Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 291

Xong rồi, xong rồi.” Á Lê sắc mặt trắng bạch, không chút nghĩ ngợi gào lên, chạy như điên. Nói cái gì xong rồi chứ, không phải là ma thú cửu cấp sao, hắn phóng một đạo lôi điên đã hạ được, còn quét sạch sẽ, đúng là Mộc Hoàng.Phong Vân thầm khen ngợi trong lòng.

“Sa mạc xích luyện hỏa hạt cửu cấp , cấp bậc không cao, nhưng ở giữa sa mạc này không ai dám giết.” Tiểu hoàng kim dẫn đầu chạy phía trước, phi như bay, cao giọng nói.

Phong Vân vừa nghe nhất thời kéo Mộc Hoàng theo sát phía sau:“Vì sao?”

“Bởi vì chúng nó sống thành đàn, toàn bộ sa mạc chính là một đàn,chỉ cần có người xúc phạm tới một thành viên trong đàn, không giết chết đối phương chúng nó thề không bỏ qua.Hôm nay các ngươi thực tốt phước , vừa lúc đem hỏa hạt vương cấp quét sạch sẽ, e rằng không thể trở về mà nối dõi tông đường .” Tiểu hoàng kim rất không nghiêm túc nhìn bọn họ.

“Hừ, đến một đôi thì giết một đôi, đến một đám thì giết một đám.” Mộc Hoàng nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng , hắn mà thèm sợ đám hỏa hạt này sao?

“Vậy ngươi ở lại giết chúng đi.” Tiểu hoàng kim ném lại một câu, rồi lại co chân phi như bay đuổi theo Á Lê.

Ngay khi Tiểu hoàng kim vừa nói dứt lời, Phong Vân dừng ở phía sau Lâm Quỳnh thấy hắn mạnh mẽ hít sâu:“Ông trời ơi.”

Phong Vân nghe vậy nhìn lại,không nhìn thì thôi, vừa thấy cả người liền cứng ngắc.

Trước mắt, hàng loạt hỏa hạt thật lớn vươn cánh bay lên, hướng về phía bọn họ điên cuồng đuổi theo.Vừa rồi chỉ là ngàn vạn con, giờ đây là một mảng đỏ rực lửa giữa trời, sợ là không chỉ có hơn hàng chục vạn con.

Hơn nữa, hơn nữa, lần này là một đàn hạt tử bay……

“Phía trước, phía trước kìa.” Ngay cả Phong Vân cũng líu lưỡi không nói lên lời, Mạc Nhan đột nhiên giật mình kêu lên. Mà thật ra lúc này bốn phương tám hướng trên sa mạc đều xuất hiện hạt tử lớn rực lửa.Rất rất đông đồng loạt từ bốn phương tám hướng trào tới.

Bọn ma thú hỏa hạt mới tới này mặc khôi giáp dữ tợn, trong miệng phun ra đám lửa đỏ rực khiến cả vùng trời bừng sáng, hùng hổ bao vây bọn họ.

Lần này, chính Mộc Hoàng mặt cũng biến sắc.Ma thú không sợ nó mạnh, chỉ sợ cả đàn tụ lại vây đánh.

Năm đó tại rừng ma thú, bọn hắn có thể cùng các linh vương cấp cao so cao thấp, nhưng hôm nay này phải đối phó với cả trăm vạn con ma thú cửu cấp thì lại khác…

“Trốn đi……” Phong Vân thét to lên, túm lấy Mộc Hoàng đuổi theo đám người bọn Á Lê.Phong Dương cùng Mạc Nhan cũng sợ hãi chạy theo sát.

Gió lồng lộng mang theo cát cuồn cuộn thổi.Sa mạc, bốn phía đều là sa mạc.Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, chiếu lên cát, nơi nơi đều là một mảnh vàng óng ánh.

Trên không gian bao phủ bởi màu vàng lấp lánh đó, một đám người nhanh chóng xuất hiện, như một ánh sáng lóe lên giữa sa mạc, với tốc độ phi thường.
Bình Luận (0)
Comment