Hắc Ám Tây Du (Dịch)

Chương 507 - Chương 507. Linh Uy Ngưỡng Thịnh Nộ

Chương 507. Linh Uy ngưỡng thịnh nộ Chương 507. Linh Uy ngưỡng thịnh nộ

Người ngăn cản Diệp Tử sử dụng chiêu thức cấm kỵ chính là nguyên Thủ Hộ Giả của Ngự Thổ Giới, Tử Tĩnh. Trước đây, Tử Tĩnh từng cùng Tà Quân đánh lén Hồng Hoang cung, nhưng bị một cường giả Hồng Hoang cổ giới tự bạo trọng thương. Tà Quân không những không thừa cơ tấn công Tử Tĩnh mà còn bí mật đưa Tử Tĩnh trở về. Tuy nhiên, thương thế của Tử Tĩnh quá nặng, dù được Diệp Tử cứu chữa cũng không thể tham gia chiến đấu.

Khi ý thức tỉnh táo, Tử Tĩnh đã từ chối đề nghị của Đạo Chuẩn được đưa vào không gian bí ẩn để hồi phục. Ngược lại, Tử Tĩnh yêu cầu Tôn Ngộ Không đưa nàng đến khu rừng nhỏ nơi mọi người nghỉ ngơi trước đây. Mặc dù nguy hiểm, nhưng Tử Tĩnh kiên trì, và Tôn Ngộ Không đành chiều theo. Trước khi rời đi, mọi người đã bố trí nhiều trận pháp phòng ngự để bảo vệ Tử Tĩnh.

Điều không ai ngờ tới là Tử Tĩnh xuất hiện tại đây, hoàn toàn không có dấu vết thương nào. Linh Uy Ngưỡng nhìn chằm chằm Tử Tĩnh, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt: "Chuyện gì xảy ra? Khí tức trên người ngươi kỳ quái như vậy? Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tuyệt đối không phải Thủ Hộ Giả Tử Tĩnh!"

Tử Tĩnh không trả lời, chỉ giơ tay phải ra, một ngón tay hướng về Linh Uy Ngưỡng. Ngón tay năng lượng màu vàng kim óng ánh hình thành trên không trung, lao thẳng về phía Linh Uy Ngưỡng.

Khí tức trên người Tử Tĩnh khiến Linh Uy Ngưỡng vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng hắn không hề yếu thế. Vô Tương Tuyệt Tung - vốn thuộc về Tê Chiếu - lập tức xuất hiện trước người hắn. Khi ngón tay vàng kim chạm vào Vô Tương Tuyệt Tung, một luồng hàn khí cực mạnh bùng lên, đóng băng hoàn toàn ngón tay.

Nhưng Linh Uy Ngưỡng không kịp thở phào nhẹ nhõm. Tử Tĩnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn.

Tử Tĩnh xoay người lơ lửng, tung một cú đá vào hông Linh Uy Ngưỡng. Linh Uy Ngưỡng hoàn toàn không ngờ tốc độ của Tử Tĩnh lại nhanh đến vậy, lại còn di chuyển âm thầm. Bị đá trúng, Linh Uy Ngưỡng ngã lăn ra. Tử Tĩnh không truy kích, thu chân lại, nhíu mày nói: "Thân thể này quả nhiên chưa thích ứng hoàn toàn. Tuy nhiên, để đối phó với phân thân, có lẽ vậy là đủ rồi."

Vừa dứt lời, Tử Tĩnh biến mất ngay tại chỗ, rồi liên tục tấn công như cuồng phong bão táp. Linh Uy Ngưỡng phân thân, vốn ngang tài ngang sức với Cửu Tắc Kim Cương Viên, giờ phút này hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Tử Tĩnh tấn công đơn giản, không có chiêu thức hoa mỹ hay chấn động linh lực kinh người. Chỉ là những cú đấm, đá chậm rãi nhưng khiến Linh Uy Ngưỡng khổ sở không tả. Hắn nhìn thấy đòn tấn công của đối phương nhưng lại không thể né tránh. Tuy chỉ là quyền cước, nhưng khi trúng vào người Linh Uy Ngưỡng lại tạo thành nội thương vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn trận chiến trên bầu trời. Nữ nhân này khủng bố đến vậy sao? Hắn lại không hề hay biết? Nàng từ đâu đến? Diệp Tử khẳng định nàng không thuộc Tuần Thiên Giới, vậy chắc chắn là người trong số những người này. Nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua.

Nhìn bóng hình chiến đấu giữa không trung, Diệp Tử lại cảm thấy có chút quen thuộc. Trong ký ức của hắn, có một nữ nhân rất giống người này. Nàng là người hắn đã cứu ở khu rừng nhỏ lúc nghỉ ngơi, nghe nói là người từ Hoàng Tuyền Thế Giới.

Nhưng Diệp Tử nhớ rõ ràng hình dạng của người đó, không phải là người trước mắt. Ngoại trừ bóng lưng dáng người và sinh mệnh khí tức có chút quen thuộc, còn lại không có điểm nào giống nhau. Hơn nữa, Diệp Tử biết rõ nữ tử bị họ bỏ lại khu rừng nhỏ trước đây bị trọng thương, không thể hồi phục trong thời gian ngắn, cho dù hồi phục cũng không thể trở nên mạnh mẽ như vậy.

Chỉ sau vài lần nhìn, Diệp Tử đã biết Linh Uy Ngưỡng chắc chắn sẽ chết. Đây hoàn toàn không phải là trận chiến cân sức, mà là sự nghiền ép hoàn toàn.

Rất nhanh, Diệp Tử chuyển hướng chú ý đến Tôn Ngộ Không và Diễm Thần đang bay về phía mình. Chứng kiến tốc độ của hai người, Diệp Tử suýt nữa tức hộc máu.

Lúc trước khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không và Diễm Thần bay lên, Diệp Tử thực sự mừng rỡ. Tuy nhiên, tốc độ của hai người kia nói là bay trên không trung, nhưng thực tế còn chậm hơn cả đi bộ trên mặt đất, lại còn lắc lư lảo đảo, khiến người nhìn muốn rớt tim.

Đặc biệt, Diệp Tử biết Tôn Ngộ Không và Diễm Thần đang bị trọng thương, đây quả thực là một loại tra tấn. Nhưng hắn không thể bỏ đi, chỉ cần hắn buông tay, Đạo Chuẩn chắc chắn sẽ chết.

Lúc này, lòng Diệp Tử như lửa đốt nhưng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể nhìn. Cuối cùng, ngay khi Diệp Tử không thể chịu đựng được nữa, Tôn Ngộ Không và Diễm Thần cũng đã đến trước mặt hắn.

Tôn Ngộ Không và Diễm Thần rơi xuống đất, bất động. Diệp Tử tiến đến gần họ, chỉ cách một cánh tay, nhưng lại cảm thấy như cách xa cả ngàn dặm. Hai người họ không có dấu hiệu của sinh mệnh, khiến Diệp Tử hoảng hốt. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại thế này? Rõ ràng vừa nảy còn cảm nhập được một chút sinh mện thập phần yêu ớt kia mà?

Ngay lúc Diệp Tử sắp tuyệt vọng, cánh tay của Tôn Ngộ Không khẽ động đậy, rồi từ từ giơ lên.

Một con khỉ vàng nhỏ bé bò ra từ dưới thân Tôn Ngộ Không. Nó chỉ cao khoảng một mét, gầy gò trơ xương, thoi thóp. Nhìn thấy con khỉ vàng này, Diệp Tử hiểu ra mọi chuyện.

Trước đây, Thông Bối Viên Hầu Viên Tất Tử bị thương nặng, buộc phải biến thành nguyên châu để duy trì sinh mệnh. Viên nguyên châu đó được giữ trong người Tôn Ngộ Không.

Lúc này, cảm nhận được Tôn Ngộ Không nguy cấp, con khỉ vàng trong nguyên châu đã tự thức tỉnh. Tuy nhiên, vì thương thế chưa hồi phục hoàn toàn, nó chỉ có thể tạm thời ổn định tình trạng của Tôn Ngộ Không và Diễm Thần, đưa họ đến bên Diệp Tử.

Nhưng quãng đường ngắn ngủi này đã khiến con khỉ vàng kiệt sức.

Diệp Tử rơi vào tình thế khó khăn. Một mặt, hắn phải tập trung duy trì sinh mệnh cho Đạo Chuẩn. Nếu hắn ngừng truyền sinh mệnh hoặc truyền không đủ, Đạo Chuẩn sẽ lập tức chết. Mặt khác, hắn cũng cần phải kiểm tra thương thế của Tôn Ngộ Không và Diễm Thần.

Nữ nhân kia nói rằng Tôn Ngộ Không sẽ không chết, nhưng Diệp Tử không hoàn toàn tin tưởng. Nếu hắn đi kiểm tra hay cứu chữa Tôn Ngộ Không và Diễm Thần, Đạo Chuẩn sẽ chết. Bỏ mặc hai người họ, lỡ họ còn có cơ cứu, Diệp Tử sẽ hối hận cả đời.

Ngay lúc Diệp Tử lúng túng, con khỉ vàng dồn hết sức lực nói: "Tôn Ngộ Không và Diễm Thần sẽ không chết, hãy yên tâm. Hắn, hắn... hắn... sẽ hồi phục. Ngươi hãy yên tâm cứu chữa sư tôn." Nói xong, con khỉ vàng nhắm mắt, thở hổn hển.

Lời nói của con khỉ vàng khiến Diệp Tử an tâm phần nào. Nhìn Tôn Ngộ Không và Diễm Thần nằm trên mặt đất, rồi nhìn sang nữ tử bí ẩn đang điên cuồng chiến đấu với Linh Uy Ngưỡng, lại nhìn Đạo Chuẩn sau lưng, Diệp Tử bỗng dấy lên một cảm giác hối hận chưa từng có. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Mà bên kia chiến trường, một biến cố nghiêng trời lệch đất lại xảy ra.

Bạch Chiêu Cự và Hà Đồ đã chết. Bạch Chiêu Cự ném trái tim của mình cho Linh Uy Ngưỡng, khiến Linh Uy Ngưỡng nổi giận dữ. Hắn biến mất khỏi chiến trường, sau đó xuất hiện ngay cạnh thi thể của Bạch Chiêu Cự.

Sự xuất hiện đột ngột của Linh Uy Ngưỡng khiến mọi người hoảng sợ. Hành động tiếp theo của hắn càng khiến họ kinh hãi. Linh Uy Ngưỡng vồ lấy một cường giả Vạn Yêu Quốc đang đứng bên cạnh thi thể Bạch Chiêu Cự và vặn gãy cổ hắn mà không nói một lời.

Cảnh tượng này khiến người Vạn Yêu Quốc kinh hoàng tột độ. Chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả Linh Uy Ngưỡng đại nhân cũng phản bội rồi sao? Nếu không, tại sao hắn lại ra tay với người của mình?

Trước khi người Vạn Yêu Quốc kịp bình tĩnh lại, Linh Uy Ngưỡng đã ra tay giết chết thêm ba gã cường giả khác. Ba người này đều thuộc Vạn Yêu Quốc, thực lực không hề yếu, nhưng trong tay Linh Uy Ngưỡng lại yếu ớt như trẻ sơ sinh, không chịu nổi một đòn.

"Linh Uy Ngưỡng đại nhân, ngài, ngài làm gì vậy?"

Phần Yên cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

"Câm miệng! Nếu không phải vì ta còn cần các ngươi sau này, các ngươi cũng phải chôn cùng Bạch Chiêu Cự!"

Bình Luận (0)
Comment