Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 94

Sân bay sáng hôm sau, Triệu Phong Hành bước từ chuyên cơ của mình xuống, phía sau còn có Jimmy đi cùng.

" Đã liên hệ với cậu ta chưa?" Ông ấy tay bỏ túi quần, dáng đi lịch lãm lên tiếng hỏi.

" Diệp Vấn Thiên đã gửi địa chỉ cho tôi rồi! Chúng ta có thể đến đó ngay bây giờ!" Jimmy nhanh chóng trả lời.

Trên xe hơi, Triệu Phong Hành tay cầm một tấm ảnh, là hình ảnh tươi cười rực rỡ tuổi 17 của Đông Phương Tuyết Cầm. Ông ta khẽ thở dài.

Xe nhanh chóng chạy đến biệt thư của Đông Phương Tước, Triệu Phong Hành giày da bóng loáng bước xuống xe. Ông ta từ bên ngoài nhìn vào, cẩn thận quan sát bên trong. Mắt ông ấy chợt dừng lại trước một dáng người, đang đứng ngơ ngẩn bên trong, là Đông Phương Tuyết Cầm.

Bà đứng ở đó cứ như một bức tranh, cảnh vật và bà ấy như hòa quyện làm một, khắc họa những gì đẹp đẽ nhất ông ấy từng thấy. Đôi mắt nâu như đang cố che giấu điều gì đó, mà ông ấy không thể nhìn thấu, mái tóc màu đen đã nhuốm một vài sợi bạc trắng bay trong gió. Triệu Phong Hành đờ đẫn một lúc lâu, khiến Jimmy phải lên tiếng, kéo hồn phách ông ấy trở về.

" Ông chủ, ông chủ! Chúng ta mau vào trong thôi!"

Triệu Phong Hành khẽ giật mình, ông điều chỉnh lại sắc mặt, rồi mới gật đầu đi vào. Dù vậy, ông vẫn đưa mắt liếc nhìn về phía Đông Phương Tuyết Cầm đang đứng.

Bên trong Đông Phương Tước đã ngồi sẵn, chỉ chờ Triệu Phong Hành vào mà thôi. Vừa thấy ông ta đi vào, hắn đã lên tiếng hỏi.

" Triệu tổng từ nước A đến đây chắc mệt lắm? Mời ông ngồi!"

" Con không cần phải khách sáo với ta làm gì! Suy cho cùng chúng ta người một nhà!" Triệu Phong Hành ngồi xuống, ông ta nói.

" Triệu tổng, ngài cũng thay đổi nhanh quá đấy! Tôi nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng!" Đông Phương Tước cười khẩy đáp lại.

" Ta muốn gặp mẹ của con, và bù đắp cho bà ấy. Cũng như chịu trách nhiệm như một người chồng, một người cha." Không dài dòng, ông ấy vào thẳng vấn đề.

" Thím Chương, phiền thím đưa mẹ tôi vào đây đi!" Sắc mặt Đông Phương Tước lạnh hơn, hắn cho người đưa Đông Phương Tuyết Cầm đến.

Ít phút sau, thím Chương đã dẫn bà ấy đi vào. Nhìn thấy trong nhà đông người lạ, chân bà ấy bỗng dừng lại, không chịu bước tiếp.

" Phu nhân, chúng ta vào thôi! Có thiếu gia ở đây, không ai có thể làm hại người đâu!" Thím Chương lên tiếng trấn an.

Nhưng là Đông Phương Tuyết Cầm vẫn không chịu bước tiếp, bà túm lấy tay thím Chương không buông. Đông Phương Tước có thể hiểu, hắn đứng lên đi lại gần bà ấy.

" Mẹ, không sao đâu! Con đưa mẹ vào!" Hắn nói rồi nắm tay bà ấy dẫn vào trong.

Đông Phương Tuyết Cầm rụt rè ngồi cạnh Đông Phương Tước, trên mặt bà ấy vẫn không có biểu cảm gì.

" Bà ấy là bị làm sao?" Triệu Phong Hành xót xa hỏi, ông ấy biết Đông Phương Tuyết Cầm là người điên, nhưng không biết lý do khiến bà ấy trở nên như thế.

" Bị người ta hãm hại, trở nên điên loạn!"

" Ông có biết mẹ con chúng tôi đã trải qua những gì không? Tôi cho ông xem!" Đông Phương Tước nói rồi nhìn sang Diệp Vấn Thiên.

Hắn hiểu ý, liền cầm tài liệu đưa trước mặt Triệu Phong Hành. Ông ta nhanh chóng cầm tài liệu xem qua, chỉ vừa xem được vài dòng, ông ta đã cảm thấy phẫn nộ. Càng đọc nhiều, ông ta càng không thể chấp nhận nổi.

" Đây là sự thật? Một người cha có thể làm chuyện điên rồ như vậy sao?" Triệu Phong Hành không thể tin nổi, ông ta nhìn Đông Phương Tước hỏi.

" Từng chữ trên giấy đều là thật 100%! Ông đã có thể tưởng tượng ra được, cuộc sống của mẹ con tôi chưa?" Đông Phương Tước nhàn nhạt đáp lời ông ta.

Những điều này làm Triệu Phong Hành càng tự trách bản thân nhiều hơn. Nếu như lúc đó ông ta chịu cho người đièu tra cặn kẽ, thì những chuyện khủng khiếp đó đã không xảy ra rồi.

Ông ta đứng lên, đi đến chỗ của Đông Phương Tuyết Cầm, rồi quỳ xuống.

" Tôi xin lỗi! Là tôi đã hại bà ra nông nổi thế này, hãy cho tôi một cơ hội, để chăm sóc cho bà. Có được không?" Ông cầm bàn tay bé nhỏ của bà ấy nói, Đông Phương Tuyết Cầm vẫn ngây ngô không chịu tiếp xúc với người lạ.

" Điều ông cần làm bây giờ, chính là phải khiến Đông Phương gia sụp đổ. Khiến Đông Phương Úc phải trả giá cho những chuyện mình làm, đòi lại công bằng cho mẹ tôi." Đông Phương Tước gằn giọng nói, ông ấy cảm nhận được sự hận thù trong từng lời nói của hắn.

" Con yên tâm, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá, vì dám động vào người của ta." Triệu Phong Hành sắc mặt biến đổi, ông ta là ai chứ.

" Tôi hy vọng ông nói được làm được, bảo vệ cho mẹ của tôi. Bà ấy đã chịu đủ tổn thương rồi, tôi không muốn bà ấy chịu thêm thương tổn khác." Đông Phương Tước mặt nghiêm túc nói.

" Còn con thì sao?" Triệu Phong Hành nhìn hắn hỏi, ông ta cũng biết những năm qua hắn đã khổ cực không ít.

" Tôi ổn! Chỉ cần mẹ sống tốt, thì tôi cũng sống tốt." Hắn là đang lừa mình dối người mà thôi, hắn cũng muốn nhận cái ôm của ông ấy.

" Ta biết con tìm ta chỉ để đòi lại công bằng cho mẹ con, nhưng ta là muốn chịu trách nhiệm thật sự. Ta tin một ngày nào đó, con cũng sẽ chấp nhận ta, gọi ta một tiếng Ba." Triệu Phong Hành có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Bình Luận (0)
Comment