Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 6 - Thời Khắc Sinh Tử

Ở đầu phố người ta đang kịch chiến với ba con quái vật đỏ như lửa, nghe vị chuyên gia tầng trên nói thì quân đội đã đặt tên cho loại quái vật này là Xích Giáp Trùng, thuộc ngành côn trùng, năng lực phòng ngự rất mạnh, năng lực tấn công rất mạnh, nước bọt tiết ra có tính ăn mòn rất mạnh!

Cũng may ở đầu phố còn có xe tăng và xe thiết giáp, sau khi trả một cái giá nặng nề, có vẻ như quân đội đã hạ gục được ba con Xích Giáp Trùng, nhưng không hề có tiếng hoan hô thắng lợi, mà cũng chẳng hề có tiếng kêu gào thảm thiết, tất cả mọi thứ chỉ trở về với yên tĩnh.

Bắt đầu từ ngày tiếp theo, khẩu phần lương thực được phân phát cho khu phố giảm mạnh. Vị chuyên gia tầng trên lo lắng nói cho Sở Vân Thăng, bởi vì các nơi đều bị một lượng lớn Xích Giáp Trùng tấn công, vận chuyển vật tư đã không còn an toàn và thông suốt nữa.

Thậm chí cuối cùng chỉ sợ quân đội sẽ phải vứt bỏ nơi này, có người nói xung quanh đây không ngừng có loại côn trùng này xuất hiện, số lượng càng ngày càng nhiều, quân đội đã không thể khống chế nổi nữa.

Vị chuyên gia tầng trên kia quả nhiên là mồm quạ đen, rất nhanh chuyện này đã trở thành sự thật, khoảng chừng bảy đến tám ngày sau đó, Xích Giáp Trùng thường xuyên xuất hiện ở xung quanh.

Thời đại của bóng tối đã tới, tất cả mọi người đều gọi thời đại còn có mặt trời trước kia là thời đại Mặt Trời, mà bây giờ chính là thời đại Bóng Tối.

Trong một tòa nhà phía sau khu phố của Sở Vân Thăng, nếu tính theo thời đại Mặt Trời thì có lẽ là giữa đêm khuya, bỗng phát ra những tiếng kêu thảm thiết khiếp người, tiếp theo đó là tiếng rít bén nhọn của Xích Giáp Trùng. Loại chuyện này lúc ban đầu còn được quân đội xử lý, nhưng qua thời gian quân đội cũng không buồn quan tâm nữa.

Tiếng kêu của Xích Giáp Trùng thỉnh thoảng lại truyền đến từ xung quanh, ở Thân Thành đã không còn nơi nào an toàn nữa, bốn phía đều là nguy cơ. Sở Vân Thăng tu luyện từ đêm này qua đêm khác mà ruột gan rối bời.

Sau đó không lâu, nhóm bộ đội rút lui đầu tiên của quân đội rất nhanh đã xuất hiện ở đầu phố. Dưới sự bảo vệ của một lượng lớn xe tăng và xe thiết giáp, một đoàn xe tư nhân thật dài theo sau quân đội chậm rãi lái qua. Nghe vị chuyên gia tầng trên nói thì vài nhóm rút lui đầu tiên đều là những nhân vật lớn, được bộ đội chủ lực bảo vệ, thế nhưng ông ta cũng không biết cụ thể là sẽ rút lui đến chỗ nào, có lẽ là quân đội còn có căn cứ tốt hơn.

Một tuần lễ sau, quân lính quân phát thức ăn cho khu phố sớm đã không còn tới nữa, bộ đội duy trì an ninh cũng càng ngày càng ít, thế cục dần dần trở nên hỗn loạn. Bà xã của chuyên gia tầng trên suýt chút nữa đã bị người ta hãm hiếp, may mắn còn có Sở Vân Thăng cầm súng uy hiếp mới cản được gã đàn ông to khỏe kia.

Chuyên gia tầng trên vô cùng cảm kích Sở Vân Thăng, thuận tiện nói cho Sở Vân Thăng biết một bí mật, nói rằng qua ba ngày nữa, một nhóm nhân vật cấp cao và gia quyến cuối cùng sẽ được quân đội chủ lực được tranh bị hoàn hảo bảo vệ rút lui, vị chuyên gia tầng trên bởi vì nguyên nhân nào đó cũng được tạm thời phân phối vào danh sách rút lui, mặc dù chỉ là cấp bậc thấp nhất, thế nhưng ông ta cũng nhận được ba danh ngạch cho người nhà, chỉ tiếc là người nhà của ông ta cũng vừa đủ ba người, không thể nào nhường cho Sở Vân Thăng một danh ngạch được.

Sở Vân Thăng biết mình không có tư cách để được quân đội chiếu cố đặc biệt, ba ngày sau, gia đình ở tầng ba cứu giúp cho người con gái của thương nhân giàu có kia đã được cha của nàng báo đáp, nhận được tư cách được bảo vệ rút lui như gia đình vị chuyên gia tầng trên.

Sở Vân Thăng mặc dù tự nhận là cứu người phụ nó chính là sách cổ nhà mình, thế nhưng hắn không dám nói với bất kỳ ai,mà có nói cũng chưa chắc có ai tin tưởng. Dù vị thương gia kia có vẻ là một người có lương tâm, thế nhưng Sở Vân Thăng vẫn bỏ qua việc xin giúp đỡ, dù sao nếu giải thích ra thì mình sẽ tự rước lấy rất nhiều phiền toái.

Bất quá, Sở Vân Thăng không ngờ được là, hành động rút lui ba ngày sau không biết sao lại bị rò rỉ bí mật một cách nghiêm trọng, đến nỗi đoàn xe dù được quân đội hạng nặng bảo vệ và được bóng tối yểm hộ, cũng chỉ đi được một đoạn rất ngắn đã bị một lượng lớn dân chúng ngăn cản, cho rằng quân đội đang muốn vứt bỏ bọn họ, hết sức phẫn nộ vì loại đối xử không công bằng này. Đoàn người đông đúc chen chúc trên phố, tâm tình kích động công khai lên án chính sách phân biệt đối xử của quân đội.

Sở Vân Thăng không xuống đó. Hắn rất lo lắng việc Xích Giáp Trùng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. hắn mở tấm thép trên cửa sổ ra, phát hiện phía dưới đã chật như nêm cối, chiếc xe đầu tiên trong đoàn xe quân đội đã đi được mấy con phố, từ nhà hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy những chiếc xe phía sau đang bị ngăn cản lại. Những dân chúng không có được danh ngạch rút lui kia, thậm chí còn ném đồ về phía đoàn xe của quân đội để tỏ rõ sự phản đối mãnh liệt!

Nghe vị chuyên gia tầng trên nói, bộ tổng chỉ huy đã có lệnh, dù bất kỳ ai, hễ là gây trở ngại nhiệm vụ của quân đội thì quân đội có quyền trực tiếp nổ súng không cần bẩm báo, đây chính là dùng kỷ luật thép trong thời loạn.

Chẳng qua trung đoàn 126 dưới tình huống bị mấy vạn dân chúng bao vây, cho dù là chính đại diện bộ chỉ huy cũng không dám ra lệnh nổ súng. Quá nhiều người, mà đều là dân chúng bình thường, ai cũng không dám ra mệnh lệnh này. Báo cáo nhanh chóng được truyền lên bộ tổng chỉ huy.

Sở Vân Thăng nghe được giọng nói của một người đàn ông, đang hô lớn qua loa phóng thanh ở phía xa:

"Các đồng chí! Các đồng chí! Xin hãy nghe tôi nói! Tôi là Tần Cương ủy viên chính trị trung đoàn 126, xin mọi người yên tâm, bộ tổng chỉ huy tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất luận một đồng chí nào. Kế hoạch rút lui của quân đội tuyệt đối bao gồm cả các vị trong đó, xin hãy tin tưởng tôi!"

...

"Con mẹ mày đang kể chuyện cười à!"

"Láo toét! Đám các người đi rồi thì còn quay về sao?"

"Bọn họ là người, thế chúng ta không phải là người chắc? Các người là quân đội nhân dân hay là quân đội của số ít dân?"

...

Quần chúng đã hết sức bất bình, căn bản không thể nào thuyết phục.

Tần Cương nâng cao âm lượng la lớn:

"Các vị đồng chí! Ngàn vạn lần đừng để bị một số phần tử ngoài vòng pháp luật kích động, quân đội tuyệt đối sẽ không vứt bỏ các vị, Tần Cương tôi nguyện ý lưu lại rút lui cùng với người dân cuối cùng, xin hãy tin tôi, rất nhiều quân đội vẫn đang phòng thủ ở tiền tuyến, chúng tôi không phải là nhóm cuối cùng, muốn rút lui thì phải có trật tự, nếu không sẽ dễ rơi vào sự tập kích của quái thú, chúng ta phải cam đoan tổn thất là nhỏ nhất!"

...

"Đừng nghe tên khốn kiếp này nói láo!"

"Nếu như vậy thì cớ gì mấy kẻ làm quan đều được rút lui trước, mà chúng ta thì phải ở lại sau?"

"Thời buổi này tiền còn giá trị gì, có tiền thì sao nào, chỉ toàn là rác!"

"Ngươi thì biết cái gì, người có tiền thì đều có quan hệ rộng rãi, người nào mà không phải có quan hệ tốt với vài vị quan viên chính phủ, cạp váy ăn bám kiểu này, dân thường như chúng ta là cái con c*c gì!"

"Bị côn trùng ăn hết cho rồi, khốn nạn!"

...

Tình thế vô cùng hỗn loạn, dòng người không có vẻ gì là muốn tản đi, ngược lại tụ tập ngày càng nhiều. Có một binh sĩ vì khẩn trương quá mức mà cướp cò bắn một phát lên trời, lập tức khiến đám người bùng nổ.

...

"Giết người rồi!"

"Quân đội giết dân chúng kìa!"

"Liều mạng với bọn chúng!"

...

Tần Cương xoay người giận dữ nói với cấp dưới: "Con mẹ thằng khốn kiếp nào vừa nổ súng, ông bắn chết bây giờ!"

Gã lính vừa nổ súng đã bị đoàn người đang sôi sục mãnh liệt bao phủ, ngay lúc những người đó chuẩn bị lao lên xe quân sự, bỗng nhiên có người hét lớn: "Quái!..Quái... Quái vật côn trùng!"

Một con, hai con, ba con,.. ít nhất có đến năm sáu chục con Xích Giáp Trùng đỏ như lửa đang nhanh chóng bò theo bờ tường kiến trúc hai bên tiến tới gần!

Cả đám người đều bị dọa cho choáng váng, cả đoàn người mới đây còn sắp bạo loạn, chỉ xoạt một cái đã bỏ chạy toán loạn. Năm mươi con Xích Giáp Trùng mà còn không chạy?

Trong điều kiện thông tin liên lạc không thể sử dụng, trung đoàn trưởng trung đoàn 126 liền đoạt lấy loa phóng thanh mà hét lớn:

"Chuẩn bị chiến đấu! Tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3, tiểu đoàn 7, súng máy hạng nặng bắn rải thảm, tên lửa sẵn sàng, pháo chuẩn bị!...."

Dưới tiếng gầm rống của súng máy, tiếng rít gào của tên lửa, đoàn người hỗn loạn dẫm đạt giày xéo lên nhau mà bỏ chạy về khu nhà gần nhất.

Xích Giáp Trùng dưới màn hỏa lực dày đặc, vẫn tiếp tục lao đến với tốc độ cao như cũ, ngoại trừ có vài con bị đạn tên lửa bắn trúng thổi bay ra ngoài, còn những con khác, dưới sự tấn công của súng máy hạng nặng, chẳng qua cũng chỉ có thêm vài vết lõm hoặc dăm ba cái lỗ trên lớp giáp xác của mình mà thôi, Xích Giáp Trùng chẳng hề tổn thất bao nhiêu.

Đến khi chúng nó như những sát thần lao vào giữa đoàn người, những tiếng kêu gào thảm thiết lập tức vang lên không ngớt.

Xích Giáp Trùng nhạy bén dễ dàng tránh né sự tấn công của vài quả tên lửa và một phát đạn pháo xe tăng, xông vào giữa đội xe quân đội. Leo lên đứng trên một chiếc xe tăng, cái miệng đỏ lòm lập tức phun ra chất lỏng màu xanh biếc, nhanh chóng ăn mòn lớp thiết giáp bên ngoài của xe tăng.

Con Xích Giáp Trùng này rít lên một tiếng, cả người bùng lên ánh sáng màu đỏ, dùng cái chân trước sắc bén như đao đâm thẳng về một tên lính thiết giáp đang liều chết chống cự trong cái lỗ do chất lỏng ăn mòn tạo ra.

Sở Vân Thăng vô cùng bội phục ý chí chiến đấu của những chiến sĩ này, nếu như mình là mấy người lính thiết giáp đó, có lẽ đã sớm chạy mất dép rồi.

Hít sâu một hơi, hắn phải lập tức phong ấn nguyên phù Hàn Binh vào cây nỏ cứng mà ba tháng thước hắn đã mua bằng một số tiền lớn, căn cứ vào chú thích của sách cổ, cây nỏ sau khi được cải tạo như vậy sẽ có thể sử dụng nguyên khí thiên địa, bắn ra những mũi tên băng mang theo thuộc tính băng hàn có uy lực rất lớn, vừa vặn khắc chế được loại quái vật hệ hỏa như lũ Xích Giáp Trùng này.

Chỉ đáng tiếc là khi đó không biết sẽ gặp phải quái vật gì, lãng phí một lượng lớn nguyên khí để chế tạo ra một tấm nguyên phù Hỏa Binh có hiệu quả còn không bằng nguyên phù hệ băng hàn, cho nên trong hai ngày này hắn đã tranh thủ gấp rút chế tạo ra nguyên phù Hàn Binh.

Hiện tại sở dĩ phải gấp gáp phong ấn nguyên phù lên vũ khí như vậy là vì hắn đã phái hiện ra ba con Xích Giáp Trùng, đang chạy về phía đám người phía dưới tòa nhà số tám nơi hắn ở!

Trừ khi sách cổ lại phát ra ánh sáng một lần nữa, nếu không ba con Xích Giáp Trùng này nhất định sẽ đuổi tới cùng đám người này!

Lúc nào sách cổ mới phát sáng thì Sở Vân Thăng hoàn toàn không biết, cũng không thể trông cậy được, chỉ có thể dựa vào sự chuẩn bị trong mấy ngày nay.

Nếu như phải đánh cận chiến với lũ côn trùng này thì trừ khi sách cổ có thể lại phát sáng để cứu hắn, chứ nếu không thì khả năng sống của hắn là bằng Không!

Cho nên phải ngăn địch từ ngoài cửa, hiện tại dùng nỏ là tuyển chọn tốt nhất!

Bình Luận (0)
Comment