Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 327

Á Phi thưc sự không muốn thấy lúc Phong Vân ngày càng trở nên suy yếu.Vừa nói hắn vừa túm Phong Vân ra bên ngoài.Thảo chi hồn gì đó, hắn không quan tâm.Việc truyền thừa, hắn lại càng không muốn quản.

Hắn chỉ là không muốn thấy Phong Vân mang trong người một linh lực mạnh mẽ tiềm ẩn như vậy lại để cho loại linh lực cổ quái kia dày vò.Đó là một sự sỉ nhục lớn đối với cỏ cây chi linh.

Mộc Hoàng thấy vậy cũng không ngăn cản, Á Phi đối với hắn không có quá nhiều sự uy hiếp.

Hơn nữa Á Phi muốn dạy Phong Vân công pháp để Phong Vân có thể học được cách khống chế năng lực tự nhiên của bộ tộc tinh linh , như vậy hắn cầu còn không được.

Mộc Hoàng đứng dậy chậm rãi đuổi theo. Ra bên ngoài, vẻ mặt lãnh khốc mà đạm mạc của Mộc Hoàng nhanh chóng thu hồi, ngay lập tức chuyển thành vẻ mặt vừa mạnh mẽ vừa táo bạo.Làm cho người ta dễ dàng cảm thấy đây là một kẻ hữu dũng vô mưu, kiêu ngạo cho mình là thiên hạ vô địch.

Phong Vân thấy vậy nhẹ nhàng cười rộ lên,Á Phi thì ném cho Mộc Hoàng một cái liếc mắt lạnh lùng nhưng cũng không vạch trần.Đoàn người hướng tới võ trường nơi tinh linh luyện tập.

Ánh mặt trời chiếu sáng lung linh như ngọc, gió nhẹ nhàng lướt qua ngọn cây, bóng cây khẽ lay động.Không biết hỏa lôi trưởng lão đã giải thích như thế nào về chuyện tối hôm qua mà hiện tại, Phong Vân lại càng cảm thấy bộ tộc tinh linh trân trọng nàng hơn.Hậu quả của sự trân trọng kia chính là mỗi thời mỗi khắc trôi qua, Phong Vân đều là tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt.

“Đứng lên, theo ta đến đây……”

“Sai rồi, chỗ này dùng linh lực thế này……”

“Chiêu thức này phải dùng này……”

“Đừng để cho ta đánh, đứng lên đánh lại, hôm nay không học xong thì đứng mong được ăn cơm……”

Đây sẽ là cuộc sống trong thời gian tới.

Tại trường luyện võ của linh linh tộc, mấy đại tinh linh chiến đấu đang thay nhau dạy dỗ Phong Vân .

Phong Vân vận dụng chiêu thức hết sức linh tinh, loạn hết cả lên, làm cho bọn họ muốn nổi điên, càng ngày càng nghiêm khắc.Cả khoảng không gian rộng lớn chỉ có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phong Vân cùng Tiểu thực.Mỗi người đều đang tận tình chỉ dạy nàng.

Phong Vân biết nàng càng học thì càng nhanh chóng trưởng thành.Nhưng mỗi ngày nàng đều bị đánh đến thảm thương, Mộc Hoàng rất lo lắng, nhưng cũng không thể ngăn cản Phong Vân dừng huấn luyện, chỉ có thể đứng quan sát, không để ai khi dễ nàng quá.

Một hôm, đợi mấy chiến binh chiến đấu huấn luyện xong, Phong Vân cả người đều mỏi nhừ.Đến ngâm mình trong hồ nước nóng sau núi đá, Phong Vân mới cảm thấy xương cốt giãn ra.

“Vất vả như vậy cũng rất đáng”.Mộc Hoàng ngồi xổm phía sau Phong Vân, vươn tay mát xa thật mạnh phía sau lưng Phong Vân.
Bình Luận (0)
Comment