Hắc Ám Văn Minh

Chương 18

"Hắn có thể làm được sao?"

"Loại quái vật này so với Zombie khủng bố hơn nhiều đó."

Hai thanh niên ở sau Nhạc Hằng hồ nghi nhìn xem Diệp Thần đang đi tới chuột biến dị, đối với Bạch Long bên cạnh hỏi, đồng thời ánh mắt ngẫu nhiên quét về phía Diệp Trúc , không có người nam nhân nào sẽ không thích ngắm mỹ nữ.

Bạch Long chỉ là cười cười, nhưng hắn là tận mắt nhìn được Diệp Thần đem đầu chó biến dị to như sư tử đập chết đấy, huống chi là cái con chuột biến dị nho nhỏ này?

Diệp Thần men theo vách tường, đi tới.

Chuột biến dị loại này lực lượng cỡ 8 người, ở gần nó nằm đấy bốn năm đầu Zombie, đồng thời đầu lâu bị nổ tung phân thây trên mặt đất, trên đất đều là máu đen chảy xuôi, trong không khí tràn ngập hương vị tanh tưởi, huyết nhục mơ hồ có nhiều vết cào, huyết dịch sớm đã khô cạn, nhúc nhích đầy giòi bọ đang ăn.

Diệp Thần đi đến không tới vài bước, đầu chuột biến dị cấp 1 liền ngửi được khí tức lạ lẫm, quay đầu nhìn lại thấy được đồ ăn tươi sống, lập tức lộ ra răng nanh dữ tợn, nhe răng trợn mắt lao đến.

Đôi mắt Diệp Thần lạnh lùng, không có sử dụng rìu chữa cháy, lúc chuột biến dị đang xông vào, một chân bước ra, di động tới trước mặt chuột biến dị, cánh tay như cây roi, quăng ra ngoài, nắm đấm như đá, đấm vào trán của chuột biến dị.

Bành!

Đầu lâu của chuột biến dị bị đánh được xương cốt vỡ vụn, huyết dịch từ đỉnh đầu chảy ra, che kín cả mặt càng lộ ra dữ tợn, thân thể bị lực lượng ép xuống liền bay ra ngoài.

Dùng lực lượng của Diệp Thần, uy lực một quyền này không phải chuyện đùa, nếu không phải hắn bảo lưu bốn thành khí lực, chỉ sợ một quyền vừa nện cái đầu của chuột biến dị cũng sẽ bị đánh nát ngay.

"Bạch Long!" Diệp Thần chợt kêu lên.

Ở sau vách tường, Bạch Long đang trốn chuẩn bị xem kịch vui ngơ ngác một chút, có chút không rõ ràng cho lắm, đứng dậy đi ra nói: "Làm sao vậy?"

Diệp Thần không có để ý tới con chuột biến dị bị thương, quay người hướng hắn đi tới, nói: "Giao cho ngươi rồi."

Bạch Long lập tức ngạc nhiên, chưa kịp nói lại thì đầu chuột biến dị kia đã từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên lao đến, mắt chuột huyết hồng, nhe răng trợn mắt, cực kỳ dữ tợn.

"Con mẹ nó!" Bạch Long lập tức luống cuống tay chân, không có phân tâm để cãi lại Diệp Thần, mà là giơ rìu chữa cháy trong tay lên, bắt đầu cùng chuột biến dị đập nhau.

Diệp Thần liền lui về bên cạnh vách tường, lẳng lặng nhìn xem.

"Ca, như vậy rèn luyện hắn, có thể bị nguy hiểm hay không?" Diệp Trúc lo lắng hỏi, nàng liếc phát liền nhìn ra tâm tư của Diệp Thần.

Diệp Thần lắc đầu, nói: "Yên tâm, con chuột biến dị này đã bị huynh đánh trúng vào đầu lâu, hệ thần kinh hỗn loạn, chỉ biết theo bản năng chém giết, Bạch Long cũng có lực lượng 5 người rồi, chỉ cần cẩn thận vẫn là có thể đánh chết nó."

Diệp Trúc "Ah" một tiếng, liền không nói thêm gì nữa, nàng tin tưởng Diệp Thần là người có chừng mực.

Lúc này Bạch Long cùng chuột biến dị đã đánh với nhau, chỉ thấy Bạch Long tránh né bốn phía, lăn qua lăn lại nhảy tường các loại, lúc thì chật vật thi triển chiêu thức, khi thì trở tay công kích, nhưng phát hiện ra hiệu quả cũng không lý tưởng.

Cũng không lâu lắm, thể lực Bạch Long liền tiêu hao nhiều, động tác cũng trở nên trì độn, trong nháy mắt lúc xoay người chậm đi một nhịp, lập tức bị một trảo của chuột biến dị đánh trúng, da tróc thịt bong máu chảy lên láng.

"Đáng chết!" trong đôi Bạch Long mắt nổi lên một tia nộ khí, búa trong tay hung hăng hướng chuột biến dị bổ tới, rất có khí thế. Một búa này bổ xuống, lập tức chém vào phần lưng của chuột biến dị.

Chuột biến dị hét lên một tiếng, đau đớn kịch liệt khiến nó càng thêm điên cuồng, một trảo đánh ra, chộp tới đầu lâu Bạch Long, lần này nếu bị bắt chặt thì nửa cái đầu Bạch Long đều cũng bị xé rơi.

Bành!

Một mảnh huyết hoa ấm áp trên mặt Bạch Long.

Con mắt hắn mở to ra liền nhìn thấy trước mặt không phải móng vuốt mà là biến thành một thanh búa đang bay ra ngoài, ngay sau đó bên lỗ tai hắn liền nghe được âm thanh bình tĩnh của Diệp Thần, nói: "Biết rõ mấy cái khuyết điểm vừa rồi của ngươi chứ? Thứ nhất, tránh né quá nhiều khiến cho thể lực chính mình hạ thấp! Thứ hai, lúc công kích sợ hãi rụt rè, lực công kích yếu bớt nhiều! Thứ ba, không có địa phương công kích chính xác!"

Bạch Long mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, chợt có chút dở khóc dở cười, tuy nhiên hắn nghĩ bao nhiêu cũng không đoán được mục đích Diệp Thần gọi hắn đối phó chuột biến dị, lại thật không ngờ cái lãnh huyết biến thái này vậy mà đang tại trước mặt chuột biến dị, chẳng những không có trước tiên giải quyết chuột biến dị đi, ngược lại vẫn còn chỉ ra khuyết điểm điểm của hắn. . .

"Nhìn xem!" Diệp Thần nói một câu.

Bạch Long còn không có có kịp phản ứng, liền chứng kiến rìu chữa cháy trong tay Diệp Thần bắt đầu khiêu vũ, bổ đến chuột biến dị.

Chuột biến dị gào rú lên một tiếng thanh âm bén nhọn, móng vuốt trong tay hướng rìu chữa cháy chộp tới, một búa này nếu là vỗ xuống thẳng, chỉ sợ còn chưa kịp chém vào thân thể chuột biến dị thì nắm búa đã bị xé nát.

Bạch Long nhịn không được kinh hô.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một màn cả đời khó quên, chỉ thấy rìu chữa cháy đột nhiên khẽ rung lên, liền đem móng vuốt của chuột biến dị đẩy ra, bổ vào trung tâm đầu lâu của nó!

Phốc phốc!

Đầu lâu bạo liệt, huyết hoa tung bay.

Bạch Long ngơ ngác nửa ngày nhìn một màn này, mới kinh ngạc nói: "Làm sao có thể?"

Diệp Thần thu hồi rìu chữa cháy, bình tĩnh nói: "Không có gì là không có khả năng, ta vừa rồi dùng lực lượng bằng với ngươi. Đối mặt với loại tình huống này, tối thiểu có hơn mười loại biện pháp giải quyết. Ngoại trừ ta vừa dùng loại vừa rồi thì còn có thể dùng chân đem móng vuốt chuột biến dị đá văng ra, còn có thể nhanh chóng trao đổi vũ khí đến tay kia. .. v...v...."

Bạch Long nghe một hồi ngạc nhiên, những biện pháp này tuyđều là cực kỳ đơn giản, thế nhưng mà một người tại nguy cơ trước mắt, sao có thể nghĩ đến nhiều như vậy?

Thật giống như một người đột nhiên thấy có người dùng đao bổ đến mình, chỉ biết vô ý thức nhắm mắt lại, hai tay bảo vệ phía trước, hoặc là quay người chạy trốn, làm gì nghĩ tới dùng chân đạp vào bụng người ta, lại ngồi xổm người xuống làm hắn trượt chân?

Điều này cần tâm tình tĩnh táo cỡ nào, mới có thể tại thời điểm sinh tử chớp mắt có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy?

"Tốt rồi, thu thập thi thể a, không thể dừng lại tại đây, huyết khí quá nồng, Zombie rất nhanh sẽ tụ tập tới." Diệp Thần nhàn nhạt nói xong, quay người đi đến.

Bạch Long xem thi thể trên đất, cười khổ một tiếng.

Diệp Thần đi đến một bên, cúi người đem lỗ tai dán tại mặt đất, lập tức liền nghe được tại cách đó không xa, có rất nhiều tiếng bước chân đi tới, động tác này là hắn thường xuyên làm đấy, kinh nghiệm cực kỳ phong phú nên dựa vào âm thanh lớn nhỏ, tốc độ bước chân, có thể đoán được đi đến là nhân loại hay là Zombie thậm chí cả quái vật.

Tại bên trong tận thế, tiếng bước chân nhân loại là cẩn thận từng li từng tí, rất nhỏ, rất chậm chạp.

Tiếng bước chân quái vật rất nhanh nhẹn, rất tinh xảo và cũng vô cùng nặng.

tiếng bước chân Zombie, thì là bình quân thật giống như máy móc, tốc độ thủy chung không nhanh không chậm.

Xuyên thấu qua mặt đất nghe được, lông mày Diệp Thần chậm rãi nhăn lại, ở đây nhiều huyết khí, chỉ sợ đưa tới hơn 100 đầu Zombie, hơn nữa xa xa còn có Zombie, đang không ngừng đi tới.

"Thu thập nhanh lên!" Diệp Thần cau mày nói.

Bạch Long vội vàng tốc độ nhanh hơn, hai thanh niên từ sau vách tường đi ra cũng hỗ trợ. Nhạc Hằng kinh ngạc nhìn xem thi thể chuột biến dị trong vũng máu, chợt nhìn thoáng qua thần sắc lạnh lùng Diệp Thần, cuối cùng lén lút đi đến bên người Diệp Trúc, nhỏ giọng nói: "Các ngươi thật là nhân loại sao?"

Diệp Trúc nhìn thoáng qua nam tử này, chỉ thấy mặt mũi hắn tràn đầy biểu lộ hiện ra: "Ngươi nói cho ta biết a, ta tuyệt sẽ không nói ra đâu.".

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Diệp Trúc dở khóc dở cười.

"Không phải!" Nhạc Hằng lắc đầu, rất xác định nói.

Diệp Trúc cười cười, cũng không có giải thích gì, lực lượng của bọn hắn hoàn toàn chính xác thoát ly phạm vi nhân loại, có thể nói bọn hắn đang phát triển đến tân nhân loại. . .

. . .
Bình Luận (0)
Comment