Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 257 - Manh Động

Lòng hắn bàng hoàng đai chấn. Hơn ai hết, hắn biết rõ một khi người trong gương và ả áo trắng hợp tác đồng nghĩa rằng hắn ắt chết không nơi chôn thân.

Băng tộc có mạnh, Hỏa tộc có oai, hắn ẩn mình, chúng sẽ không còn tìm ra, đánh không lại có thể bỏ chạy.

Nhưng nếu phe Thần Vực gia nhập bọn chúng, với thực lực bây giờ, hắn khác chi một người đang trần truồng trước chúng, không nơi nương náu, không trốn vào đâu được thì nói chi là đối kháng với chúng.

Làm sao đây?

Lòng hắn hỗn loạn.

Tuy tối qua đã bắt đầu ngẫm nghĩ khả năng đối chọi với Thần Vực, nhưng căn bản không có thời gian để chuẩn bị. Bây giờ đến lúc Thần Vực mở cửa chỉ còn bảy ngày.

Trong bảy ngày, hắn không thể nhất cử đột phá cảnh giới Tam nguyên thiên. Cẩm Thạch cũng chưa thể nhanh chóng nắm vững toàn khu dịch thể một cách hoàn mỹ. Chỉ còn cách duy nhất là tránh qua được sự truyền thông tin của không gian tinh thần, mới mong thoát được sự phát hiện vị trí của Thân Vực. Thậm chí tránh được chúng lợi dụng lúc hắn vào Thần Vực mà cho Băng tộc đến tấn công!

Nhưng làm thế nào tránh được sự “càn quét” bảy ngày một lần toàn khu Hoàng Sơn của chúng, hắn vô phương đối phó. Dù từng nghe tên trong gương nói bọn dị tộc có cách tránh khỏi phương pháp scan của Thân Vực, nhưng giờ tên áo choàng đã không còn, mà bản thân hắn vẫn chưa hỏi được nó làm điều đó như thế nào. Cẩm Thạch không tiêu hóa được thông tin của nó để lại. Hắn như đâm vào con đường cùng.

Bình tĩnh!

Vân Thăng âm ỉ giữ vững tâm thần. Tự nhủ đấy chỉ là sự suy đoán của bản thân. Một là, chưa chắc Thần Vực và Băng tộc đã hợp tác. Hai nữa, dù chúng có hợp tác, Thần Vực chưa chắc đã bán đứng hắn. Ít ra trong tay hắn vẫn còn lá bài là mười ứng viên.

Hắn cũng đã người đã từng vô vàn lần đối phó với địch thủ mạnh, dù là Hỏa Viêm Huyền Điểu, Cẩm Thạch, hay tên áo choàng..ai ai đều mạnh hơn hẳn hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn sống nhăn. Yếu tố quan trọng nhất là nhất định phải dùng ưu thế của bản thân quật đổ điểm yếu của đối phương.

Hiện nay, mối uy hiếp lớn nhất với hắn là khả năng định vị của Thần Vực, mà không phải ả áo trắng Băng tộc. Mà điểm yếu của Thần Vực chính là những tên ứng viên Thiên Đạo Nhân. Chỉ cần hắn nắm chắc chúng trong tay, Thần Vực sẽ không dám làm gì hắn. Trừ khi là bức hổ nhảy tường!

Vừa nghĩ thế, hắn mới phần nào bình yên trở lại, không dám lưu lại lâu tại thành Thôi Tuyết. Khẽ liếc nhìn ngoài bờ thành, bức họa “còn trẻ” của hắn vẫn dán đấy. Không biết là do Thần Vực chưa tiết lộ với Băng tộc, hay do chúng đã quen dán hình hắn khắp nơi?

Mà cũng chả phải đoán mò làm chi,hắn hỏa tốc phóng về thành Liệt Hỏa. Giờ đây đã gần giờ trưa của thời đại Dương Quang, không biết Edgar và Tào Chánh Nghĩa đã tìm ra ba ứng viên kia chưa.

Cấp bách trước mắt là nắm sinh mạng ba người ấy trong tay, mới có tư cách đàm phán cùng Thần Vực.

Về đến Thần Vực mới phát hiện ba người bọn Lôi Minh đang nhờ Tiểu Chân bẩm báo cầu kiến ngài sứ giả.

Vân Thăng nhìn chúng một lượt. Lòng hắn đang không yên, không có thời gian tính toán với chúng, chỉ muốn một lần trấn áp chúng, liền nói thẳng: “Ngài Tam tướng quan, sao ngươi không mang theo súng?”

Lôi Minh kiềm Phù Hán Bưu lại, nhìn Vân Thăng cười đáp: “Ba anh em ta đến gặp ngài sứ giả, chính để nói việc này.”

Vân Thăng nhếch mày hỏi lại: “Ý của thành chủ là đang chất vấn lời nói của ta à?”

Lôi Minh không muốn để lộ quá nhiều bất mãn trước khi xác minh với ngài sứ giả. Hơn chúng gã đã định sẽ ám sát lão già này trong tương lai, bề mặt vẫn phải tỏ ra không hề hấn chi. Gã vẫn cười cười lắc đầu nguầy nguậy nói : “Cụ nghĩ nhiều rồi, đến cầu kiến ngài sứ giả chỉ là muốn cần sứ giả đại nhân có thể chế tạo thêm loại vũ khí này, để gia tăng sức mạnh của thành Liệt Hỏa. Trận chiến hôm qua, phe ta tổn thất thảm hại.”

Vân Thăng cũng cười: “Nếu đã tin lời ta, sao đến giờ vẫn chưa giao cho ta?”

Lôi Minh rất đỗi ngạc nhiên trước thái độ kiên quyết của Vân Thăng, mà ngỡ hắn đang định moi móc gã, nên vẫn cười nói: “ Gặp ngài sứ giả, tạ hạ sẽ hai tay dâng lên. Cụ hà tất nôn nóng thế, không lẽ còn có sự tình gì ư?”

Lúc này một giọng khàn khàn máy móc, lạnh lùng vang lên: “Lôi Minh, ngươi là không tin vào lão hay đang không vào ta?”

Lôi Minh nghe giọng, nụ cười trên mặt lập tức tiêu tan, cứng đơ cả người. Một câu nói của ngài sứ giả đã nói rất rõ lập trường và sự thật!

“Thuộc hạ sao dám hoài nghi đại nhân? Chỉ là thỉnh cầu đại nhân chế tạo thêm loại binh khí này…” Ba người chúng cung kỉnh quỳ lạy hành lễ.

“Câm miệng! Làm việc gì cùng chưa đến lượt nhân loại các ngươi dậy bổn sứ giả ta! Hãy lập tức hoàn trả súng cho Viên Hồng Tuyết!” Phân thân áo choàng đã dùng giọng lưỡi cực kỳ cao ngạo theo kiểu Vân Thăng hiểu về tên áo choàng thật để giáo huấn ba tên kia.

“Vâng..vâng! Thừa Hỏa lệnh của ngài sứ giả!” Lôi Minh lòng đại kinh. Trước đây tuy ngài không nhiều lời với gã, nhưng chưa từng có giọng lưỡi khiển trách nặng nề này.

“Ngoài ra, còn một việc, các ngươi đi làm lập tức. Bắt đầu từ giờ phút này, phong thành tìm người!” “ngài sứ giả” tiếp tục hạ lệnh.

“Phong thành? Tìm người?” Lôi Minh bỡ ngỡ hỏi.

“Không sai! Từ bây giờ, thành Liệt Hỏa chỉ vào không ra, kẻ trái lệnh giết không tha!” Khí thế của tên phân thân này rất ư hùng hồn, tiếp tục hạ lệnh: “Tập hợp toàn bộ binh lực vật lực toàn thành, truy tìm ba người. Trước khi ánh sáng biến mất, nhất thiết phải tìm ra, nếu không các ngươi từ nay đừng vác mặt đến gặp bổn sứ giả!”

Lôi Minh nghe ngài sứ giả hạ lệnh tập trung võ lực toàn thành truy lùng, lập tức hiểu ra đây là việc động trời. Để lấy lòng ngài, hắn đã lập tức đáp lại: “Tuân lệnh! Xin hỏi ngài sứ giả là tìm ai?”

Vân Thăng bên cạnh vẫn chuyên tâm khống chế tên áo choàng, giờ lại vội lấy hình họa ba tên ứng viên ra cho chúng : “Chính ba người này.”

Sự thể bất ngờ, hắn đã không thể đợi bọn Edgar, và cũng mặc kệ hành động sẽ có hậu quả gì. Kế hoạch lâm thời được thay đổi, tụ tập nhân lực toàn thành tìm người.

Một khắc không tìm ra ba tên này trong lòng hắn sẽ một khắc không yên.

Lôi Minh gieo mắt nhìn lão nhị bên cạnh, rồi liếc sơ hình mà không khỏi kinh ngạc.

Vân Thăng quan sát thấy rõ mồn một, nhưng vẫn án binh bất động hỏi: “Có vấn đề gì ư?”

“Không, xin ngài sứ giả cứ yên tâm, nếu ba người này quả thật trong thành, bọn thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra cho ngài. ” Lôi Minh cảm thấy La Hằng Thâm đang gõ nhẹ lưng gã, biết rõ sự tình ắt có ẩn khúc, liền khôn ngoan nhận lệnh ngài sứ giả trước.

“Đi tim lập tức. Bổn sứ giả không cần biết quá trình, chỉ cần gặp ba người này trước khi trời tối.” Để lại lời này, tên phân thân ngạo ngễ quay phắt đi vào phòng.

“Ông cụ, xin chờ giây lát. Ta còn phái người mang trả súng lại. Đắc tội rồi!” Đợi tên áo choàng rời khỏi, Lôi Minh nhìn Vân Thăng cười cười “tạ lỗi”.

“Đều làm việc cho ngài sứ giả cả thôi, thành chủ mau đi tìm người thôi!” Vân Thăng cười nhạt.

Ba tên này e đã sớm có lòng tham cướp súng, nên vẫn chất lời nói của hắn, và hơn nữa, chúng không dễ khống chế. Xem ra tìm được bọn ứng viên, tối nay hắn sẽ phải ra tay để triệt hậu hoạn. Hắn không muốn vừa phải đối phó với Thần Vực Băng tộc, còn vừa phải lo nội loạn.

“Đại ca, huynh xem. Mới một hôm mà đã già này đã ngày càng ngạo mạn, đâu còn xem chúng ta ra gì?” Vừa ra khỏi đại sảnh, Phù Hán Bưu đã tức tói lên tiếng.

“Ta xem tên này dã tâm không nhỏ, lão ắt không chịu yên với vị trí trước mắt, sớm muộn cũng muốn thay vào vị trí chúng ta. Ta giờ có muốn câu kéo lão chỉ cũng là tha về con rắn độc mà thôi.” Lão nhị La Hằng Thâm gật đầu tán đồng.

Lôi Minh chỉ nghe mà không rằng, mà cuối cùng lại cườ phá lên.

“Đại ca? Sao giờ huynh vẫn cười được.” Lão tam không hiểu.

“Tam đệ, đại ca cười tên Viên Hồng Tuyết ngu xuẩn!” La Hằng Thâm mỉm cười đáp.

“Ngu xuẩn?” Tên này lại càng không hiểu.

“Không sai, lão tam.” Lôi Minh vỗ nhẹ vai Phù Hán Bưu cười nói: “Một người có dã tâm không đáng sợ, là đàn ông ai chả thế. Cái đáng sợ là người biết che giấu. Loại người này, trước khi đủ thế lực đủ mạnh sẽ án binh bất động, tỏ ra yếu đuối với bên ngoài. Đợi thời cơ sẽ nhất cử định càn khôn! Tiếc rằng tên Viên Hồng Tuyết này sống đến từng tuổi này, dù có hậu thuẩn của ngài sứ giả, nhưng lão không biết tận dụng. Mới thành Liệt Hỏa một ngày đã hành sự khoa trương, lộ rõ đuôi cáo. Các ngươi nói, thế không phải tự tìm đến chỗ chết ư?”

“Đại ca, huynh đã chuẩn bị động tay rồi ư?” Phù Hán Bưu phấn khích hỏi.

“Ngươi đi an bài. Hành động phải nhanh, tốt nhất trong vòng mấy hôm nay! Nhưng mà, chúng ta cần phải làm tốt việc ngài sứ giả giao đã. Để ngài biết, ai mới thật sự đang làm việc cho ngài! Sao đó chúng ta sẽ gán họa bên thành Thôi Tuyết đã giết lão già này. Cho dù ngài sứ giả có biết đi chăng nữa thì cũng chưa chắc truy cứu.” Gã vừa nói vừa nhìn về hướng đại sảnh ở xa xa cười lạnh lùng. Lát sau lại lẩm bẩm thêm một câu: “Viên Hồng Tuyết, nếu người án binh bất động, ta còn khó rat ay. Bây giờ càng tốt, đã giúp ta hạ quyết định!”

“Đúng rồi đại ca, còn một việc rất khả nghi!” La Hằng Thâm chau mày nói.

“Việc gì? Lúc ở đại sảnh, ngươi ra ám hiệu với ta, rốt cuộc là sự thể gì?” Lôi Minh hiểu tính nhị đệ này của mình không bao giờ nói bậy, càng cảnh giác.

“Huynh xem bức họa này, chính là ba người ngài sứ giả bảo truy tìm. Một trong số đó ba người trước đã bị ngài hạ lệnh bắt giam trong đại sảnh. Thế sao lại còn cần tìm? Không lẽ ngài quên?” Lão nhị đem bức họa ra, trầm giọng nói, lộ rõ sự quái dị trong đấy.

“Ý ngươi à, ngài sứ giả ở đây…” Lôi Minh tự chỉ vào thái dương của gã nhỏ giọng nói.

“Có như thế mới giải thích được vì sao Viên Hồng Tuyết bỗng nhiên đắc sủng và có sự thể này.” Lão nhị vẫn cẩn trọng gật đầu.

Nếu ba an hem họ cũng như lão Uông, lão Tào ngày thường ít được gặp ngài sứ giả, có lẽ đã không dám hoài nghi đến ngài. Nhưng họ là những người “thân thuộc” nhất với ngài.Từ tối qua, dù là hình dáng, diện mạo, giọng nói, ngữ khí đều không hề có bất kỳ sơ hở, anh em chúng cũng chẳng dám nghi ngờ chi.

“Đúng là có khả năng này!” Mắt Lôi Minh sáng hẳn lên, nói : “Ta nhớ lúc ở thành Thôi Tuyết, ngài sứ giả bị người Băng tộc trốn trong lâu đài tập kích thành công, chỉ e là trọng thương hay bị thương chỗ nào, nên mới vô cớ dẫn tên này về…”

Sau khi suy nghĩ một hồi, Lôi Minh gật đầu nói : “Nói như thế này, hoặc Viên Hồng Tuyết đang lợi dụng cơ hội hỗn loạn này soán vị. Xem ra anh em ta phải tiên hạ thủ vi cường. Tam đệ, tối nay ngươi an bài người. Phải chọn người đủ giỏi và đáng tin, biết chưa? ”

“Đại ca yên tâm, đệ bảo đảm gọn gàng. Thần không biết quỷ không hay, cứ đổ tội cho bọn thành Thôi Tuyết.” Phù Hán Bưu không phải lần đầu tiên làm việc thế này, gã tự tin vô cùng.

Chỉ là bọn chúng hoàn toàn không biết, lão già mà chúng muốn giết, cũng đang có ý định “đảo chính” vào tối nay.

Bình Luận (0)
Comment