Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 606

Bên trong tẩm cung trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Ngay sau đó, Mộc Hoàng liền cong môi cười, “Tốt!”

Đại hôn của hắn và Phong Vân, nếu việc này không bị trì hoãn thì bọn họ hẳn đã sớm thành vợ chồng rồi. Kết quả hiện tại lại tòi ra một tên Đế Sát gì đó muốn tranh đoạt Phong Vân với hắn. Tuy trước mắt không cần phải lo lắng nhưng cứ cưới Phong Vân trước đã rồi tính sau. Phong Vân là của hắn, chỉ có thể là của hắn. Hắn cần phải nhanh chóng tóm chặt người này lại mới được.

Mọi người thấy Mộc Hoàng quả thực có vẻ đắc ý và tâm tình cũng không hoàn toàn suy sụp vì núi Vô Kê thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi và bắt đầu cười ha hả.

“Đến đây lại còn có rượu mừng để uống. Lão Đại, cô thành hôn thế này cũng quá sớm đấy, lúc này mới là tuổi đẹp nhất, vậy… Ha ha…” Giữa những tràng tiếng cười chỉ có Bạch Sa buông lời trêu chọc.

Bạch Sa còn chưa dứt lời đã bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Mộc Hoàng. Hắn lập tức không cười nổi nữa.

Phong Vân nghe nói thế cũng cười và ngẩng đầu nhìn Mộc Hoàng. Trong mắt nàng hiện lên ý cười tinh quái, “Giờ cũng không phải chàng nói là được.”

“Nàng nói vậy là có ý gì?” Mộc Hoàng nghe nói thế liền quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phong Vân.

Phong Vân khẽ cười nói, “Người nhà ta đều đã tới đây rồi, việc hôn nhân của ta cần phải để bọn họ làm chủ.”

Phong Vân vừa nói xong, Ma Ha Cách liền phì cười thành tiếng. Hơn một tháng trước bọn họ đã tự định đoạt đại hôn này, hơn một tháng sau người nhà của Phong Vân đã tụ tập đầy đủ ở Nam Viên. Giờ bọn họ cũng không thể muốn thế nào thì làm thế ấy được.

“Xem ra ngươi còn thức thời đấy!” Ngay khi Phong Vân vừa dứt lời thì ngoài tẩm cung vang lên tiếng nói sang sảng của Hách Liên Phong Lôi. Cùng với tiếng nói này, cửa tẩm cung lần thứ hai bị người ta tùy tiện đẩy ra. Chỉ thấy Mạnh Khoát và Hách Liên Phong Lôi dẫn đầu, rồi Hách Liên Phong Vũ, Hách Liên vương công, quốc chủ của Á Sắt, cha mẹ Phong Vân… thanh thế to lớn lũ lượt tiến vào.

“Muốn cứ vậy mà cưới Phong Vân nhà ta đi ư, không có cửa đâu!” Hách Liên Phong lôi đúng là việc nhân đức không nhường cho ai, nàng ta liền trực tiếp đối đầu với Mộc Hoàng.

“Đúng thế, sao có thể dễ dàng như vậy được!” Hách Liên Phong Vũ cũng theo sát theo đó.

“Lúc trước chính là Phong Vân nhà ta cưới ngươi, giờ…” Mẹ Phong Vân là Hạ Điệp Vũ vừa nhìn Mộc Hoàng vừa tươi cười.

Lúc trước đánh bậy đánh bạ phối loạn uyên ương, ai cũng không ngờ hôm nay chuyện đó lại trở thành thật. Long là long, phượng là phượng, long phượng đảo điên thì giờ cũng phải hoàn nguyên lại rồi.

“Sính lễ, yêu cầu, tân khách, lễ tiết…” Hách Liên vương công mở miệng nói ra một tràng nghi lễ. Phong Vân nhà bọn họ vốn được nuôi dưỡng như thế tử, ngay từ đầu bọn họ đã hy vọng nàng sẽ thành thân cưới vợ. Hôm nay Phong Vân lại biến thành nữ nhi và phải lập gia đình. Sự thất vọng lớn lao này hôm nay hết thảy đều phải đòi trên người Mộc Hoàng mới được.

“Phong Vân nhà chúng ta…”

Giữa một mảng ồn ào hỗn loạn, Mộc Hoàng chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn đám người nhà của Phong Vân. Tuy hắn đã sớm gặp qua bọn họ nhưng không ngờ…

Mọc Hoàng quay đầu nhìn Phong Vân.

Phong Vân chỉ đứng cười ha hả rung cả vai.

“Đừng nhìn Phong Vân, trong việc này nó sẽ thiên vị ngươi nên không có tư cách nói chuyện!” Hách Liên Phong Lôi lôi tư cách lão đại ra nói chuyện, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Phong Vân với ánh nhìn mang một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Động tác ấy, khí thế ấy, cả nhà Phong Vân đều mang một loại khí thế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mọi người có mặt bên trong tẩm cung cũng đều bị chọc cười.

“Ha ha…” Trong lúc nhất thời, cả Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đều bật cười ha hả.

Ngay cả đám Ba Ngân, Hải Long cũng hơi hơi cong khóe miệng.

Một gia tộc cường hãn quá!

“Muốn yêu cầu gì thì cứ đưa ra hết đi, ta chỉ cần Phong Vân thôi!” Giữa những tiếng nói ba mồm bảy miệng liên tiếp vang lên, sau khi qua cơn trợn mắt há mồm, Mộc Hoàng liền ôm lấy Phong Vân rồi bật ra một câu cực kỳ khí phách.

Tiền tài lễ tiết tất cả đều chỉ là vật ngoài thân, hắn cũng không để ý thái độ cố ý gây khó dễ của Hách Liên Phong Lôi. Chỉ cần có Phong Vân ở bên cạnh hắn là tốt rồi.

Lời này vừa hạ xuống, cả gia tộc Hách Liên đang líu ríu nói năng liền im lặng cả. Bạch Sa cũng mau miệng đế thêm một câu, “Lão Đại, mắt nhìn người của cô cũng không tệ lắm đâu!”

Khi Bạch Sa đang nói, đám người Hách Liên Phong Lôi lại đưa mắt nhìn nhau và khẽ nở nụ cười. Mộc Hoàng này quả thực không tồi, bọn họ ai cũng nhận thấy thế.

“Được rồi, các bà cô của ta ơi, mọi nghi lễ cụ thể thế nào cứ bàn bạc với ta là được rồi!” Ma Ha Cách vẫn đứng một bên lúc này mới vừa cười vừa mở miệng.

“Các người có nói cho Đế quân của chúng ta nghe thì ngài ấy cũng không biết cụ thể phải làm cái gì đâu, rồi sẽ lại ra lệnh cho ta thôi mà. Thôi thì chúng ta trực tiếp bàn bạc đi thì hơn.” Ma Ha Cách vừa nhìn Mộc Hoàng vừa thở dài một cách khoa trương.

Tiểu Thực lập tức bật cười ha hả. Hóa ra Mộc Hoàng này không phải chuyện gì cũng làm được nhỉ!

“Nói như vậy xem ra ta không tặng đại lễ thì thành thất lễ rồi phải không?” Giữa những tiếng cười ồn ào, Ngàn Dạ Cách không có chỗ ngồi liền đi thẳng tới ngồi xuống giường bên cạnh Mộc Hoàng và vừa nhìn Hách Liên Phong Lôi vừa cười nói.

“Đế quân, ngài nói thử xem!” Hách Liên Phong Lôi cười to.

Mạnh Khoát đứng một bên cũng bật cười ha hả.

“Ta vốn không thích Phong Vân ở lại Nam Viên nên lúc trước không định tặng lễ vật. Hiện giờ, lễ vật này thực sự khiến ta tặng mà tâm không cam tình không nguyện chút nào!” Ngàn Dạ Cách vừa nhìn Mộc Hoàng và Phong Vân ngồi bên cạnh vừa nói mát.

Lúc ấy hắn đã chuẩn bị liên thủ với Phượng Vũ Náo để phá hỏng đại hôn và chuẩn bị bắt Phong Vân đi. Ai ngờ sự tình lại thành ra như bây giờ. Thực sự đúng là người tính không bằng trời tính rồi.

Lời này vừa dứt, Mộc Hoàng liền giơ tay đấm Ngàn Dạ Cách một quyền. Ngàn Dạ Cách tươi cười thuận tay kéo tấm da dê mà Mộc Hoàng đang nắm trong tay ra.

“Ngài cùng lắm cũng chỉ là tâm khong cam tình không nguyện, còn ta thì sao?” Phượng Vũ Náo tiếp lời. “Ta chính là tới Nam Viên để kết thông gia mà.” Phượng Vũ Náo khoanh tay trước ngực. “Giờ Mộc Hoàng không thành em rể ta, Phong Vân lại từ nam biến thành nữ rồi gả cho Mộc Hoàng. Ta biết ăn nói thế nào với muội tử của mình bây giờ, Thiên Khung ta giờ còn mặt mũi nào nữa!”

Nói đến đây, Phượng Vũ Náo có vẻ tức giận hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộc Hoàng và Phong Vân một cái. Có điều trong lời nói của hắn lại không có nhiều lắm sự phẫn nộ. Nếu bọn họ là kẻ địch thì chuyện này sẽ là thâm cừu đại hận, còn nếu đã là bằng hữu huynh đệ thì mọi chuyện này đâu có đáng là gì. Việc này hắn tự xử lý được.

“Đế quân!” Phượng Vũ Náo vừa nói xong thì quốc chủ Á Sắt lập tức lên đứng lên và cung kính hướng về phía hắn mà nói, “Làm phiền Đế quân phải bận tâm rồi!”

Á Sắt vốn là lãnh địa của đại lục Thiên Khung. Phượng Vũ Náo là Đế quân nơi bọn họ sinh ra và lớn lên. Nơi đó không giống như Tinh Vực hiện tại đang cung cấp nơi ăn chốn ở cho bọn họ, tình cảm giữa bọn họ với hai đại lục không hề giống nhau chút nào.

Phượng Vũ Náo nhìn thoáng qua quốc chủ Á Sắt rồi khẽ cười nói, “Các người muốn ở chỗ của Ngàn Dạ huynh thì cứ ở, đợi ta xử lý xong Thánh Linh Cung rồi trở về cũng không muộn.”

Quốc chủ Á Sắt vì sao phải rời bỏ Thiên Khung, hắn rất rõ ràng.

Quốc chủ Á Sắt nghe nói thế thì vẻ mặt hiện lên sự kích động và xấu hổ. Thiên Khung chính là quốc thổ của ông ta, mà ông ta lại là kẻ trốn chạy.

“Phượng Vũ, ngài yên tâm!” Giữa bầu không khí xấu hổ đó, Mộc Hoàng bỗng ném lại một câu tràn đầy lãnh khốc. Không phải chỉ có kết thân với nhau thì Nam Viên mới giúp đỡ Thiên Khung. Nếu ban đầu đã không muốn giúp thì giờ còn cần phải nói nhiều lời sao?

Phượng Vũ Náo nghe nói thế chỉ cười mà không đáp lời.

Phong Vân giơ nắm đấm lên hừ lạnh một tiếng, “Ta và bọn họ còn có ước định cơ mà, xem đến lúc đó ta có san bằng Thánh Linh Cung hay không?”

Thánh Linh Cung, núi Vô Kê, bọn ta sẽ không bỏ qua đâu!

Vì Phượng Vũ Náo, cũng vì chính nàng nữa.

“Phượng Vũ huynh à, ngài còn lo lắng gì nữa, chỉ là một Thánh Linh Cung mà thôi, cần gì phải tức giận!” Ngàn Dạ Cách vừa cười cười với Phượng Vũ Náo vừa tùy tiện mở cái thứ vừa lấy được từ trong tay Mộc Hoàng ra xem.

Có tam đại đế quân bọn họ ở đây, ngay cả núi Vô Kê bọn họ còn dám đối đầu, một Thánh Linh Cung nho nhỏ gì đó thì có đáng kể gì?

Phượng Vũ Náo đã hiểu được ý tứ của Mộc Hoàng và Ngàn Dạ Cách, hắn liền cười cười.

“Xem ra lễ vật này ta cũng không thoát được rồi!”

Giữa tiếng cười nói ôn hòa, Phượng Vũ Náo lại đưa mắt nhìn sang Mộc Hoàng, “Ta cũng không mang theo lễ vật gì quý giá cả, ngày mai ngài thử tìm trong bảo khố xem có công phu cổ nào không. Tạm thời xem như đó là lễ vật vậy!”

Phượng Vũ Náo vừa nói xong lời này, mọi người có mặt trong tẩm cung nhất thời đều trở nên im lặng. Ngay sau đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộc Hoàng. Một thân võ công của Mộc Hoàng đã bị phế đi một nửa, giờ phải luyện lại một lần nữa, việc này so với đại hôn cùng Phong Vân cũng không thể coi nhẹ được.

Đế quân Thiên Khung đã nói vậy thì lễ vật này hẳn là lớn lắm đây. Bí tịch võ công lấy ra từ bảo khố của Thiên Khung sao có thể là thứ vô dụng được phải không?

“Đế quân thật hào phóng!” Hách Liên Phong Lôi lập tức cất lời khen tặng.

“Cần gì bí tịch? Cứ tới đây đánh lộn với chúng ta một phen, đảm bảo sau một tháng ngươi sẽ mạnh hơn lên rất nhiều!” Bạch Sa vốn im lặng rất lâu liền chặn ngang một câu, vừa nói hắn vừa bẻ bẻ cổ tay.

Coi đi, Phong Vân sau một tháng quần ẩu với bọn họ giờ đã rất mạnh. Sau một hồi đánh đấm với đám quần hùng luyện ngục bọn họ mà không mạnh lên thì quả thực mới đáng chê cười.

“Ít lời cho ta đi! Hắn không giống như thế!” Hải Long lập tức trầm giọng quát.

Tình huống của Mộc Hoàng và Phong Vân không hề giống nhau, không thể cùng làm như vậy được. Huống hồ, bọn họ còn chuyện khác phải làm, bọn họ không phải tới đây để luyện quyền cước.

Bạch Sa nghe nói thế liền nhún nhún vai nhưng không phản bác.

Mộc Hoàng ngồi ở mép giường lúc này mới nói chen vào. Sau khi gật gật đầu với Phượng Vũ Náo, Mộc Hoàng trầm giọng nói, “Không cần. Phong Vân đã tìm được một bộ bí tịch cho ta, vật này hẳn là không tồi đâu.”

“Phong Vân tìm được hả? Là cái gì vậy?” Sau khi nghe Mộc Hoàng nói thế, Hách Liên Phong Lôi lập tức trợn tròn mắt. Nàng không bàn bạc chuyện khác nữa mà quay đầu lại nhìn.

“Thánh Quang Chi Vũ.” Mộc Hoàng nhìn tấm bản đồ Ngàn Dạ Cách đang cầm.

“Cái gì? Thánh Quang Chi Vũ…”

“Thánh Quang Chi Vũ?”

Bốn chữ này vừa nói ra, cả Phượng Vũ Náo lẫn Hải Long đều nhất thời chấn động.

“Đùa gì vậy? Sao chưa nghe nói qua bao giờ?” Hách Liên Phong Lôi nhướng mày nhìn về phía Phong Vân.

Phong Vân lắc đầu, nàng chỉ biết một mà không biết hai.

“Một phần tuyệt học có một không hai…” Phượng Vũ Náo tới gần.

“…Trong truyền thuyết.” Hải Long chau mày.

Lời nói hết sức giản lược của hai người kia chưa nói lên điều gì nhưng ý tứ giấu giếm trong đó cũng đủ để người khác hiểu được. Bá chủ của đáy biển và Đế quân Thiên Khung đều nói như vậy, vậy thì Thánh Quang Chi Vũ này…

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên vô cùng kích động.

“Phong Vân…”

“Mọi người đừng hỏi, con chẳng qua chỉ tiện tay lấy được thôi. Cụ thể thế nào con không biết, hiện tại chỉ có tấm bản đồ này, còn đó là nơi nào con cũng không biết.” Không đợi Hách Liên vương công mở miệng, Phong Vân đã lập tức nói nhanh. Cái gọi là Thánh Quang Chi Vũ này nàng thực sự cũng không rõ lắm. Cái tên này cũng nhờ Li Giang nói ra nên nàng mới biết được.

Người xung quanh nghe Phong Vân nói thế thì lại càng kích động. Cả đám cố gắng kìm chế cảm xúc rồi cùng nhìn tấm bản đồ trên tay Ngàn Dạ Cách.

Ban đầu Ngàn Dạ Cách cũng không biết thứ trong tay Mộc Hoàng là thứ này, sau khi liếc mắt nhìn sơ qua một chút hắn mới phát hiện thì ra…

“Muốn nhìn thì cứ tới đây nhìn thử xem!” Mộc Hoàng thấy Phượng Vũ Náo đi lên hai bước rồi lại đứng lại thì không khỏi thản nhiên nói.

“Ta không biết nơi này là chỗ nào.” Phượng Vũ Náo thấy Mộc Hoàng không kiêng dè hắn thì lập tức đi tới. Tam đại đế quân nhất thời tụm lại một chỗ.

Đất đai trong thiên hạ này đều là đất của bọn họ, ba người tập hợp lại hẳn có thể biết được nơi đó là chỗ nào.

Tẩm cung trong nháy mắt lại lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người nhìn không chuyển mắt về phía tam đại đế quân đang tụm đầu vào nhau.

Ma Ha Cách căng thẳng tới nỗi trên trán bắt đầu toát mồ hôi. Nếu có thể tìm được nơi đó thì một thân bản lĩnh của Đế quân của bọn họ…

“Ta cảm thấy hình như đã xem qua bản đồ này ở một nơi nào đó lúc còn ở Tinh Vực rồi.” Giữa không khí yên tĩnh này, Ngàn Dạ Cách đột nhiên nhíu mày nói.

“Ngài đã thấy qua rồi ư?” Mộc Hoàng nhất thời nhìn Ngàn Dạ Cách.

Ngàn Dạ Cách cau mày trầm tư, “Ta có nhớ mang máng.” Không rõ vì sau hắn lại có cảm giác hình như biết rõ chỗ này mà lại hình như không thể nắm được trong lòng bàn tay, địa điểm trên tấm bản đồ này hình như có chút quen thuộc với hắn.

“Ngài cẩn thận nhớ lại xem!” Phượng Vũ Náo thấy vậy liền trầm giọng nói.

Phượng Vũ Náo vừa dứt lời, bên trong tẩm cung trong nháy mắt lại im ắng tới nỗi mọi tiếng động đều có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người nín thở ngưng thần, chỉ sợ quấy rầy đến trí nhớ của Ngàn Dạ Cách.

Ngàn Dạ Cách nhìn tấm bản đồ trong tay. Hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói, “Vị trí đại khái ta có thể xác định được, có điều địa điểm cụ thể thì cần phải tìm đã!”

“Vậy đi thôi, ta lập tức chuẩn bị!” Ngàn Dạ Cách vừa dứt lời, Ma Ha Cách liền lập tức nhảy dựng lên và định phóng ra ngoài tẩm cung.

“Đứng lại cho ta!” Ngàn Dạ Cách bỗng hét lên.

Ma Ha Cách vẻ mặt kích động lập tức quay đầu lại hỏi, “Ngài còn cần gì phân phó ạ?”

Ngàn Dạ Cách thấy vậy thì bất đắc dĩ cười nói, “Nơi đó là Tinh Vực của ta, ngươi lo lắng làm gì? Ngươi cứ toàn tâm toàn ý chuẩn bị đại hôn cho Đế quân của các ngươi đi, không cần phải lo chuyện này!”

Dứt lời, hắn quay đầu lại hỏi Mộc Hoàng, “Tự mình đi một chuyến chứ?”

Mộc Hoàng nghe vậy liền gật đầu, “Đi!”

Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền gật gật đầu. Hắn quay đầu ra lệnh cho Mạnh Khoát, “Ngươi đi liên lạc với Dương gia, ta muốn biết nơi này cụ thể là nơi nào. Điều kiện tùy bọn họ đặt.”

“Vâng!” Mạnh Khoát không nói hai lời lập tức xoay người rời đi.

“Cần dùng đến Dương gia ư?” Phượng Vũ Náo đứng một bên liền mở miệng hỏi.

“Về chuyện này tin tức của bọn họ rất nhanh nhạy.” Ngàn Dạ Cách cười cười.

Nói đến Dương gia, Dương gia này cũng không thể coi là thế gia đại hộ* nhưng phóng tầm mắt khắp tam đại lục này, những người đương quyền đều biết tới bọn họ.

(*Thế gia đại hộ: Gia đình giàu có thế lực.)

Vì sao bọn họ lại nổi danh như vậy?

Chính là bởi vì bọn họ đối với việc truy tìm tung tích, đối với việc tìm hiểu thông tin, đối với đủ hạng người, … đều biết rõ như lòng bàn tay. Dương gia này quả thực chính là trung tâm của mọi tin tức.

“Phong Vân, cô đưa thẻ bài cho Mạnh đại ca đi!” Đúng lúc Mạnh Khoát đi ra tới cửa thì Lâm Quỳnh vốn đứng ở bên ngoài không bước vào đột nhiên cao giọng nói với Phong Vân.

Phong Vân nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn. Lúc này nàng mới thấy Lâm Quỳnh đang đứng ngoài cửa. Lâm Quỳnh thích Phong Vũ nên vẫn đi theo mọi người. Có điều chuyện đại hôn của Phong Vân và Mộc Hoàng là chuyện của gia tộc Hách Liên nên trước mắt hắn không chen vào được một câu, vì vậy nên mới đứng bên ngoài chờ đợi.

“Thẻ bài gì cơ?” Phong Vân nhìn Lâm Quỳnh.

Nàng có thẻ bài gì vậy nhỉ?

Lâm Quỳnh cười cười nhìn Phong Vân, miệng hắn mấp máy không tiếng động ra hai chữ, “Dương Vụ.”

Dương Vụ? Phong Vân nhận ra khẩu hình của Lâm Quỳnh khi phát âm, vẻ mặt nàng trong nháy mắt liền sáng bừng lên.

Dương Vụ lúc trước là một trong những người bạn tốt của nàng. Lúc ấy, vì giúp nàng, hắn đã cho nàng một tấm thẻ bài. Hắn đã nói về sau nếu thực sự không tìm được cách nào thì cầm tấm thẻ bài này đi tìm người giúp đỡ. Nàng vẫn chưa hề dùng tới nó, còn DươngVụ lại biến mất không tung tích nên khiến nàng nhất thời không nhớ tới.

Dương Vụ, Dương gia?

Phong Vân cau mày lại, chẳng lẽ Dương gia của Tinh Vực này…

Phong Vân mau chóng lấy tấm thẻ bài Dương Vụ cho nàng từ bên trong không gian của chiếc bông tai ra.

“Ồ? Phong Vân cô lại có lệnh bài của Dương gia ư?” Phượng Vũ Náo đứng ngay bên cạnh Phong Vân khi nhìn thấy lệnh bài thì hơi kinh ngạc.

Gia tộc họ Dương đó không dễ dàng gì mà cho người khác lệnh bài của mình, cho dù đế quân bọn họ cũng không có. Muốn nhờ vả Dương gia thì đều phải trả thù lao và đàm phán điều kiện. Vậy mà Phong Vân lại có…

“Dương Vụ? Người của Dương gia?” Hách Liên Phong Lôi đứng cách đó không xa khi thấy vậy cũng không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Hóa ra nàng ấy cũng không hề biết.

“Đại tỷ phu cầm lấy này!” Vừa nghe nói thứ này thực sự là lệnh bài của Dương gia, Phong Vân không nói hai lời liền ném thứ đó cho Mạnh Khoát.

Mạnh Khoát nhảy lên không bắt lấy lệnh bài rồi nhìn thoáng qua Lâm Quỳnh lúc này đang đứng cạnh mình. Hắn cười nói, “Vẫn là nhị muội tế* tương lai thông minh!”

(*Nhị muội tế: Chồng của em gái thứ hai.)

Sắc mặt Lâm Quỳnh nhất thời đỏ ửng. Có điều hắn lại thản nhiên mỉm cười, “Đoán thôi mà!”

Dương Vụ và hắn ở bên nhau một thời gian khá dài, với một chút dấu vết để lại và hoa văn trên lệnh bài kia, hắn có muốn không biết cũng khó.

Thấy Lâm Quỳnh lại dám không khách khí tiếp nhận lời nói của Mạnh Khoát, Hách Liên Phong Vũ cũng đỏ bừng mặt lên. Nàng hung hăng trừng mắt liếc Phong Lôi một cái.

Phong Lôi thấy vậy liền bật cười ha hả. Nàng đứng dậy nói, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị cho đại hôn của lão Tam, chuẩn bị cho xong việc này rồi tiếp tục chuẩn bị việc tiếp theo.”

Phong Lôi vừa nói vừa túm lấy Hách Liên Phong Vũ đang đỏ bừng mặt mày và đi về phía Lâm Quỳnh đứng ngoài cửa. Người của gia tộc Hách Liên bên trong phòng thấy vậy cũng cực kỳ cao hứng theo ra ngoài.

“Phong Vân à, cố gắng trở về sớm chút nhé. Lần đại hôn này nương định chuẩn bị cho các con vô cùng long trọng đấy!” Hạ Điệp Vũ dặn dò Phong Vân mấy câu rồi cười cười liếc nhìn Mộc Hoàng xong mới xoay người rời đi.

Hách Liên vương công và cha của Phong Vân trực tiếp túm lấy Ma Ha Cách rời đi.

Đại hôn của Mộc Hoàng và Phong Vân do bọn họ làm chủ. Còn về phần hai đương sự, cứ để hai người đó tới Tinh Vực tìm cái gì mà Thánh Quang Chi Vũ đi. Hai việc này không thể trì hoãn mà cũng không thể bỏ lỡ được.

Gió nhẹ mây trắng, cả trời đất thăm thẳm một màu xanh tươi. Rõ ràng gió lạnh đang nổi lên tứ phía nhưng giờ khắc này lại ấm áp như nước. Trời xanh vô tình nhưng con người lại hữu tình. So với lần trước khi Mộc Hoàng lần đầu tiên tuyên bố sẽ tổ chức đại hôn với Phong Vân, mệnh lệnh lần này lại khiến cả đám quần thần Nam Viên vui sướng đến kích động. Bọn họ chỉ hận không thể đem toàn bộ khí lực ra để sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc. Đây là lần đầu tiên họ tỏ ra nhiệt tình và cần cù đến vậy.

Mà ở tại nơi khí thế ngất trời này, đám người kiêu hùng của Huyễn Hải đã hoàn toàn không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Gió lạnh lại nổi đem theo cái lạnh nhè nhẹ như băng.

Tại tiểu trấn của tộc người lùn…

“Mặc Khắc Đa!” Giữa ánh nắng chói chang, tại tiểu trấn nhỏ bé quạnh quẽ của tộc người lùn bỗng xuất hiện ba mỹ nhân ngư, kẻ cầm đầu chính là Ba Ngân.

“Tộc mỹ nhân ngư!” Lão đầu Mặc Khắc Đa dáng người nho nhỏ vừa thấy kẻ mới tới lại là kẻ thù truyền kiếp mỹ nhân ngư thì trong nháy mắt cơ thể nho nhỏ dường như đã phồng lên theo gió. Mặc Khắc Đa tràn ngập phẫn nộ cơ hồ đã hóa thành ngọn lửa điên cuồng lao về phía bọn Ba Ngân.

“Các dũng sĩ của tộc! Kẻ thù của chúng ta đã tìm tới cửa, mọi người ra hết đây cho ta!” Một tiếng rống to kinh thiên động địa lập tức vang lên vọng khắp cả tiểu trấn của người lùn. Cùng với tiếng hô này, những tấm cửa phòng còn đóng chặt vào lúc sáng sớm bỗng đổ ầm ầm. Một đám người lùn tay cầm vũ khí khổng lồ gào thét vọt ra.

Ba Ngân thấy vậy thì mặt không chút đổi sắc. Hắn chỉ lạnh lùng ném lại một tiếng hừ.

Tộc người lùn đúng là một chủng tộc dễ kích động.

Không nói một lời, Ba Ngân phất tay áo một cái. Một vật lập tức như tia chớp vọt tới chỗ Mặc Khắc Đa.

“Tộc trưởng cẩn thận!” Lập tức có vô số người lùn lửa giận tận trời kêu lên sợ hãi.

“Cẩn thận cái rắm! Đó là thứ Mặc Đế gửi cho các ngươi đó!” Mỹ nhân ngư đi theo Ba Ngân không trầm mặc như hắn, tên này lập tức hét to một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ.

Mặc Đế là vị vua tối cao nhất của tộc người lùn. Cái tên này vừa được nói tới, đám người lùn đang điên cuồng lao đến lập tức tỏ ra sửng sốt.

Trong lúc mọi người còn đang trố mắt nhìn thì vật kia đã dừng lại trước mặt Mặc Khắc Đa.

“Mặc Đế, Mặc Đế…”

Mạc Khắc Đa nhìn thấy vật trong tay thì trong nháy mắt đã kích động đến mức hốc mắt đỏ ửng. Đó là đồ vật của Mặc Đế, là vật tùy thân mà Mặc Đế luôn mang theo. Vật đã mang tới đây nghĩa là Mặc Đế…

“Người trong tộc, tập hợp!” Mặc Khắc Đa lập tức cất giọng thét lên, đồng thời vọt trở về phòng của hắn.

Trong giây lát, tất cả mọi người của tộc người lùn sống trong tiểu trấn này đều đồng loạt vọt tới phòng của Mặc Khắc Đa. Bọn họ tụ tập hết trong phòng của Mặc Khắc Đa và đóng chặt cửa phòng lại không biết làm gì bên trong.

“Hừ!” Trên con đường của tiểu trấn chỉ còn lại ba mỹ nhân ngư đám Ba Ngân đứng đó. Xung quanh lập tức tĩnh lặng vô cùng. Một mỹ nhân ngư hừ lạnh một tiếng, đúng là bọn keo kiệt, chẳng phải đó chỉ là tấm thủy tính gửi tin của Mặc Đế thôi sao? Cũng chẳng phải bọn họ chưa từng được thấy qua thứ đó đâu.

Thời gian trôi qua rất lâu nhưng cũng chỉ như vừa chớp mắt. Khi ánh nắng bắt đầu trở nên chói chang, Mặc Khắc Đa của tộc người lùn mới mở cửa phòng ra. Cả đám người lùn ai nấy đều đỏ hết cả hốc mắt lần lượt bước ra ngoài, trong mắt ai ai cũng chất chứa nỗi khiếp sợ và có cả vui mừng, nhưng nhiều hơn cả chính là sự thư thái và day dứt.

“Các ngươi cần gì?” Mặc Khắc Đa hốc mắt đỏ hồng nhưng vẫn giữ thái độ thù địch với kẻ thù truyền kiếp kia, hắn hít sâu một hơi rồi hướng về phía Ba Ngân mà hỏi.

Ba Ngân thấy vậy liền lấy một tờ giấy trong áo ra rồi ném cho Mặc Khắc Đa.

“Thời gian hai ngày, hai mươi cửa.”

Mặc Khắc Đa liếc mắt nhìn bản vẽ trong tay.

“Của Phong Vân?” Thứ này hắn đã từng làm qua.

“Phải!” Ba Ngân lời ít ý nhiều.

“Không thành vấn đề!” Mặc Khắc Đa cũng không nhiều lời. Hắn đồng ý một tiếng rồi xoay người vung tay lên, “Các huynh đệ, bắt tay làm việc thôi!”

“Vâng!”

Gió chợt nổi lên giữa không gian xanh thẳm.

Ở một nơi khác, Mộc Hoàng, Phượng Vũ Náo, Ngàn Dạ Cách, Phong Vân cũng bắt đầu hướng về phía đại lục Tinh Vực. Võ công của Mộc Hoàng đã bị phế một nửa và không giống với các trường hợp khác. Nếu trong thời gian ngắn không tu luyện lại thì đừng nói tới chuyện khôi phục, về sau này, võ công của hắn cũng chỉ còn đường suy giảm mà thôi. Bởi vậy nên mọi người cũng hết sức tranh thủ thời gian mà không dám nghỉ ngơi nhiều.

Từng cơn gió trong trẻo nhưng lạnh lẽo tung bay trên bầu trời cuốn theo đám lá cây chơi vơi trong nắng sớm mùa đông. Có bốn âm thanh vụt bay qua rồi biến mất. Việc này không cần mang theo nhiều người. Bởi vì nơi bọn họ phải tới là Tinh Vực, đó là địa bàn của Ngàn Dạ Cách. Đã ở trong địa bàn của Ngàn Dạ Cách thì đương nhiên mọi chuyện đã có Ngàn Dạ Cách sắp xếp. Bọn họ không cần mang theo đám cao thủ từ ngàn dặm xa xôi tới đó làm gì.

“Khó có dịp lại được dạo chơi ở Tinh Vực thế này!” Phượng Vũ Náo vừa dừng lại vừa nhàn nhã nói.

Tam đại đế quân thường không tiến vào đại lục khác, hiếm có dịp như lúc này đây bọn họ lại được dạo chơi một lần.

Ngàn Dạ Cách thấy vậy chỉ cười cười, “Đúng vậy. Nhưng có lẽ chỉ sợ đến lúc đó ngài không còn nhàn nhã như vậy được nữa thôi.”

Thánh Quang Chi Vũ là cái gì vậy? Đó là một thứ trong truyền thuyết. Có thể lấy được nó dễ dàng không? Bọn họ đi cùng Mộc Hoàng tới đây không phải là vì giúp đỡ.

Phượng Vũ Náo nghe nói thế thì chỉ cười nhưng không nói gì. Hắn tiếp tục đi về phía trước.

Không gian chỗ này khá dao động. Bọn họ xé rách không gian rồi từ đó đi tiếp thì khoảng cách giữa Nam Viên và Tinh Vực sẽ được rút ngắn lại, nếu không thì không biết phải đi bao lâu nữa mới tới nơi.

“Đi thôi!” Mộc Hoàng cũng không nói lời cảm ơn với Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo mà trực tiếp kéo Phong Vân đi.

“Phong Vân, Phong Vân!” Đúng lúc này thì đằng sau đột nhiên có tiếng gọi gấp gáp. Bạch Sa đang vội vàng phá không mà đến.

“Có chuyện gì vậy?” Mọi người đều đồng loạt dừng lại.

“Ôi, tộc người lùn đó biết người của tộc mỹ nhân ngư đã tới nên đòi sống mái một phen với nhau đó!” Bạch Sa lo lắng hét to.

Mộc Hoàng nghe nói thế không khỏi nhăn mặt nhíu mày, “Chuyện này xử lý thế nào?”

Trong hai ngày vừa rồi Phong Vân đã nói qua với hắn về chuyện của di tộc thượng cổ và Huyễn Hải. Hắn cũng biết tộc người lùn và tộc mỹ nhân ngư là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Nếu bọn họ quả thực đánh tới Đế đô của hắn thì lực phá hoại có lẽ cũng rất kinh người.

“Ta đi xử lý một chút, bọn họ hẳn sẽ nể mặt ta thôi!” Phong Vân trầm ngâm trong nháy mắt.

Ngàn Dạ Cách nhìn thoáng qua Phong Vân và Bạch Sa, tia sáng trong mắt xoay chuyển một hồi. Hắn đột nhiên mỉm cười và túm lấy Mộc Hoàng, “Đi, chúng ta đi trước! Phong Vân à, hai ngày nữa chúng ta gặp lại ở Đế đô Tinh Vực nhé, cô xử lý mọi chuyện nhanh nhanh lên!”

Phong Vân liếc mắt nhìn Ngàn Dạ Cách một cái rồi cười cười, “Được!” Nàng quay sang nói với sư tử Hoàng Kim đang ngồi xổm trên vai mình, “Các ngươi theo họ nhé!”

Sư tử Hoàng Kim chép chép miệng, nó biết đây là vì Phong Vân lo lắng cho Mộc Hoàng.

Tiểu Thực bỗng một hơi biến lại nguyên hình và bước đến phía trước Mộc Hoàng.

“Này, không bắt ta đi có được không?” Tiểu Thực kháng nghị.

“Câm miệng!” Sư tử Hoàng Kim lạnh lùng quát.

Mộc Hoàng thấy vậy liền nhìn sâu vào mắt Phong Vân, hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại chẳng mở miệng nói gì mà chỉ hướng về phía nàng gật gật đầu rồi xoay người cùng Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đi trước.

Phong Vân thấy vậy liền quay đầu gật một cái với Bạch Sa. Trong nháy mắt hai người đã biến mất tại chỗ.

Gió lạnh mùa đông càn quét khắp một vùng đất rộng lớn. Tại vùng ngoại ô của Đế đô Nam Viên, cây hồng y đại pháo hai mươi cửa đã được sắp sẵn chỉnh tề, mỗi một cửa đều chất đầy đạn pháo có linh lực mạnh mẽ cấp bậc đế quân. Phía trước đó là Hải Long và Ba Ngân một thân sát khí.

“Đã chuẩn bị xong mọi thứ!” Ba Ngân vừa thấy Phong Vân tới liền lập tức trầm giọng nói.

Phong Vân mặt không đổi sắc nhìn lướt qua tình hình xung quanh rồi gật đầu một cái và nhìn về phía Hải Long.

“Bọn họ đều đã bao vây tứ phía quanh núi Vô Kê rồi!” Hải Long lạnh băng nói. Hàng ngàn kiêu hùng của luyện ngục đã sớm vô thanh vô tức tiếp cận tứ phía của núi Vô Kê và chờ nàng đến.

“Tốt, đi thôi!” Phong Vân thấy vậy liền hung hăng vung áo bào lên và xoay người bước đi.

Mục tiêu: Núi Vô Kê.

Quân tử báo thù mười năm không muộn.

Còn Hách Liên Phong Vân nàng báo thù thì ba ngày đã là muộn rồi.

Gió lạnh tung bay. Đoàn người của Phong Vân đao kiếm hiển hách phóng về phía núi Vô Kê.

Ngày hôm sau…
Bình Luận (0)
Comment