Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 629

Gió se se lạnh. Thời tiết càng lúc càng lạnh hơn.

“Ầm…” Lại một tiếng va chạm nặng nề rung trời chuyển đất vang lên. Cả khu vực ngoại thành của thủ đô Diêm Độ thuộc Đế hoàng quốc Tinh Vực bị bao phủ bởi sương khói lượn lờ che thiên lấp nhật.

“Núi sập à?”

“Không giống. Chắc là cao thủ so chiêu đấy.”

“Cũng có thể. Nào, uống tiếp đi!”

“Được.”

Người trong thủ đô Diêm Độ đều vô cùng thờ ơ nhìn lướt qua đám sương khói bụi đất đang bay lên mù mịt kia, ai nấy vẫn thản nhiên làm những việc mình đang làm như trước, hoàn toàn không biết được ở đằng kia đang xảy ra chuyện gì.

Mà ở vùng ngoại ô, tấm lưới hai màu bạch hắc đang từ từ lắng đọng xuống dưới. Trong tay Phong Vân lại xuất hiện một quả cầu linh lực màu đen nhỏ bằng nắm tay.

“Bọn chúng càng lúc càng hung mãnh.” Tiểu Thực ngồi trên đầu vai Phong Vân trầm giọng nói.

Phong Vân gật đầu nhưng không nói gì. Mới bắt đầu, quả cầu linh lực chỉ nhỏ bằng cái móng tay, đến bây giờ chúng đã bằng cái nắm tay, hơn nữa đã bắt đầu lộ ra hình hài thực sự, không còn vô hình vô tướng như lúc ban đầu nữa. Nhất định là Thiên Phụ Sênh Thủy đã gia tăng sức mạnh. Như vậy, có thể nói cách khác, chính vì những hành động của Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim đã gây cản trở cho sự xâm lược của Thiên Phụ Sênh Thủy nên bọn chúng mới không thể không gia tăng áp lực.

“Tiếp tục!” Trong lòng Phong Vân nghĩ gì, Tiểu Thực lập tức sẽ biết. Sau khi Phong Vân ném lại hai chữ này, Tiểu Thực liền chẳng nói chẳng rằng biến mất cùng Phong Vân.

Trời xanh bao la, mây trắng bị gió thổi tụ lại từng cụm, thoạt nhìn trông như những con tuấn mã ở trên trời đang thiên biến vạn hóa. Mọi thứ đều trông có vẻ yên ả, để rồi sau đó lại nổi cơn sóng gió mãnh liệt. Dân chúng bình thường ở tam đại lục không cảm nhận được chuyện gì đáng sợ đang diễn ra. Nhưng những cao thủ lại sớm phát hiện có chuyện không ổn. Đồng thời, những mật thám lẩn khuất bên cạnh bọn họ cũng đã tung ra các tin tức do các hoàng đế của tam đại lục tuyên bố. Tất cả các cao thủ ngoài cấp bậc linh tông nếu muốn tránh được kiếp nạn lúc này thì phải nhanh chóng tập trung ở đế đô của Đế hoàng quốc Nam Viên. Tin tức bí mật này không nhắm vào tất cả mọi người của tam đại lục mà chỉ nhắm vào các cao thủ. Bởi vậy, những cao thủ còn chưa bị hại và đã cảm thấy có sự không ổn, ngay khi biết được tin tức này, liền từ bốn phương tám hướng đổ về đế đô của Nam Viên.

Phong Vân không thể bảo hộ được cho tất cả các cao thủ của tam đại lục, như vậy, để tránh một cuộc đại náo động, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đã nghĩ ra cách này. Tất cả đều tề tựu ở Nam Viên thì Phong Vân sẽ không bận rộn như vậy nữa. Hơn nữa, mọi người cũng có thể được bảo vệ tốt hơn. Còn với những người có linh lực cấp thấp thì mất đi một chút linh lực hay thêm một chút, đối với họ mà nói thực sự cũng không phải là vấn đề cần lo lắng.

Mùa đông càng lúc càng khắc nghiệt, trời đất đều trắng xóa một màu. Nhưng ở Nam Viên lúc này lại khí thế ngất trời. Trên khoảng không của Đế đô Nam Viên có một tấm lưới nhàn nhạt được dệt bằng linh lực hai màu hắc bạch, khiến nơi này được bảo vệ mọi mặt, khói đen không thể tiến vào. Cũng bởi vậy mà Đế đô Nam Viên lúc này cơ hồ kín đặc những người, đầu đường cuối ngõ nơi nơi đều là người, nơi nơi đều là cao thủ.

“Ầm ầm ầm…”

Liên tiếp vang lên những tiếng ầm từ các tam đại lục hướng tới. Phong Vân tiếp tục tận tụy tận lực làm người bảo vệ cho cả tam đại lục.

Mặt trăng cong cong tỏa sáng xuống màn đêm mông lung.

“Phong Vân, ta thấy cô không phải chạy khắp nơi nữa, chỉ cần ngồi ngay tại đây là được rồi.” Phượng Vũ Náo nhìn PhongVân vừa mệt mỏi trở về.

Phong Vân đang uống nước. Khi nghe nói thế, nàng cũng không ngẩng đầu lên.

“Ta thấy Phượng Vũ Náo nói rất đúng. Đại đa số các cao thủ của tam đại lục đều tập trung ở đây. Nơi này lại có sức mạnh của cô áp chế, hẳn là không có vấn đề gì. Cô không cần phải chạy ngược chạy xuôi nữa…”

Ngàn Dạ Cách còn chưa dứt lời, Phong Vân đã nâng chén ngắt ngang lời hắn. Khóe miệng mệt mỏi của nàng hơi cong lên vẻ tươi cười.

Phong Vân chậm rãi nói, “Nhóm Mộc Hoàng đang cố gắng sửa chữa. Ta có thể bỏ ra được chút sức lực nào thì sẽ bỏ từng ấy. Tuy các ngài nói đại bộ phận các cao thủ đều đã ở đây nhưng dù sao đó cũng chỉ là đại bộ phận. Nếu chỗ sư tử Hoàng Kim xảy ra chút sai lầm nào, ta nghĩ phải chừa chút cao thủ ở lại tam đại lục. Nếu trực diện chống lại, chúng ta cũng…”

Phong Vân không nói hết câu nhưng ý tứ trong đó thực đã rõ ràng. Nàng chưa bao giờ là người đem trứng đặt cùng một rổ. Nếu chỗ Hoàng Kim và Mộc Hoàng xảy ra sai lầm, không gian của bọn họ chẳng phải ngay cả chống đỡ cũng không làm được hay sao?

Khó mà làm được, tuyệt đối không làm được.

Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ thấu hiểu, bàn tay của họ cũng đồng thời nắm chặt lại. Bọn họ thật vô dụng, đều không có cách nào giúp đỡ được, chỉ có thể làm những việc này đó…

“Mỗi người một việc.” Phong Vân nhìn ra vẻ uể oải của hai người, nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười. Mỗi người một việc, như một dụng cụ cơ khí, cũng không phải chỉ có lưỡi dao sắc nhọn mới có ích. Nó dựa vào sự hợp tác của tất cả các linh kiện.

“Các ngài đưa tin tức mới cho ta đi!” Sau khi ăn uống no đủ, Phong Vân lại ngẩng đầu lên nhìn Ngàn Dạ Cách.

“Tin tình báo lúc này…”

“Báo…”

Ngàn Dạ Cách mới mở miệng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nói vội vã và nghe ra vạn phần cấp bách.

“Chuyện gì thế?” Mọi người lập tức biến sắc. Vội như vậy chẳng lẽ…

Vội vàng lao tới, người vừa tới thì ra là Mạnh Khoát và Hách Liên Phong Lôi.

“Nói đi!” Vừa thấy người lao tới là hai người bọn họ, sắc mặt Ngàn Dạ Cách càng trầm. Tin tức có thể khiến hai người bọn họ xúc động như thế thì…

Lúc này, trên mặt hai người vừa lao vào hiện lên một cảm xúc không thể nói rõ. Cả hai đều kích động không ra kích động, vui sướng không ra vui sướng, hoảng loạn không ra hoảng loạn nhìn người đang ngồi quanh bàn, thật khiến người ta kinh hãi một cách khó hiểu.

“Phong Vân… Này…” Hách Liên Phong Lôi vừa nhìn thấy Phong Vân liền xông lên đưa cái hộp trong tay cho nàng. Nàng ấy xúc động đến nỗi nói còn không kịp nói xong.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cái gì đây?” Phượng Vũ Náo nhăn mày lại.

Mạnh Khoát đứng một bên đã sớm hồi phục. Hắn lập tức nhanh chóng quay sang nói với Phong Vân, “Đế Sát đưa cho muội.”

“Đế Sát?” Phong Vân cầm lấy hộp gì đó từ trên tay Phong Lôi, khi nghe Mạnh Khoát nói thế, nàng không khỏi mở miệng hỏi với vẻ vô cùng kinh ngạc.

Đế Sát đưa thứ này cho nàng ư? Đế Sát đưa cho nàng cái gì vậy?

“Người đâu rồi?” Tiểu Thực đang ăn uống một bên cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đi rồi.” Hách Liên Phong Lôi giờ mới lấy lại hơi thở. Nàng ấy liếc mắt nhìn Phong Vân đang kinh ngạc một cái, trên mặt hiện lên một tia thở dài, “Vừa rồi bọn tỷ tuần tra bên ngoài thành thì gặp hắn. Hắn nói đem thứ này cho muội, và bảo muội nhìn tự nhiên sẽ biết là cái gì. Sau đấy, hắn không nói gì nữa mà bước đi luôn.”

“Ta đã để hắn đi vào nhưng hắn không đi.” Mạnh Khoát xen vào một câu. Tuy bọn họ không thể nói là yêu thích cái người tên Đế Sát này nhưng dù sao hắn cũng không phải là kẻ địch. Mà hắn còn đến cho Phong Vân thứ này, động cơ của hắn…

Phong Vân nghe Phong Lôi và Mạnh Khoát nói thế liền khẽ nhíu mày. Sau đó, nàng cúi đầu mở hộp gỗ.

Sao lúc này Đế Sát lại muốn tặng nàng thứ này? Hắn muốn đưa cho nàng cái gì vậy?

Hộp còn chưa mở ra nhưng Phong Vân bỗng cảm nhận được. Nàng cảm nhận được một sức ép nặng trĩu, đúng là một loại sức ép không thể nói thành lời.

Trong cung điện trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo, Mạnh Khoát, và ngay cả Phong Lôi cũng không nói gì. Có nhận hay không để Phong Vân tự quyết định mới phải.

Giữa bầu không khí trầm mặc, Phong Vân đột nhiên hít sâu một hơi và mở chiếc hộp ra.

Nàng đã nợ Đế Sát rất nhiều, lần này coi như…

Coi như… Coi như cái gì Phong Vân còn chưa kịp nghĩ ra thì đã bị thứ trong hòm làm cho xúc động. Nàng lập tức đứng lên.

Sau khi chiếc hộp màu đen được mở ra, một vầng sáng thuần túy màu đen chậm rãi nở rộ từ bên trong hộp. Không có khí thế bức người, không có cảm giác âm hàn, đó là một loại sức mạnh tự nhiên thuần khiết. Nhẹ nhàng bay lên từ trong hộp, nguồn năng lượng màu đen đó cứ xoay tròn bay múa giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vừa từ hộp nhảy ra. Nó khiến người ta có cảm giác vạn phần sảng khoái.

“Lấy ám chế ám, lấy bạo chế bạo.” Tiếng nói của Đế Sát vốn vạn phần âm trầm mà lúc này lại nghe ra vô cùng nhu tình từ trong hộp vang lên. Cùng với nguồn năng lượng màu đen kia, nó gây cho người ta một cảm giác…

“Thứ này… Vật này…”

“Phong Vân, đó là cái gì vậy? Đó là cái gì?”

Nhìn thấy vật ở trong hộp, lại nghe lời nói của Đế Sát, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo vô cùng kinh ngạc. Hai người gần như vội vàng không kịp chờ đợi mà xông lên phía trước và nhìn không rời mắt. Bọn họ không thể nói rõ đây là thứ gì, có điều, cả hai đều có thể cảm giác được nguồn năng lượng này là sức mạnh hắc ám thuần khiết…

Bàn tay nâng hộp cũng hơi run run, Phong Vân nhìn nguồn năng lượng hắc ám trong hộp, tâm trạng vô cùng vui mừng xen lẫn cả những chua xót vô số.

Đế Sát, Đế Sát này, sau này nàng phải đối mặt thế nào trước đại ân tình hôm nay của hắn, đối mặt thế nào đây? Sức mạnh hắc ám thuần khiết này đã được chính hắn dùng sức mạnh của mình để sửa sang lại.

“Năng lượng hắc ám thuần túy, năng lượng này… A, đúng rồi, ta có cảm giác thứ này nhất định có thể áp chế đám sương khói hắc ám của Thiên Phụ Sênh Thủy.” Khi Ngàn Dạ Cách đang hỏi thì Tiểu Thực đột nhiên nhảy dựng lên. Nó cảm giác được thứ này nhất định sẽ áp chế được sức mạnh kia, nó cũng hoàn toàn là vì khắc chế sức mạnh kia nên mới tồn tại.

Tiểu Thực vừa nói xong, trong mắt Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đã ánh lên vẻ vô cùng vui mừng. Cả hai đều nhất tề ngẩng đầu lên nhìn Phong Vân.

Phong Vân hít sâu một hơi rồi chậm rãi gật đầu xác nhận. Đây là năng lượng hắc ám đã được Đế Sát sửa lại. Nàng sẽ không nhận nhầm. Đế Sát từng nói với nàng hắc ám trong thiên hạ vốn cùng một nhà. Ngày đó, Thiên Phụ Sênh Thủy có thể giúp Hắc Ngục bọn họ thì Hắc Ngục đương nhiên cũngcó năng lực khắc chế những thứ của Thiên Phụ Sênh Thủy. Chỉ có điều Đế Sát hắn không muốn giúp bọn Mộc Hoàng mà thôi. Vậy mà lúc này hắn lại đưa thứ này cho nàng…

Không thể hiểu được vì sao Đế Sát lại thay đổi chủ ý, không thể hiểu được trong lòng Đế Sát đã trải qua những suy nghĩ thế nào, Phong Vân chỉ biết thứ trong tay nàng có sức mạnh nặng tựa ngàn cân.

“Tốt quá, Đế Sát này thật quá tuyệt vời…”

“Đại lục này được cứu rồi…”

“Ta đã đoán hắn nhất định sẽ giúp chúng ta. Quả nhiên… quả nhiên…”

Lúc này, đám người Ngàn Dạ Cách đã khó nén được kích động. Có điều, khi nhìn thấy vẻ mặt vừa vui lại vừa nặng nề của Phong Vân, mấy người đều nhất tề phục hồi lại tinh thần.

Đế Sát là người của bóng tối hắc ám, hắn lại làm như vậy… Bên trong chuyện này…

“Phong Vân, việc này…”

“Nhờ mọi người đi báo tất cả các cao thủ ngoài cấp bậc linh tông bày trận ở đế đô, giúp ta một tay!” Vung tay lên ngắt lời Ngàn Dạ Cách, Phong Vân đóng sập nắp hộp lại và lớn tiếng nói.

Đế Sát đưa cho nàng thứ này nghĩa là muốn giúp nàng, muốn giúp không gian này. Vậy nàng sẽ không lãng phí tâm ý của hắn.

“Được!” Nhìn bóng lưng thẳng thắn cao ngạo của Phong Vân, đám người Phượng Vũ Náo trầm mặc trong nháy mắt rồi lập tức đồng loạt nhận lời. Không có gì cấp bách hơn so với việc phải ứng phó với vấn đề hiện tại.

“Chúng ta cũng tham gia!” Khi tiếng “Được” vang lên thì tiếng nói cua sư phụ Diêm La đột nhiên xuất hiện bên tai mọi người.

Trong đêm đen, sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên đang đứng trên khoảng không bên ngoài tẩm cung. Khi nơi này phát sinh vấn đề, bọn họ cũng đã cảm nhận được có gì đó không ổn. Mà lúc này không phải lúc bọn họ chỉ lo cho bản thân mình.

“Có chuyện gì sau này hãy tính, hiện tại ta tin rằng ở đây ngoại trừ Phong Vân ra thì không ai có công lực cao hơn hai chúng ta.”

“Chúng ta cũng phải bảo vệ nhà của mình, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.” Sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên đồng thời mở miệng.

Phong Vân nhướn mày nhìn lướt qua hai người rồi bước ra ngoài.

“Được.” Nàng chỉ để lại một tiếng đồng ý âm vang giữa không trung.

Đêm sâu vốn lạnh nhưng hôm nay lại nóng như lửa. Lấy Đế đô Nam Viên làm trung tâm, tất cả các cao thủ cấp bậc linh đế, linh hoàng, linh tông đã tụ tập lại đây đều khoanh chân ngồi thành vòng tròn từ trong ra ngoài, tay nắm tay, vai kề vai, cơ hồ vây kín cả Đế đô Nam Viên rộng lớn. Tất cả dân chúng bình thường trong Đế đô đều lùi ra ngoài cùng và lẳng lặng quan sát. Mấy chục vạn người tập trung lại một chỗ nhưng một tiếng tạp âm cũng không hề có. Chỉ có yên tĩnh, tĩnh lặng một cách kỷ luật và nghiêm mình. Mà ở trung tâm của vòng tròn chồng chất các cao thủ đó chính là bốn người sư phụ Diêm La, sư bá Thần Tiên, Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo. Bốn người trấn ở tứ phương và ngồi vây quanh thành một vòng tròn. Ở giữa bọn họ là Phong Vân và Tiểu Thực ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt cái hộp màu đen kia.

“Chuẩn bị!”

Tiếng ra lệnh vang lên. Linh lực các màu lập tức ào ào tuôn ra. Trong nháy mắt, ánh sáng bức người đã sáng rọi cả một khoảng không. Người này dựa vào người kia, linh lực truyền lại cho nhau và cùng ào ào đổ vào trung tâm của vòng tròn. Linh lực bốn màu được huy động. Bốn người ngồi vây quanh Phong Vân có nhiệm vụ làm cầu nối, linh lực các màu đi qua chỗ bọn họ rồi hướng tới chỗ Phong Vân.

“Lấy ám khắc ám, lấy bạo chế bạo.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng giữa không trung. Khi Phong Vân cất tiếng, chiếc hộp kia được mở ra, một luồng năng lượng màu đen thoát ra và nằm trên tay nàng. Tấm lưới ánh sáng hai màu hắc bạch đan xen chịu tải trọng của nguồn năng lượng đen tối cực hạn kia lập tức trở nên cuồn cuộn như thủy ngân và như lửa cháy lan ra đồng cỏ, trong nháy mắt đã lấy Phong Vân làm trung tâm mà mở rộng ra khắp bốn phương tám hướng. Bao trùm lên cả Đế đô Nam Viên, đi qua khu vực của Đế hoàng quốc, bay qua Nam Viên, bao trùm cả Thiên Khung Tinh Vực…

Núi núi sông sông, màn trời xanh thẳm. Lúc này, cả đất trời giống như chỉ còn lại có Đế đô Nam Viên, chỉ có ánh sáng hắc bạch được sức mạnh hắc ám hỗ trợ bao trùm lên từng góc của tam đại lục.

Gió lạnh bay lên cũng không thể chống lại vạn người cùng đồng tâm hiệp lực.

Giữa đêm tối bao trùm, Đế Sát nhìn luồng linh lực bao trùm lên chỗ hắn như mặt nước đảo qua. Gương mặt của hắn được bao phủ trong bóng tối nên không nhìn rõ cảm xúc, chỉ biết cả người hắn đã tựa vào thân cây phía sau, thật lâu, thật lâu…

Đêm mê đắm, không biết vì ai?

“Sức mạnh gì vậy?”

“Ồ, mạnh quá, bao trùm cả một phương vị diện.”

“Sức mạnh của Phong Vân sao?”

Nguồn năng lượng bàng bạc trèo non lội suối bao trùm lên cả thiên địa, kéo đến tận chỗ đám người Mộc Hoàng đang có mặt.

Ngừng lại mọi việc, đám người Á Phi Hoàng Kim kinh ngạc nhìn nguồn năng lượng cường đại lại ôn nhu đang bao trùm lên cả bọn họ. Khi nguồn năng lượng này quét ngang qua, đám khói đen vẫn bao vây bọn họ từ đằng xa nhưng vì có sự che chở của Mộc Hoàng nên không tới gần được lại giống như bông tuyết gặp mặt trời, trong nháy mắt đã bị trừ khử.

Đó là sự biến mất triệt để hoàn toàn.

Mọi người chấn kinh. Bản lĩnh của Phong Vân đã tới mức này rồi sao?

“Sức mạnh hắc ám!” Giữa bầu không khí khiếp sợ, Mộc Hoàng đột nhiên mở miệng.

Sư tử Hoàng Kim đứng bên cạnh hắn cũng gật gật đầu, “Chắc là do Đế Sát giúp đỡ. Hắc ám vốn có cùng nguồn gốc. Nếu muốn tiêu diệt thứ này, Đế Sát chắc chắn biết cách khắc chế bọn chúng hơn chúng ta.”

Sư tử Hoàng Kim vừa dứt lời, mấy người đứng quanh liền đưa mắt nhìn nhau.

Đế Sát, lại là Đế Sát. Rốt cuộc người này có thể vì Phong Vân mà trả giá bao nhiêu? Không ai ngờ được Đế Sát sẽ ra tay vì vùng đất này. Bởi bọn họ biết tính tình của hắn, hắn chỉ biết vì Phong Vân mà thôi.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

“Chúng ta nên cảm tạ hắn.” Mộc Hoàng lại mở miệng lần nữa, ngữ khí rất ổn định và bình thản.

“Đúng vậy!” Li Giang tiếp lời.

Cho dù xuất phát từ lý do nào thì kết quả là mảnh đất này đã được yên ổn, vậy cũng nên cảm kích hắn ta.

“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Ám chiêu của Thiên Phụ Sênh Thủy đã bị Phong Vân phá, bọn chúng chắc chắn sẽ như chó cùng rứt dậu. Chúng ta càng phải đẩy nhanh tốc độ lên.” Á Phi lên tiếng.

“Làm việc thôi!”

“Tiếp tục!”

Các tiếng nói lập tức vang lên. Mọi người có mặt ở nơi này lại tiếp tục lao vào công việc.

Mà lúc này, Thiên Phụ Sênh Thủy lại rơi vào một mảng âm trầm.

“Ầm…” Một tiếng vỡ nứt nặng nề vang lên. Chiếc ghế tinh thạch đã bị bể thành bột phấn.

“Được, được lắm, rất có bản lĩnh, bọn chúng lại có thể làm được cơ đấy.” Tiếng nói âm lãnh vang lên bên trong cung điện hoa lệ lại càng tăng thêm sự dữ tợn.

“Phương pháp ám tối đã không được thì chúng ta tấn công đi?” Một tiếng nói vô tình khác lập tức vang lên.

“Được. Ta rất muốn xem vị diện này có bao nhiêu bản lĩnh. Người đâu, từ hôm nay…”

Gió chợt nổi, bên trong vị diện đầy đất đá lởm chởm nổi lên sát khí hôi hổi.

“Không xong rồi! Thông đạo của vị diện càng sụt nhanh hơn!”

“Thiên Phụ Sênh Thủy đã có hành động rồi.”

“Nhanh lên, nhanh lên!”

Thiên Phụ Sênh Thủy bên kia vừa từ bỏ cách thức ám muội chuyển sang tấn công, đường thông đạo giữa hai vị diện lập tức bị thoát phá với tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

Đồng thời, đám người Mộc Hoàng ở bên này cũng càng đẩy nhanh tốc độ.

Ngươi phá, ta sửa, xem ai nhanh hơn, xem ai sắc bén hơn? Một phút một giây cũng đều liên quan tới sự sống cái chết.

Một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu…

Ngay tại giờ phút sinh tử này, ở biên giới của vị diện lại chớp lên mấy bóng người. Đó là mấy người Phong Vân, sư phụ Diêm La, sư bá Thần Tiên, còn có Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo vừa phá không mà đến.

“Sao mọi người lại tới đây?” Mộc Hoàng không kịp ngẩng đầu lại hỏi.

Phong Vân nhìn mọi người đang thận trọng làm việc, trong mắt hiện lên một tia tinh nhuệ, “Làm vậy cũng không thể giải quyết vấn đề. Ta có một cách hay.”

“Ồ? Cô nói đi?” Tiếng nói của sư tử Hoàng Kim thật trầm.

“Đế Sát đã cho ta thứ này, có thể giúp người của ta hoàn toàn không bị Thiên Phụ Sênh Thủy quấy nhiễu, càng khiến bọn họ không thể phát hiện được chúng ta.” Trong mắt Phong Vân lúc này đã có ý cười.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

“Ý cô là gì? Cô muốn làm gì?” Những người ngồi đó cũng không phải kẻ ngốc. Phong Vân chỉ nói hai câu Á Phi đã đoán được một chút. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn chợt lóe lên sự hưng phấn. Hắn lập tức quay đầu về phía Phong Vân.

Đồng thời, đám người Mộc Hoàng, Mặc Đế, Li Giang cũng quay đầu lại.

Ngay cả sư tử Hoàng Kim đang bận rộn cũng phải dừng tay nhìn sang.

Phong Vân vỗ vỗ chiếc hộp trong tay, trên mặt hiện lên một tia sát khí, “Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.”

Gió lạnh cuộn lên từng cơn, tám chữ vừa thốt ra liền được gió cuốn tận trời xanh.
Bình Luận (0)
Comment