Hắc Dục

Chương 85

Khẩu khí Hàn Triệt cũng không kịch liệt, ngược lại, không nóng không lạnh, có lẽ là vì lâu ngày Phong Tẫn Nhiễm ảnh hưởng, hắn có thói quen dùng ngữ điệu thờ ơ đến chọc tức người khác.

Hắn (Hàn Triệt) cũng không phải đến cầu xin hắn (Nhâm Thần Phong), quan hệ của hai người chỉ giới hạn trong việc hợp tác, điểm này, hắn hi vọng Nhâm Thần Phong có thể làm rõ ràng.

“Rất tốt.” Nhâm Thần Phong cong lên khóe môi, “Vậy nếu như tôi cho cậu biết, bữa tiệc tối nay, Khổng Phong cũng có tham dự thì sao?”

Hàn Triệt con ngươi sắc bén lóe lên: “Có ý gì?”

“Không phải tôi mời tới.” Nhâm Thần Phong nhún vai, hắn bĩu môi, “Là nhờ những thứ đồ cổ đó, giúp ông ta có thể từ trong ngục trốn ra còn dám trắng trợn như vậy mà tiêu dao rất có bản lĩnh, bên đó, vừa mới tới.”

Hàn Triệt theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, người đàn ông cao to kia rõ ràng chính là Khổng Phong, mà quý phụ búi tóc bên cạnh hắn, là người phụ nữ có khí chất ung dung, lại làm cho Hàn Triệt trong lúc nhất thời trở nên đui mù.

Ðã hơn mười năm, dung nhan của bà thế nào vẫn không hề thay đổi, năm tháng cũng không để lại chút ấn ký tàn khốc trên mặt bà, mà là càng tăng thêm phong tình, dường như ngay hôm qua, bà dắt hắn đi dạo công viên giải trí, mỉm cười hôn hắn, trên mặt thể hiện tất cả tình cảm của người mẹ.

“Có điều hắn hẳn là còn chưa từng thấy Thư Liên, hôm nay Thư Liên trang điểm như vậy, chỉ cần không đặc biệt chú ý, hẳn là có thể che giấu được.”

Nhâm Thần Phong không chú ý tới biểu tình của Hàn Triệt, cũng không chú ý tới mình trước sau nói chuyện rất không tương xứng, trước đó hắn rõ ràng hết sức thống hận cái váy làm lộ ngực lộ chân lộ cánh tay kia của cô.

“Chúng ta đổi nơi khác đứng đi.” Hàn Triệt xoay người, đốt ngón tay vì ra sức nắm chặt ly rượu mà có vẻ trắng bệch.

Nhưng mà còn chưa đợi Nhâm Thần Phong mở miệng, phía sau liền truyền đến thanh âm của một người đan ông: “Vị này hẳn là đại công tử của Nhâm gia, thường nghe lão Quách nhắc tới cậu, quả nhiên là thanh niên tài tuấn, thật không đơn giản a.”

“A, vị này chính là?”

Hàn Triệt bất đắc dĩ, xoay người, trên khuôn mặt đạm mạc cùng xa cách mỉm cười 

: “Xin chào, tôi là Hàn Triệt.”

Khổng Phong trong mắt thoáng qua tia sắc bén, mà Hà Mộng Thanh bên cạnh hắn nghe thấy cái tên này rõ ràng sửng sốt một chút, quan sát Hàn Triệt từ trên xuống dưới một cái, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, bà lại cực lực ức chế, nhưng mà sự kích động trong mắt kia, ai nấy đều nhìn thấy được.

“Hàn Triệt? Phong Hỏa đường Triệt thiếu gia, thân thủ vô cùng tốt, hành sự quả quyết tàn nhẫn, rất có phong phạm của Phong đường chủ.” Khổng Phong cười đến không hề có kẽ hở, “Thật sự rất khá, giống như chính là tiểu công tử Hàn gia năm đó, em nói phải không, Mộng Thanh?”

Hà Mộng Thanh cười miễn cưỡng, mắt phượng xinh đẹp rũ xuống, ngăn trở cảm xúc dưới đáy mắt: “Chỉ là trùng tên mà thôi, bằng không em sao có thể nhận không ra.”

“Khổng tiên sinh quá khen, đều là dựa vào danh tiếng của đại ca mới được cái hạ danh này, Khổng tiên sinh là tiền bối, sau này nếu có chỗ nào không thỏa đáng, mong rằng rộng lượng hơn.” Hàn Triệt thanh âm lành lạnh, nhưng vẫn rất khách khí, Khổng Phong này, Phong Tận Nhiễm gặp cũng phải khách khí mấy phần, huống chi tiểu bối như hắn.

“Nói hay lắm hay lắm.” Khổng Phong sang sảng cười ‘ha ha’ mấy tiếng, bầu không khí lúng túng trước mắt, Hà Mộng Thanh không nói lời nào, Hàn Triệt vẻ mặt băng lãnh, Nhâm Thần Phong bị lờ đi ở một bên, hình như chỉ có một mình ông ta là vô cùng tự nhiên.

Hàn huyên khách khí mấy câu, Nhâm Thần Phong tìm một cái cớ kéo Hàn Triệt bỏ đi, thanh âm đè thấp: “Chuyện Thư Liên đã đủ phiền toái, như thế nào mà thái độ Khổng Phong đối với cậu nhìn qua rất kỳ quái? Hàn Triệt, cậu tính gài bẫy tôi sao?”

Hàn Triệt chìm trong suy nghĩ, không nói gì.

“Hàn Triệt?”

“Chuyện hợp tác tôi có thể đáp ứng,” Hàn Triệt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, đỏ sẫm giống như máu, “Tôi còn muốn tư liệu về chuyện Khổng Phong vào tù trước đây, cùng với giao dịch qua lại của hắn cùng Phong Hỏa đường hai mươi năm trước.”

Nhâm Thần Phong cười xuy một tiếng: “Thái độ này của cậu chẳng giống nhờ người ta chút nào cả.”

“Tôi nghĩ muốn tra ra tư liệu, chỉ có anh mới thu thập được, với lại những tư liệu này đối với anh một chút cũng không có tác dụng.” Hàn Triệt giương mắt nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh không hề gợn sóng, “Nếu như anh không có thành ý hợp tác, tới tìm tôi làm cái gì? Phó Dung Phàm, Thanh Long hội, anh hoàn toàn có thể tìm bọn họ, vì sao muốn tìm tôi?”

“Chẳng lẽ đại thiếu gia của Nhâm gia tiền kiếm nhiều quá, ăn no rửng mỡ nên muốn kiếm thú vui sao?” Hàn Triệt nói chuyện rất không khách khí, mà khẩu khí lại không nóng không lạnh, sự lạnh lùng làm cho người ta muốn phát cuồng.

“Cậu!” Nhâm Thần Phong thiếu chút nữa muốn phát hỏa, nghĩ đến Thư Liên, trong nháy mắt bình tĩnh lại, khóe môi câu ra nụ cười không có ý tốt, “Nếu như việc tốt tự tìm đến giúp tôi có lợi, ăn no rãnh rỗi cũng là đáng giá.”

“Một tuần lễ, tôi hi vọng nhìn thấy được thứ tôi muốn.” Hàn Triệt nhàn nhạt nói.

“Ðây coi như là đồng ý?” Nhâm Thần Phong thập phần ngoài ý muốn, nhíu mày không tin hỏi lại, “Tôi còn tưởng rằng tình cảm phải sâu đậm lắm, mới có dũng khí đón nhận tình yêu cấm đoán này, xem ra cậu đối với Thư Liên, cùng lắm cũng chỉ có vậy.”

“Tôi cái gì cũng không đồng ý, nếu có một ngày…”

Hàn Triệt chỉ nói nửa câu, Nhâm Thần Phong lại có loại ảo giác, ánh mắt thiếu niên này, trong nháy mắt kia, dường như vỡ vụn ảm đạm.
Bình Luận (0)
Comment