Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 208 - Chương 213-Ra Đi

Dưới làn đạn Hỏa nguyên khí, “nấm” khổng lồ tành tan theo mây khói. Súng mới được dùng Hỏa Chủng làm nguồn nguyên khí, Vân Thăng không cần truyền nguyên khí kích hoạt mà đã uy lực kinh người, thậm chí có phần hơn hẳn lúc trước.

Hỏa Chủng không hổ danh tinh hoa của Hỏa Viêm hoạn điểu!

Niềm vui đã lâu ngày vắng bóng trên mặt hắn bỗng chốc hiện về,hạch thể Hỏa Chủng và cả ống súng thủy tinh trong suốt của súng Lãnh Đông đều có thể thông qua nguyên phù dùng nguyên khí bổn thể của hắn bổ sung năng lượng Băng Hỏa.

Về sau hắn có thể nạp sẵn năng lượng cho hạch Hỏa Chủng và ống súng Lãnh Động; đến khi chiến đấu cả hai súng đều không cần phải tốn nguyên khí của hắn. Hắn sẽ bớt đi nỗi lo nhanh chóng tiêu hao nguyên khí khi tham chiến.

Vào giờ này phút này, súng Ám Năng mới thật sự xứng đáng với tên gọi súng Ám Năng. Có điều, giờ đây tên gọi này có vẻ đã không còn thích hợp.

Súng Lãnh Đông cũng sử dụng năng lượng Ám như giống nguyên lý súng Ám Năng. Súng Ám Năng II nâng cấp giờ cũng thành một loại vũ khí vận dụng năng lượng Ám Năng như nó, khác chăng nguyên lý Ám Năng II áp dụng Hỏa nguyên khí năng lượng với tốc độ thiêu cháy kinh hoàng.

Khi bức phá được Nhị Nguyên Thiên đi vào cảnh giới Tam Nguyên Thiên, hắn sẽ có thể triện chế ra Tụ Nguyên phù tự hấp thụ nguyên khí thiên địa. Hai súng này qua phong ấn sẽ càng trở nên hoàn mỹ.

Dõi theo các mảnh vụn còn lại của Hỏa Chủng, hắn tháo khẩu Ám Năng I mà Edgar đã dùng ra. Như với súng Ám Năng II, hắn cũng lắp hạch Hỏa Chủng vào. Miễn cưỡng tạo một khẩu súng Liệt Diệm tương đối yếu hơn. Với nguồn nguyên khí từ Hỏa Chủng, dù không phải Hắc Ám võ sĩ, nhưng sử dụng nó vẫn hoàn toàn không trở ngại gì.

Trước cửa trại, hỏa diệm hừng hực bốc cháy sáng cả một vùng trời, bọn lính gác tay cầm khẩu súng tước đoạt từ bọn binh đoàn Ma Quỷ nhìn nhau mà không dám hó hé một lời.

Sau khi thử nghiệm xong đương định quay vào, bỗng nghe tiếng từ trên chòi gác nhỏ thét vọng xuống: “Ai đấy?”

Hắn tự nhủ, hắn cũng có đi bao xa lâu, bọn này mới một chốc đã đổi ca rồi sao? Đương định trả lời đã nghe tiếng người từ xa nói với lại:

“Là ta! Nhị Quải!”

Hắn quay lại , đường nhỏ quanh co chỉ có tiếng, nhưng lại chả thấy bóng ai một ai; có lẽ phải đứng ngay vị trí gác mới có thể nhìn rõ.

Một chốc sau, Nhị Quải cùng vài người trong trại dìu bốn, năm người nam nữ gầy đến kinh người, da dẻ vàng um, gầy còm còn lại mỗi nhún xương, đi ra từ co quẹo của lối nhỏ.

“Sao giờ mới về, trại chủ cũng đã đến hỏi thăm mấy lần!” Tên “lính gác” lộ rõ vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng nói nhiều, mau tìm Tần Gia và Tiểu Tĩnh, bọn họ sắp không trụ nổi rồi…Đừng trơ người ra, mau đi, Tùng Tử!” Nhị Quải quơ quơ tay gào lên.

Tên Tùng Tử lẹ làng trèo xuống chòi gác, chạy vội vào trại. Vừa đi vừa la to: hãy để bọn họ nấu một ít sợi nấm, giã nhỏ ra hẳn nấu, khô khan quá bọn họ không ăn nổi đâu…

Trên lối đi nhỏ, Vân Thăng không nói một lời nhường đường mọi người vào.

Nhị Quải khi nhìn thấy hắn liền ngạc nhiên hỏi: “Ngài Lennon, khuya thế ngài còn làm gì ở đây?”

Không chờ hắn trả lời, bạn đồng hành bên Nhị Quải đã dùng cùi trỏ hút nhẹ, nhắc khéo hắn về ánh lửa rừng Bao Tử.Ngoài tên Thiên Hành Giả này, trong trại còn ai có thể làm được việc này.

Những người được họ đưa về có ba nam hai nữ. Trông có vẻ hai mắt vô thần, tay chân bủn rủn, không còn đủ sức tự hành tẩu phải nhờ một người trong trại dìu dắt.

“Hắn chính là tên Thiên Hành Giả đó!”

“Chính hắn đã giết Ngô Vi Kiện…”

“,,,giết sạch không tha một ai!”

Bọn trong trại đang không ngừng rù rì tỉ tê cho năm người kia biết.

Lúc này, một người đàn ông gầy trơ xương, tóc rụng gần trọc bỗng chốc mắt hắn sáng trưng, cố hết sức toàn thân đẩy bọn người đang dìu hắn ra, té ào về phía Vân Thăng, thiết tha cầu khẩn: “Xin…xin..xin ngài, cứu…cứu..cứu…”

Hắn khó khăn vắt cạn sức lực tuôn từng chữ, chưa hết câu đã ngất đi.

“Nhị Quải, thế là thế nào?” Vân Thăng nhìn người đàn ông hỏi.

“Bọn họ trốn từ Vu Thành ra. Sau cái chết của Ngô Vi Kiện cùng đồng bọn hôm qua, theo họ này kể lại, bọn ở Vu Thành đã đợi hai ngày một đêm mà không một bóng người trở lại. Trong thành có tin đồn rằng bọn chúng gặp phải Trùng Vương, tất cả đều bị diệt sạch.” Nhị Quải chỉ vào gã đàn ông đang ngất, tiếp tục nói:

“Chiều hôm nay bọn chúng xảy ra nội loạn. Hai tên Thiên Hành Giả còn lại trong thành do muốn giành vị trí Ngô Vi Kiện để lại, chúng dẫn theo đồng bọn của mình đọ súng nhau. Năm người này đã thừa cơ hội đó liều chết đào tẩu.”

“Ngươi dẫn bọn họ vào đi.” Hắn cũng chỉ hỏi sơ. Đột nhiên nghĩ đến từ lúc giết bọn Ngô Vi Kiên từ hôm qua đến nay còn chưa đủ ba mươi sáu tiếng, không ngờ đã có bao nhiêu việc xảy ra như thế.

Hắn gặp mọi người trong trai cũng chỉ mới bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Chỉ hai ngày!

Hắn khẽ lắc đầu, thời gian đôi lúc qua đi thật nhanh, nhưng đôi lúc lại quá chậm. Quá Chậm! Cũng giống như, bao giờ hắn mới tìm ra thành Kim Lăng.

Bọn người từ Vu Thành trốn thoát đã gây xôn xao trong trại. Đặc biệt là với những người còn bạn bè thân quen vẫn đang bị vây trong thành. Chính đây là lý do Nhị Quải dẫn theo mọi người mang vũ khí vào thành thám thính tình hình khi Ngô Vi Kiện mất.

Dưới trị liệu của Lão Tần, sau khi dùng sợi nấm giã nhỏ, mặt mũi ba nam hai nữ này dần dần có tí sắc hồng.

Vân Thăng nhường như thể hiểu được vì sao Nhị Quải xem trọng năm người này đến thế, đặc biệt là tên đàn ông ngã bổ vào hắn. Nghe nói, gã đàn ông này là người trong bộ đội, có nhiệm vụ hộ tống ai nấy cùng tình báo tỉnh Phúc lên Bắc Kinh. Do liên tục gặp trở ngại cùng mất phương hướng mà lưu lạc đến Vu Thành. Lương cạn đạn hết, cuối cùng lại rơi vào tay bọn binh đoàn Ma Quỷ. Giờ đây một người cấp trên của hắn còn đang bị xem là “lương thực” bị bọn binh đoàn Ma Quỷ giam giữ trong mật thất.

“Chỉ cần các người cứu được Thiếu úy và hộ tống bọn ta đến thành Kim Lăng, ta đảm bảo có thể có thể giúp các ngươi có được chốn nương thân trong thành. ” Tên đàn ông trung niên chắc chắn nói.

Đến thành Kim Lăng là ước mơ và hi vọng của tất cả mọi người trong trại. Bọn họ vẫn chưa biết thành Kim Lăng bị mất tích, cứ ngỡ đấy là nơi an toàn nhất.

Tất cả mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về Vân Thăng từ đầu chí cuối vẫn im lặng cùng Edgar vẻ mặt kỳ quái. Tại đây chỉ mỗi Vân Thăng có thể đưa được bọn họ vào thành Kim Lăng.

“Không cần đi thành Kim Lăng nữa, nơi đấy giờ đây đang bị trùng tử bao vây. Tứ phương tám hướng toàn là trùng tử. Ngay cả ta cũng không thể đi vào!” Vân Thăng lắc đầu nói.

“Thành Kim Lăng thất thủ?” Cả Lê Tích, Thiện Vu Hùng và gã đàn ông ấy đồng thời lên tiếng.

“Gần như thế, nói chung khong ai có thể đi vào!” Hắn lại gật gật đầu nhìn sang Edgar, như cảm nhận được ý của hắn, Edgar cũng lia lịa gật đầu phụ họa.

“Haizz! Thế giới này không lẽ sắp hết đời thật sao?” gã đàn ông ấy ngã quỵ xuống, thảm thiết rên rỉ.

Tin Vân Thăng nói ra như cơn bão khũng khiếp ập vào lòng mỗi người, dập tan hi vọng duy nhất của họ.

Con người sống nhờ hi vọng và ước mơ, hi vọng không còn nữa, thì chỉ còn mỗi tuyệt vọng. Cả trại như rơi vào một sự yên lặng đáng sợ.

Sau khi đưa miếng thịt trùng tử cuối cùng vào miệng, Vân Thăng nhẹ nhàng đứng dậy trở về lều của mình. Hắn có thể cứu sinh mạng của bọn người này, nhưng hắn lại không thể cho họ hi vọng, hắn còn việc quan trọng hơn phải làm.

Mãi một lúc sau, hắn như nghe được giọng nói quyết liệt tên tỷ phú Trương Hộ: “Trại chủ, Lão Lê… mọi người đừng nản, ít ra chúng ta còn có cái trại này, còn có Tần Gia và Tiểu Tĩnh, và còn cá hơn một trăm người anh chị em! Chỉ cần chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua ải này…”

Hắn ngủ thiếp đi lúc nào trong tiếng kêu gọi hùng hồn của tên Trương Hộ. Ngày hôm sau, hắn dậy thật sớm cùng bọn “binh lính” lâm thời của mọi người trong trại, đánh tiến vào Vu Thành.

Hai tên Thiên Hành Giả gần như không một tí sức chống, Vân Thăng chỉ dùng mỗi súng Hỏa Diệm đã triệt để giải quyết bọn chúng.

Khi mọi người trong trại giải cứu từng người bất hạnh bị giam cầm trong mật thất chuẩn bị làm thức ăn, tiếng khóc nức nở nổi lên khắp nơi, rất ư là thê lương.

Nhìn từng người áo quần xộc xệch, thạm chí là không một manh áo, nào người lớn nào trẻ nhỏ, nào nam nào nữ, ngay đến “sắc đá” như Vân Thăng cũng không khỏi bàng hoàng trước hành động tương tàn ăn thịt lẫn nhau một cách có quy mô, có tổ chức trong bước đường cùng của nhân loại.

Xe hơi và xăng chẳng mấy chốc đã được tập hợp. Có một bất ngờ nho nhỏ, Tiểu Tứ cùng mọi người lại tìm được một chiếc xe trong thành, tuy nó không lộng lẫy, nhưng tính năng vẫn tốt, đủ để hắn tạm thời sử dụng.

Phía Tây trở đi của Vu Thành đều là rừng Bao Tử, phía đông là khu đất hoang không một bóng người. Vân Thăng đắn đo về năng lực trước mắt của hắn vẫn chưa đủ vượt qua rừng Bao Tử, chỉ còn có thể đi về phía nam, men theo đường cao tốc tiếp tục đi thẳng, hi vọng có thể thoát được rừng Bao Tử.

Trong mỗi lần chờ đợi Tĩnh Mẫu Ấu hồi phục Mộc năng lượng, hắn đã đi diệt sạch khu đất tử thi số 2 và 3.

Cuối cùng cũng làm rõ một điều, số lượng thi trùng cần thiết để một con Thanh Giáp trùng tiến hóa chỉ cần một trăm con. Khu đất tử thi 2 và 3 cộng lại có hơn một ngàn con thi trùng. Sauk hi ba con Thanh Giáp trùng phong ấn của hắn biến hóa, giờ còn hơn bảy trăm con thi trùng trong Vật Nạp phù, để làm “lương thực” dự trữ cho các Thanh Giáp trùng phong ấn về sau.

Mười ngày sau, Tử Viêm ma trùng cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn dưới năng lượng Mộc nguyên khí Mâu Ấu thích phóng.

“Edgar, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, đi cùng ta không chừng ngày mai ngươi đã có thể toi mạng. Ở đây, ít nhất tạm thời vẫn an toàn!” Vân Thăng cạnh xe, lại một lần nữa nhắc nhở Edgar.

Dưới sự giúp đỡ của Thiên Bích kiếm, giờ đây trong trại đã trang bị thêm lượng lớn vỏ giáp. Phi Đầu quái xung quanh gần như bị hắn giết sạch. Vu Thành cũng không còn binh đoàn Ma Quỷ, trại tử đã trở nên khá an toàn.

“Ngài Lennon, ta nghĩ ta sẽ là một tài xế tận tình!” Edgar dùng hành động ngồi vào vị trí cầm lái xem như câu trả lời rõ ràng nhất của mình với đề nghị của Vân Thăng.

Trước khi lên xe, Vân Thăng khựng lại khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời u ấm, nhưng chỉ một chốc hắn lại thu hồi lại bước chân, đi thẳng đến chỗ mọi người trong trại. Mặt đất đầy những mảnh vỡ vụng tan hoang giờ đây đã được phủ lên một lớp tuyết lạnh cóng, mỗi bước chân hắn đi đều có thể nghe rõ từng tiếng “két, két”ma sát với mặt băng.

Moi người trong trại đều chỉ có một ý nghĩ về hắn. Tên Thiên Hành Giả này trong thời gian gần đây tuy vẫn chưa từng lộ bộ mặt thật, nhưng ân huệ hắn mang cho cả trại quả thật lớn lao. Ngoài việc cứu rỗi sinh mạng mọi người lúc nguy cấp, hắn còn đã giúp đỡ diệt trừ triệt để bọn ma quỷ Vu Thành. Đáng nói nhất, hắn còn giúp tiêu diệt bọn Phi Đầu quái lúc nào cũng có thể uy hiếp đến sinh mạng mọi người.

Phảng phất chỉ cần có hắn một ngày, tất cả mọi vấn đề đều không thành vấn đề, bất kỳ hiểm nguy đều không còn nguy hiểm.

Dù hắn nói với Edgar là nếu đi theo hắn, có thể sẽ chết bất kỳ lúc nào. Nhưng không ai tin điều này, họ biết chỉ có đi chung với một Thiên Hành Giả thần kỳ này mới an toàn nhất. Đa số trong bọn họ đều chỉ thấy ganh tỵ với sự may mắn của tên da đen ấy.

“Trước khi đi, ta có một ý kiến này giành cho các ngươi.” Hắn chỉ tay vào Mâu Ấu và nói với Thiện Vu Hùng: “Đợi khi năng lực cô ta nâng lên, các ngươi hãy thử ăn những loại sợi nấm có độc, có thể như thể sẽ có thể giúp được những người bình thường các ngươi. Nhưng nó cũng có thể sẽ làm các ngươi mất mạng. Mạo hiểm bao giờ cũng có thể mang đến hiệu quả bất ngờ. Quy luật này tin rằng không cần ta nói, các bậc cao nhân thời đại Dương Quang trong trại chắc đều hiểu.”

Không phải hắn không muốn đưa cô bé có năng lượng Mộc năng thần kỳ này theo, nhưng cô chưa từng chủ động đề xuất, hắn không thể cưỡng ép. Cả mẹ, người thân, bạn bè cô đều trong trại; một người bình thường sẽ không thể bỏ lại người thân của mình ra đi.

Mọi người ngơ ngác nhìn Tĩnh Mâu Ấu, xem ra cô bé này đã không hề tiết lộ vụ đổi trác giữa hai người, hắn chắc nó chỉ hạn trong thời gian mình còn trong trại.

Hắn nói xong quay lại đặt nhẹ một lọ Vitamin C vào tay Tĩnh Mâu Ấu. Dưới sự đốc thúc của hắn,cô bé này vì giúp Tử Viêm ma trùng hồi phục đã không ngừng không nghỉ, vắt cạn sức lực. Giờ đây nhìn dáng đứng xiu quẹo của cô cũng đủ hiểu. Việc cuối cùng hắn có thể làm được cho cô chỉ có thể là lọ Vitamin này. Hắc biết đây cũng chính là thứ cô cần.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên đầy cảm kích của cô, hắn nhanh chóng cất bước. Tranh thủ trời còn sáng, hắn và Edgar phải tức tốc tới đích đến tiếp theo.

“Ngài Lennon, xin hãy đợi một lát!” Người đàn ông trung niên được Nhị Quải đưa về dìu một phụ nữ người mặc quân phục từ phía sau đám đông đi lên.

Người phụ nữ này Vân Thăng đã từng gặp tại Vu Thành, đây chính là người Thiếu tá tên này cầu xin hắn ra tay cứu giúp.

“Ngài Lennon, xin ngài hãy cho chúng ta cùng lên đường, cầu xin ngài!” Người đàn ông này đã quá yếu, giờ dìu thêm một người, cứ mỗi bước đi mặt hắn lại trắng bệch ra thêm.

“Ta không quen giao du với người bên quân đội. Cứ thế này, tạm biệt.” Vân Thăng lắc đầu từ chối.

“Không, ngài Lennon, chúng ta không phải ham sống sợ chết, nhưng chúng ta có tình báo khẩn cực quan trọng cần đưa về tổng bộ. Cầu xin ngài. Việc này có liên quan đến sinh mạng hàng ngàn hàng vạn người.” Gã đàn ông đó kích động nói.

“Ngươi không biết, bây giờ đã chết hơn hàng ngàn hàng trăm vạn người à?” Vân Thăng bước lên xe, cả đầu cũng không ngoảnh lại đáp. Hắn thật sự không muốn dây dưa với bọn người bên quân đội.

“Hãy dìu ta đi lên, đích thân ta sẽ nói với hắn.” Nữ Thiếu tá yếu ớt nói.

Người đàn ông đó dìu nữ Thiếu tá đến trước cửa xe.

“Ngài Lennon, ta biết bọn ta sẽ là gánh nặng cho ngài, nhưng chúng ta có thể trả ‘lộ phí’ cho ngài. Chỉ cần ngài đưa bọn ta đến chỗ đóng quân của tổng bộ là được.” Nữ Thiếu tá đưa tay ghì chặc kính xe.

Vân Thăng mặc kệ cô, ra lệnh cho Edgar khỏi động động cơ. Đã đến nước này, còn lộ với chả phí!

“Ngài Lennon, là một Thiên Hành Giả, ta có thể cung cấp cho ngài một ít tình báo để ngài nâng cao năng lực. ” Cô tin răng điều này sẽ có thể đánh động được lòng hắn, vì cô quá hiểu khát vọng nâng cao năng lực của một Thiên Hành Giả.

Cô có thể sống xót được đến giờ dưới tay bọn Ngô Vi Kiện cũng nhờ nó. Bọn chúng không dám giết cô, ngoài tình báo nâng cao năng lực Thiên Hành Giả, chúng còn cần cô không ngừng làm các cuộc giảng giải khoa học, có thế tên Ngô Vi Kiện mới có thể làm rõ những kiến thức ấy. Có điều không ngờ, hắn giữ lại mạng sống của cô, nhưng hắn cũng cứ bỏ đói cho cô sống dở chết dở cho bớt phẫn uất trong lòng.

Lần này cô đã lầm đối tượng, Vân Thăng căn bản không quan tâm những tình báo đó. Năm xưa nhưng biện pháp tổng bộ nghiên cứu đưa tại thành Kim Lăng so với Cổ Thư chỉ đáng là rác rưởi.

Xe đã khởi động, dần dần lăn bánh.

Nữ Thiếu tá sững sờ, Vân Thăng không một tí phản ứng, cả một câu hỏi han cũng không.

Nếu cô biết được Vân Thăng đã chỉ Mâu Ấu tu luyện, có lẽ đã không dám mạo muội nói thế. Tiếc là cả trại chủ còn không biết được nữa là…

Trong lúc nguy khốn, cô chợt nhớ ra, trại chủ từng nói tên Thiên Hành giả này biết cách sử dụng súng Lãnh Đông. Cặp mày cong cong của cô bỗng chau lại, vừa đuổi theo xe vừa đập cửa: “Chúng tôi còn một tình báo, về văn minh sinh vật ngoài trái đất, chúng tôi đã từng bắt sống chúng…”

Kee…é.ét!

Sau một tiếng hãm phanh chói tay, xe đã được dừng lại.

Vân Thăng bước xuống, mặt lạnh như tiền: “ Ngươi phải biết, người lừa dối ta sẽ không sống lâu được!”

Cô ả thấy Vân Thăng dừng lại, không khỏi thầm cảm tạ đất trời: “Nếu ngài phát hiện ta nói dối, có thể xử bắn ta bất cứ lúc nào!”

Hắn ngắm từ đầu đến chân người “phụ nữ” không ra người ngợm này, nhanh chóng đưa ra quyết định. Kẻ thù nguy hiểm nhất của hắn không chỉ có Cẩm Thạch, Trùng Vương, còn có bọn dị tộc như cô ả áo trắng cùng người áo choàng. Càng ngày càng nhiều thông tin cho thấy, bọn họ không phải chí có một, hai người.

Hiểu nhau hơn về kẻ thù mới càng có cơ hội chiến thắng chúng!

“Ta chỉ có thể đưa một mình ngươi đi, hắn không được. Người càng nhiều chỉ càng nguy hiểm!” Hắn chỉ vào người đàn ông trung niên nói thẳng.

“Thiếu tá Tần, cô đi đi, không cần lo cho ta. Ta sẽ ở lại trại tử, chỉ cần về được doanh trại, thủ trưởng…” Gã đàn ông trung niên nói đến đây mặt không giấu được vẻ mừng rỡ.

“Hãy quyết định nhanh, ta cho các ngươi ba phút để thương lượng! Nếu không nỡ lòng thì đừng lãng phí thời gian của ta!” Vân Thăng nhìn bầu trời xám xịt phán.

“Lão Lý, ngươi phải bảo trọng!” Thiếu tá Tần nắm chặt tay Lão Lý, cô hạ quyết tâm theo tên Thiên Hành Giả mạnh một cách dị thường này ra đi. Đây là hi vọng duy nhất, nếu bỏ lỡ, có thể cả cuộc đời cũng chỉ có thể ở lại trại tử này.

“Ta không sao, cô yên tâm! Thiếu tá Tần, nếu cô quay lại được Bắc Kinh, hãy chuyển lời cho vợ và con trai ta, rằng ta vẫn sống là được!” Miệng lão ngoẻn một nụ cười an ủi.

“Nhất định!” Cô buông tay Lão Lý ra, dùng hết sức lực còn lại cố gắng thực hiện nghi thức chào trong quân đội.

Xe đi xa dần, hình ảnh mọi người nhỏ dần trong kiếng chiếu hậu cho đến khi khuất bóng hẳn….

“Edgar, hãy đi theo bản đồ. Trước khi trời tối, chúng ta phải đến được đây!” Vân Thăng đưa bản đồ lên tay lái, chỉ thẳng vào đích đến.

“Ta tên Tần Kỳ Anh.” Nữ Thiếu tá được hắn phân ngồi kế Edgar quay đầu lại tự giới thiệu.

“Ngươi cứ gọi ta là Lennon giống hắn!” Hắn chỉ vào Edgar nói.

“Ngươi là người gốc Hoa?” Cô nhìn nhìn Edgar thắc mắc hỏi.

“Dân hai lúa quê mùa, sống đến từng tuổi này vẫn chưa thấy được bầu trười nước ngoài như thế nào, không so được với bọn con ông cháu cha các ngươi!” Giọng hắn mỉa mai. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết được, một Thiếu tá trẻ tuổi, lại còn là phái nữ; một người như thế chắc chắn phải là người có bối cảnh hùng hậu. Hơn nữa nghe Lão Lý kia còn nhắc đến Thủ trưởng, nghe khẩu khí hình như chức quan không nhỏ.

Tần Kỳ Anh ứ họng. Cô biết rõ Vân Thăng đang nói móc mình, chỉ mỉm cười nhạt không phản bác. Ngược lại, cô còn thấy tên Thiên Hành Giả này rất “đáng yêu”. Sức mạnh hắn đạt đến một cảnh giới phi thương, tâm chí vẫn chỉ là một lão bá tánh đời thương thời đại Dương Quang.

Đây cũng chính là tình hình chung của những con người bình thường bỗng nhiêu có được sức mạnh phi thường.

Vân Thăng rút một miếng thịt trùng tử đã được nấu chín ra: “Việc của ta, tốt nhất cô đừng lắm lời. Giờ chúng ta đã đi chung đoạn đường, có những việc cũng nên nói rõ. Nguyên tắc của ta, Edgar biết rõ, để lát hắn nói với cô! Sau khi ăn cô cũng nghỉ một lát. Ở đây mọi người đều phải có đóng góp. Ngươi cũng giống Edgar, thay phiên canh gác và lái xe với hắn.”

“Đúng rồi, lát nữa cô cũng đi tắm đi. Toàn thân cô bốc mùi rồi đấy!” Hắn nhăn mày nói.

Hắn với Edgar còn được tắm một lần ở ngôi nhà nhỏ lúc trước, còn cô Thiếu ta này không biết đã bao lâu chưa tắm, mà toàn thân bốc mùi nồng nặc, tỏa khắp xe. Mũi hắn cũng sắp không chịu đựng nổi.

Lần đầu bị một người đàn ông nói thẳng thừng thế, cô cố nở nụ cười ngượng ngạo chê giấu sự xấu hổ của bản thân.

“Edgar, ngươi nói với cô ta về quy tắc của chúng ta. Có gì lập tức thông báo với ta.” Hắn lại lại đằng sau xe, tận dụng cơ hội yên bình hiếm hoi này tịnh tâm tu luyện.

Suốt đoạn đường tương đối thuận buồm xuôi gió, thỉnh thoảng gặp bọn rết bay trên trời, bọn họ lại dừng lại bên đường, trà trộn vào những chiếc xe hơi bị hư bên đường ngụy trang. Thỉnh thoảng gặp cảnh ùn tắt của những chiếc xe hư, Edgar lại phải đi ra dùng Liệt Diệm thiêu rụi chúng.

Mãi đến lúc chiều tà, trời dần tối, khi bọn họ gần đến đích đầu tiên Vân Thăng vạch ra, đập vào mắt Edgar là một đoàn xe kỳ quái. Nhường như đầu xe đã bị hư, đang chắn ngang giữa đường.

“Đi xem thử việc gì!” Vân Thăng vỗ nhẹ vai Edgar, Tần Kỳ Anh hiện vẫn đang thân xác rã rời, cả sức lực bò ra đằng sau xe tắm cũng không còn thì nói chi đi xuống kiểm tra.

Bình Luận (0)
Comment