Hắc Dục

Chương 50

Thư Liên trố mắt , trong thời gian ngắn, không có cách nào tiêu hóa hết những lời cậu nói.

Cậu ấy nói thích cô, cậu ấy nói thích cô, nhưng bọn họ là… chị em mà.

Thư Liên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết trốn tránh quay đầu nhìn ra ngoài đường, không khí giống như ngưng đọng lại, làm cho cô cảm thấy có chút hít thở không thông, ngay cả mặt cũng đỏ lên.

Bên tai truyền đến một tiếng than nhẹ, một đôi tay nhẹ nhàng mà không hề mất đi sự cường ngạnh ôm cô xoay lại, Thư Liên chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối lại, trên môi cũng có một cái gì đó mềm mại ấm áp phủ lên.

Đó là môi Hàn Triệt, mặt của thiếu niên gần trong gang tấc, có thể thấy rõ ràng mi mắt cậu đang run rẩy, cậu hôn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như là sợ không cẩn thận sẽ làm cô bị thương, Cánh môi mềm mại ấm áp nhẹ nhàng mút môi cô , có chút ngây ngốc trúc trắc, lại hết sức ôn nhu.

“Không…” hai tay Thư Liên đẩy cậu ra, hơi thở của cậu phả vào trên mặt cô, làm cho mặt cô càng nóng hơn, cô dồn dập suyễn khí, trong lòng như có con nai con ‘bang bang ‘nhảy loạn, đó là cảm giác từ trước tới nay chưa từng có, chỉ là một nụ hôn trúc trắc, không có kinh nghiệm, cũng có thể làm cho cô lạc lối , luân hãm vào nó, nhưng mà cô biết rõ ràng đây là chuyện không nên, là chuyện cực kì sai trái.

“Không, không thể!” Thư Liên dùng sức đẩy cậu ra, nhìn vẻ mặt Hàn Triệt mất mát, cô bối rối lắc đầu, “Triệt, Chị… Chị còn chưa nói với em, chị còn muốn kết hôn, hơn nữa, chúng ta là chị em, chị là chị ruột của em…”

“Chị không phải chị của em!” Hàn Triệt đột nhiên kích động ngồi thẳng người, nhìn vào mặt cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt cậu, “Em từ trước đến nay chưa bao giờ coi chị là chị gái, trước đây chưa từng, bây giờ cũng vậy.”

“Em điên rồi! Chúng ta là chị em ruột, có chung huyết thống!” Thư Liên khó có thể tin nhìn cậu.

“Chính là vì chúng ta có chung huyết thống, cho nên so với bất cứ ai, chúng ta cùng nhau không phải càng thích hợp hơn sao .” Hàn Triệt cố chấp nhìn cô, lời nói tùy hứng giống như trẻ con, nhưng trong mắt cậu, chứa đựng sự chân thành cùng ánh lửa nóng bỏng..

Bầu trời xẹt qua một tia chớp sáng chói, đem bóng tối bên ngoài xé thành hai mảnh, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú cùng thân thể cao nhất của Hàn Triệt.

Cậu ấy nói thật ư .

Thư Liên đột nhiên cảm thấy thật bi ai, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cậu ấy sẽ có tình cảm như vậy với cô, lại càng không thể tưởng tượng được, nếu như bọn họ ở cùng một chỗ, sẽ có kết quả gì.

“Triệt, em đừng có ngốc như thế , chúng ta không có khả năng . Chị… em không biết, chị có bao nhiêu bẩn thiểu đâu…” Cho dù cô có thể chấp nhận phần tình cảm kinh hãi thế tục này , nhưng mà sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô làm sao xứng mở miệng nói lời yêu thương.

“Chị …. thật ngu ngốc!” đôi mắt trong trẻo của Hàn Triệt vui mừng, bối rối ôm chặt cô vào lòng, “Em không cho phép chị nói bản thân mình như vậy. Bẩn cái gì chứ, cái gì cũng không cần nói nữa, tất cả đều là nói hươu nói vượn.”

“Kết hôn thì sao chứ, Nhâm Thần Phong sẽ yêu chị sao? Hắn ta bỏ rơi chị, đem chị dẫm nát dưới lòng bàn chân, hắn làm chị bị thương, làm cho chị thương tích đầy mình, làm sao hắn ta lại có thể đủ tư cách có được chị! Thư Liên, chị có biết em ghen tị với hắn ta như thế nào không! Chị không phải là chị của em, từ trước đến nay em chưa bao giờ coi chị là chị gái mình cả, trước đây em đã rất thích chị, em cũng không biết vì sao lại thích chị nhiều đến thế, em sợ sét đánh, là chị dỗ em, chúng ta bị đuổi giết, là chị bảo vệ em, em bây giờ đã trưởng thành, em đã có năng lực bảo vệ chị , Thư Liên, tại sao chị không cho em một cơ hội, em sẽ không để cho chị chịu một chút ấm ức nào nữa, thứ mà người đàn ông khác có thể đưa cho chị, em cũng có thể cho, người khác không thể cho , em cũng có thể cho chị, chúng ta cũng có thể hạnh phúc hơn bất cứ kẻ nào trên đời này!”

“Nhưng mà…”

“Không cần nhưng nhị gì cả.” Hàn Triệt cúi đầu, chuẩn xác bắt được môi cô, không giống như lúc trước thật cẩn thận, nụ hôn này mang theo sự chân thật đáng tin cũng có chút bá đạo muốn nắm giữ, có chút thô lỗ trằn trọc triền miên, cơ hồ làm cho Thư Liên thở không nổi.

Nhẹ nhàng buông cô ra, đầu cậu chôn sâu vào gáy cô, giống như trở lại là đứa trẻ: “Thư Liên, thử chấp nhận em được không, không cần lại bỏ rơi em…”

“Nếu như trên đời thực sự có địa ngục, cứ để cho em rơi xuống đi…” tiếng nói của Hàn Triệt bị tiếng mưa rơi át đi hơn phân nửa, nhưng nghe vẫn hết sức rõ ràng.

Tiếng sấm nổ vang xé ngang bầu trời, Hàn Triệt run rẩy một chút, Thư Liên cảm giác được trên gáy mình có một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống, trong nháy mắt, đột nhiên cô không biết mình có cảm giác gì, tay cô, chậm rãi ôm lấy cậu.

“Chị, chị đồng ý, chúng ta thử xem…” giọng nói của Thư Liên nhẹ nhàng run lên, cô rất thương cậu , mặc kệ có cùng huyết thống hay không, cô cũng không muốn làm tổn thương cậu, nếu như thực sự đi xuống địa ngục, sao cô có thể trơ mắt nhìn cậu đi một mình…, một mình chịu khổ.

Cứ như vậy, muốn cùng nhau, cùng sống, cùng chết, …cô chỉ có hai bàn tay trắng, đây là điều duy nhất mà cô có thể hứa hẹn cùng cậu….

Ngoài trời mưa to không ngớt, tiếng sấm ‘ ầm ầm’ rung trời, cũng trong lúc đó, cô và cậu ôm chặt lấy nhau, giống như trên thế gian này chỉ còn hai người bọn họ, từ khi sinh ra đã gắn bó là một thể.
Bình Luận (0)
Comment