Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 138

“Cứ để bọn họ tìm ta.” Hoàng kim sư tử mí mắt cũng không nâng lên một chút.

Nó rất mạnh, khác biệt với công kích trước đây, trước mắt nó có thể tiêu diệt được một phần ba đội hoàng kim thử.

Nhưng là, điều kiện tiên quyết là khác biệt với việc công kích.

Muốn cứu người, ngượng ngùng, nó còn không có biện pháp, chết tiệt, nên tự sống sót đi chứ.

“Không trông cậy vào ngươi.” Phong Vân một phen hạ xả hoàng kim sư tử ném cho Mộc Hoàng một câu, rất nhanh nói:“Đi trước, ta lập tức sẽ.”

Dứt lời, thân hình chợt lóe lên hướng về đám hoàng kim thử mà nghênh đón.

Mộc Hoàng tay duỗi ra dẫn theo hoàng kim sư tử, nhìn thấy Phong Vân liếc mắt một cái, nhớ tới cái gì, lập tức không để ý tới Phong Vân, xoay người bước đi:“Đi.”

“Không, Phong Vân……”

“Đi trước, Phong Vân khẳng định có biện pháp.” Lâm Quỳnh đưa Phong Vũ đang bị kích động đi, lắc đầu.

Mộc Hoàng hắn là cần nhờ Phong Vân , nếu thực không nắm chắc, Mộc Hoàng sẽ không bình tĩnh như thế, mà Phong Vân cũng không phải là người lỗ mãng .

“Đi.” Dương Vụ giữ chặt Phong Vũ, cùng Lâm Quỳnh túm lấy Phong Vũ đuổi kịp Mộc Hoàng.

Ầm vang long trời nở đất nổ ra bốn phía.

“Cứu ta, cứu ta.” Nhóm đệ tử của Lai Nhân chạy chốn điên cuồng, xông đến chỗ Phong Vân, một đám cơ hồ đều đã tuyệt vọng mang theo sự kích động

Phía sau bọn họ hoàng kim thử chỉ còn cách không đến một thước .

Bọn họ, chạy mà như bất động .

“A……” Một tiếng thét chói tai,mấy người tụt lại phía sau lập tức bị nhấn chìm vào đám hoàng kim thử .

Phong Vân thấy vậy mặt mày trầm xuống, cư nhiên mạnh mẽ gia tăng tốc độ hướng tới chỗ mấy người đang bị hoàng kim thử cắn nuốt.

Đồng thời, trong tay đánh một cái vang trời.

“Phanh.” Nháy mắt một đoàn hỏa diễm liền xuất hiện ở chung quanh Phong Vân.

Đó là Phong Vân cướp đoạt căn nguyên thái dương chân hỏa.

Phong Vân nghĩ cũng không muộn, cầm lấy hỏa diễm xinh đẹp hướng về phía hoàng kim thử đang đi qua.

“AAAA.” Trong thời gian ngắn,mọi việc đều thuận lợi nơi đi qua không có một ngọn cỏ, hoàng kim thử không biết tránh vào chỗ nào, lập tức bị đốt thành một chỗ hổng, đốt thành bụi bậm.

Nhóm hoàng kim thử bên cạnh cũng đã e ngại hỏa diễm, không dám hướng lại đây.

Nhất thời,vài đệ tử kia trên người cũng chỉ còn lại một số hoàng kim thử, bên người cũng để lại một cái khe hở.

“Trảo hảo.” Phong Vân thấy vậy lập tức xông lên vung một quyền.

“Cứu ta, cứu ta……”

“Cứu mạng a……”

Lập tức, trơ mắt nhìn Phong Vân cư nhiên có biện pháp oanh tạc bọn hoàng kim thử ,khí lực kia chắc đã dùng hết,nháy mắt bọn hoàng kim thử dũng mãnh lại lao vào nhóm đệ tử của Lai Nhân.

Hoàn toàn thấy sinh hy vọng, một đám điên cuồng vọt tới chỗ Phong Vân.

Quản chi, trên người đã đầy hoàng kim thử.

Kia xa xa nhóm thợ săn tiền thưởng thấy vậy, cũng mãnh liệt hướng tới chỗ Phong Vân.

Đầu ngón tay ngay cả đạn,đều bị Phong Vân thu ở trong không gian thái dương chân hỏa, một cỗ một cỗ xông ra.

Hoàng kim thử lợi hại, kia cũng là một vật nhân gian.

Hôm nay trong chân hỏa đó, chúng nó có thực lực gì mà chống cự.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy hỏa diễm ở giữa đám oanh oanh liệt liệt bốc cháy lên.

Nơi đi qua, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Thái dương chân hỏa ngay cả kim cương đều có thể bị tan chảy , còn không nói tới bọn hoàng kim thử nho nhỏ này.

Trong lúc nhất thời, hỏa diễm lướt qua,cả nhóm thử né tránh,cầu cứu Phong vân mở cho một đường máu.Nhóm đệ tử kia , một đám thành đường vòng cung bị Phong Vân ném ra.

Sau đó, mừng như điên cũng không dám dừng lại,chạy thục mạng theo hướng Mộc Hoàng .

“Cứu…… Cứu ta……”

Vọt tới trước mặt nam tử, Phong Vân theo bản năng hung hăng ném ra, thế nhưng lại phát hiện ra cư nhiên là một tên thợ săn tiền thưởng.

Phong Vân nhất thời nhướng mày.

Thợ săn tiền thưởng, hỏa nhân này cũng không phải là người tốt, nàng làm gì phải cứu hắn?

Lập tức, thân hình ngưng trọng liếc mắt một cái đảo quanh thân hắn.

Quanh thân các đệ tử của Lai Nhân học viện đều đã cứu, xa xa chỉ còn vài tên thợ săn tiền thưởng, bất quá cũng không còn cơ hội để cứu .

Phong Vân quyết định thật nhanh xoay người mang theo thái dương chân hỏa bỏ chạy.

Thái dương chân hỏa của nàng chỉ có như vậy, dùng xong rồi đã không còn.

Hơn nữa, xa xa hoàng kim thử càng ngày càng nhiều, nàng nếu lâm vào quá sâu, muốn chạy phỏng chừng sẽ rất khó khăn.

Lập tức, Phong Vân liền đuổi theo đám người Mộc Hoàng.

“Phía nam có sông lớn, có thể tị nạn……”

Cả không gian là tiếng gió thổi lớn, cùng với âm thanh hò hét chạy trốn, làm cho đám người Phong Vân chạy trối chết hết sức nhưng vẫn có vẻ long trọng.

Gió mạnh thổi ào ào, ngay lập tức đã đi xa cả ngàn dặm.

Bộc phát ra trên người sở hữu tiềm lực hỏa diễm,bình thường hoàn toàn khó có thể tưởng tượng ra được tốc độ, qua núi cao, quá dòng suối nhỏ, ngày đêm ngàn dặm.
Bình Luận (0)
Comment