Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 35 - Năm Tấm Bản Đồ

Sở Vân Thăng muốn đổi đạn cũng là chuẩn bị cho kỹ mà thôi, nhiều vũ khí, mặc kệ uy lực lớn nhỏ thế nào đều khiến hắn yên tâm hơn.

Dư Tiểu Hải sửng sốt một chút, hắn không biết Sở Vân Thăng kiếm đâu ra mất thứ này, càng ngày càng cảm thấy Sở Vân Thăng thần bí.

Hắn có chút kích động cầm lấy những thứ này, vành mắt hơi hồng lên, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như không có Sở Vân Thăng xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ bản thân mình sớm đã mất mạng rồi.

Hiện tại Sở Vân Thăng lại giao cho hắn những thức ăn này, có thể thấy được Sở Vân Thăng tín nhiệm hắn thế nào, những thứ này quan trọng cỡ nào, Dư Tiểu Hải vô cùng rõ ràng, chỉ vì một cái bánh quy mà hắn thiếu chút nữa bị người ta đánh chết!

Dư Tiểu Hải hơi mấp máy môi, nghiêm mặt nói: "Anh Sở, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp anh đổi được đạn, em nhất định sẽ rèn luyện năng lực của mình cho tốt!"

Sở Vân Thăng cười nói: "Đừng có nói mấy câu buồn nôn đó nữa, anh đây giúp cậu, cũng là vì hy vọng cậu có năng lực để giúp anh, nhanh đi đi!"

Dư Tiểu Hải đi rồi, Sở Vân Thăng đóng kỹ cửa lại, thầm nghĩ giờ là lúc nên cẩn thận nghiên cứu chuyện sách cổ vài cái mặt dây chuyền rồi,

Đến khi hắn lấy sách cổ ra, phát hiện mặt dây chuyền đã không thấy đâu, chỉ còn lại có một cái vòng đeo mặt dây chuyền, Sở Vân Thăng nhớ rõ bản thân đã kẹp mặt dây chuyền vào trong sách cổ rồi mà, hắn vội vàng tìm lại trong không gian Vật Nạp phù của mình, cũng không tìm thấy, thầm nghĩ, lẽ nào đã bị sách cổ hấp thu?

Nhìn lại sách cổ, trên bề mặt vốn vẫn luôn u ám giờ lại loáng thoáng hiện lên một bức tranh, phía dưới xuất hiện một vài ký tự, Sở Vân Thăng liền mày mò đọc, chỉ đọc hiểu được ý nghĩa đại khái của nửa đoạn đầu:

Tiền bối viết nên quyển sách này, nguy hiểm kề cận, vào lúc cuối cùng được một bộ lạc loài người gần đó chăm sóc, ông tính toán ra năm nghìn năm sau cổng trời đến gần, nhân gian hỗn loạn, nhưng tính mạng giờ lại không còn bao nhiêu, cho nên báo cho bộ lạc loài người gần đó, hy vọng có thể lưu truyền lời cảnh báo cho người đời sau.

Bộ lạc loài người hết lời cầu khẩn ông truyền lại phương pháp hóa giải, vị tiền bối này niệm tình bộ lạc đã chăm sóc cho mình, trước khi chết đã đem tuyệt học cả đời luyện chế thành quyển sách này, lại cất giấu tất cả những bảo vật mà cả đời ông sưu tập và luyện chế vào một chỗ.

Sau đó truyền sách cổ cho bộ lạc loài người đó, theo lịch sử loài người mà truyền lại cho đời sau, không được phép chôn vào trong đất, để đảm bảo khi cổng trời khôi phục lại, người đạt được sách này có thể kế thừa tất cả sở học suốt đời của ông.

Mà mặt khác, để bảo tồn những bảo vật mà ông cất giấu, không bị người có được sách cổ phát hiện ra trước khi cổng trời khôi phục, tránh cho thất lạc nhân gian. Ông tách phần bản đồ vị trí cất giấu bảo vật ra khỏi sách cổ, chia thành năm phần, phong ấn vào ngọc thạch, phân biệt truyền cho những bộ lạc khác, để năm nghìn năm sau, người có được sách này có thể tập hợp đủ năm tấm bản đồ, lấy được kho tàng của cả đời ông, đối kháng với trời!

Chỉ đến năm nghìn năm sau, cổng trời khôi phục, sau khi quyển sách này gặp được nguyên khí thiên địa, mới sinh ra cảm ứng với những phần bản đồ, có thể dung hợp với nhau, đến lúc đó, một khi tấm bản đồ được phong ấn trong ngọc thạch xuất hiện gần quyển sách, nó sẽ tự xuất hiện sự khác thường nhắc nhở cho người có được quyển sách này.

Ở đây vị tiền bối này còn chú thích rằng, ông vốn định dùng bí pháp giấu bản đồ vào trong sách, đợi đến năm nghìn năm sau sẽ tự động hiện ra, bớt đi nổi khổ phải bôn ba khắp nơi tập hợp bản đồ của con người, đáng tiếc lúc đó cổng trời đã bị niên phong, sau khi luyện chế ra sách này và cất giấu các bảo vật, linh lực còn lại trong cơ thể ông đã không đủ, thương thế lại nặng thêm, không cách nào bổ sung, thế nên không thể nào thi triển được cái bí pháp hao tổn cực lớn này, chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn năm tấm bản đồ vào trong ngọc thạch, thậm chí còn không kịp dạy lại ý nghĩa của những ký tự này cho bộ lạc loài người chăm sóc ông, chỉ có thể để lại nỗi nuối tiếc cho hậu thế.

Ông nhắc nhở người có được sách này ở năm nghìn năm sau, phải sớm ngày tập hợp được năm tấm bản đồ, lấy được bảo vật, bằng không một khi Thiên Ngoại Tà Ma còn mạnh mẽ hơn xuất hiện, lấy tốc độ tu luyện của loài người, chỉ sợ sẽ không có sức chống lại.

Những chuyện mà tiền bối dặn dò ở phía sau, Sở Vân Thăng đã không thể nào đọc hiểu, nhưng chỉ với những điều này, đã đủ khiến hắn sợ mất mật!

Thiên Ngoại Tà Ma? Là cái thứ gì? Sở Vân Thăng biết đó không phải là côn trùng, bởi vì côn trùng được sách cổ gọi là sinh vật không gian khác, không giống với những ký tự này, Sở Vân Thăng vẫn có thể xác định điều đó.

Có lẽ là sinh vật càng mạnh mẽ hơn, Sở Vân Thăng âm thầm suy đoán, những mô tả của người xưa và người hiện đại về một sự vật thường có sự khác nhau rất lớn, ví dụ như nguyên khí thiên địa trong sách cổ, giáo sư Tôn lại cho rằng đó là một loại năng lượng tối trong vũ trụ.

Sở Vân Thăng nghĩ đến việc bản thân bây giờ đối phó với côn trùng còn phải nơm nớp sợ hãi, thứ được tiền bối gọi là Thiên Ngoại Tà Ma, rốt cuộc sẽ lợi hại đến cỡ nào chứ?

Bây giờ một mặt hắn đang mừng thầm vì mình đạt được cuốn sách cổ của vị tiền bối năm nghìn năm trước này, một mặt lại khủng hoảng trước những điều mà mình không biết.

Vị tiền bối này đến tột cùng là người phương nào?

Cái gì là linh lực, không phải là nguyên khí sao?

Một nhân vật mạnh mẽ như tiền bối mà còn bị trọng thương không chữa trị nổi, chẳng lẽ còn có thứ gì đó kinh khủng hơn nữa sao?

Bốn tấm còn lại trong năm tấm bản đồ phải đi đến đâu tìm?

Vậy thì, giờ ta nên làm gì?

Từng vấn đề cứ nổ ầm ầm trong đầu Sở Vân Thăng!

Nhưng không có bất kỳ một đáp án nào.

Nếu như lúc trước, hắn có lẽ còn hơi đắc ý vì chút thành tích mà mình có được, vậy thì lúc này nó đã bị phá nát triệt để!

Hắn phát hiện mình vẫn nhỏ bé, yếu ớt, bất lực cỡ nào!

Cũng may hắn vẫn còn thời gian, tuy rằng rất gấp gáp, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, bằng không tiền bối cũng không cần phải để lại nhiều thứ như vậy!

Thế nhưng thế giới rộng lớn, hắn phải đi đâu để tìm được bốn tấm bản đồ còn lại?

Sở Vân Thăng không có chút đầu mối nào, dứt khoát không suy nghĩ nữa, phải tập trung nâng cao thực lực của mình mới được, nếu không dù cho có gặp được bản đồ, thì cũng chưa chắc đã có năng lực lấy được.

Hắn đang định thu sách cổ lại, không ngờ sách cổ lại phát sáng lần nữa, có thể là nó đã dung hợp xong với tấm bản đồ đầu tiên, Sở Vân Thăng thầm nghĩ, nhưng bỗng phát hiện sách cổ lại hút nguyên khí thiên địa quy mô lớn, có vẻ giống lần trước, khiến cho nguyên khí thiên địa xung quanh cũng phải run rẩy, trong lòng hắn khẽ động, vội vàng ngồi xuống dựa theo pháp tắc bắt đầu tu luyện, sách cổ đặt ngay trước người.

Chỉ trong khoảng ba mươi giây ngắn ngủi, Sở Vân Thăng kinh hãi phát hiện, lượng nguyên khí trong cơ thể hắn đã tăng mạnh lên mức sáu nấc! Tương đương với hắn tu luyện liên tục không ngừng nghỉ trong bảy mươi hai giờ đồng hồ!

Tiền bối thực sự quá mạnh mẽ! Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Sở Vân Thăng.

Đáng tiếc cơ hội thế này có thể gặp mà không thể cầu, hắn căn bản không thể nào khống chế được thời điểm sách cổ tự động hấp thụ nguyên khí thiên địa, thuần túy là dựa vào vận may.

Nguyên khí tăng vọt khiến Sở Vân Thăng hết sức hưng phấn, sau khi hắn chế ra Hàn Binh phù cho Dư Tiểu Hải, vẫn luôn cảm thấy lo lắng vì chỉ có một nấc nguyên khí, thế nhưng hắn vẫn còn đến bốn bộ xác Xích Giáp Trùng. một là con Xích Giáp Trùng bị hắn giết chết khi đoàn người rút lui gặp phải côn trùng, ba con còn lại tất nhiên là mấy con hắn giết trong tòa nhà này.

Một tấm Nhiếp Nguyên phù có thể hút được nguyên khí của sáu con Xích Giáp Trùng, lúc trước có vài lần tình huốn khẩn cấp, bất đắc dĩ phải sử dụng Nhiếp Nguyên phù chưa đầy tràn hoa văn ngọn lửa, bổ sung cho cơ thể, là một sự lãng phí thật lớn, khiến cho hắn hết sức đau lòng.

Bây giờ hắn không muốn lãng phí không gian của nguyên nữa, bởi vì còn có một trợ lực là Dư Tiểu Hải, bản thân hắn dùng nguyên khí giết một con, lại để Dư Tiểu Hải đóng băng một con, hiện giờ cực hạn của hai người đều là mỗi người một con, cho nên xử xong hai con côn trùng phải nhanh chóng rút lui, trở về chế tạo Nhiếp Nguyên phù.

Đã quyết định xong, Sở Vân Thăng lo lắng đêm dài lắm mộng, vội vã thu dọn lại, lên lầu tìm Dư Tiểu Hải.

Còn chưa lên đến mái nhà, Sở Vân Thăng đã nghe được giọng nói của gã đại úy Cố Lập Minh mà hắn không thích nhất: "Anh bạn trẻ, mười viên đạn đổi lấy một cái bánh quy đã là cực hạn mà chúng tôi có thể làm rồi!"

Bình Luận (0)
Comment