Hắc Ám Tây Du (Dịch)

Chương 285 - Chương 285. Sự Nổi Loạn Của Lôi Hổ

Chương 285. Sự nổi loạn của Lôi Hổ Chương 285. Sự nổi loạn của Lôi Hổ

Ngay khi Bạch Diệc tựa hồ bắt được mấu chốt gì đó, bỗng nhiên nghe được Lôi Chấn bên cạnh một tiếng giận dữ quát. Đột nhiên xoay người, lại thấy được một màn khiến Bạch Diệc hoàn toàn không thể tin được. Bạch Diệc chỉ thấy một tay Lôi Hổ đã xuyên thấu ngực Lôi Chấn, hơn nữa ở trước ngực duỗi ra. Trong bàn tay Lôi Hổ xuyên qua lồng ngực Lôi Chấn, còn nắm một trái tim vẫn đang đập.

"Lôi Hổ, ngươi, ngươi, ngươi..." Lôi Liệt ở một bên liên tục nói ba chữ ngươi, sau đó rốt cuộc nói không nên lời. Cảnh tượng trước mắt, đã hoàn toàn vượt qua năng lực tư duy của Lôi Liệt. Hắn nghĩ không rõ vì sao Lôi Hổ lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn là một kích trí mạng này. Mặc dù Lôi Chấn là cường giả chí tôn đỉnh phong, nhưng trái tim đều bị Lôi Hổ nắm trong tay, cho dù tạm thời không chết nhưng cũng không sống được bao lâu. Hơn nữa, trừ phi Lôi Chấn có thể đoạt xá trọng sinh, nếu không, hôm nay tất phải chết không thể nghi ngờ.

Bạch Diệc tuy rằng trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ, nhưng cũng không giống như Lôi Liệt đã hoàn toàn mất đi phương thốn. Một tay chấn động, trên tay phải đã sáng lên một đoàn bạch sắc quang mang, đồng thời dưới chân Bạch Diệc vừa động, người đã lắc mình xuất hiện bên cạnh Lôi Hổ.

Bất quá Lôi Hổ tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, cánh tay vừa thu lại, trực tiếp đem trái tim Lôi Chấn đang nắm trong tay móc ra. Sau đó thân thể xoay tròn, khuỷu tay bên kia trực tiếp đánh vào trên cổ Lôi Chấn. Lần này khí lực rất lớn, đúng là đem thân thể Lôi Chấn đều đánh bay sang một bên, mà bên này vừa vặn Bạch Diệc xuất hiện.

Lôi quang vốn đã sắp đến hậu tâm Lôi Hổ, nhưng đột nhiên thân thể Lôi Chấn này, không, phải nói đã là thi thể rồi. Bỗng nhiên bị thi thể Lôi Chấn đụng vào trước người, điều này làm cho Bạch Diệc không thể không tiếp đón thi thể Lôi Chấn trước, sau đó nhẹ nhàng buông xuống.

Nhưng cứ như vậy, Bạch Diệc đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để công kích Lôi Hổ. Bởi vì Lôi Hổ đã thừa dịp Bạch Diệc tiếp được thi thể Lôi Chấn, lắc mình kéo ra phía sau. Bất quá ngay khi Bạch Diệc tự hỏi làm thế nào mới có thể ở dưới tình huống Lôi Hổ không có biện pháp chạy trốn một kích chém giết hắn, Lôi Liệt vốn đang đứng ở một bên bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng rống giận, sau đó mạnh mẽ vọt tới trước người Lôi Hổ.

Đồng thời hai tay nắm chặt, sau đó nhảy lên cao. Nương theo công kích lôi liệt, trong không khí cũng phát ra một loạt âm bạo chi âm. Hiển nhiên là bởi vì tốc độ Lôi Liệt quá nhanh mà dẫn đến, đồng thời hắn nhảy lên, trong tai Bạch Diệc bỗng nhiên nghe được thanh âm: "Bạch Diệc, ta ngăn cản hắn, ngươi đến đánh chết. Hãy chắc chắn để giết tên này!”

Tuy rằng Bạch Diệc biết trong âm thầm còn có một người đang nhìn trộm tất cả hành động của đám người mình, nhưng không có biện pháp, nếu như hiện tại không thể giết chết hoặc khống chế Lôi Hổ, chỉ sợ không cần người âm thầm kia ra tay, vậy mình cùng Lôi Liệt sẽ chết ở chỗ này. Tuy rằng Bạch Diệc vẫn có chút nghĩ không ra vì sao Lôi Hổ này lại đột nhiên ra tay công kích đám người mình, nhưng cũng đã không còn thời gian suy nghĩ kỹ.

Đối với Lôi Liệt gật đầu mạnh mẽ, ngay khi Lôi Liệt nhảy lên cao, Bạch Diệc đã lần nữa bạch quang chợt lóe xuất hiện ở phía sau Lôi Chấn. Sau đó song chưởng bỗng nhiên duỗi về phía trước, miệng quát: "Lôi Quang lao lồng, Phó! "

Vừa dứt lời, ngay trên mười con bạch diệc song chưởng nhanh chóng lan tràn ra lôi quang, thực chất to bằng cánh tay của đứa bé. Hơn nữa lôi quang vừa xuất hiện liền trực tiếp ở chung quanh thân thể Lôi Hổ hình thành một cái lồng giam, hoàn toàn do loại lôi quang màu trắng này tạo thành, đem Lôi Hổ trực tiếp vây ở bên trong.

Bất quá Lôi Hổ cũng không có vẻ rất bối rối, tuy rằng bởi vì tốc độ của Bạch Diệc có chút kinh ngạc, bất quá trong nháy mắt lôi quang lao lồng vây khốn hắn, Lôi Hổ cũng ở trong miệng phát ra một tiếng hổ gào, sau đó tay phải hóa thành một cái hổ chưởng, trực tiếp hướng lôi quang lao đánh tới. Nhìn thấy động tác của Lôi Hổ, Bạch Diệc không kinh ngạc, thậm chí trực tiếp phiêu thân lui, không để ý tới cái lồng giam kia, còn Lôi Hổ đang công kích lồng giam bên trong.

Có Bạch Diệc kéo dài ngắn ngủi này, công kích Lôi Liệt cũng sắp tới, lúc này Lôi Liệt đang giơ cao hai quyền nắm chặt cùng một chỗ, đang chuẩn bị hung hăng đánh xuống Lôi Hổ. Lôi Hổ cũng biết lần này công kích của đối phương khẳng định uy lực cực lớn, cho nên hắn mới tính toán dùng vũ lực phá hư lôi điện lao lồng, từ đó thoát khỏi khốn cảnh né tránh một kích của Lôi Liệt.

Nhưng khi bàn tay phải của Lôi Hổ vỗ vào trên lôi điện lao lồng, lôi điện lao lồng bỗng nhiên vặn vẹo một trận, sau đó tất cả lôi quang trụ lại toàn bộ vặn vẹo giống như từng con rắn dài theo cánh tay phải Lôi Hổ bò lên người Lôi Hổ. Sau đó, thân hình Lôi Hổ cứng rắn như vậy bất động tại chỗ. Ngoại trừ tròng mắt còn có thể chuyển động ra, thân thể đã triệt để bị trói buộc lại.

Sau đó, Lôi Liệt tràn ngập khí tức bá đạo, lôi đình một quyền, đã nặng nề nện lên đỉnh đầu Lôi Hổ. Không thiên vị, trực tiếp đem Lôi Hổ nện xuống thân hình, cả người đều bị ép xuống. Hai mắt Lôi Hổ, hai tai, hai lỗ mũi còn có trong miệng, tất cả đều chảy ra máu tươi nóng bỏng.

Bất quá bởi vì Lôi Liệt một kích chí cường này, bạch sắc lôi quang bạch sử dụng trói buộc Lôi Hổ cũng trong nháy mắt bị nghiền nát, cho nên Lôi Hổ tuy rằng bị thương nặng, bất quá cũng khôi phục tự do. Hơn nữa bởi vì Lôi Hổ vốn là người mạnh nhất trong bốn người, cho nên mặc dù bị một kích Lôi Liệt dẫn đến thất khiếu chảy máu, nhưng mặt vẫn có vẻ thập phần hung hãn.

Lôi Liệt bởi vì một quyền đang nện lên đỉnh đầu Lôi Hổ, cho nên thân thể tự nhiên rơi vào trước người Lôi Hổ, ngay khi hắn chuẩn bị lại một kích nữa, cũng móc ra trái tim Lôi Hổ, nào biết Lôi Hổ kia mặc dù bị thương nặng nhưng cũng không mất đi sức chiến đấu như trong tưởng tượng, ngược lại thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, bàn tay phải đã hóa thành hổ trảo trực tiếp đánh tới đầu Lôi Liệt, hơn nữa trên móng vuốt hổ có năm móng vuốt sắc bén hàn quang sâm sâm, chỉ cần bị một trảo này đánh trúng, chỉ sợ nửa cái đầu Lôi Liệt đều muốn biến mất.

Bất quá Lôi Liệt nguyên bản đã chiếm cứ điểm trên, hơn nữa Lôi Hổ bởi vì một kích vừa rồi cho nên động tác có chút chậm, cho nên Lôi Liệt trực tiếp tay trái nắm quyền, sau đó một quyền đập ngang, không lùi trở lại lúc lực lượng hổ trảo còn chưa đạt tới đỉnh phong đã một quyền nện vào lòng bàn tay hổ trảo.

Lôi Hổ bị một quyền lực lượng cực mạnh này đánh cho thân thể nhất thời xoay tròn về phía bên phải. Nhưng mà, Lôi Hổ cho dù như thế, vẫn không buông tha công kích, thân thể vừa quay vòng maf phía sau một cái đuôi hổ giống như roi thép đã quất tới bên hông Lôi Liệt. Lần này Lôi Liệt hoàn toàn không ngờ tới, hơn nữa hắn cũng không tin Lôi Hổ sau khi bị mình hai lần công kích vẫn còn dư lực phản kích.

Cho nên trực tiếp bị cái đuôi này quất bay ra ngoài, Lúc trước Bạch Diệc dùng một chiêu Lôi Đình lao lồng sau đó liền lui sang một bên, lúc này nhìn thấy vẻn vẹn chỉ hai kích, Lôi Liệt liền bay ngược ra ngoài, trong lòng kinh ngạc đồng thời thân hình chợt lóe liền tiếp được Lôi Liệt. Lôi Liệt bị thương cũng không nặng, chỉ là bất ngờ không kịp đề phòng bị lực đạo đuôi hổ kia đánh bay, sau khi bị Bạch Diệc tiếp được, thân hình đã ổn định lại.

Bạch Diệc nhìn Lôi Liệt đã vô sự, ngẩng đầu nhìn Lôi Hổ cách đó không xa. Lôi Hổ lúc này đã có chút thê thảm, không khỏi thất khiếu chảy máu, hơn nữa cánh tay phải rõ ràng đã trật khớp, tuy rằng không có đứt gãy, nhưng hẳn là cũng không dùng được khí lực gì. Hơn nữa hô hấp nặng nề, hiển nhiên một kích nghênh đầu của Lôi Liệt kia đã làm bị thương nội tạng. Nhưng trong mắt Lôi Hổ, lại không có một chút sợ hãi nào, ngược lại vẻ điên cuồng càng nặng.

“Bạch Diệc, chuẩn bị một kích mạnh nhất, lần này, muốn tiêu diệt hắn!”

Lôi Liệt nói vừa dứt, đã không đợi Bạch Diệc trả lời, trực tiếp mang theo từng đạo tia chớp giống như sét đánh về phía Lôi Hổ nửa quỳ trên mặt đất. Mà Lôi Hổ nhìn thấy Lôi Liệt vọt tới, lôi linh lực trên người bỗng nhiên bộc phát, ở chung quanh thân thể hắn nghĩ thành hư ảnh của một con mãnh hổ, sau đó cũng là cùng Lôi Liệt mãnh liệt vọt tới. Hai người giống như hai người lấp lánh lôi quang hung hăng đụng vào nhau, sóng xung kích cực lớn va chạm khiến cây cối cao lớn chung quanh đều xông nghiêng.

Ngay sau Lôi liệt, Bạch Diệc cũng vọt tới. Đồng thời tay phải cả cánh tay đều bị lôi quang tái nhợt bao phủ, sau đó tay phải nắm tay, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt một kích tất sát!

"Bạch Diệc, động thủ, mau! Tên này lực lượng rất lớn, ta không chịu nổi! "

Ngay khi thân hình Bạch Diệc vừa động, Lôi Liệt bỗng nhiên lớn tiếng hô với hắn. Nguyên lai Lôi Liệt sau khi đụng phải Lôi Hổ, dĩ nhiên là trực tiếp đem Lôi Hổ ôm vào trong ngực, hơn nữa còn là ngay cả hư ảnh cự hổ kia cùng nhau ôm lấy.

Bất quá hắn không nghĩ tới lực lượng Lôi hổ so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn, cho nên không thể không sinh ra thúc giục Bạch Diệc nhanh động thủ. Ngay khi thanh âm lôi liệt vừa dứt, một cánh tay tràn đầy lôi quang tái nhợt đã xuyên thủng ngực Lôi Hổ, hơn nữa ở trong lòng bàn tay, một trái tim máu đầm đìa đang nhảy lên.

Bất quá, cánh tay này xuyên thủng, không chỉ có lồng ngực Lôi Hổ, còn có Lôi Liệt!

Bình Luận (0)
Comment