Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 357 - Đại Thúc Người Mặt Nạ

Một đêm tranh giành, một đêm “công thành” và cũng là một đêm không ngủ.

Một khắc trước khi ánh sáng hé lộ thường là thời điểm thế giới tối tăm nhất, Vân Thăng kéo chiếc áo khoát đã lộ “nội tạng” thêm chặt vào, đưa tay rờ rờ chiếc túi áo rỗng tuếch.Hắn quên mất giờ mình nghèo kiết xác, căn bản không có tiền mua thuốc. Cuối cùng, hắn mậm mậm môi, đành mở cửa ra hít một hơi không khí trong lành.

Không thể không nói từ hồi Hắc Ám giáng lâm chất lượng không khí tăng vọt hẳn. Tuy hắn không hiểu vì sao bọn nhà sản xuất cứ một mực đề cao cái vụ “Ion âm” là gì, nhưng mũi hắn trực quan cho hắn biết, không khí trong lành đúng là luôn khiến người khác tỉnh táo sảng khoái.

Phả ra luồng hơi vẫn còn pha lẫn chút chút của hoa quả rừng trong bao tử, hắn đã không còn muốn ngủ, ngược lại còn rất tỉnh táo. Không hẳn do đêm qua dưới sự ủng hộ của hắn thân trùng hồi phục đã đạt được tiến triển một đêm ngàn dặm, mà đơn giản do hắn đã quá giấc ngủ.

Thời gian này bên ngoài căn bản không mấy người hoạt động, và cũng chả có động vật, xung quanh lác đác vài người Thảo Đinh trong rừng đang xì xầm nhỏ to, trông rất ư là kỳ diệu, lúc tỏa lúc ẩn như đang lạc vào một thế giới khác.

Hắn đi vòng vài vòng quanh ngôi nhà tranh thô sơ đến mức không thể thô sợ được chỉ xây trong một ngày, trong lòng hắn vẫn tính toán có lẽ vài hôm nữa mới có thể thay đổi cục diện cuộc chiến của ba tên kia trong thể nội. Sau khi khôi phục nguyên khí, hắn sẽ rời nơi đây.Có lẽ việc này không dễ, nhưng hắn đã không dám hi vọng mọi việc tiến triển theo đúng kế hoạch của hắn.

Cổ Thư, cung, thân trùng hỗn chiến đến này, hắn vẫn mắt nhắm mắt mở, cuối cùng thật sự chán rồi, trực tiếp ngưng tất cả tu luyện lại, mặc chúng muốn làm gì thì làm, mãi mà không có quyết định. Cho đến hôm qua, hắn mới thật sự nghiêm túc bắt tay vào xử lý việc khó xơi này.

Nguyên khi Thổ năng lượng là một lựa chọn không tồi, nhưng khổ nỗi trong đội trị an đã không còn miếng năng nguyên phát, hắn cũng không không thể tự nhiên hút Thổ nguyên khí. Trừ khi triện phù, nhưng muốn triện phù lại phải có nguồn nguyên khí bổn thế lớn để chi trợ, hắn giờ vấn đề là không có nguyên khí bổn thể để dùng. Vấn đề cứ tự mâu thuẫn nhau mãi không cách giải quyết.

Giờ hắn phải mở con đường mới, nhảy ra khỏi quan niệm Cổ Thư là bất khả chiến bại. Mọi thứ cũng chỉ là công cụ, dù là tiền bối đi chăng nữa đại khái cũng không hi vọng hắn sẽ trở thành “nô lệ” của một cuốn sách. Sau nhiều lần suy ngẫm, hắn nghiễm nhiên quyết định sẽ ủng hộ cho thân trùng bỏ thái độ trung lập, đích thân hóa thân thành kẻ thứ tư tham chiến đánh tan cục diện cân sức, gia tăng tốc độ khôi phục tiến độ trùng thân.

Lựa chọn này hắn đã rất thận trọng, trước không nói thế nòa chỉ cần lựa chọn sai, tiến độ khôi phục nguyên khí của hắn sẽ càng vô vọng, thời gian sẽ càng dài, và biến số ngày càng nhiều. Đã có bao nhiêu lần kinh nghiệm xương máu chứng minh điều này rồi!

Vì thế, hắn đã lựa chọn phương án nhanh nhất là ủng hộ thân trùng. Đợi khi thân trùng khôi phục, ý thức Cẩm Thạch trở lại, nó hoàn toàn nghe lệnh của hắn sẽ có thể cho nó lập tức ra khỏi thể nội, sẽ đạt được mục tiêu chia nhau phong ấn ba thứ riêng. Nếu ủng hộ Cổ Thư cùng lắm chỉ có thể áp chế thân trùng tàn tạ kia mà không thể tách nó ra khỏi thể nội, càng không thể hủy diệt triệt để, sự việc chỉ sợ ngày càng để lâu càng tồi tệ, huống chi còn có cái cây cung ghẻ hay gây sự kia, nó cứ như một quả bom nổ chậm.

Hắn giờ không oán trời oán thân nữa, tâm hồn thanh thảnh , sau khi tham chiến, tâm không bị quấy mà càng công ít nhưng được việc nhiều, tiến triển thần tốc.

Nếu không phải thực lực thân trùng cao hơn thân người, hắn cũng không phải mất vài ngày để giải quyết triệt để. Tuy hơi mất thời gian, được cái trong phạm vi chấp nhận của hắn.

Bất giác, hắn đã rời khỏi nhà mình, đi đến nhà ông lão. Phía trước đang có ai đây đang quay lưng lại xì xào gì đấy đi đôi với ánh sáng chợt sáng chợt mờ.

Hắn căn bản không muốn nghe lén việc của người ta, cũng chẳng muốn phá đám, vừa quay lưng đi về hướng ngược lại thì bỗng nghe một giọng bé con vanh vảnh bên tai: “Chị, đã hai mươi miếng rồi, nghe nói, đại thúc người mặt nạ ấy một ngày còn không ăn được nhiều đá đến thế?”

Đá?Vân Thăng mới chợt nhớ một góc nhà của mình đúng là có cái chậu được dùng tuyết rửa sạch sẽ để sẵn bảy, tám cục nước đá. Hắn còn ngỡ ông lão thấy hắn cứ liên tục nuốt tuyết nên chuẩn bị sẵn cho hắn, vì lão luôn muốn hắn sẽ chiếu cố lão ở địa bàn này cơ mà!

“Chị, chị nghĩ sao chú ấy cứ thích nước nước đá thế khôngb iết? Không lẽ người mặt nạ đều đổi khẩu vị, điều này đúng là đại kỳ quái!” Cô bé vẫn thao thao bất tuyệt.

Qua câu nói này hắn càng có thể khẳng định người họ đang nói chính là hắn, hắn trước giờ vốn không nhận không ai vật gì, nhất là bây giờ thì càng thế, hắn không muốn nhận nhân tình của người xa lạ bất kỳ, dù chỉ là những cục nước đá không đáng tiền.

Có điều hắn cũng chả bận tâm chi, ngày mai chỉ cần trả cho họ một ít thức ăn thì được thôi. Ông lão dùng túi hoa quả khô và đường đổi thức ăn, sau khi dùng một phần để dựng nhà tranh, giờ còn dư đến hơn hai phần ba. Mỗi ngày hắn đều được đội trị an phát thức ăn cho, cũng chả để ý chút đỉnh này.

Hắn đương vừa lui về thì cô bé bỗng cảnh giác la lên: “Ai? Chị, phía góc tường có người, chị mau ôm em vào.”

Tiếp sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hắn đương định trốn vào một nơi ẩn khuất thì bỗng phát hiện có người ôm một chậu hoa thực vật hớt hải chạy đến.

“Ái da, chị, chị chay sai phương hướng rồi!” Trong lá cây thực vật ấy vang lên giọng đang phát hoảng của một cô bé.

“Ủa?” Bóng người ấy như con thỏ con sợ khiếp vía lại vội vàng đổi hướng chạy về.

“Không kịp nữa rồi chị, đã bị hắn nhìn thấy em, để em phóng thích‘ma pháp’ mê hoặc hắn.”Cô bé trong lá la to.

Kỳ thực cô không nói, Vân Thăng căn bản không biết cô là người thực vật. Cô mới mở miệng thì mọi việc mới bại lộ, còn cái gọi là “ma pháp”, chẳng qua chỉ là quầng sáng Thổ nguyên khí phát ra đạt đến mức thao túng tinh thần của con người đại loại như Cẩm Thạch. Đượng nhiên, nếu sao với bọn Cẩm Thạch, thì bọn người Thảo Đinh này chỉ là trò trẻ con.

“Cái ngươi nhìn thấy đều là ảo giác, đều là ảo giác…Án ma li án ma li…” Cô bé lẩm nha lẩm nhẩm cái gì mà hắn nghe chả hiểu, nhưng ánh dạ quang thực vật cô phát ra chớp nha chớp nhoáng, một làn khói mộ phát ra.

Hắn lùi liền vài bước giữ khoảng cách, hắn không muốn cô bé vì thế mà mất mạng. Vẫn nhớ người hoa mấy hôm trước hòng dùng Thổ nguyên khí thâm nhập thể nội hắn mà chỉ trong chớp mắt đã bị ba tên kia đánh cho hồn bay phách lạc, thì nói chi là người Thảo Đinh trước mặt này có thể thoát.

Hắn căn bản không thể khống chế ba tên ấy tập thể phản kích, ngoại trừ chịu bó tay bởi sự “xâm nhập” của hắn, tất cả những gì khác bên ngoài, chỉ cần có ý xâm nhập là chúng chả nể mặt.

Đây là điểm công kích đặc thù của người thực vật Thổ nguyên khí, trước giờ hắn đã gặp biết bao loài quái vật, thực vật, tất cả đều là dùng nguyên khí kích sát bên ngoài cơ thể, rất khi giống Thổ nguyên khí có thể thẩm thấu vào thể nội đối phương để rồi sản sinh ra hiệu quả công kích.

“í, sao ngươi còn tỉnh táo? Rõ ràng ta đã dùng phép để ngươi nhìn thấy một cây kẹo mút khổng lồ mà…” Cô bé thất vọng nhìn Vân Thăng vẫn lặng lẽ đừng nhìn.

Vân Thăng đã lùi ra xa, từ xa xa, bóng hình của người ôm chậu hoa dưới ánh mờ mờ của người Thảo Đinh đang cố dùng một tay huơ huơ diễn đạt. Người Thảo Đinh trong chậu dần lộ mặt ra, chùm dạ quang trên lá cũng cũng ngày càng sáng, bóng người đó cũng dần hiện rõ hơn.

Quả nhiên là cô bé câm ấy! ở vùng này thì chỉ hai nhà của ông lão và cô bé, hắn đã sớm đoán được.

“Chị, hắn chính là đại thúc người mặt nạ đó hả? Nếu là đại thúc thì…ừm..” Cô bé Thảo

Đinh nhìn cô bé câm đang không ngừng huơ tay, nó vội nhìn Vân Thăng với ánh mắt hiếu kỳ.

Cô bé câm gật gật đầu, tiếp theo, nó lại nhìn Vân Thăng huơ tay như muốn diễn đạt điều chi, chỉ tiếc là hắn nhìn mãi chả hiểu nổi. Hắn chỉ là tên câm dỏm mà thôi! Thế là cuối cùng hắn cũng bâng quơ gật đầu rút từ trong túi ra hai miếng thức ăn, xem như vật trao đổi với những tảng nước đá sạch kia.

Cô bé vội vẫy tay từ chối, lại dùng ngô ngữ tay diễn đạt, và nhìn hắn cười thiện ý.

“Đại thúc mặt nạ, chị ta nói, là láng giếng nên giúp đỡ lẫn nhau.” Cô bé Thảo Đinh chớp chớp mặt phiên dịch, bỗng nhiên cô sợ hãi hỏi: “Đại thúc, ư…,ngươi không bán đứng ta chứ?”

Vân Thăng cũng không muốn nhây nhưa quá nhiều, rốt cuộc hắn chỉ để lại thức ăn trước mặt cô bé câm rồi quay trở về nhà ngủ. Lúc thức dậy, Lão Lục trong đội đã đến trước cửa kêu réo.

“Quân đoàn trưởng muốn gặp ngươi.” Một gã vẫn còn dính hơi sương, thở hổn hển, có vẻ như vừa chạy vội đến.

Vân Thăng vội chuẩn bị, thay lại bộ đồng phục mặt nạ, đeo mặt nạ, gội đầu tắm rửa xong, trông hắn có vẻ tỉnh táo khỏe khoắn. Hắn phải tranh thủ để được quân đoàn trưởng liệt vào đội tác chiến, chỉ cần rời khỏi khu rừng thực vật này, hắn sẽ chuồn ngay lập tức. Với tốc độ của hắn, căn bản không có người mặt nạ bình thường nào đuổi theo kịp.

Hai người cùng chạy về hướng đại doanh, giữa đường còn bắt gặp Lão Tôn đang vừa đi vừa hát í ới.

“Về thôi, Thật Thất, đốc lĩnh lâm thời có việc, đã đi rồi.” Lão Tôn rút ra một gói thuốc Bạch Sa chính hiệu, mò ra một điếu gấp làm đôi đưa cho Vân Thăng và Lão Lục. Đốc lĩnh trong miệng lão chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn mặt nạ,hắc giáp đốc lĩnh.

“Sếp, phát tài rồi ư? Cả thứ này cũng có?” Lão Lục trầm trồ nhìn giấy bọc thuốc đã ngả màu mà ngưỡng mộ.

“Có thì ngươi cứ hút thôi.” Lão Tôn thận trọng dùng túi bóng bọc lại hộp thuốc còn lại cẩn thận. Lão nhìn nhìn đồng phục người mặt nạ trên mình Vân Thăng an ủi nói: “Thập Thất, không phải vội, thời gian dài hơn ngươi sẽ rõ, tính của đốc lĩnh đại nhân chúng ta, không kiên nhẫn, vài hôm nữa lại đòi gặp ngươi thôi.”

Lão Lục vẫn hưởng thụ làn khói trắng phì phà cười hề hề nói: “Thập Thất, anh nói với ngươi, ngài đốc lĩnh chúng ta chắc đã đến chỗ của ‘hồ ly tinh’.Mẹ kiếp, đệ nhất mỹ nhân Tinh Sa thành chúng ta năm xưa, chờ đã, lão đại, huynh không phải đem băng vệ sinh hôm qua Từ đại đầu dâng cho huynh cho đốc lĩnh rồi ấy chứ? Chị dâu mà biết được, không cho huynh một trận mới lạ!”

Lão Tôn đá ngay một cước vào mông Lão Lục mắng: “Thằng khốn ngươi dám nói thế với lão tử ư? Không có gia gia đây, không có cái gói băng vệ sinh còn nguyên vẹn kia, các ngươi lấy đâu ra gói Bạch Sa này?”

Lão Lục lại mặt dày bò dậy cười hề hề, nửa điếu thuốc trên tay vẫn không hề gì, gã nâng như nâng trứng.

“Cũng may nhờ phước hồ ly tinh, không thì bảo bối này đốc lĩnh đâu nỡ lấy ra? Haizz, mà vì hồ li tinh này mà cơn giận lôi đình vách chủ ta lúc ấy mới đáng nói, ngài không nói một lời cướp cô từ tay vách chủ Đông Vách, nghe nói định giết ả, không ngờ, chỉ trong chớp mắt đã bị ả làm mê mẩn! Tiên sư nhà nó, ả này, ả này… Bây giờ vách chủ không lộ diện, thì đến mê hoặc đốc lĩnh chúng ta, đúng là hồng nhan họa thủy. có điều lão đại, nghe nói ả hồ li tinh đó còn có bản lĩnh quái dị, nghe nói nhiều quan lớn sắp lọt lỗ rồi mà vẫn còn muốn ngủ một đêm với ả, có thật không lão đại?”

Lão Tôn nhướng nhướng mi mắt nhìn gã khinh bỉ nói: “Lão tử chưa ngủ qua với ả, làm sao biết được?”

Bình Luận (0)
Comment