi đây họp hành cũng giống bọn học sinh tiểu học ngồi bàn luận làm thế nào chống lại

Bộ giáo dục.

Chỉ có Trương Tử Chiêu vẫn ngoan cố: “ Ngươi có dám bảo đảm hắn sẽ không là Ngô Vi Kiện thứ hai? Trại chủ, ta đề nghị nhân lúc hắn ngủ say, chúng ta nhanh chóng rút khỏi khu này…”

“Ngươi điên rồi, không thể nói lý lẽ với ngươi được! ” Lê Tích chịu thua, không còn gì để nói. Hắn xoải bước đi thẳng ra khỏi lều.

“Ngài Lennon?” Đến cửa hắn mới phát hiện Vân Thăng đang đẩy cửa đi vào. Hắn thấy tim mình như sắp nhảy cẫng ra khỏi lồng ngực. Mấy tên gác cửa giờ đây cũng lặng người không dám hó hé.

“Ngài Lennon, ngài Lennon…” Tất cả mọi người trong phòng đều đứng phắt dậy, ấp a ấp úng gọi tên Vân Thăng.

“Thiện trại chủ, ta bây giờ đã hiểu vì sao trại của ngươi lại có nội gián. Hơn nữa vì sao bí mật của các người ai ai cũng đều biết cả.” Vân Thăng liếc nhìn tên Trương Tử Chiêu mặt mày tái méc. Một người hoàn toàn sống trong trí tưởng tượng của mình là người đáng thương. Cuối cùng hắn giáng ánh mắt vào Thiện Vu Hùng.

Thiện Vu Hùng là một người quân nhân xuất ngũ. Nhưng rõ ràng hắn hoàn toàn không giống hình tượng người sĩ quan tác phong quả quyết kiên quyết, sấm chớp không dời. Việc này nếu rơi vào tay Đỗ đoàn trưởng, chắc đã một bạt tay đánh bay tên Trương Tử Chiêu. Những quyết định nội bộ, tuyệt đối không để cho Vân Thăng biết được.

“Ta không phải đến để giải thích, cũng không phải đến để nghe bọn ngươi giải thích. Ta đến tìm Tiểu Tứ.” Vân Thăng cười nhạt.

Lần này không chỉ Trương Tử Chiêu, cả Lê Tích cũng bở ngỡ vì câu trả lời này của hắn.

Lời Vân Thăng như sét đánh ngang tai, mọi người trong phòng chợt giác ngộ ra, tên Thiên Hành Giả trước mắt này căn bản bất chấp mọi cách nghĩ và phản ứng của họ.

Đây là một việc vô cùng xúc phạm đến lòng tự trọng của người khác. Ở đây thậm chí còn có cả người từng là tỷ phú và một người làm quan chức chính phủ cấp cao một thời. Cảm giác hụt hẫng này khiến họ gần như ngạt thở.

Tiểu Tứ bỗng chốc bối rối, vì tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào hắn. Cứ như hắn đã làm gì có lỗi với mọi người trong trại, như hắn đã phản bội lại mọi người đứng về phe Thiên Hành Giả. Trời đất có thể chứng giám, từ lúc được gọi đến họp tới giờ, hắn chưa hề phát biểu một câu nào.

“Bản..bản đồ đã vẽ xong.” Trong thời điểm kỳ dị này, Tiểu Tứ không dám nhìn thẳng ánh mắt Vân Thăng, hắn nhanh chóng rút bản đồ cất trong lòng ra như vứt được của nợ.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Tứ!” Vân Thăng giở bản đồ ra, địa hình khu rừng Bao Tử gần khu vực Vu Thành được vẽ rất ư tỉ mỉ, còn có rất nhiều dấu sao chú thích, bao gồm cả vị trí bọn Phi Đầu quái, rết bay hay xuất hiện…

Bản đồ như thế thật sự rất giúp ích cho hắn. Tiếng cảm tạ này hoàn toàn xuất phát từ lòng hắn chứ không một tí khách sáo giả tạo.

“Không cần, không dám. Đây là việc nên làm, chỉ cần giúp ích được cho ngài là tốt rồi. ” Tiểu Tứ vẫy tay liên tục thối thác.

“Trên đời này, không có gì là nên cả! Trao đổi bằng vật, hai điếu thuốc đổi lấy bản đồ này!” Vân Thăng rút từ túi áo ra một điếu thuốc đưa Tiểu Tứ, cộng thêm điếu lúc nãy vừa đúng hai.

“Ngài Lennon, thật sự không cần, ngài đã từng cứu mạng chúng tôi…” Tiểu Tứ thật sự vô cùng khó xử khi làm trung gian giữa cả hai phe thế lực này trong lều bây giờ. Hắn thấy mình như đang đứng trước mũi đao nhọn.

Sau lưng hắn, Lê Tích dùng cùi trỏ khẽ đụng lưng hắn, nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ lấy.”

Lê Tích vừa nói, Tiểu Tứ cầm lấy không dám nói thêm nửa lời lùi ra sau lưng mọi người, tim hắn vẫn đang đập thình thịch.

“Các ngươi tiếp tục họp, ta và Edgar phải đi trước đây!” Hắn vốn không thích dây dưa, bản đồ đã lấy được, giờ không có lý do gì để ở lại.

Đi đến cửa, hắn mới chợt thấy một người đứng gần đấy mặt mày quen thuộc. Đây chính là vị tỷ phú mà Thiện Vu Hùng từng nhắc. Hắn mải nhớ bản đồ mà quên mất vị này. Nếu có thể thuận lợi tìm ra lương thực thời đại Dương Quang thì tốt biết bao.

“Vị tiên sinh này, nếu không ngại, ta có thể nói chuyện với ngươi không?” Hắn quay người lại hỏi, hoàn toàn không dám có chút ý xem thường vị nhân vật từng làm mưa làm gió trường năm xưa này. Có thể giờ người này không có địa vị trong trại, nhưng đấy không nói lên được điều gì.

Hắn giờ lại bắt đầu tin vào lời Ngô Vi Kiện, người của trại này có thể sống đến giờ toàn nhờ Ngô Vi Kiện nương tay với Thiện Vu Hùng.

Giờ đây Ngô Vi Kiện mất, xem ra tên Thiện Vu Hùng này cũng không đảm nổi chức trại chủ bao lâu.

Nói trắng ra, việc bọn người này bầu hắn làm trại chủ có lẽ chỉ vì Ngô Vi Kiện.

“Đương nhiên, ngài Lennon, xin mời ngài đi lối này!” Trương Hộ lệ phép gật đầu đồng ý.

Nhìn ngôn ngữ và động tác lưu loát của hắn, Vân Thăng phảng phất lại như quay về với tháng ngày tiếp đón khách hàng thời đại Dương Quang, có điều vị thế bây giờ đã thay đổi.

Vân Thăng chưa kịp bước ra khỏi cửa, đập vào mắt hắn là cô gái tinh thần khoang khoái – Tĩnh Mâu Ấu đang đứng trước cửa.

“Ngài Lennon, ta có thể nói chuyên với ngài một lát không?” Tĩnh Mâu Ấu nhỏ tiếng nói. Cô đang mặc trên người bộ áo nam giới, tuy cũ kỹ nhưng nhìn chung là sạch sẽ, vì thế càng lộ rõ làn da sạch sẽ của cô.

“Có thể, nhưng ngươi phải đợi một lát, ta phải nói chuyện với hắn trước.” Tay hắn chỉ chỉ tên tỷ phú đằng sau, bình thản nói.

Hắn nghĩ chắc cô gái này muốn hỏi hắn về việc trinh tiết của cô, dẫu sao lúc ấy hắn đã làm mất hết quần áo của cô. Cái gì cần thấy đều đã thấy. Người con gái bình thường nào cũng phải nghi vấn.

Có điều việc này không gấp, hắn thật sự không làm gì cô, cả chạm cũng chưa hề chạm vào.

Lúc này, hắn lại nghe Edgar nói: “ Lê, thật không rõ bọn ngươi nghĩ gì. Đây là việc tốt biết mấy. Nếu ngài Lennon mà để ý cô gái đó, không chừng ngài sẽ ở lại đây. Các ngươi nghĩ thử xem, có được một Thiên Hành Giả siêu cấp như thế, các người còn gì phải tối ngày lo lắng? Quên mất, theo nghiên cứu mới nhất của ta, Thiên Hành Giả và Thiên Hành Giả kết hợp thì đời sau tỉ lệ là một Thiên Hành Giả vẫn rất cao. Ta từng nói với ngươi, ta là một nhà động vật học mà…”

Hắn chỉ nói được một nữa mà mọi người đều im phăng phắc.

“Edgar, mẹ kiếp! Ngươi nói bậy gì thế? Ngươi có tin ta sẽ tống ngươi về lại vùng đất dịch thể!”

Vân Thăng túm lấy cổ áo phía sau của hắn lôi ra ngoài, vừa đi vừa mắng.

Edgar cao hơn Vân Thăng hơn nửa cái đầu, giờ lại lại bị Vân Thăng tóm cổ lôi đi như lôi chú gà con.

“Tin! Ta tin! Ngài Lennon, ta chỉ nói đùa, ngài xem cô gái xinh đẹp này đã đỏ cả mặt rồi!” Edgar năn nỉ.

“Ngươi còn nói xằng bậy, chúng ta sẽ đường ai nấy đi ngay lập tức!” Cảnh cáo của hắn khiến Edgar thấy lạnh cả xương sống.

Hắn nghe không hiểu lắm, chỉ hiểu mơ hồ “đường”và “đi”, trong lòng Edgar biết rất rõ, ngài Lennon không có hắn cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu hắn không có ngài Lennon, 80% là sống không nổi, 20% còn lại còn phải xem trại này có chịu thu nhận hắn không.

“Đúng rồi, ta nên xưng hô người như thế nào?” Vân Thăng thả Edgar ra, quay sang bắt chuyện tên tỷ phú.

“Trương Hộ, Cung Trưởng Trương, Hộ trong cửa hộ.” Trương Hộ trầm tĩnh trả lời, rất bình tĩnh không chút bối rối.

“Được, chúng ta không lãng phí thời gian.” Vân Thăng đi ra khỏi lều, lấy đèn pin soi vào bản đồ Tiểu Tứ vừa đưa lại cho hắn. “Ta biết ngươi có một căn hầm dưới đất tàng trữ rất nhiều lương thực, vị trí cụ thể ta đã biết. Chỉ là muốn xác định với ngươi, nhờ ngươi cho biết một số tiểu tiết như loại thức ăn ngươi trữ là gì, cũng như vị trí, tốt nhất là vẽ ra.”

“Ta sẽ không để người làm việc không công. Đấy là đồ của ngươi, nhưng giờ ngươi không thể lấy lại được, có lẽ cả đời này chưa chắc có cơ hội quay về. Ta có thể dùng thịt trùng tử ăn được đển đổi với ngươi. Số lượng không nhiều lắm.” Vân Thăng nói thẳng. Đây không phải thời đại Dương Quang, trước mắt phần thắng thế vẫn nằm trong tay hắn. Điều kiện hắn đưa ra, Trương Hộ chỉ có thể chấp nhận, nếu không e rằng sẽ mất trắng.

“Ngài Lennon, căn hầm của ta rất phức tạp. Nếu ngài có giấy và bút ta có thể vẽ sơ đồ cấu tạo cho ngài.” Trương Hộ rất thông minh, ngay cả số lượng hắn cũng không hỏi, mà đồng ý thẳng việc vẽ sơ đồ.

“Ngươi vừa vẽ vừa nói ta nghe.”Vân Thăng rút sổ tay và bút chì trong áo ra. Thời tiết quá lạnh, cả viết cũng bị phủ một lớp băng lạnh.

“Trại chủ, chúng ta làm sao đây?” Nhị Quải hỏi Thiện Vu Hùng.

Thiện Vu Hùng cười khổ tâm, lực bất tòng tâm nói: “Nhốt tên Tử Chiêu lại đã, để hắn tạm thời tránh mặt ngài Lennon, đợi một thời gian hẳn nói.”

“Trại chủ, Chiêu ca là người đứng đầu nhóm người bản địa trong trại. Hai phần ba người trong trại đều là người bản địa, nếu chúng gây truyện thì làm sao đây?” Nhị Quải lo lắng nói.

“Còn có thể làm sao? Ngươi thấy là nên đắc tội bọn chúng hay đắc tội ngài Lennon?” Thiện Vu Hùng chỉ tay vào Vân Thăng nhắc nhở.

“Cũng đúng, có điều sau khi ngài Lennon ra đi, bọn chúng…” Nhị Quải ngán ngẩm than.

“Việc sau này sau này tính, được ngày nào hay ngày nấy. Thời thế bây giờ không lẽ ngươi còn mong sống lâu trăm tuổi à?”

“Cũng đúng, nhưng phần lớn súng ống đều trong tay chúng ta! Hi vọng mọi người có thể hòa bình chung sống tiếp.” Nhị Quải vẫy tay gọi Đại Lực, cho hắn bất ngờ đánh ngất Trương Tử Chiêu, rồi hai người cùng hợp lực đưa hắn đi. Không ngờ lại gặp Tĩnh Mâu Ấu ngay trước cửa.

“Nhị Quải, ngươi định đưa Chiêu đại ca đi đâu?”

“Tiểu Tĩnh, đây chỉ là bảo vệ Chiêu ca. Nếu để hắn tiếp tục quấy chỉ sợ làm ngài Lennon nổi giận thật. Đến lúc ấy e rằng không biết vì sao lại chết.” Nhị Quải hoàn toàn không nói quá hù dọa Mâu Ấu.

“Chiêu đại ca rất tốt bụng, để lát ta sẽ tìm cơ hội nói với ngài Lennon, các ngươi đừng giam Chiêu đại ca quá lâu.” Mâu Ấu lo lắng nhìn Vân Thăng đang tập trung mọi sự chú ý vào bản đồ, cô thật sự không mấy tự tin.

“Đây chính là sơ đồ phân bố, ngài Lennon, tất cả lương thực ta đều có bao bì chân không, công thêm thời tiết lạnh bây giờ, phần lớn lương thực chắc vẫn còn sử dụng được. Hi vọng ngài có thể thuận lợi tìm ra chúng.” Trương Hộ nhấc bút chì lên vươn mình , hắn thẫn thờ hít một hơi sâu rồi nói: “Nếu ngươi tìm được, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”

“Ngươi nói thử xem?” Vân Thăng vừa nhìn bản đồ vừa nói.

Trương Hộ do dự một lát: “ Lúc ấy có bọn trùng tử chui từ lòng đất lên tấn công, cả nhà ta đều chết trong căn hầm. Chỉ có ta và cô tình nhân sống xót. Đấy là một cô gái trẻ, cô ấy bị kẹt lại trong bức tường của một căn mật thất nhỏ. Trong đó có lượng thức ăn đủ cho cô ấy ăn một năm. Bức tường ấy người thường không thể mở được.”

“Năm xưa ta đã thử đủ cách nhưng vẫn không làm gì được, tiếp đến bọn trùng tử lại đến, nên đành phải để cô lại một mình đào tẩu. Ta nghĩ, nếu như cô ấy còn sống, không bị trùng tử ăn thịt, lương thực cũng gần cạn kiệt. Nếu ngươi tìm được căn hầm, xin hãy hứa giúp ta cứu cô ấy ra. Xin ngươi đấy!”

“Bồ nhí?” Hắn ngẩng đầu lên buộc miệng.

“Có thể xem là thế.” Trương Hộ cười ngượng.

“Được, nếu cô ấy còn sống, ta sẽ giúp ngươi cứu cô ấy ra.” Vân Thăng không thích nói nhiều. Đây chỉ là hành động trượng nghĩa không tí khó khăn. Với độ sắc bén của Thiên Bích Kiếm, cộng thêm nguyên khí, không tường nào không đổ.

“Cám ơn.” Trương Hộ chụp tay lại thành tâm cảm tạ.

“Edgar, đem hết số thịt trùng tử mang trên người cho hắn.” Vân Thăng vẫy vẫy tay dặn Edgar, rồi quay sang Mâu Ấu: “ Đến lượt ngươi, có việc chi mau nói, đừng lãng phí thời gian.”

Bình Luận (0)
Comment