Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 344 - Địch Lập Thiên Hạ

“Phong, ngươi đích thân kết liễu hắn, hay ta sẽ đích thân kết liễu hắn, chỉ có hai lựa chọn này.” Viêm không một chút biểu cảm truyền đạt tín hiệu này.

Vân Thăng lặng lẽ nghe mà không nói không rằng. Đến lúc cuối, hắn mới bình lặng nói: “Đây là quyết định của thương? Ngươi làm sao có quyền lợi để ta lựa chọn. ”

Viêm thở dài nói: “Phong, ngươi rất thông minh, và cũng rất đặc biệt. Ngay từ lúc đầu ta đã nhìn lầm ngươi, chưa bao giờ ta nhận thức đúng về ngươi. Trước đây thế, giờ cũng thế. Nhưng lần này, ngươi sai rồi, là do ta kiến nghị với Thương đấy.”

Vân Thăng rung rung: “Vì sao?”

Một lát sau, Viêm mới nói: “Phong, ngươi không phải Cẩm Thạch, nhưng lại có thể trao đổi cùng Cẩm Thạch; ngươi không phải Cẩm Thạch, nhưng lại có thể thao túng chiến trùng như Cẩm Thạch; ngươi không phải Cẩm Thạch, nhưng lại có khí tiết thuần chính của Cẩm Thạch. Ngay cả ta cũng không thể nào phá giải được, thế mà ngay từ đầu ta cứ tưởng ngươi là Cẩm Thạch có ổ trùng tam tinh cấp trở lên, sau đó còn ngỡ ngươi có ổ trùng tứ tinh cấp. Ta cứ tìm cách lý giải cho điểm đặc biệt của ngươi, vì ta cứ nghĩ ngươi là một Cẩm Thạch chân chính.”

Vân Thăng không hoảng không hốt, cũng không gì sợ hãi. Khi Thương giáng lâm, hắn đã biết sớm muộn gị thân phận Cẩm Thạch giả của hắn cũng sẽ bị phát giác, hắn vẫn giữ được bình tĩnh đáp: “Thương, quả thật việc gì cũng biết.”

Viêm không phủ nhận, nó thẳng thừng: “Đúng, Phong, từ lần đầu tiên ngươi di vào tổ ong chủ thể của Thương, Thương đã phát hiện ngươi, và người đã giúp ngươi mở tất cả các thông đạo quyền hạn để ngươi có thể thông hành. Người vẫn đi theo ngươi, quan sát ngươi, chú ý ngươi… Thương kỳ thực đã sớm phán quyết, nhưng người rất hiếu kỳ về ngươi, những ngày này người cứ hỏi thăm ta về tin tức liên quan ngươi, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.”

Vân Thăng tự cười vào mặt mình, hắn nguyên nghĩ Thương trọng thương không rảnh xử lý vụ việc của Đại Trùng, nhưng không ngờ nó đã chú ý hắn ngay từ phút ban đầu, thậm chí còn vì hắn mà gác lại bao nhiêu lâu nay. Hắn tự nhiên hỏi một câu không ăn nhập: “Vì hiếu kỳ mà Thương không định giết ta?”

Đây là sự tình hiển nhiên dễ thấy, nếu không Viêm cũng không phải tốn lời với hắn, nhưng điều hắn thật sự muốn biết là vì sao Thương rõ ràng biết hắn là Cẩm Thạch giả nhưng vẫn không giết hắn?

Viêm không lập tức trả lời câu hỏi của hắn, cũng không cần thiết phải trả lời. Đây là điều trong lòng cả hai biết rõ, nó cũng trả lời không ăn nhập câu hỏi: “Ta vừa nói với ngươi, ngươi không phải Cẩm Thạch chính cống, nhưng lại có năng lực của Cẩm Thạch, đây là điều chưa từng có.”

Vân Thăng hoàn toàn không kỵ nghị nói: “Có thể là do ta bị dị nguyên ô nhiễm, cũng có thể, ta giống đại trùng, là kẻ phản loạn.”

Viêm vẫn không mặn không nhạt đáp lại: “Kẻ phản loạn? Nếu ngươi là kẻ phản loạn,giữa chúng ta đã không có cuộc chuyện trò này, bị dị nguyên ô nhiễm không phải không thể, nhưng Thương đã vô cùng chắc chắn phủ định khả năng này.”

Vân Thăng suy ngẫm một hồi, hắn muốn biết nhiều thông tin hơn, việc này biết đâu có ích cho tình thế sắp khai chiến bây giờ, một khi triệt để trở mặt, chắc chắn sẽ không có cơ hội đứng nói chuyện như thế nữa.

“Vì ta đã giảm thiểu dấu ấn hận thù trong thể nội trùng tử?”Hắn chỉ nghĩ ra mỗi diều này.

Viêm hình như chả muốn nói thêm điều chi, nó khẳng định: “Đây là bản chất khác biệt giữa ngươi và Đại Trùng, cũng là đặc trưng của kẻ phản loạn, nhưng hắn nhất thiết phải bị tiêu hủy. Còn ngươi thì khác, ngươi không có năng lực này, cũng không có dấu tích của dị nguyên ô nhiễm, nên Thương có hứng thú với ngươi. Người hi vọng sau khi kết liễu sự việc này, ngươi có thể thông qua cánh cửa thời gian mà ta sắp hoàn thành noãn hóa đến Thương Chi Địa, người muốn gặp ngươi.”

Vân Thăng ngẩng đầu nói từng chữ: “Thương thì có thể chắc chắn sẽ kết liễu được ư?”

Viêm không chút nghi ngờ trả lời: “Phong, ngươi không còn lựa chọn khác.”

“Không, có.” Vân Thăng cũng bình lặng vạn phần kiên định nói: “Chúng ta còn có lựa chọn thứ ba.”

Hắn không nói là “ta”, mà nói “chúng ta”, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.

Viêm không kinh ngạc, nó như đã sớm doán được ngay từ đầu. Sau một hồi trầm mặc, nó thở một tiếng dài rồi nói: “Phong, ngươi làm thế chỉ có thành kẻ địch cả tộc ta, Thương sẽ phán xử người cùng tội với kẻ phản loạn, sẽ cùng bị tiêu diệt.”

Vân Thăng cười nhạt: “Dù phải địch lập thiên hạ, ta cũng không phụ ân tình ngày trước.”

Viêm nhẩm lẩm lại mãi “địch lập thiên hạ”, “ân tình ngày trước”, khẩu khí nó tiếc nuối: “Phong, ta vẫn không cách nào hiểu ngươi, thậm chí Thương cũng không hiểu được. Nhưng đồng thời ngươi cũng không hiểu được bọn ta, không hiểu được Thương. Nếu việc giết sạch dị nguyên là ý nghĩa tồn tại của chúng ta, vậy kẻ phản loạn chính là kẻ hủy diệt uy hiếp sự tồn tại của bọn ta, nên sẽ phải bất chấp mọi giá tiêu diệt hắn. Tuy nhiên, quả thật có lựa chọn thứ ba, nhưng không phải là ngươi, mà là Thương.”

Nó vừa dứt lời, Vân Thăng không hiểu vì sao toàn thân bỗng nhiên đau nhói nhất vừa mất đi một cái gì đó, như có một cái gì đấy vừa bị cắt đứt.

Tiếng nói của Viêm bỗng chốc như đến từ một thế giới khác, lạnh lùng thấu xương: “Là Thương, sẽ do Thương kết liễu hắn, Phong, mọi việc đều đã kết thúc, đã kết thúc…”

Vân Thăng không thể tin vào sự việc trước mắt, không phải còn chưa bắt đầu ư, làm sao có thể kết thúc? Hắn chuẩn bị bao nhiêu thứ, còn chưa đánh, sao lại có thể kết thúc?

Nhưng những liên hệ đồng bào cùng ổ lúc sinh ra đến nay giữa hắn và đại trùng sau cơn đau vừa rồi như biến mất hết.

Hắn lùi liền vài bước, lắc đầu, lồng ngực phập phồng: “Không, không thể nào. Hắn không ngốc thế, không thể nào, tuyệt đối không thể, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta.”

Phắt!

Hắn vỗ mạnh đôi cánh và cả phóng hơi, dùng hết sức mình bay về cự phần số 1.

“Oa..oa oa..”

Giữa đường, tiếng khóc inh ỏi của Trùng Chi Tử khiến hắn như rơi tõm xuống Bắc Cực, toàn thân rung rẫy xém rớt xuống từ trên không.

“Phong, hắn đã bị tiêu hủy, Thương đích thân hạ mệnh lệnh tự hủy diệt, hắn còn chưa thành kẻ phản loạn, mệnh lệnh của Thương, hắn không cách nào kháng cự.” Giọng Viêm lạnh lùng nổi lên giữa không trung.

“Cút! Cút cho lão tử!” Hắn không dám tin, hắn vẫn tự dối lòng, Viêm chỉ đang gạt hắn mà thôi.

Thân thể như điện xẹt của hắn cả thời gian vào từ cửa cự phần cũng không có,trực tiếp đâm xuyên bích phần xông vào cự phần số 1.

“Oa..oa oa..”

Trùng Chi Tử gặp hắn, tiếng khóc lại càng chói tai hơn.

Bên cạnh nó, một cái thi thể lạnh cóng vẫn trợn tròn mắt nhìn Trùng Chi Tử đầy yêu thương, đầy bình yên .

Quyền thao túng cao nhất mười tọa cự phần bỗng chốc được chuyển dời hết sang hắn. Hắn không đứng vững nữa, mắt mũi tối sầm lại, hai chiếc cẳng như gang thép giờ trở nên bủn rủn, té ùn xuống cái bụt ngang cách hắn còn hơn mươi mét.

Chỉ hơn mươi mét chút lại cách trở bằng trời, cách tuyệt vạn tình thế gian.

Hắn tiều tụy nhìn chiếc xác lạnh cóng mà quen thuộc ấy mà không rơi được hạt lệ nào, dòng lệ đã cạn; cũng không bi thương, bi thương của hắn đã không còn chỗ để; càng không thù hận, vị hận thù trong lòng đã tận; có chăng chỉ là một chút bi ai nhàn nhạt, một sự thương sót sâu lắng, và một trái tim nguội lạnh trống rỗng.

“Phong, ta nhất thiết phải thu hút sự chú ý của ngươi, nếu không sự tồn tại đặc biệt của ngươi, sẽ ảnh hưởng đến việc hắn chấp hành mệnh lệnh của Thương.”Giọng của Viêm cũng đi theo vào cự phần số một, nó bình thản nói tiếp: “Nhưng ngươi không phải tự trách, ngươi không thể vĩnh viễn bên hắn, bọn ta luôn có cơ hội. Mệnh lệnh vừa rồi của Thương, hắn hầu như không có năng lực phản kháng.”

Vân Thăng vẫn lặng lẹ giơ cẳng ra như muốn ngăn không cho Viêm tiếp tục. Hắn không muốn nghe nữa, hay có lẽ giờ nó nói gì đối với hắn cũng đã không còn quan trọng. Mọi việc đã không còn quan trọng.

Hắn nhè nhẹ đứng lên, lê tứ chi nặng trịch như chì của mình từng bước từng bước bò đến cái thi thế lạnh giá ấy.

Trùng Chi Tử vẫn đang giơ bàn tay bé nhỏ của mình vỗ vỗ bộ mặt đã lạnh giá kia, vẫn gọi từng tiếng : Ba ba, ba ba…ba ba…

Nhưng chiếc xác ấy sẽ vĩnh viễn không còn biết trả lời nó, chỉ có đôi mắt vẫn đang trừng trừng kia như cố gắng muốn khắc ghi hình ảnh của nó trong lòng dù cho có chết đi, nhưng muốn nhìn được “đứa con” này mới có thể nhắm mắt xuôi tay.

Trùng Chi Tử khóc mệt rồi, thét mệt rồi lại tựa vào cạnh thi thể Đại Trùng lủi thủi ngủ đi.

Vân Thăng nhè nhẹ ôm nó vào lòng, hắn vẫn không thốt lên lời nào, vẫn lẳng lạng đưa tay vuốt ve đầu của Đại Trùng.

Từ từ…

Mặt hắn bắt đầu lộ ra nụ cười bi thương.

Đối với Trùng Chi Tử , Đại Trùng như người phụ thân, với trùng ngố, hắn thì có khác chi người anh em lẫn phụ thân.

Hắn đã dậy nó viết chữ đầu tiên trong đời, dạy nó bao nhiêu câu truyện, dạy nó nói, dạy nó phân biệt nam nữ, dạy nó biết tình cảm là gì, dạy nó biết bao điều…

Khi “đứa con” của mình chỉ còn một cái xác giá lạnh nằm trước mặt mình, nỗi bi ai ấy đủ đắp đầy cả Thái Bình Dương.

Hắn từng bị mất bố mẹ, mất tình yêu, mất người thân, mất bạn thân, mất thân thể, giờ đây lại mất cả Đại Trùng, “vết thương cũ” cộng thêm “vết thương mới”, lòng hắn đã không dung nạp nổi bao vết thương này nữa.

Chiếc xác ấy không biết nói, nó như đang nói với hắn, ngoài những vết thương ấy ra, hắn đã không còn gì.

Đời này kiếp này, hắn đã thua sạch…

Nếu Cổ Thư có thể đổi lại mọi thứ, hắn tình nguyện lập tức trao đổi.

“Phong, ta là Thương. Ngươi đang bi thương ư? Hắn và ngươi giống nhau, tình cảm của các ngươi khiến ta nghi hoặc, trước lúc chết, nó chỉ đưa ra một lời thỉnh cầu. Hắn cầu xin ta đừng giết ngươi và nhân loại dị nguyên kia…” Giọng nói trầm của Thương từ cự phần số 1 truyền ra.

Vân Thăng không có cảm giác nào, hắn trực tiếp cắt đứt sự liên hệ này. Hắn giờ chỉ muốn một người lẳng lặng bên Đai Trùng, đưa nó một đoạn cuối cùng mà không muốn bất kỳ ai, bất kỳ điều gì đến làm phiền. , có là ông trời, cũng không được.

Rất lâu, rất lâu sau, bên trời dần dần hé chút sáng nhạt…

Trùng Chi Tử dần dần tỉnh giấc, có lẽ vì đói, nó lại bắt đầu khóc oa oa.

Vân Thăng đột ngột đứng dậy, chiếc giáp đỏ tựa lửa cháy của hắn, chỉ trong một đêm đã nhuốm trọn một màu đen tuyền, từ trong ra ngoài.

Hắn ngậm Trùng Chi Tử trong miệng nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc nôi đặc chế từ cái áo lót phụ nữ của Đại Trùng, chiêu chiếc ống dẫn đã được tịnh hóa do trùng ngố tốn công thiết kế riêng cho nó đến.

“Đại Trùng, ”Vân Thăng nhìn thi thể của Đại Trùng thương lượng phảng phức như nó vẫn còn ở đây: “Ta muốn trả Trùng Chi Tử về với nhân loại, mấy ngày trước ta đã muốn nói với ngươi rồi, nhưng sợ ngươi không nỡ xa nó nên định chờ đến trước lúc khai chiến sẽ nói. Làm thế toàn vì tốt cho nó, ngươi nói đúng không? Sao ngươi không nói gì? Ngươi không phản đối, thì ta xem như người đã đồng ý…”

Bình Luận (0)
Comment