Hắc Ám Văn Minh

Chương 112

Chạy! Chạy! Chạy!

Thân ảnh Diệp Thần như gió, như một con vượn người thoăn thoắt, ở trong mảnh rừng rậm chạy như bay, trên đường gặp được rất nhiều quái vật, mới đầu thì gặp một đầu Thanh Hoa Xà quấn quanh đại thụ, toan thân lân giáp xanh đen, nhìn qua còn tưởng là một cái cây, nếu không phải Diệp Thần nhạy cảm, ngửi được mùi vị tanh hôi, lách đi qua, chỉ sợ hắn đã táng thân trong bụng rắn rồi.

Đã không có trạng thái Thánh Chiến Sĩ, ở trong rừng sâu núi thẳm, lấy thể chất 33 cấp của hắn mà nói, vẫn là một địa phương cực kỳ nguy hiểm khủng bố, rất dễ dàng vẫn lạc, cho nên Diệp Thần lấy được Thối Hương Quả, cũng không hấp thu ngay, mà là nhanh chóng chạy ra phía ngoài.

Lộng sát!

Đột nhiên, phía trước vang lên thanh âm cây cối bẻ gãy, thân thể Diệp Thần bỗng nhiên dừng lại, vội vàng ngừng thở, áp người vào bụi cỏ, đem bùn đất cùng lá cây hư thối bôi lên, thè lưỡi ra liếm, thân thể cũng không áp hoàn toàn trên mặt đất, tránh cho cúc áo phát ra tiếng ma sát trên mấy hòn đá nhỏ, kinh động quái vật nơi xa.

Hắn dùng ngón tay chống lên mặt đất, lấy tư thế hít đất mà chống, chậm rãi dời về phía trước, đè thấp thân thể, khoảng cách ngực cùng mặt đất chỉ có một ngón tay, như là con thằn lằn, cẩn thận từng li từng tí đi vào một cái bụi cỏ rậm rạp, xuyên thấu qua khe hở, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy bên ngoài 500m, một khỏa đất trống lõm xuống, có một đầu quái vật cao chừng năm bảy trượng, tứ chi so với đại thụ còn tráng kiệt hơn, bộ lông màu đen bao phủ toàn thân, cái đầu rất dài, hiện lên hình dáng ống đồng, mũi như lá mía, hàm răng dài nhỏ bén nhọn.

"Thực Nghĩ Thú!" Trong nội tâm Diệp Thần cả kinh, không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy Thực Nghĩ Thú, loại quái vật này chuyên môn ăn kiến và Zombie kiến, thể chất cường đại, hoàn toàn không sợ virus trong cơ thể kiến, đây là thiên địch của tất cả loài Kiến Thú!

Dưới đầu quái vật này, có một đoàn Zombie Kiến, còn có giáp xác toàn thân màu đen, trên giáp xác đen có mấy điểm màu đỏ, lấm tấm như nhỏ máu lên vậy, đây là một loại Zombie Kiến Độc.

"Ô...ô...ô...n...g ~~ "

Thanh âm trong miệng Thực Nghĩ Thú mơ hồ không rõ, đầu lưỡi rất dài, phía trên có nhiều xúc tua màu hồng phấn, cực kì khủng bố, hướng bốn phía vươn ra. Tại ở bên chân nó bị đám kiến cắn xé, hàm răn bén nhọn không thể phá vỡ nổi làn da Thực Nghĩ Thú, thoáng cái đã bị những xúc tua trắng nõn quấn lấy, nước bọt trên xúc tua tuôn ra nhanh chóng ăn mòn.

Sách!

Tất cả xúc tu rụt trở về, tiếp theo là đầu lưỡi vương ra quấn lấy con kiến, cuốn vào trong miệng nhai nhai, rồi duỗi ra lần nữa hướng con kiến khác.

Trong nội tâm Diệp Thần một mảnh lạnh buốt, thể chất Thực Nghĩ Thú này tuyệt đối cỡ 500 cấp, hơn nữa mỗi ngày đều là ăn rất nhiều kiến thú, căn nuốt cả Cơ Hóa Nhục cùng huyết nhục, tích ít thành nhiều, thể chất tăng nhanh chóng, dù là hắn mở ra trạng thái Thánh Chiến Sĩ, cũng không tới sau thành đánh chết, huống chi bây giờ còn chưa hồi phục kịp trạng thái.

Theo lý thuyết...

Hổ tiến hóa thành Huyết Xỉ Hổ, hôm nay đã có 300 cấp,đầu Thực Nghĩ Thú này tại lúc vừa phát sinh tận thế, tuyệt đối không cường đại bằng hổ, sau khi tiến hóa cũng không có mạnh mẽ ngay. Thế nhưng trên thực tế, tiềm lực Thực Nghĩ Thú cực lớn, lần thứ nhất tiến hóa, thể chất đã điên cuồng tăng lên 100 cấp, sau này tăng cỡ 2000 - 3000 lần, là siêu cấp quái vật trên địa cầu.

Trốn!

Diệp Thần cố gắng làm cho tâm tình tỉnh táo lại, không nên kinh sợ mà ra mồ hôi, không thể để mùi mồ hôi hấp dẫn Thực Nghĩ Thú tới, hắn cẩn thận lui về sau, thẳng đến khi ra hơn trăm mét, mới chậm rãi đứng dậy, hướng một địa phương khác chạy, lấy tính tình Thực Nghĩ Thú, trước mắt mà có đồ ăn, thì nó cũng không quan tâm sự việc bên cạnh lắm.

"Không nghĩ tới, trong mảnh núi rừng này, thậm chí tồn tại khủng bố như thế, cũng không biết là từ địa phương nào tới, vốn là không nên có ở chỗ này." Diệp Thần trong bụi cỏ bay vút, nội tâm lạnh buốt.

Một đường cẩn thận từng li từng tí mà chạy trốn.

Hắn không dám chạy quá nhanh, sẽ bị quái vật phát giác.

Hắn không dám dừng lại nghỉ, sẽ bị quái vật đuổi theo.

Bằng vào kinh nghiệm phân biệt mùi quái vật, Diệp Thần trên đường đi tránh được rất nhiều quái vật cường đại.

Vèo!

Kéo ra một hồi gió nhẹ, chạy trốn hơn nửa ngày, lối ra đã không xa trước mắt, Diệp Thần cũng không buông lõng chút nào, xuối theo đại thụ chạy tới, đẩy ra bụi cỏ, từ bên trong nhảy ra, thân ảnh khẽ động, bỗng nhiên gia tốc, chạy ra khỏi núi sâu, hướng phía ngoài khu hoang dã.

Diệp Thần không ngừng chút nào, một đường chạy vội, đã đi ra núi rừng, ngoài khu hoang dã chẳng qua là nhiều tang thi hơn, nhưng quái vật cường đại lại rất thưa thớt, dù là gặp Kiến Triều, thì cũng có thể nhanh chóng thoát đi.

Trên một đại lâu bị tàn phá, Diệp Thần nằm rạp xuống.

"Thiết Giáp Ngao!"

Ánh mắt Diệp Thần khẽ động, nhìn thấy bên ngoài có một đầu quái vật khuyển tộc, thân cao hai trượng, tứ chi cường tráng, móc ra súng năng lượng, nhắm ngay đầu lâu của nó.

Trước mắt văn minh hiện đại chỉ chế ra súng ngắn tầm sát thương bình thường, đại đa số là 50m - 100m, vượt qua khoảng cách này, uy lực sẽ yếu bớt, không còn bao nhiêu sát thương, thế nhưng súng năng lượng không giống vậy, là sản phẩm tiền sử di tích phù văn, thì viên đạn bắn ra cùng văn minh hiện đại bất đồng, càng thêm tinh diệu, giảm bết nhều lực cản không khí, hơn nữa bản thân lực lượng của nó, dẫn đến tầm sát thương cực xa, ngàn mét cũng có thể bảo trì lực lượng công kích mạnh nhất.

Đúng lúc này, Thiết Giáp Ngao bị họng súng ngắm vào, như là ý thưc được cái gì, vọt vào bên cạnh một tòa đại lâu, biến mất trong mắt Diệp Thần.

"Không hổ là quái vật 45 cấp, thật là nhạy cảm!" Diệp Thần trong nội tâm thầm than một tiếng: "Tâm cảnh không bình tĩnh, làm cho sát khí lộ ra ngoài, xem ra phải khiêm tốn một chút."

Sau đó, hắn đem súng năng lượng để ở một bên, đem Thối Hương Quả ở trong túi áo ra, trái cây này cực kỳ cứng rắn, thể chất không có đạt tới 10 người chi lực, thì không có cách nào ăn được.

Diệp Thần thấy bốn phía không có quái vật gì, mới trốn lên đỉnh cao ốc hẻo lánh, đem Thối Hương Quả ném vào trong miệng, nhai nhai, dùng thể chất của hắn, hàm răng ngay cả tảng đá cũng có thể cắn, rất dễ dàng ăn được Thối Hương Quả, trái cây ngọt nước tràn ngập trong miệng, cuối cùng một ngụm nuốt vào.

Sau khi nuốt luôn Thối Hương Quả, qua không bao lâu, Diệp Thần cảm giác được phần bụng ấm áp dễ chịu, xương cốt toàn thân bắt đầu tê dại, làn da run rẩy, nhúc nhích, cũng không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.

Thân thể hưng phấn!

Như máy móc thôn phệ, bên trong cơ bắp, xương cốt hưng phấn run rẩy, phát ra thanh âm bùm bùm, làn da có chút phiếm hồng, từng giọt mồ hôi màu đen ẩn chứa tạp chất, từ trong lỗ chân lông trên làn da tràn ra, đem làn da thấm ướt, hiện ra mùi tanh tưởi.

Diệp Thần không để ý nhiều như thế, chỉ cảm thấy mỗi một tấc làn da đều run lên, giống như một tên ăn mày bỗng nhiên biết mình là Hoàng Đế, liền hưng phấn run rẩy đến kích động!

Ào ào ~~~

Diệp Thần nghe được huyết dịch trong mạch máu của mình lao nhanh, như Trường Giang đang gào thét, khí thế bành trướng.

Thối Hương Quả, chuyên môn rèn luyện thân thể, tẩy rửa tạp chất!

Bang bang, bang bang ~~~

Trái tim đập mạnh mẽ, như chuông vang lên, cực kỳ vang đội, giống như vang lên bên tai Diệp Thần vậy, hắn nhìn thấy cơ thể của mình biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhìn thấy huyết dịch trong mạch máu gào thét, nhìn thấy trái tim có thể chấn vỡ sắt thép, nhìn thấy gân mạch cùng xương cốt như ngọc!

Trong cơ thể Diệp Thần đang lột xác rất nhanh.

10 phút sau...

Tất cả mới lắng xuống.

Diệp Thần mở mắt ra, phảng phất như có hai thanh lợi kiếm bắn ra, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, ánh mắt sáng ngời có thần, nắm chặt nấm đấm, lực lượng bành trướng trong thân thể làm cho hắn nhịn không được, muốn ngửa mặt lên trời ngâm nga gầm vang.
Bình Luận (0)
Comment