Hắc Dục

Chương 77

Tần Doanh tới là lúc Thư Liên đang lau sàn nhà, sàn nhà ván gỗ cũ kĩ sau khi được cô chà lau có thể dùng để soi gương được.

“Mình nói nè, cậu chắc không phải chịu cái kích thích gì đó đi, xem xem lau nhà đến mức này, chậc chậc!” Tần Doanh đem túi xách ném về phía sô pha, xoay người đi vào, sau đó lại xông ra ngoài cửa vẫy tay, “Đi vào đi, đứng đó làm gì?”

Thư Liên lúc này mới chú ý tới, đứng trước cửa là một thanh niên chừng 18 19 tuổi, nhìn mày thanh mắt đẹp, chỉ là thoạt nhìn có vẻ ngại ngùng, đang nhìn sàn nhà được lau đến bóng loáng, như là sợ làm dơ.

“Học, học tỷ xin chào!” Cậu thanh niên thấy Thư Liên nhìn hắn, rất lễ phép mà chào hỏi, sau đó chỉ chỉ sàn nhà, “Có hay không… Dép…”

“Không sao, trực tiếp đi vào là được.” Thư Liên khẽ cười cười, ánh mắt nhìn về phía Tần Doanh, nghi hoặc nháy nháy mắt.

Tần Doanh cười khẽ: “Cậu ấy gọi là Dương Dương, năm nhất, quan hệ … Ừ… Vậy đó.”

Dương Dương mặt có chút hồng, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống bên chân Tần Doanh, vừa thấy Thư Liên bưng hoa quả ra, hắn liền bật dậy: “Học tỷ đừng khách khí, để tôi tự tới được rồi.”

Kính cẩn như vậy cũng không phải là thói quen của Thư Liên khiến cô không khỏi không cười, đứa nhỏ này thật đáng yêu.

Đem Dương Dương ném ở phòng khách xem ti vi, Tần Doanh liền kéo Thư Liên lê lầu hai, lâu ngày không gặp, phụ nữ dường như có rất nhiều chuyện để nói, từ việc chuyển ra khỏi Hàn trạch đến ở căn trọ nhỏ của chính cô, từ những vũ hội trường học đến những công tử giàu có dọa người, từ hàng hiệu nào hết thời lại đến loại nào hiện đang là xu hướng, cuộc sống của Tần Doanh dường như vĩnh viễn luôn nhiều màu sắc như vậy, Dương Dương này cũng là lần đầu theo đuổi cô, đừng thấy hắn đường đường là chính giới nối nghiệp Dương gia công tử, trước mặt Tần Doanh lại giống như cừu non nhu thuận, chỉ hướng Đông thì không dám đi hướng Tây, tên kia tuyệt đối là tận tình săn sóc.

“Nhà Dương Dương có quyền lại có thế, đó là chuyện của ông già nhà hắn, cùng hắn không liên quan, mình còn chưa gật đầu đâu, tính cái gì mà người yêu. Phụ nữ ấy à, thừa dịp trẻ tuổi nên vui đùa nhiều một chút, với dáng vẻ này của cậu, thế mà đã sớm treo cổ trên một thân cây, thật mất mặt.” Tần Doanh nhìn bàn trang điểm trong phòng Thư Liên, bên trên chỉ bày một ít mỹ phẩm dưỡng da, còn có bảo bảo sương (không biết dịch là gì >”<), không khỏi nhíu mày, “Hàn Triệt cũng quá keo kiệt đi, có tiền vậy mà ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng không thèm mua cho cậu à?”

“Có tiền cũng phải tiêu có chừng mực chứ,” Thư Liên mím môi cười, da thịt trắng nõn hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, “Hắn còn nhỏ, kiếm tiền không dễ dàng, mình là chị, lại để cho hắn nuôi, tóm lại là không tốt.”

“Không giữ tiền của đàn ông, không lẽ lại giúp hắn bao nuôi bà hai à?” Tần Doanh nhướng lông mày, rõ ràng không đồng ý cách nói của cô,  “Lại nói, hắn kiếm tiền không để cậu tiêu thì còn để cho ai tiêu.”

Thư Liên sửng sốt một chút, sắc mặt có chút trở nên mất tự nhiên: “Cậu… Cậu đều biết.”

Tần Doanh phì một tiếng bật cười: “Trông bộ dạng cậu khẩn trương kìa! Ánh mắt chị đây là gì chứ? Hàn Triệt kia toàn bộ tâm tư đều bày ra trên mặt, cậu sẽ không nghĩ là chuyện các cậu thần không biết quỷ không hay đi.”

Thư Liên lập tức mặt đỏ như lửa đốt, lúng túng một lát: “Cậu sẽ không… Không cảm thấy, như vậy không tốt lắm?”

“Xác thực là không tốt lắm,” Tần Doanh gật gật đầu, khó có được chững chạc đàng hoàng, “Phụ nữ là thế nào, vẫn phải là có con, chỉ là các cậu… Ôi quên đi, dù sao trên đời này không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ.”

Thư Liên cũng yên lặng, vốn cô là muốn hỏi ý khác, kết quả sau khi Tần Doanh nói, cũng trùng hợp chọc trúng điểm mẫn cảm của cô.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Dương Dương có chút ngượng ngùng chà xát hai tay: “Học tỷ, có khách đến tìm chị.”

Hắn hơi nghiêng người, liền thấy được Nhâm Thần Phong hai tay đút túi tà ý đứng ở cửa nhìn cô, con ngươi sâu thẳm đen sẫm như đầm sâu không thấy đáy, giữa trán tùy ý vài sợi tóc, như là chỉ dùng một đạo ánh mắt liền có thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Còn người bên cạnh khuôn mặt lịch sự nho nhã có vẻ thuận mắt hơn, Phó Dung Phàm tự nhận là có thể đảo lộn chúng sinh mỉm cười, cười híp mắt với Thư Liên chào hỏi: “Thư tiểu thư, đã lâu không gặp, càng lúc càng đẹp.”

Tần Doanh nhíu mày, có chút hứng thú nhìn về phía Phó Dung Phàm, thanh âm mang ý cười: “Chậc chậc chậc, ngọn gió nào đem hai vị đại thiếu gia thổi tới đây vậy.”

Nụ cười của Phó Dung Phàm mắc lại nửa chừng, cứng ngắc xoay về phía Tần Doanh, lúc nhìn thấy rõ tướng mạo của cô, biểu tình ôn nhã cũng không nhịn được lập tức đen xuống.
Bình Luận (0)
Comment