Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 117

Lý Kiệt vừa chạy đến nơi thì bọn chúng cũng đã lên xe lái đi rồi.

" Khốn kiếp!" Lý Kiệt tức giận nói, không thể nghĩ nhiều hơn được nữa, hắn cũng lên xe rồi nhanh chóng đuổi theo.

Đường phố hôm nay hơi vắng vẻ, trên đường chỉ có vài chiếc xe đang chạy, nên bọn chúng thuận lợi phóng nhanh trên đường. Lý Kiệt phía sau cũng không chịu thua, hắn nhấn ga lao về phía trước với tốc độ tối đa.

" Rầmmm!" Một âm thanh chát chúa vang lên, chiếc xe thể thao của Lý Kiệt đầu móp méo, hư hỏng nặng. Vì không làm chủ được tốc độ, nên hắn đã đâm sầm vào đuôi xe tải phía trước.

Mọi người đi đường đều kinh hãi, đầu xe của hắn biến dạng cả rồi, bọn họ còn đang muốn đến kéo hắn ra, thì đã thấy Lý Kiệt khó nhọc mở cửa bước xuống.

" Người này không sao chứ! Xem vết thương của anh ta kìa!"

" Làm thế nào mà anh ta có thể đứng được hay vậy?"

" Người đàn ông này có phải sắp chết không?" Bọn họ nhìn Lý Kiệt chỉ trỏ rồi bàn tán.

Cánh tay của hắn bị kính vỡ đâm vào khá sâu, máu chảy dài nhỏ giọt dưới đất, đầu hắn cũng đang bị thương, mặt mày đầy huyết sắc. Trông vô cùng kinh dị, vậy mà hắn dường như chẳng biết đau.

" Này cậu ơi! Tôi đưa cậu đến bệnh viện!" Một người đàn ông trung niên bước xuống xe, đến gần nói với hắn.

" Ông có xe sao? Cho tôi mượn một chút!" Lý Kiệt vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hắn giật lấy chìa khóa xe của ông ta lên tiếng.

" Này, cậu đang bị thương nặng lắm đấy, muốn chết hay sao hả?" Ông ta đuổi theo hắn la lớn.

" Lát nữa người của tôi sẽ đến! Xem như ông bán chiếc xe này cho tôi đi!" Lý Kiệt chẳng thèm liếc nhìn ông ta, hắn khởi động xe chạy đi mất.

Trên xe, hắn lấy điện thoại gọi cho Diệp Vấn Thiên.

" Diệp Vấn Thiên, xe của tôi bị tai nạn ở đường X rồi, cậu cho người đến xử lý giúp tôi đi! Còn nữa, định vị vị trí của tôi, cho người đuổi theo mau." Lý Kiệt hơi thở không đều nói.

" Cậu bị làm sao vậy?" Diệp Vấn Thiên sốt ruột hỏi.

" Chuyện dài dòng lắm, cậu mau làm đi! Mọi chuyện tôi sẽ giải thích sau!" Lý Kiệt chau mày khó chịu, rồi nhanh chóng tắt máy.

Về phía Vi An, cô bị bọn chúng mang đến một khu nhà hoang cũ, mặc dù không xa trung tâm thành phố lắm, nhưng vẫn rất hoang vu.

Bọn chúng đem cô vào, hung hăng ném mạnh cô xuống đất. Vi An cơ thể đau đớn, cô từ từ mở mắt nhìn. Dù đã tỉnh táo hơn, nhưng người cô vẫn không có một chút sức lực nào cả.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này hơi tối lại khá là ẩm thấp, xung quanh còn có mùi ẩm mốc khó chịu. Lần thứ hai bị người đe dọa bắt đi, nhưng lần này cô chỉ có một mình, cảm giác cô độc quấn lấy tâm trí cô.

" Con khốn này, lúc nãy làm tay tao đau! Bây giờ xem tao có đánh chết mày không?" Gã đàn ông lúc nãy đi vào, hắn dùng chân đá vào người cô nói.

Mỗi cú đá của hắn, đều làm cô đau muốn mệnh, nhưng Vi An vẫn trừng mắt nhìn hắn.

" Mày còn dám trừng mắt với tao!" Hắn gào lên, rồi dùng chân đạp thẳng vào đầu cô.

" Ahhhh!" Vi An không thể chịu nổi mà kêu lên.

" Ồ, mày biết đau rồi à! Tao tưởng mày cứng đầu lắm chứ!" Hắn cúi xuống vỗ vào mặt Vi An cười đắc ý nói.

Cô phẫn hận, cắn môi đến bật cả máu. Nếu giờ cơ thể cô có một chút sức mạnh thôi, cô nhất định sẽ đấm thẳng vào bộ mặt kinh tởm của hắn.

" Tiêu phu nhân đến rồi! Ngươi đừng có ngồi đó nữa!" Tên còn lại bất ngờ lên tiếng.

" Hừ!" Hắn nhìn Vi An hừ lạnh, rồi cả hai tên cùng nhau đi ra ngoài.

" Tiêu phu nhân? Là Tiêu Trân Di!" Vi An gượng sức nói khẽ.

Tiêu Trân Di chính là mẹ kế của cô, là vợ hai của Vi Vĩ Đình. Mụ đàn bà thâm độc này, cuối cùng cũng tìm đến cô rồi. Ngày trước, bà ta chỉ là một diễn viên tầm thường, chuyên đóng những vai nhỏ, khác xa với diễn viên hạng A như Trần Thi Vân. Nhờ vào kỹ năng trên giường, cộng thêm một chút mưu mẹo, bà ta mới quyến rũ được Vi Vĩ Đình.

" Con gái, lâu rồi chúng ta mới gặp lại!"

Vi An còn đang mơ hồ nhớ lại, thì cửa mở ra. Tiêu Trân Di bước vào cùng với con gái mình, và hai gã đã bắt cô đến đây.

" Bà...đưa tôi đến đây làm gì? Khôn hồn thì thả tôi ra!" Vi An ánh mắt căm hờn nhìn bà ta, cô khó nhọc nói.

" Hahahah!"

" Con gái ơi là con gái, con nghĩ đơn giản quá rồi! Con đốt biệt thự, lấy đi nữ trang của ta, con nghĩ ta dễ dàng buông tha cho con sao?" Bà ta cười ha hả lên, rồi trả lời.

" Trừ khi mày trả lại số nữ trang đó, rồi quỳ xuống đất cầu xin tao, thì tao sẽ cho mày dễ chịu một chút!" Ánh mắt và ngữ khí của Tiêu Trân Di lập tức thay đổi, đây mới chính là bộ mặt thật của bà ta.

" Bà đang nằm mơ? Trang sức nào của con hồ ly như bà? Tất cả đều là của mẹ tôi! Bà muốn nữ trang, thì đến tìm Vi Vĩ Đình ấy, ông ta sẽ cho bà!" Vi An khinh bỉ nói.

" Con điếm này!" Vi Bối Nhi ở bên cạnh, cô ta tiến đến thay Tiêu Trân Di xả giận.

Cô ta dùng gót giày giẫm mạnh vào người Vi An liên tục, bàn tay của Vi An bị cô ta giẫm đến chảy cả máu.
Bình Luận (0)
Comment