Hắc Dục

Chương 22

Có chút không quen kéo kéo mái tóc dài để thẳng của mình, Tần Oánh nhìn gương mặt không chút son phấn nào trong gương, có chút không dám tin rằng mình cũng có một ngày khoác lên người bộ đông phục học sinh, mặt không trang điểm, thoạt nhìn còn rất giống sinh viên.

Lương Khải Vệ xuống xe, mở cửa xe, lấy tay đỡ lấy khung xe, nho nhã lễ độ: “Tần tiểu thư, mời.”

Nhìn cảnh sắc biệt thự xa hoa trước mắt mình, Tần Oánh vẫn có chút không tin chính mình lại có ‘vận cứt chó’ (tiếng lóng ý nói vận may’ như vậy, hay là những ngày khổ sở của mình bây giờ mới bắt đầu cũng không biết chừng?

Nhìn về bóng dáng phía trước không nhanh không chậm, Tần Oánh xuống xe chạy chậm theo cậu: “Hàn Triệt, đợi tôi với.”

Trong thư phòng, người đàn ông viết xong chữ cuối cùng, thổi thổi nét mực chưa cô, ưu nhã lấy khăn lau sạch tay, không chút để ý nói: “Dẫn theo một người phụ nữ trở về sao?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông mặc áo đen kính cẩn đáp, “Hình như là từ ‘Hắc phố’ mang về.”

Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nâng lên, hắn thản nhiên cười cực kỳ giống hồ ly tu luyện thành tinh, hắn là một người đàn ông đã đứng tuổi, nhưng trên mặt lại không hề có chút dấu vết nào của năm tháng, giống như khi ủ rượu ngon, ủ càng lâu hương vị lại càng thuần.

“Như vậy cũng tốt, để cho cậu ta thường xuyên hưởng qua tư vị của phụ nữ, miễn cho vì chút chuyện nữ nhi tình trường, Mà phá hủy cả Phong hỏa đường.” Ngữ khí không nóng không lạnh, làm như là người ở cục cảnh sát cho Hàn Triệt một cái tát không phải là hắn vậy.

Ngả người vùi mình vào cái giường mềm mại, mãi cho đến khi cảm giác được có hai luồng thịt cao ngất mềm mại khiêu khích trên người mình, Hàn Triệt mới nhớ ra trong phòng mình còn có thêm một người.

Là người phụ nữ mà cậu mang từ làng chơi ra

Tần Oánh quyến rũ nhìn cậu, gương mặt vô cùng sạch sẽ, thời điểm cô châm lửa trên người cậu vẫn mị thái mười phần, váy áo mộc mạc cũng không thể che dấu được dáng người nóng bỏng, bàn tay mềm nhẵn, từng chút một cuốn lấy người cậu, muốn dụ dỗ đối phương không thể phản kháng cùng nhau sa đọa.

Vươn tay kéo lấy bàn tay đang hoạt động giữa hai chân mình ra, ánh mắt Hàn Triệt không hề gợn sóng: “Nhớ kỹ lời của cô, nếu không cô sẽ hối hận vì quyết định hôm nay của mình.”

Giọng nói bình dị, đạm mạc không chút tình cảm, lại làm cho người ta không nhịn được mà sợ hãi.

Che lại đáy lòng hơi hơi thất vọng, Tần Oánh ngồi thẳng người lên , thu hồi mị thái, cô quả nhiên đã mơ tưởng quá xa vời, người như cô, làm sao có thể hấp dẫn được nam sinh sạch sẽ này chứ, cứ coi như cô chiếm được lần đầu tiên của hắn thì thế nào, quả thực rất rõ ràng, cô không thể nắm giữ được cậu ta.

Hàn Triệt đứng dậy, xé ra chi phiếu đưa cho cô, Tần Oánh vừa nhìn thấy số tiền viết trên đó, khóe miệng không kìm được cong lên, hôn lên tờ giấy kia một cái “chụt”, cười vô cùng xán lạn.

“Ai lại ngốc đến mức không thích tiền chứ? Hàn Triệt, chỉ cần chuyện tôi có thể làm, cậu cứ việc mở miệng, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn lực cống hiến.”

Không phải bán nụ cười ,không cần phải lên giường lại còn có thể giúp cô nửa đời còn lại không cần lo đến tiền tai sao cô lại không làm.

“Cô chỉ cần giúp tôi chăm sóc một người.” Hàn Triệt cúi đầu, giọng nói thản nhiên.

Cô yếu đuối như vậy, làm sao có thể tự bảo vệ cho bản thân chứ. Tần Oánh ở làng chơi đã nhìn thấy muôn hình vạn trạng các loại người, người khôn khéo như cô ta , hẳn là có thể dạy cho cô ấy cách xử lý mọi việc trong cuộc sống.

Không thể ở bên cạnh cô, vậy cứ để cho Tần Oánh thay mình bảo vệ cô vậy, cũng giống như, năm đó cô bảo vệ cậu, dù cho sợ hãi đến run cầm cập, nhưng cô vẫn che chắn cho cậu, làm cho cậu trong cái đêm mưa tăm tối ấy, không để cho cậu phải nhìn thấy một màn huyết tinh, tàn nhẫn, thảm khốc, cứ như vậy… để cậu…khắc cốt ghi tâm…
Bình Luận (0)
Comment