Sau đó, Tôn Ngộ Không trao đổi sơ lược về tình hình Bàn Cổ Giới sau này với Địa Tạng Vương và cùng nhau lập giao ước hòa bình giữa Phật môn và Yêu tộc. Tuy nhiên, Tôn Ngộ Không không tiết lộ việc mình đã bố trí sáu mươi khôi lỗi Cửu Văn Chí Tôn dưới chân núi Linh Sơn.
Tôn Ngộ Không không nói ra là vì sợ Địa Tạng Vương lo lắng bất an. Dù Tôn Ngộ Không khẳng định khôi lỗi không nhằm vào Linh Sơn, nhưng Địa Tạng Vương cũng sẽ tìm cách loại bỏ chúng. Ngược lại, nếu Địa Tạng Vương đặt sáu mươi khôi lỗi dưới Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không cũng sẽ tìm mọi cách giải quyết.
Tôn Ngộ Không cũng chia sẻ rằng Bàn Cổ Giới sắp thay đổi lớn.
Sau khi cáo biệt Địa Tạng Vương, Tôn Ngộ Không trực tiếp rời đi. Hắn không có thiện cảm với Phật môn và Linh Sơn. Thay vì đến Thiên Đình, Tôn Ngộ Không bay về hướng tây bắc Bàn Cổ Giới. Hắn cảm nhận được một khí vận cường đại ở đó, tuy không bằng Linh Sơn và Thiên Đình nhưng vượt xa những nơi khác.
Hai canh giờ sau, Tôn Ngộ Không đến trên không Côn Lôn Sơn. Khí vận mà hắn cảm nhận được chính là từ ngọn núi này. Nhìn ngọn núi tuyết trắng, Tôn Ngộ Không không hề ngạc nhiên. Hắn đã từng gặp qua những ngọn núi cao hơn, và Trấn Thế Linh Sơn do hắn tạo ra cũng không kém Côn Lôn Sơn.
Tôn Ngộ Không không chần chừ, trực tiếp độn thổ vào đỉnh núi Côn Lôn. Khoảng mười lăm phút sau, hắn đã đến một không gian dưới lòng đất tương tự như Linh Sơn, nhưng sâu hơn khoảng năm ngàn mét, gần như chạm đến tâm trái đất.
Không gian dưới lòng đất này nhỏ hơn Linh Sơn một chút. Tôn Ngộ Không phát hiện ra rằng nơi đây có rất nhiều phong ấn được thiết lập để kìm hãm khí vận từ đại đỉnh. Tuy nhiên, không hiểu vì sao đại trận phong ấn này đã bị phá hủy một phần, khiến khí vận của đại đỉnh rò rỉ ra ngoài.
Tại trung tâm đại trận phong ấn là một đại đỉnh màu vàng đỏ, được chế tạo từ đồng đỏ. Thân đỉnh có bốn mặt, hai tai trái phải và bốn chân. Trên một chân vạc được khắc chữ Kinh Châu cổ thể. Tôn Ngộ Không nhận ra đây chính là đỉnh Kinh Châu.
Tôn Ngộ Không khắc huyết phù lên thân đại đỉnh và thu hai mươi khôi lỗi vào trong. Khi chuẩn bị rời đi, hắn bất ngờ bị tấn công bởi một loại sâu bọ kỳ quái.
Loại côn trùng này giống như bọ rùa, có hai màu xanh và đỏ. Bọ rùa xanh có thể phun ra hàn băng gọi là Cùng Thần Băng, còn bọ rùa đỏ có thể phun ra vô lượng nghiệp hỏa.
Đối với cường giả Đại La Kim Tiên bình thường, loại côn trùng này là một mối đe dọa lớn, ngay cả cường giả đế cấp cũng sẽ gặp khó khăn. Tuy nhiên, chúng không đủ sức đối phó với Tôn Ngộ Không.
Lý do chúng xuất hiện tấn công Tôn Ngộ Không lúc này là vì trước đó e ngại khí tức của hắn.
"Xem ra những con sâu kỳ quái này đang bảo vệ tòa đại đỉnh này, và hẳn là do ai đó nuôi. Cũng tốt, có con sâu này bảo vệ, cũng không sợ có người đến phá hư."
Vừa rồi chỉ có vài chục con sâu tấn công Tôn Ngộ Không, nhưng thông qua Thiên Địa Hỏa Nhãn, hắn phát hiện ra rằng cả Côn Lôn Sơn có hàng trăm triệu con. Ngay cả thánh nhân cũng khó lòng đối phó với số lượng côn trùng khổng lồ này.
Yên tâm về nơi này, Tôn Ngộ Không tiếp tục lên đường đến Tần Lĩnh.
Hắn cảm thấy khó hiểu. Ngoại trừ Linh Sơn và Thiên Đình, ba nơi có khí vận mạnh mẽ nhất đều là ba dãy núi. Côn Lôn Sơn còn có thể lý giải được vì đây là nơi tu tiên nổi tiếng, nhưng Tần Lĩnh và Trường Bạch Sơn sắp đến lại không hề nổi tiếng. Tuy nhiên, Tôn Ngộ Không tin tưởng vào cảm giác của mình, rằng dưới lòng đất của hai nơi này đều có một đại đỉnh.
Chuyện này quả thực kỳ lạ.
Vì không thể giải thích, Tôn Ngộ Không quyết định không suy nghĩ thêm. Sau một canh giờ, hắn đã đến Tần Lĩnh.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng quan sát xung quanh và lẻn vào lòng đất. Khi ở độ sâu hai ba trăm mét, hắn phát hiện ra một điều bất ngờ.
Thay vì đại đỉnh, Tôn Ngộ Không lại phát hiện ra một gốc cây Thanh Đồng Thụ!
Khoảnh khắc nhìn thấy cây đồng khổng lồ, Tôn Ngộ Không vô cùng phấn khích. Không phải vì nhận ra nó là vật gì, mà bởi vì cảm giác giống lúc gặp Kim Cô Bổng ở đáy biển Đông Hải. Kim Cô Bổng lúc ấy cũng rỉ sét, sừng sững giữa đáy biển, dễ nhầm là một cây sắt vụn. Do đó, nhìn thấy Thanh Đồng Thụ cao hơn trăm mét này, Tôn Ngộ Không nghĩ rằng mình lại nhặt được bảo bối.
Tuy nhiên, sau khi đi vòng quanh Thanh Đồng Thụ hai vòng, Tôn Ngộ Không lập tức mất hứng. Thần thức của hắn dò xét bên trong và nhận ra đây chỉ là một cây đại thụ bình thường được đúc bằng đồng thau, không phải pháp khí hay tiên khí, kém xa Kim Cô Bổng của hắn.
Nhưng có một điểm khiến Tôn Ngộ Không chú ý, đó là cây thanh đồng này dường như có sinh mệnh. Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại có một tia sinh khí không yếu tản ra từ Thanh Đồng Thụ.
Vì vậy, Tôn Ngộ Không quyết định tìm hiểu kỹ hơn, đồng thời hắn cảm nhận được đại đỉnh vẫn còn ở phía dưới.
Sau đó, Tôn Ngộ Không ước chừng hướng lặn xuống hơn ba ngàn mét và cuối cùng nhìn thấy một đại đỉnh khác.
Ung Châu Đỉnh, tôn đại đỉnh này cũng có chút đặc biệt, không phải tam túc đỉnh hay tứ túc đỉnh bình thường, mà là có một bệ đồng thau hình vuông lớn hơn thân đỉnh một chút ở dưới thân đỉnh hình tròn. Trên bệ đồng cũng khắc họa sơn xuyên đại hà, phi cầm dị thú.
Điều khiến Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhất là Thanh Đồng Cự Thụ mà hắn nhìn thấy trước đó và theo một đường lặn xuống dĩ nhiên chính là mọc ra từ Ung Châu Đỉnh này.
Cỗ sinh khí kỳ dị kia chính là bắt nguồn từ Ung Châu Đỉnh.
Tò mò, Tôn Ngộ Không nhảy lên Ung Châu Đỉnh to lớn, sau đó cẩn thận điều tra một phen. Ngay trên vách tường đại đỉnh, Tôn Ngộ Không phát hiện ra một bức đồ án cùng minh văn.
Minh văn Tôn Ngộ Không nhận ra là giới thiệu công dụng và lai lịch của Ung Châu Đỉnh.
Lai lịch tự nhiên là Đại Vũ năm đó lệnh Ung Châu Mục thu thập thiên hạ chi kim, sau đó do Đại Vũ dẫn dắt chư thần chế tạo. Ung Châu Đỉnh này rất đặc biệt, trong đó được Đại Vũ gia nhập vào một loại kim loại tên là Bàn Cổ Chi Tâm, cho nên Ung Châu Đỉnh có được năng lực có thể khiến vạn vật sinh trưởng vô hạn.
Nghĩa là bạn có thể chôn một hạt giống trong đại đỉnh, hạt giống này sẽ nảy mầm sinh trưởng, và sẽ tiếp tục sinh trưởng. Tuy nhiên, minh văn kia không ghi chép ai đã trồng một cây đại thụ bằng đồng thau trong đại đỉnh này và nó đã sinh trưởng đến mức độ như bây giờ.
Tuy Ung Châu Đỉnh có nhiều đặc điểm kỳ lạ, nhưng Tôn Ngộ Không chỉ tò mò mà thôi. Hắn không thiếu pháp bảo, nên cũng không quá quan tâm.
Tôn Ngộ Không phong ấn hai mươi khôi lỗi thủ hộ vào huyết văn ở giữa đỉnh đại đỉnh rồi rời đi. Ung Châu Đỉnh tuy kỳ lạ, nhưng tác dụng lớn nhất đối với Tôn Ngộ Không chính là trấn Cửu Châu và giúp hắn phong ấn khôi lỗi.
Hơn nữa, những đại đỉnh này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, khí vận phát ra đã ảnh hưởng đến toàn bộ Bàn Cổ Giới. Nếu Tôn Ngộ Không di chuyển vị trí hoặc lấy đi, Bàn Cổ Giới nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Hiện tại không có chuyện gì cần thiết, nên Tôn Ngộ Không không muốn làm gì mạo hiểm.
Rời khỏi Tần Lĩnh, mục tiêu tiếp theo của Tôn Ngộ Không là Trường Bạch Sơn.
Hắn đã gặp qua năm trong số chín đỉnh. Dựa vào khí vận phát ra từ các đại đỉnh khác nhau, Tôn Ngộ Không phỏng đoán rằng ở Thiên Đình cũng có ba đại đỉnh. Do đó, Trường Bạch Sơn hẳn chỉ có một.
Tuy nhiên, điều khiến Tôn Ngộ Không bất ngờ là khí vận phát ra từ Trường Bạch Sơn lại có chút quái dị!
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Tôn Ngộ Không đã xuyên qua Trường Bạch Sơn.
(Dịch song song với truyện này còn có truyện Huyện Lệnh Đế Sư - Triệu Khang Mời ̣các đạo hữu đón đọc!)