Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 226 - Vạn Trùng Chi Vương

“Ngươi có thể đi được rồi!” Hắn quay lại thất thần nói với Tăng Khác Hấn. Kế hoạch vào khu dịch thể còn nhiều tiểu tiết phải đắn đo, nếu không chỉ sợ nơi an toàn lại thành “hang cọp”.

Tăng Khác Hấn vẫn lạnh lùng liếc nhìn Vân Thằng, rồi gã lại tự động nhặt nhành củi khô bên núi, chống đỡ đứng dậy.

Độc tố hắn trúng y hệt độc bọn Nhậm Tam Bảo hạ thủ Tưởng Thiên Thấm trước đây. Triệu chứng cũng là thân mất sức. Hắn chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra. Xem ra, “thầy”lại một lần “đổi chủ”.

Hắn không sợ bọn thành Thôi Tuyết có được loại độc tố này thêm sức uy hiếp. Với cảnh giới Xúc Nguyên thể Nhị tầng, trừ khí tiêm thẳng một lượng lớn liều lượng vào người, nếu chỉ truyền trên không, loại độc tố này vẫn chưa làm gì được hắn.

Hắn ngẩng đầu ngó về trước, cả khu Hoàng Sơn, thành Thôi Tuyết nằm hướng tây, thành Liệt Hỏa hướng đông, khu dịch thể phía nam. Hắn giờ đang ở dãy núi chính của Hoàng Sơn, tọa lạc hướng bắc.

Hắn phải xuyên thẳng qua giữa, tránh khỏi khu vực tây bắc. tránh khỏi tai mắt lực lượng hai thành, âm thầm vào khu dịch thể.

Lần đi này lộ trình tuy dài, người truy tìm hai bên thành lại liên miên không dứt, nhưng so với vào khu dịch thể lại chả đáng là chi.

Sự hiểm nguy thật sự đến từ khu dịch thể. Hắn chỉ có bốn ngày để xử lý bọn trùng tử, nếu không khi thân tại hang ổ trùng tử, thần lại vào Thần Vực, e rằng chỉ có con đường chết.

Băng thiên tuyết địa, cả đất trời tràn ngập một màu bạc óng ánh, tấm ga trải giường hắn thu được từ khách sạn đặt vào đây càng hòa quyện vào sắc trắng xung quanh, trời tuyết một màu.

Tuyết vừa có lợi cũng vừa bất lợi. Tuyết trắng bao phủ, khiến hắn dễ dàng ngụy trang vào sắc trắng mờ mắt, nhưng việc xử lý những bước chân hắn để lại cũng thật phiền phức.

Chưa đi được bao xa, hắn đã quyết định bỏ công việc mệt mỏi này, lao mình phóng thẳng giữa quần sơn nước hiểm.

Lần này hắn không dám dùng Thanh Giáp trùng phi hành. Chỉ một con Ban Lan điểu cũng đủ cho Thanh Giáp II của hắn chạy bán mạng. Nếu giữa đường hắn gặp được một đàn quái điểu, e rằng trước khi giao đấu với bọn phi nhân loại hắn đã nằm trong miệng cổ điểu.

Để đạt tốc độ lớn nhất, hắn trong mặc chiến giáp, ngoài khoát áo choàng, thể nội không ngừng vận dụng thân pháp cửu chương đồ, ba bước bước thành một, đưa tốc độ bản thân lên mức tối đa.

Bí kiếp tàng hình của người áo choàng hắn không biết được, nếu không đã không cần tốn sức, cứ ngạo ngễ mà qua.

Khu vực Hoàng Sơn đường đi hiểm trở, có những nơi thậm chí chỉ một người qua được. Hắn chỉ biết bản đồ, nhưng lại không rõ về địa hình. Khi cao tốc lướt qua vẫn không quên chấp cây đao dài Hỏa Diệm của người áo choàng sau lưng, đề phong người hai thành mai phục.

Gió khởi phi dương, tuyết vũ ảnh tàn.

Hắn như một bóng ma trên đất tuyết, càng lướt càng nhanh, trước mắt là cửa vào, xem ra sắp ra khỏi khu vực dãy núi chính Hoàng Sơn.

Phù!

Vân Thăng phá không phóng thẳng ra khỏi cửa lối vào, trước mắt là một cốc địa rộng thênh thang.

“Ai!” Trong cốc địa hiển nhiên đứng chực sẵn một lượng lớn người thành Liệt Hỏa với y phục màu đỏ rực.

“Áo trắng, các mụ đàn bà thành Thôi Tuyết, khai hỏa!”

Trong chớp mắt, hỏa đạn tới tấp, ảnh đao ánh kiếm.

Vân Thăng tung người nhào lộn trên không, nhanh chóng giơ đao chống đỡ. Tiếng va chạm ting tang không ngừng vang lên bên tai.

Ga trải giường không bằng áo choàng hay chiến giáp, chẳng mấy chốc đã bị đánh te tua. Khi hắn vừa chạm vững chân, tấm ga ấy đã rách không thành hình!

“Các anh em, giết!” bọn áo đỏ thành Liệt Hỏa lũ lượt nhào lên.

Vân Thăng từ từ đứng lên, tay cầm đao trường phập phùng hỏa diệm. Cả người, áo choàng, áo toa đều được bao trùm dưới hỏa diệm rực rỡ yêu mà. Chẳng mấy chốc tắm ga rách nát nguy trang bị thiêu rụi. Hắn như đang tắm mình trong biển lửa hừng hực, tựa như Hỏa Vân Tà Thần trong truyền thuyết.

Trong chớp mắt, áo trắng thành áo choàng, những tên xông lên đầu tiên phe áo đỏ thành Liệt Hỏa mặt bỗng dưng trắng bệch.

Với chế độ nô lệ thành Liệt Hỏa, phạm thượng tấn công ngài Liệt Hỏa sứ giả, tội chết!

Trong sự ngỡ ngàng chúng đồ áo đỏ không kịp hãm lại tốc lại xông trận, chúng đành theo đà quỳ ụp xuống. Tên đi đầu thậm chí còn trượt thẳng đến trước mặt Vân Thăng. Tuy trời lạnh gió rét, nhưng tên ấy chỉ thấy mồ hôi nhuễ nhại, gã căng thẳng nuốt một hơi nước bọt. Đao của ngài sứ giả đại nhân chỉ cách đầu gã không đến ba centimet!

“Cung chúc ngài sứ giả đại nhân thần thể an khang!” Gã đàn ông đi đầu liều mình nói lớn. Gã chỉ là tên nô lệ thấp hèn, có mơ cũng không dám mơ mình được gặp ngài sứ giả tài cao vọng trọng, đấy là người mạnh đến nỗi thành chủ cũng phải cúi đầu vẫy đuôi! Chỉ một cái búng tay vị thánh này đã có thể giết sạch bọn chúng.

Gã không nơm nơp lo sợ sao đặng!

Ánh mắt Vân Thăng quét qua một lượt bọn chúng đồ quỵ lạy trước mặt, mặt được che dưới áo choàng, chúng không nhìn thấy được cơ mặt cứng đơ của hắn.Hắn không khỏi rủa thầm: đúng thiệt bọn thần kinh, cứ làm như “Thần Long giáo” không bằng. Cái xã hội “văn minh” sau đại họa này thường cho hắn cảm giác ngộ người mình đang quay trở lại thời cổ.

“Bọn họ là ai?” Vậy cứ tương kế tựu kế. Đây đã là lần thứ hai hắn mạo nhận tên Liệt Hỏa sứ giả, dẫu sao cũng đã có kinh nghiệm. Hắn vừa một tay cầm đao nhanh chóng đi qua đám người mặc áo đỏ, vừ chỉ vào đoàn người bị trói chặt đứng sau cùng đánh trống lảng, phân tán sự tập trung của chúng.

Ban đầu hắn định thừa cơ giết sạch chúng diệt khẩu, nhưng nghĩ lại bọn chúng quá động. Dù hắn có nhanh và mạnh đi nữa,cũng tất yếu gây ra động tĩnh lớn. Trong lúc dầu sôi lửa bổng, hai thành không ngừng phái biệt đội truy lùng xung quanh, e rằng sớm muốn cũng bị vật thể bay phát hiện tông tích.

Thứ hai, người truy nã hắn là đồng bọn ả áo trắng bên thành Thôi Tuyết, đồng bọn của tên áo choàng bên thành Liệt Hỏa hình như vẫn chưa hay tin. Hắn đem trân châu trộn lẫn với cá mạo danh tên áo choàng, cùng lắm là khiến bọn chúng hoài nghi và điều tra về sau. Lúc trước hắn giết Điền Dị cũng vì lý do này.

Lúc ấy trên người hắn không dư nguyên phù, thiếu thốn đủ loại công cụ trợ chiến, và cũng không có nơi ẩn náu an toàn. Giờ đây, dưới sự giúp sực của ống dịch thể xanh, nguyên phù đầy đủ, chỉ cần đi vào vùng dịch thể, đố trời tìm ra hắn.

Quan trọng trước mặt là vào vùng dịch thể, chứ không phải say mê chiến đấu tại đây.

Thủ lĩnh đám nô lệ ngỡ mình đã đắc tội đại nhân, trong lòng bàng hoàng bất an, cũng không còn đủ bình tĩnh để nhận dạng giọng nói ngài. Hơn nữa, hắn cũng được gặp ngài không bao nhiêu lần, dù có khác biệt, cho hắn mượn gan trời hắn cũng không dám lên tiếng chất vấn thân phận ngài giờ này phút này. Áo choàng đấy, thanh đao ấy, hỏa diệm ấy không sai vào đâu được!

Vân Thăng có ý muốn thoát khỏi vụ này, hắn đi cực nhanh. Thủ lĩnh nô lệ chưa được “ân xá” của sứ giả đại nhân không dám đứng dậy, cứ thế quỳ lê theo sau hắn giải thích: “Đấy là tù bình hôm nay vừa bắt được tại vùng biên giới phía nam của thành Thôi Tuyết. Trong đó có một người nghe nói là minh tinh Hàn Quốc. Các mụ ấy định hiến những người phụ nữ này cho vị thành chủ biến thái của chúng, bị bọn thuộc hạ cướp được, định mang về thành tặng…tặng…”

Gã vốn định mang về thành tặng thành chủ, như khi nói đến đây hắn bỗng đổi ý, lập tực sửa lại : “Thuộc hạ đang định đưa về thành Liệt Hỏa tặng sứ giả đại nhân, để mừng ngài thần thể an khang!”

Lúc ấy, Vân Thăng đã đi xuyên qua đám nô lệ áo đỏ hai bên, khi đến gần bọn tù binh, hắn cũng giả vờ đứng lại nhìn ngắm một hồi. Trong đó có một cô gái mặt mũi tinh tế xinh đẹp, áo quần rách tướt, bầu ngực trắng trẽo của cô thiếu một chút là lộ ra ngoài không khí, cô đang hoảng hốt nhìn tên thủ lĩnh “mặt mũi hung tợn” đang quỳ lạy ấy.

Gã ngỡ ngài sứ giả nghe không hiểu danh từ như “minh tinh” của nhân loại, nhanh nhạy bò qua túm lấy cằm cô gái, cố gắng ngẩng mặt cô lên “quảng cáo”: “Mỹ nữ của nhân loại, mỹ nữ…”

“Quả thật không tồi.” Hắn vẫn tiếp tục không hề dừng bước. Giờ hắn đang ngụy trang Liệt Hỏa sứ giả, cũng chả hiểu sao nơi này lại có người Hàn Quốc xuất hiện, càng không hiểu tập tính tên sứ giả ấy. Để tránh bị bại lộ, tốt nhất không nên phát biểu linh tinh, cứ ậm ừ vài câu qua chuyện.

Nếu là đồng hương may ra hắn sẽ nghĩ cách cứu, người Hàn Quốc thì thôi đi. Không đáng để hắn chuốc họa vào thân. Tên Edgar đã là một ngoại lệ.

Gã thủ lĩnh nghe thế trong lòng phấn khởi vô cùng. Chỉ cần ngài sứ giả yêu thích, sự hiểu lầm vừa nãy cũng có thể xí xóa, không chừng hắn còn được thăng chức.

“Các ngươi đi trước, Băng Giả sứ giả thành Thôi Tuyết đang đến gần!” Vân Thăng lên giọng hù dọa. Hắn đã đi qua đám người này, chỉ chờ cơ hội đuổi chúng đi.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Tên thủ lĩnh cứ ngỡ nguyên nhân sự xuất quỷ nhập thần của ngài đại sứ tại nơi này là do Băng Giá sứ giả bên thành Thôi Tuyết. Cuộc chiến giữa những người đẳng cấp này, bọn họ cả quan chiến cũng không đủ tư cách!

Nhưng nghĩ lại, ngài đại sứ đích thân căn dặn bọn chúng rút lui, xem ra là nhờ khi nãy đã nhanh trí ứng biến có được sự chú ý của ngài đây.

Gã vừa nghĩ như thế, vừa nhìn vào đám tù bình thần sắc thiểu não một bên, trong lòng không khỏi tính toán. Cả sinh mạng và quyền lực, thức ăn gã cần, xem ra đều phải trông chờ vào mỹ nữ xứ Kim Chi này.

Đợi bọn nô lệ thành Liệt Hỏa lũ lượt ra khỏi cửa cốc, hắn lại khoát lên người chiếc ga trải giường trắng tiếp tục đi vào đồng tuyết miên mang.

Lần này một việc thuận buồn xuôi gió, các đám nhân mã kế tiếp hắn đều thuận lợi lánh mặt, đến vùng ven khu dịch thể êm xuôi.

Khu vực này cả một cọng cỏ cũng không sống nổi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của thành phố từng tồn tại thuở xa xưa. Ba cự phần mọc ngay trung tâm, không ngừng bốc lên làn khói nóng rang, dưới cực phần trùng tử đông như đàn kiến bận rộn với bổn phận của mình. Lượng lớn Thanh Giáp trùng bay lượn trên không thực hiện nhiệm vụ tuần tra, nhưng trông chúng cứ nhốn nháo không một trật tự nhất định!

Sở dĩ hắn dám chọn nơi này còn một nguyên nhân quan trọng, tại đây không có sự tồn tại của “Cẩm Thạch”.

Chỉ cần không có Cẩm Thạch, hắn có thể sử dụng mọi thủ đoạn để thử nghiệm tại khu vực dịch thể này có sự tồn tại của nào quái vật nào cao cấp hơn Tử Viêm Ma Trùng.

Nếu không có, thông qua phù triện, không chừng hắn có khả năng trở thành vạn trùng chi vương thay thế Cẩm Thạch tại khu vực này!

Bình Luận (0)
Comment