Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 499

Đám quần thần Nam Viên ngày hôm qua đã bị kích động một đêm, chỉ sợ bọn họ đã đi tìm người hỗ trợ, những thế lực có thể huy động có lẽ đều đã được huy động cả rồi, vậy mà đến giờ vẫn chẳng có bất cứ biến động nào cả. Việc này chỉ có thể minh chứng một điều, bọn họ không thành công. Bên trong Đế hoàng quốc Nam Viên này, không ai có đủ năng lực để nghi ngờ, hoặc là chống lại, hoặc là phản đối quyết định của Mộc Hoàng cả.

Khi nghe Phong Vân thốt ra hai chữ nũng nịu này, Mộc Hoàng lại cúi đầu hung hăng hôn nàng một cái, “Bọn họ muốn xem diễn trò thì bản quân này sẽ vin vào đó mà làm tới bến luôn. Xem hai người đó còn dám tới đây cướp người của bản quân không!”

Đế quân Nam Viên sẽ quang minh chính đại cưới Phong Vân, Phong Vân sẽ trở thành Đế hậu của Nam Viên.

Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, Phong Vân cũng sẽ là Đế hậu.

Thiên Khung và Tinh Vực dù có ngấm ngầm mưu tính muốn bắt Phong Vân đi, cho dù đã cậy nhờ vào việc tranh chấp nội bộ của Nam Viên, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn cút xéo sang một bên đi!

Hừ, hiện tại người bọn họ muốn bắt không phải là Hách Liên Phong Vân của Nam Viên hay của Thiên Khung mà chính là Đế hậu của Nam Viên, nếu muốn gây chiến thì cứ việc giở hết chiêu trò thủ đoạn ra đi! Để xem ai mới là kẻ thất bại!

Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói thế liền hé miệng cười. Hôm qua nàng đã biết Mộc Hoàng có chủ ý này, làm gì có chuyện bị hai vị đế quân Thiên Khung và Tinh Vực bức hôn tới mức phải làm đến cùng. Người hắn sẽ cưới mang tiếng là nam nhân nhưng dù sao rốt cuộc nàng vẫn là nữ nhân. Hôn lễ này nhất thời sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn nhưng đổi lại lại giải quyết được mọi vấn đề rắc rối, đổi lại là cuộc sống đời đời bên nhau và đời đời nhàn nhã, nhìn vào cục diện này rốt cuộc sẽ thấy ai mới là người lão luyện.

Nhìn thấy nụ cười lanh lợi của Phong Vân, Mộc Hoàng không nhịn được lại cúi xuống hôn thêm một cái rồi mới đứng dậy, “Dậy nào, theo ta đi tiếp đón khách nào!”

“Khách? Khách nào?” Phong Vân kinh ngạc nhìn Mộc Hoàng.

Mộc Hoàng nở một nụ cười hiếm hoi, “Bọn họ không có cách nào ép được ta nên đương nhiên sẽ đi tìm người duy nhất có thể lay chuyển được ta rồi.”

Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói thế thì tinh thần lập tức phấn chấn, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng hưng phấn. Nàng hỏi Mộc Hoàng, “Là ai vậy?”

Ở Nam Viên này còn tồn tại một nhân vật có thể áp chế được Mộc Hoàng sao?

“Sư phụ của ta.” Mộc Hoàng trả lời cực kỳ rõ ràng.

Người trong Hoàng tộc của Đế hoàng quốc Nam Viên luôn giành giật ngôi vị hoàng đế với nhau nên huynh đệ thủ túc cũng không có nhiều tình cảm, lại nói cha mẹ của Mộc Hoàng cũng đã sớm qua đời, vì vậy mà Mộc Hoàng không nể mặt bất cứ ai trong Hoàng tộc. Thế nhưng tại Nam Viên này có duy nhất một thế lực có thể gây ảnh hưởng đến Mộc Hoàng, thế lực đó chính là sư môn của hắn, núi Vô Kê. Một thân võ học của Mộc Hoàng cũng từ nơi đó mà ra. Có thể nói núi Vô Kê có ơn tái tạo đối với Mộc Hoàng. Mộc Hoàng không nể mặt bất cứ ai nhưng đối với sư môn và sư phụ của hắn thì cũng phải để lại ba phần mặt mũi.

Nghe Mộc Hoàng thuật lại, Phong Vân cảm thấy rất tò mò. Mộc Hoàng đã lợi hại thế này, không biết sư môn và sư phụ của hắn còn cao cường cỡ nào?

“Được, ta cũng đi đón tiếp. Ta rất muốn nhìn xem sư phụ của chàng mạnh đến cỡ nào, ta phải ra đó mới được.” Phong Vân nhào người dậy rồi nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề.

Mộc Hoàng thấy vậy liền cười cười, “Sư phụ của ta có công lực…”

Nói chưa dứt lời, Mộc Hoàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Hắn nhíu chặt mày lại rồi quay sang nhìn Phong Vân, “Ta suýt chút nữa thì quên…”

“… Lúc ở bên trong Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, nàng làm thế nào mà chịu được ngàn đạo Cửu thiên huyền lôi vậy?”

Nói đến công lực cao, Mộc Hoàng nhớ ra ngay tới chuyện hắn đã bỏ quên. Hắn lập tức nhíu chặt mày chăm chú nhìn Phong Vân và không ngừng đánh giá. Cửu thiên huyền lôi đó không phải là thứ mà Phong Vân có thể đỡ được. Vậy mà Phong Vân quả thực đã chống lại được nó. Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên hắn suýt nữa đã quên mất chuyện quan trọng này.

Phong Vân nghe xong câu hỏi của Mộc Hoàng liền kinh ngạc hỏi lại, “Ta có đỡ đâu?”

Mộc Hoàng nghe thấy thế thì lông mày càng thêm nhíu chặt, “Không thể nào! Rõ ràng có sức mạnh chống lại Cửu thiên huyền lôi của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp mà.” Hắn ở bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng.

Phong Vân thấy Mộc Hoàng nói với vẻ vô cùng chắc chắn thì cố gắng nghĩ ngợi, “Ta không có năng lực chống lại đòn tấn công đó. Ta nhớ là… lúc lôi điện ầm ầm lao xuống thì bỗng có sức mạnh nào đó đột nhiên xông lên chặn nó lại. Ngay sau đó, ta còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã đứng bên ngoài tháp.”

Lời này là thật, nàng thực sự không cảm nhận được có gì khác thường, cũng không thấy được tình hình lúc đó.

Mộc Hoàng thấy Phong Vân không có vẻ gì là lừa dối hắn thì không khỏi nhíu mày kinh ngạc. Phong Vân đã động vào thứ gì đó bên trong Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp sẽ không tự động dừng đòn tấn công của mình lại, vậy sức mạnh mà Phong Vân nói đến…

Chẳng lẽ có thứ gì đó đã bảo vệ cho Phong Vân? Nhưng mà trên người Phong Vân có cái gì hắn còn không rõ sao? Làm gì có thứ gì có thể chống lại được thần khí của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp?

Không phải là thứ gì đó của bộ tộc tinh linh đấy chứ?

Hay là trên người sư tử Hoàng Kim có bảo vật gì đó có khả năng chống đỡ?

Mộc Hoàng cảm thấy nên chờ gặp được Á Phi và sư tử Hoàng Kim để hỏi một chút xem thế nào.

“Đế quân, có sứ giả của núi Vô Kê đến ạ!” Mộc Hoàng còn đang suy nghĩ thì bên ngoài tẩm cung vang lên tiếng bẩm báo.

Phong Vân chau mày, Mộc Hoàng đoán chuẩn thật!

“Cho người đó vào!” Mộc Hoàng phất tay áo rồi kéo Phong Vân hướng về phía Ngoại điện*.

(*Ngoại điện: Đại loại là phòng khách trong cung.)

“Sư huynh, sư phụ nhớ sư huynh nên sai Hàn Ngọc xuống núi mời sư huynh trở về gặp mặt. Hơn nữa, nghe nói sư huynh đã có ý trung nhân, nếu hai vị không ngại thì mời cả hai cùng lên núi ạ!”

Hai người vừa bước vào Ngoại điện thì thấy một nam tử thanh tú khoảng hai mươi tuổi đang đứng chờ sẵn ở bên trong. Người này liền hướng về phía Mộc Hoàng và nho nhã mỉm cười. Từ người hắn tỏa ra khí tức vô cùng tinh khiết và có chút xuất trần.

Khí thế của người này cũng mang lại cảm giác thâm sâu như biển rộng, vừa ôn nhu hào phóng như gió yên biển lặng, lại vừa ẩn hiện sự mãnh liệt như sóng lớn ngập trời. Chỉ xuất hiện vẻn vẹn có một người, người này lại chưa có bất cứ hành động thể hiện sức mạnh nào nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng.

Phong Vân vừa nhìn người đó vừa âm thầm nhận xét.

Mộc Hoàng hừ lạnh một tiếng, “Hôm qua ta mới hạ quyết định mà sư phụ ở xa ngàn dặm đã biết rồi. Ta còn không biết núi Vô Kê của chúng ta từ khi nào đã trở nên tinh thông nhạy bén như vậy.”

Lời này vừa nói ra, đám quần thần Nam Viên đứng tránh ở bên ngoài không đám tiến vào điện không khỏi rụt người lại.

Trong giọng nói của Mộc Hoàng có chứa hàn khí.

Nam tử xưng là Hàn Ngọc nghe thấy thế liền cười nói, “Sư huynh tức giận bọn họ làm gì? Dù sao sư huynh cũng đã sớm liệu đến việc này rồi mà. Chúng ta đi thôi! Dù sao thì sớm hay muộn sư huynh cũng đều phải đưa ý trung nhân đến gặp sư phụ, đi sớm một chút hay muộn một chút cũng đâu có vấn đề gì.”

Dứt lời, người này lại mỉm cười nhìn Mộc Hoàng và Phong Vân, trên mặt không xuất hiện một tia gợn sóng. Trông hắn có vẻ không coi Phong Vân trước mặt là một nam nhân mà chỉ là một vật trang trí.

Mộc Hoàng nghe thấy thế thì hừ mạnh một tiếng rồi trầm giọng quát, “Ma Ha Cách!”

“Có vi thần!” Người duy nhất trong đám quần thần có mặt bên trong điện là Ma Ha Cách lập tức khom người đáp lời.

“Mọi chuyện ở đây giao cho ngươi toàn quyền xử lý! Bản quân đi hai ngày sẽ về, mời Đế quân Thiên Khung và Tinh Vực nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau bản quân sẽ lại trở về tiếp đãi.”

“Vi thần tuân lệnh!”

Mộc Hoàng bình thản dặn dò, Ma Ha Cách đáp lời không chút băn khoăn. Việc tới gặp sư phụ của Mộc Hoàng thực sự không có gì phải lo lắng.

“Đi thôi!” Dặn dò xong, Mộc Hoàng kéo tay Phong Vân lập tức đi ra ngoài.

Hàn Ngọc thấy vậy liền mỉm cười đuổi theo.

Ba người đạp không hướng về phía nam của Đế cung. Trong nháy mắt, bóng dáng cả ba đã biến mất vào hư không.

“Tốt rồi, sư tôn của Vô Kê đã ra mặt, Đế quân của chúng ta chắc chắn sẽ nghe lời ngài ấy.”

“Đúng thế, đúng thế…”

“Chúng ta có thể yên tâm rồi…”

Trong điện, khi nghe những lời bàn bạc liên tiếp của đám quần thần, Ma Ha Cách trợn mắt quát to, “Cần làm gì làm gì, có cần bản tướng một lần nữa sắp xếp công việc cho các vị hay không?”

“A, đúng, phải…”

“Không cần không cần…”

Trong chốc lát, cả đám quần thần Nam Viên đều giải tán khỏi cung.

Ma Ha Cách vừa nhìn đám quần thần Nam Viên đang rời đi vừa lắc lắc đầu. Một đám ngu ngốc! Bọn họ còn tưởng mời được sư phụ của Đế quân ra mặt thì việc này sẽ thành sao?

Chẳng lẽ bọn họ không biết Đế quân đã sớm đoán ra được việc này, lần này mà đi thì chỉ e chuyện sẽ không thể thay đổi được nữa. Ngốc quá!

Gió thu vi vu thổi, lá vàng lả tả rụng xuống.

“Đi thôi, chúng ta theo sau xem thế nào!” Tại thiên điện, Ngàn Dạ Cách vừa nhìn về phía ấy vừa nhíu mày.

“Núi Vô Kê là ngọn núi thần thánh bậc nhất của Nam Viên, ta cũng muốn đến đó thăm hỏi một chút.” Phượng Vũ Náo gật gật đầu.

Sư môn của Mộc Hoàng ở Nam Viên là một động phủ có danh tiếng lan truyền khắp tam đại lục. Đám cao thủ sinh sống trong đó nghe nói có thể khiến một đại lục thay đổi triều đại. Có điều, may mắn là bọn họ cơ bản không tham dự vào việc chính sự của tam đại lục.

Hai vị đế quân đưa mắt nhìn nhau rồi phất áo bào lên không trung và theo sau đám người Mộc Hoàng cùng tiến về phía nam của Nam Viên.

Núi Vô Kê của Nam Viên quanh năm được bao phủ trong mây mù. Ngọn núi thoai thoải uốn lượn trông như một con rồng ẩn núp trong mây, khung cảnh nơi này trông hết sức uy nghiêm và thần thánh.

Ba người Mộc Hoàng, Phong Vân và Hàn Ngọc đã tới nơi. Đám mây mù bao bọc bên ngoài chậm rãi tản ra tạo thành một con đường trải dài trước mặt bọn họ. Cảnh tượng núi non xanh biếc đẹp đẽ tinh xảo và mờ mờ ảo ảo hiện ra trong tầm mắt. Phong Vân vừa thoạt nhìn đã cảm thấy như đang lạc vào cõi tiên.

Tuy Thánh Linh Cung của Thiên Khung cũng có mây mù lượn quanh nhưng so với núi Vô Kê trước mắt này thì như một gã nhà giàu mới nổi so với một dòng dõi giàu sang quyền thế lâu đời, quả thực là xách dép cũng không xứng.

“Mộc sư huynh, sư tôn đang chơi cờ với sư bá ở cung Ung Hòa ạ!” Ba người vừa mới đáp xuống biển mây thì lập tức có giọng nói từ khoảng không truyền đến.

Mộc Hoàng nghe vậy liền gật gật đầu rồi kéo Phong Vân bay về phía cung Ung Hòa của núi Vô Kê đang ngập sâu trong mây mù.

Đâu đâu cũng thấy mây mù, chốn này nào khác gì tiên cảnh.

Theo sát bên người Mộc Hoàng, Phong Vân đưa mắt nhìn ra biển mây xung quanh, nàng bỗng có một cảm giác thần thánh khó tả.

“Phía trước chính là cung Ung Hòa của núi Vô Kê.” Vẫn kéo theo Phong Vân, Mộc Hoàng vừa thu bớt vẻ ngạo nghễ trên người vừa chỉ cho nàng thấy.

Phong Vân nhìn về phía Mộc Hoàng chỉ, nàng chỉ thấy sâu trong biển mây, ở cuối dãy núi nhấp nhô liên tiếp có một hòn đảo bập bềnh bay lượn và tản ra thứ ánh sáng rực rỡ thần kỳ.

“Hải đảo trên núi ư?” Phong Vân nhất thời líu lưỡi.

Mộc Hoàng nghe vậy liền cười nói, “Đến gần nàng sẽ thấy rõ hơn.”

Dứt lời, hắn kéo theo Phong Vân lập tức đi vào phạm vi của cung Ung Hòa trên núi Vô Kê.

Vừa vào trong địa hạt của cung Ung Hòa trên núi Vô Kê, giữa luồng ánh sáng khúc xạ rực rỡ, dấu son môi màu đen sau gáy Phong Vân đột nhiên lóe lên một chút.

Không có bất cứ ai phát hiện ra điều này.
Bình Luận (0)
Comment