Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 622

Ta không thể nợ ngươi… Ta không thể…

Bên tai vang lên tiếng thở dài thầm kín, Đế Sát nhìn Phong Vân đang che ngay trước người hắn, tiếp một đòn thay hắn. Bàn tay ôm lấy Phong Vân bắt đầu trở nên run rẩy.

Không, không, đây không phải điều hắn muốn. Phong vân sao có thể che chắn cho hắn, sao có thể như vậy.

“Nàng không nợ ta, nàng không nợ ta. Nàng đừng làm ta sợ, Phong Vân…”

Nhìn thấy Phong Vân trong lòng mình dường như không thể chống đỡ được nữa mà trượt xuống, trong nháy mắt, Đế Sát cơ hồ kinh hãi tới mức trên mặt chẳng còn tí huyết sắc nào. Hắn luống cuống dùng linh lực bao bọc lấy Phong Vân nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thể bình tĩnh lại được và không biết phải bắt đầu từ đâu để chữa thương cho nàng. Đòn tấn công cường đại của Ám Chi Nguyên đối với người ngoài chính là đòn tấn công trí mạng.

Không thể khống chế cơ thể mà trượt xuống, Phong Vân nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi không còn giọt máu và lo lắng của Đế Sát, môi nàng chậm rãi cong lên thành một nụ cười khó khăn, “Ta vẫn… chưa trả xong…”

Tiếng nói yếu ớt, có than thở, có bi thương. Đế Sát đã lấy thân mình ra để cứu bọn họ, món nợ này nàng và Mộc Hoàng rốt cuộc vẫn chưa trả được, rốt cuộc vẫn chưa được yên lòng yên dạ.

Cho nên, nàng phải làm như vậy.

Ánh sáng màu đen bay múa bên người Phong Vân, khi va chạm vào thứ ánh sáng khác, nó liền bùng nổ như pháo hoa rực rỡ.

Màu đen và màu xanh lục đan vào nhau vô cùng đẹp mắt. Không gian xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người bị sự biến hóa bất ngờ này làm cho chấn động đến mức hoàn toàn lặng người.

Mộc Hoàng, Đế Sát, Phong Vân… Việc này… Điều này sao có thể…

“Phong Vân!” Giữa sự yên tĩnh ngắn ngủi này, Á Phi là người đầu tiên lấy lại phản ứng. Hắn hét to một tiếng, cả người đột nhiên lao về phía Phong Vân.

Phong Vân đã ngăn cản đòn tấn công của Ám Chi Nguyên, mà cơ thể của nàng lại vô cùng không thích hợp, thể chất của nàng cực kỳ xung khắc với Ám Chi Nguyên. Trong cơ thể của nàng tràn đầy nguyên lực sinh mệnh, là thứ hoàn toàn xung khắc với Ám Chi Nguyên. Hậu quả của vết thương mà Ám Chi Nguyên gây ra trên người nàng sẽ lớn hơn gấp bội.

Vẻ mặt vốn luôn trấn định của Á Phi lúc này cũng đã trắng bệch.

“Phong Vân…”

“Vân Vân…”

Trên bầu trời, đám người Li Giang vốn đang nhào về phía Mộc Hoàng đột nhiên bừng tỉnh sau tiếng hét mãnh liệt của Á Phi. Cả đám không khỏi kinh ngạc lao về phía Phong Vân.

“Tất cả không được tới đây! Cút ngay! Cút ngay!” Mà lúc này, Đế Sát lại như thể đã phát điên. Hắn ôm lấy Phong Vân và không ngừng né tránh đám người Mặc Đế đang lao đến. Vẻ mặt dữ tợn của hắn khiến người ta kinh hãi.

“Ta không giao nàng cho các ngươi đâu, không đâu…”

Hắn không thể giao Phong Vân cho những người khác, không thể. Hắn không muốn sống mà không nhìn thấy Phong Vân, không muốn sống mà không được nhìn thấy nàng.

Phong Vân đang bị Đế Sát ôm chặt đã nhắm mắt lại và dường như đã chìm vào hôn mê. Đế Sát cơ hồ không thể khống chế bản thân được nữa. Cùng với sự biến đổi của hắn, Ám Chi Nguyên từ trong cơ thể hắn sinh ra và linh lực trong người hắn cũng bắt đầu điên cuồng khởi động. Ám Chi Nguyên mạnh mẽ vốn được bảo tồn trong thân thể hắn đã bị hắn kêu gọi mà bắt đầu bay vút lên. Một quầng sáng màu đen khổng lồ bắt đầu hình thành xung quanh người Đế Sát. Khí tức mãnh liệt vù vù thổi qua quét ngang hết thảy mọi thứ xung quanh nơi này.

Đám người Li Giang lập tức bị luồng linh lực cuồng mãnh dồn ép tới nỗi không tiến lên được.

“Thiếu chủ, thiếu chủ…”

“A… Thiếu chủ, không được…”

Đám người Hắc Ngục muốn lao tới ngăn cản Đế Sát còn chưa tới gần được hắn đã bị cơn lốc khổng lồ dữ tợn đẩy bắn ra ngoài. Những kẻ có chút linh lực mỏng manh cơ hồ bị đánh cho sợ chết khiếp.

Đế Sát này đã hoàn toàn chẳng phân biệt được địch ta mà ai hắn cũng tấn công.

“Sát nhi, con điên rồi sao? Mau dừng lại, dừng lại!” Vua Địa Ngục cũng đã vọt tới. Sắc mặt ông ta đại biến khi thấy tình huống khẩn cấp trước mắt. Đế Sát là người kế thừa Ám Chi Nguyên, nếu nó thực sự phát điên, đến ông ta là cha của nó cũng không thể khống chế được Ám Chi Nguyên của Hắc Ngục.

Đế Sát nó muốn… Muốn…

Vua Hắc Ngục dường như có thể cảm nhận được Ám Chi Nguyên đang âm thầm điên cuồng sinh trưởng và càng lúc càng điên cuồng tỏa ra xung quanh.

“Đế Sát…” Sắc mặt của vua Hắc Ngục lúc này đã hết sức khó coi. Nếu Đế Sát điều động ra tất cả Ám Chi Nguyên, đừng nói đám người đông đúc ở đây, ngay cả Hắc Ngục cũng sẽ bị san phẳng ngay lập tức.

Không thể, không thể để như vậy được.

Vạn vật trên thế gian này đều có quy tắc sinh tồn, Hắc Ngục dựa vào Ám Chi Nguyên mà sinh ra, Ám Chi Nguyên cũng dựa vào Hắc Ngục để tồn tại. Nếu mất đi một thứ, hậu quả sẽ…

“Mau ngăn nó lại, mau…” Tiếng rống to điên cuồng vang lên tận mây xanh,bên trong tràn ngập sự kinh hoàng.

“Liên thủ áp chế, mau lên!”

Á Phi xông lên phía trước nhưng vẫn không lao vào được trung tâm của cơn lốc xoáy đang càng lúc càng điên cuồng. Hắn nghiêm nghị hét lớn. Ám Chi Nguyên mà không khống chế được, thiên hạ này chắc chắn sẽ đại loạn. Tuy bọn hắn từng bước dồn ép vua Hắc Ngục nhưng từ đầu tới cuối vẫn lưu lại một con đường sống.

“Mau lên, mau lên…” Đám người Li Giang, Mặc Đế, thủ lĩnh tộc Bỉ Mông cũng lập tức kêu to, các luồng linh lực nhiều màu liền nhanh chóng lao ra. Lập tức, lấy Đế Sát, Phong Vân, Mộc Hoàng làm trung tâm, một thế trận có hình ngôi sao năm cánh lập tức ngưng kết ngay phía trên không trung. Đó là linh lực tương sinh tương khắc do đích thân các đại di tộc thượng cổ tạo ra để áp chế sự dao động điên cuồng của Ám Chi Nguyên.

“Không được, vẫn không được, không tới gần được…”

“Vân Vân, Vân Vân…”

Tiếng nói của sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực cũng không ngừng vang lên. Không tới gần Phong Vân được, chúng nó vẫn không tới gần được. Ám Chi Nguyên trên người Đế Sát hoàn toàn khóa trên người Phong Vân và hắn đã cản trở hết thảy khí tức sinh tồn, ngăn cách hết thảy mọi dao động ở bên ngoài.

Đế Sát này đã phát điên rồi.

Ôm chặt lấy Phong Vân, Đế Sát cúi đầu nhìn nàng đang nhanh chóng mất dần sự sống, trong mắt hắn hiện lên sự si mê cuồng nhiệt.

Sống không thể cùng giường thì chết có thể cùng huyệt cũng tốt.

Trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập khí tức hắc ám thần bí của Đế Sát chậm rãi lộ ra vẻ cười. Trong nụ cười của hắn chất chứa sự khổ đau nhưng cũng có ngọt ngào. Lời nói dịu dàng của hắn thoảng qua trong gió, “Phong Vân, lần này nàng không thoát được ta rồi, ta định là sẽ cùng đi với nàng, nhưng ta biết nàng thích tên kia. Ta cũng sẽ mang hắn đi cùng với nàng, để nàng không thể oán hận gì ta.”

Lời nói dịu dàng còn thoang thoảng, Đế Sát chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mộc Hoàng. Hắn sẽ đem Mộc Hoàng đi cùng, để tránh sau này khiến Phong Vân không vui.

Trong khoảnh khắc, khi ánh mắt của Đế Sát lướt qua Mộc Hoàng, Ám Chi Nguyên điên cuồng xoay tròn lập tức rộng mở làm lộ ra cả Mộc Hoàng cũng bị bao vây bên trong.

Mái tóc bay múa, vẻ mặt lạnh băng.

Một quả cầu trắng xóa lập tức bao lấy Mộc Hoàng giống như cái kén nổi bật trong bóng tối.

Có chuyện gì vậy? Mộc Hoàng sao lại…

Đám người Á Phi kinh hãi sửng sốt cùng nhìn về phía ấy.

Mộc Hoàng này định làm gì vậy? Phá kén thành bướm, biến đổi sao?

Trong khoảng khắc khi mọi người đang trố mắt nhìn, cái kén màu trắng đột nhiên phát ra một tiếng nổ ầm ầm. Ngay sau đó, màu trắng chói lọi bỗng òa ra ngập cả đất trời. Như thể ánh sáng mặt trời đã phá tan ngăn cách mà tỏa sáng rực rỡ giữa bóng đêm. Ánh sáng màu trắng làm lóa mắt mọi người, che đi tất cả sự nổi bật của bóng tối hắc ám.

“Ưm…” Lập tức, tất cả những người đứng gần đều không tự chủ được phải quay đầu đi. Ánh sáng chói mắt quá khiến bọn họ không thể chịu được.

Sắc trắng tràn ngập, sen đỏ nở rộ.

Giữa vầng hào quang che lấp ánh mặt trời, một đóa sen trắng phớt hồng bỗng xuất hiện và chậm rãi nở rộ bên trong quầng sáng. Từng cánh lại từng cánh, ánh sáng trắng từ đóa sen tỏa ra bay múa khắp tứ phương. Giống như có vô số luồng sáng đang nhảy múa, thần thánh mà không thể xâm phạm.

Sen hồng nở rộ, ánh sáng thần thánh bắt đầu khởi động.

Giữa đài sen là một người đứng một mình ngạo nghễ, mái tóc đen dài của hắn không ngừng bay múa trong khoảng không và phát ra âm thanh vù vù. Trên người hắn mặc một bộ trường bào đen trắng lấp lánh ánh sáng, ánh vàng và sắc trắng trên người hắn tỏa ra tứ phía. Dung mạo của hắn vẫn anh tuấn như trước, nhưng lúc này trông hắn rực rỡ hơn rất nhiều. Nếu trước kia Mộc Hoàng là kiếm rút khỏi vỏ thì hiện giờ hắn chính là thương nhọn được mài giũa thêm một lần.

Là vua của các loại binh khí.

Trên gương mặt nhắm chặt, một vòng ấn ký thánh quang sáng quắc tỏa ánh rực rỡ. Ở những nơi ánh sáng đi qua, Ám Chi Nguyên u tối cũng không thể không né tránh thứ ánh sáng chói lòa này.

“Aaa…” Trong lúc thứ ánh sáng thần thánh đang bay múa và tỏa khắp thiên hạ, Mộc Hoàng đang đóng chặt mọi suy nghĩ đột nhiên ngửa đầu thét dài một tiếng và dũng mãnh mở bừng mắt ra.

Thâm thúy như trời cao, mênh mông như vũ trụ.

Nhọn như kiếm, sắc như đao, lạnh như băng…

Bộ trường bào đen trắng ánh vàng bỗng phất mạnh, một luồng hào quang màu trắng còn mãnh liệt hơn lúc nãy lập tức lao ra bao phủ cả thiên địa. Hào quang lưu chuyển, ánh sáng nhè nhẹ bay múa trên không trung và không ngừng xoay chuyển phủ lên màn trời mênh mông. Ở những nơi nó đi qua, Ám Chi Nguyên đã không thể khống chế được mà bị tóm chặt lại. Trắng và đen, ánh sáng và bóng tối, tương sinh tương khắc, nhưng cũng hỗ trợ lẫn nhau.

Trong chớp mắt, chỉ thấy hắc ám đầy trời và ánh sáng trắng rực rỡ đối chọi với nhau trên khoảng không, kiềm chế lẫn nhau, hủy diệt lẫn nhau.

Trong một thời gian ngắn, khắp không gian Hắc Ngục đều tràn ngập khí tức dồn ép. Mọi người đều bị sự đối đầu giữa hai cường lực làm cho không ngừng lùi lại phía sau, ngay cả đám cao thủ tuyệt thế Á Phi, Li Giang, Mặc Đế cũng vậy.

“Thánh Quang Chi Vũ?” Li Giang vừa lùi lại phía sau vừa lần đầu tiên nhướn cao đôi lông mày xinh đẹp, trong mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc. Thánh Quang Chi Vũ, hắn biết nó lợi hại, nhưng cũng không biết lợi hại tới mức nào. Mà lúc này, Mộc Hoàng…

Sức mạnh cường đại có thể chống đỡ lại với sức mạnh tự nhiên chính là Thánh Quang Chi Vũ?

Trời ạ, lần này lỗ nặng rồi!

Giữa cơn khiếp sợ, Li Giang còn chưa quên một phần của tấm bản đồ Thánh Quang Chi Vũ là do Phong Vân lấy ra từ chỗ của hắn.

“Sức mạnh thần thánh đó thì ra là Thánh Quang Chi Vũ.” Á Phi đứng bên cạnh hắn cũng cau mày lại.

Thánh Quang Chi Vũ tấn công dựa vào ánh sáng, lấy ánh sáng để trói buộc mọi thứ. Trên trời dưới đất này, chỉ cần có ánh sáng thì nó còn tồn tại.

“Quả đúng là không phá thì không xây được, phá rồi lại xây.” Mặc Đế vừa đẩy một mảng gạch ngói bị sập ra vừa lên tiếng.

Nếu không phải Hắc Ngục dùng Ám Chi Nguyên hãm hại Mộc Hoàng thì có lẽ Mộc Hoàng sẽ không dễ dàng có được Thánh Quang Chi Vũ, nhờ Ám Chi Nguyên kích động Thánh Quang Chi Vũ nên hắn mới có được Thánh Quang Chi Vũ.

Tái ông mất ngựa, họa biết đâu lại là phúc.

Gió mạnh khởi phát, ánh sáng và bóng tối lướt qua một mảng hỗn độn nơi này. Mọi người liên tục lùi lại phía sau và đã sớm không còn thấy rõ ba người đang ở giữa quầng sáng nữa. Mà lúc này, ở giữa quầng sáng, Mộc Hoàng lắc mình một cái đã xuất hiện ngay bên cạnh Phong Vân. Vươn tay đoạt lấy Phong Vân từ trong tay Đế Sát, Mộc Hoàng đột nhiên nhăn mặt lại và dậm mạnh chân xuống.

Lập tức, một luồng sáng bỗng phóng thẳng lên cao như bạch long bay lên bầu trời, trong nháy mắt đã phá vỡ địa giới của Hắc Ngục và biến mất giữa tầng mây.

Ngay khi hắn vừa rời đi, đóa sen rực rỡ bỗng nổ ầm một tiếng. Lập tức, ánh sáng bắn ra tán loạn, cả Hắc Ngục trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi một mảng ánh sáng chói mắt. Ở những nơi ánh sáng đi qua, mọi thứ đều trở nên rực rỡ.

“A, lùi lại mau…”

“Có chuyện gì thế này…”

Lúc này, đám người của sư phụ Diêm La vẫn bị Hách Liên Phong Lôi chặn lại ở bên ngoài Hắc Ngục mà chưa kịp rời đi cũng bị trận chấn động mạnh mẽ làm cho sắc mặt đại biến.

“Mau lùi lại, mau lùi lại…” Cùng lúc đó, Hách Liên Phong Lôi và Mạnh Khoát cũng biến sắc. Một sức mạnh cường đại chưa từng có đang từ sau lưng bọn họ quét ngang trời mà đến. Nếu bị lọt vào trong luồng sức mạnh này…

Trong khoảnh khắc, hai bên nhân mã không nhiều lời mà tất cả đều đồng thời rút lui ra ngoài. So với các cao thủ của di tộc thượng cổ đã tiến vào bên trong Hắc Ngục, bọn họ cũng không thua kém hơn quá nhiều.

Ánh sáng dịch chuyển, bóng tối tầng tầng…

Một phương binh mã của Hắc Ngục đã rơi vào cảnh hỗn loạn. Mà từ xa nhìn lại, cả Hắc Ngục lại rực rỡ khôn cùng. Một đóa sen trắng vô cùng kiều diễm đang nở rộ giữa trời đất mênh mông nơi đó, thánh khiết mà tươi đẹp.

Gió vi vu thổi, trời xanh mây trắng lại hiện ra…

Gió lạnh ào ào lướt qua thiên địa, trời đông giá rét xồng xộc bao phủ khắp nơi …

Sắc trời đã tiến vào mùa đông lạnh lẽo.

Sau một trận tuyết rơi, cả mặt đất được bao phủ bởi một màu trắng xóa, từ xa nhìn lại, cảnh vật hết sức xinh đẹp.

Tại Đế cung Nam Viên…

“Đế hậu sao rồi?”

“Không biết, không có tin gì truyền ra cả.”

“Haiz, thực nóng ruột đến chết mất. Chuyện này rốt cuộc tốt hay xấu cũng phải có tin truyền ra chứ.”

“Không có tin gì chính là tin tốt đó…”

Lúc này, cả Đế cung Nam Viên đều bị bao phủ bởi một bầu không khí nghiêm trang đầy áp lực. Các quan lớn thuộc hoàng tộc đi tới đi lui trong cung đều vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, sợ quấy rầy tới sự yên tĩnh bên trong tẩm cung của Mộc Hoàng. Mà bên trong sự yên lặng đầy áp lực này lại ẩn ẩn hiện hiện dấu hiệu của một cơn cuồng phong bão táp đang đến gần.

Tuyết trắng rơi rơi xuống mặt đất lạnh giá.

“Thế nào? Vẫn không được ạ?” Bên trong tẩm cung của Mộc Hoàng, Á Phi vừa thu tay lại và chưa kịp mở miệng thì Ngàn Dạ Lan đã vội la lên. Các giác quan của hắn rất mẫn cảm, khí tức của Á Phi vừa xuất ra, hắn liền biết ngay…

“Lan, đừng nói lung tung!” Ngàn Dạ Cách lập tức ngăn cản. Lúc này không nên nói những lời như vậy. Thế nhưng hắn cũng đưa mắt nhìn Á Phi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

Á Phi thu lại bàn tay đang đặt sau lưng Phong Vân, hắn cau mày lại, hồi lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu.

“Thế là thế nào!” Vừa thấy Á Phi như thế, Li Giang ở bên cạnh vốn vẫn im lặng bỗng căm tức đập mạnh tay một cái.

Nửa tháng rồi mà không có một chút dấu hiệu khởi sắc nào. Mọi vết thương bên ngoài của Phong Vân đều đã được trị liệu xong, nhưng những thương tổn bên trong thì dù mấy người bọn họ dùng linh lực luân phiên chữa trị vẫn càng lúc càng xấu đi.

Nếu là kẻ nào khác được bọn họ dốc toàn lực ra chữa trị như thế, kẻ đó dù có chết ngàn lần cũng phải sống lại, cũng bị kéo trở về, vậy mà Phong Vân này…

“Không có cách nào tiêu trừ sao?” Mặc Đế ngồi một bên nhíu mày hỏi.

Á Phi cau mày ngồi trên giường nhìn một đám màu đen trên cổ Phong Vân. Đám màu đen đó là Ám Chi Nguyên thuần khiết, là sức mạnh tự nhiên, nếu nó lan tới trán của Phong Vân thì…

Nhìn đám da thuần một màu đen đó, Á Phi trầm ngâm một lúc mới trầm giọng lắc đầu nói, “Ám Chi Nguyên đã xâm nhập quá nhiều rồi, không có cách nào trừ khử được.”

Một đòn của Ám Chi Nguyên quá cường đại đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể của Phong Vân. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã thử mọi cách nhưng đều bất lực, chỉ có thể kéo chậm lại tốc độ xâm nhập của nó trên cơ thể Phong Vân mà thôi. Có điều, đó cũng không phải là cách.

Á Phi vừa dứt lời, bên trong tẩm cung chỉ còn lại một mảng tĩnh lặng. Li Giang, Mặc Đế, Ngàn Dạ Cách, Ngàn Dạ Lan, ba người đám Hải Long, và ngay cả sư tử Hoàng Kim cũng trầm mặc không nói gì. Có lẽ bọn họ đã không thể tìm ra được lời nào để nói nữa. Ai cũng tận mắt chứng kiến mọi người đã cố gắng thế nào trong thời gian qua, nhưng kết quả là…

“Vân Vân chết tiệt, sao cô lại che chắn thay cho Đế Sát, sao cô lại làm vậy chứ?”

Giữa bầu không khí trầm mặc này, Tiểu Thực vốn đang bò trên đầu vai Phong Vân bỗng gào khóc thành tiếng, cả cánh hoa của nó đều mở to ra ôm chặt lấy Phong Vân.

“Nên làm vậy.” Đúng lúc nó đang than khóc thì ngoài cửa vang lên một tiếng nói. Gương mặt mệt mỏi của Mộc Hoàng xuất hiện bên ngoài tẩm cung. Ánh mắt thâm thúy của hắn lướt qua mọi người hướng về phía Phong Vân đang nằm trên giường nhưng chân lại không hề bước vào một bước.

“Ngươi… Cái tên khốn kiếp!” Tiểu Thực giận dữ.

“…Không… sai…”

Đúng lúc Tiểu Thực cất tiếng mắng mỏ thì một tiếng nói khàn khàn bỗng chậm rãi vang lên, ngữ khí vô cùng suy yếu nhưng vẫn kiên quyết như trước.

Đúng là giọng nói của Phong Vân.

“Phong Vân…”

“Phong Vân…”

Đám người Á Phi, Li Giang, Ngàn Dạ Lan lập tức vây quanh nàng.

Mộc Hoàng đứng bên ngoài tẩm cung cũng kích động muốn bước vào nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại dừng bước đứng bên ngoài và chỉ ngó đầu vào nhìn. Ám Chi Nguyên trên người Phong Vân và Thánh Quang Chi Vũ trên người hắn là kẻ thù của nhau. Trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lúc mới đầu hắn còn có thể dựa sát vào Phong Vân, nhưng hiện giờ ngay cả đứng cạnh Phong Vân hắn cũng không dám, bởi Thánh Quang Chi Vũ vô hình trên người hắn sẽ trực tiếp phá hủy Ám Chi Nguyên trên người Phong Vân, mà trên người Phong Vân lúc này lại toàn là Ám Chi Nguyên. Hắn phá hủy Ám Chi Nguyên trên người nàng chính là giết chết nàng. Phong Vân hiện tại cũng không chịu nổi khi hắn tới gần. Hắn chỉ có thể nhịn đau đứng nhìn từ xa, nhìn đám người Á Phi dốc toàn lực ra cứu Phong Vân, còn hắn lại không thể chen tay vào được.

“Ta không… sao…” Phong Vân nằm trên giường chậm chạp mở to hai mắt. Nàng thoáng nhìn qua mọi người xung quanh, định nở một nụ cười bình thản nhưng cuối cùng gương mặt vẫn không thể nở ra nụ cười.

“Phong Vân, không cần miễn cưỡng!” Mặc Đế thấy vậy liền trầm giọng nói.

“Chúng ta không cần ngươi an ủi, ngươi tự lo cho mình tốt đi rồi hãy nói.” Li Giang nói chuyện ác khẩu nhưng trong lời nói cũng chứa sự quan tâm.

Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo không nói gì, chỉ cùng đám người Hải Long đứng một bên bình tĩnh nhìn Phong Vân.

Phong Vân nhìn mọi người, trong mắt hiện lên một tia thông tỏ. Tiếp đó, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn Mộc Hoàng đang đứng ngoài tẩm cung, trong mắt lóe lên tia sáng thấu hiểu tâm tâm tương tri.

“Cũng chỉ có chàng mới hiểu ta.” Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, trong mắt tràn ngập ý cười.

Mộc Hoàng đang nhìn Phong Vân, nghe nàng nói thế, khóe miệng hắn cũng miễn cưỡng nở một nụ cười tươi. Hắn nói với nàng, “Ta không hiểu nàng thì ai hiểu.”

Dứt lời, hai người lại nhìn về phía nhau. Sự thấu hiểu ánh lên trong mắt bọn họ đã vượt qua hết thảy.

Trông thấy tình cảnh như vậy, Á Phi vẫn nhìn Phong Vân từ khi nàng tỉnh lại càng cau mày chặt hơn. Theo lý thuyết thì Phong Vân không tỉnh lại mới phải. Vậy mà lúc này nàng lại tỉnh, nghĩa là…

Dịch chuyển tầm mắt, nhìn thấy đám màu đen trên cổ Phong Vân bắt đầu di chuyển về phía ấn đường của nàng, Á Phi nắm chặt hai tay lại.

“Chàng đã hiểu ta thì bước vào đây. Ta không muốn chàng đứng xa ta như vậy.” Phong Vân vừa nhìn Mộc Hoàng vừa chậm chạp khó khăn vươn tay về phía hắn.

“Phong Vân!” Đám người Li Giang, Ngàn Dạ Lan lập tức kêu to.

“Vào đi!” Phong Vân lại vô cùng kiên quyết.

Mộc Hoàng nhìn Phong Vân, lại nhìn về phía Á Phi đang đưa mắt ra hiệu về phía hắn. Đôi mắt hắn hơi rũ xuống.

Một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu cười với Phong Vân, “Được.”

Được, một lời lộ ra sự kiên quyết chém đinh chặt sắt.

Mộc Hoàng bước nhanh vào.
Bình Luận (0)
Comment