Edt: Mítt Tô Vãn ở thương chấp hành mở to mắt, trên người cái loại cảm giác đau đớn giống như bị xe nghiền qua cuối cùng mới toàn bộ biến mất.
Đứng dậy hoạt động thân thể một chút, Tô Vãn lần đầu tiên cảm giác được thân thể của mình cũng thật là khỏe khoắn a ~
“Khụ khụ.”
Người nào đó đứng ở một bên hoàn toàn bị ngó lơ đột nhiên ho khan vài tiếng.
Ách
Tô Vãn lúc này mới chú ý tới Diệp Hân vẫn luôn đứng ở cách đó không xa nhìn mình chằm chằm.
“Cô có việc?”
Ngước mắt nhìn Diệp Hân, thần sắc Tô Vãn lãnh đạm hỏi một câu, ở trong các thế giới nhiệm vụ, cô có thể sắm vai đủ loại người, nhưng ở trong thế giới hiện thực, Tô Vãn thật ra là người rất lạnh nhạt, trước khi gặp được Tô Duệ, cô vẫn luôn sống ở trong thế giới của chính mình, không có bạn bè gì, cũng không cần cái gọi là bạn bè này.
Thật là lạnh nhạt ~
Diệp Hân ở một bên tuy rằng nhịn không được đáy lòng phun tào, trên mặt lại vẫn trưng ra nụ cười sáng lạn.
“Năm nay thí luyện vượt bộ môn, tôi sẽ mang cô cùng Đinh Giai Giai đi tham gia.”
Đinh Giai Giai……
Tô Vãn nghe thấy cái này tên hơi nhíu nhíu mày, cô ở Thời Không Thất Lạc không có bạn bè, nhưng đối với mấy người đứng trong bảng xếp hạng ở bộ môn của mình Tô Vãn vẫn có ấn tượng.
Đinh Giai Giai có một khuôn mặt loli, lại có được dáng người dễ dàng hấp dẫn người khác, thỏa mãn đủ điều kiện của nột mỹ nhân rắn rết, chuyên hố nam chủ một trăm năm.
Thật ra, đối với năng lực nghiệp vụ của Đinh Giai Giai, Tô Vãn vẫn rất xem trọng, chỉ là cô chịu không nổi cái tật xấu vừa nhìn thấy soái ca liền trở thành hoa si.
Phải biết rằng ở Thời Không Thất Lạc rất nhiều bộ môn nhiệm vụ, mọi người đều nắm giữ trực tiếp tư liệu cá nhân của đối thủ cạnh tranh với mình, mà giống như Đinh Giai Giai lộ ra nhược điểm rõ ràng như vậy, rất dễ dàng ở vòng loại thi đấu đã bị đào thải rồi.
Nhìn thấy Tô Vãn nhíu mày, Diệp Hân cũng biết Tô Vãn đang lo lắng cái gì, cô tiến lên một bước giơ tay muốn chạm vào bả vai Tô Vãn, lại bị Tô Vãn linh hoạt né tránh.
Diệp Hân:……
Đột nhiên cảm thấy thật sốt ruột làm xao đây?
“Khụ.”
Thanh thanh giọng nói, Diệp Hân vẫn mặt đầy mỉm cười nhìn Tô Vãn...
“Lần này tôi sẽ phân phó Đinh Giai Giai chú ý hình tượng, à, thật ra tôi ở chỗ này chờ cô chủ yếu là muốn để cô giúp tôi suy nghĩ xem nên đối phó với Từ Sách như thế nào, bọn họ bên kia lần này hẳn vẫn là Từ Sách mang theo Tề Mộc cùng Vân Sinh, bởi vì bàn tay vàng của mọi người đều không thể dùng được, hai người kia cũng không đủ làm chúng ta lo lắng, nhưng Từ Sách thì rất phiền toái, cô cũng nên biết.”
Ở Thời Không Thất Lạc, Từ Sách là tồn tại đặc thù.
Bởi vì sau khi sử dụng Táng Tâm Chi Hộp, Từ Sách nếu tiến vào trong thế giới thí luyện vẫn là không có tâm.
Hắn vô dục vô cầu, hắn không hề có sơ hở.
Biện pháp đối phó với hắn……
Tô Vãn hướng về phía Diệp Hân có chút khó xử nhún vai.
“Nếu tôi biết cách đối phó hắn, tôi sẽ không đứng ở chỗ này, hắn cũng sẽ không…… Sống tới ngày hôm nay!”
“Được, được rồi”
Diệp Hân nghe Tô Vãn trả lời, tuy rằng cô đã sớm đoán trước kết quả là như thế này, nhưng đáy lòng vẫn có chút thất vọng nho nhỏ.
“Tôi không quấy rầy cô nữa, à, còn có Đinh Giai Giai đang chờ dùng khoang số 3.”
“Tôi biết rồi.”
Tô Vãn một bên gật đầu, vừa đi ra phòng chấp hành, trong thế giới trước cô đã nói cho Tô Duệ biết lần này mình sẽ đổi đến khoang chấp hành số 2, cho nên rời đi nơi này, Tô Vãn một chút lưu luyến cũng không có.
Chỉ cần tưởng tượng đến về sau ở mỗi thế giới đều có thể cùng Tô Duệ làm nhiệm vụ, không cần cô đơn một mình, một gương mặt thanh lãnh của Tô Vãn cũng không tự chủ được toát ra thần sắc ôn nhu hiếm thấy.
Ở cửa, Đinh Giai Giai cùng Tô Vãn gặp thoáng qua, chú ý thấy khóe môi Tô Vãn một nụ cười như có như không, Đinh Giai Giai mới vừa đi tới cửa lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té sấp mặt ở cửa....
Đờ mờ, vừa rồi bổn bảo bảo nhất định là xuất hiện ảo giác?
Tô Tiểu Vãn cũng sẽ cười?
Không có khả năng, này tuyệt đối không có khả năng ~
Lắc lắc đầu, Đinh Giai Giai lại theo thói quen nâng tay nhìn nhìn máy truyền tin của mình có nhiệm vụ mới, gần đây thật sự rất nhàm chán nha, trong thế giới nhiệm vụ soái ca không phải não tàn thì chính là biến thái a ~
Nghe nói “Bên kia” có một người mới tới thật hung mãnh, tà mị cuồng quyến, vì sao bổn bảo bảo vào nhiều cái thời không như vậy, đến một lần cũng không gặp được hắn nhỉ?
Lần sau có nên định vị hắn hay không đây?
Nên hay không nên đây?
(Dám me Tô tướng quân hã cô gái) Ở thời điểm Đinh Giai Giai rối rắm nên hay không nên định vị mỗ người mới một chút, tổng bộ chữa trị vị diện giả, máy định vị Tô Duệ mới mua đã bắt đầu lập loè, nhắc nhở Tô Vãn đã tiến vào nhiệm vụ.
Tô Duệ cười cười, không chút do dự đi vào khoang chấp hành thuộc về mình, số 11.
Xếp hạng của hắn vẫn luôn ngừng ở vị trí này, bởi vì hiện tại tích phân đối với hắn mà nói đều đã không còn ý nghĩa……
Khi Tô Duệ ở khoang chấp hành nhắm mắt lại đi vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo, cửa phòng chấp hành số 11 của hắn đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Nhìn cửa khoang chấp hành chậm rãi đóng lại, Vân Sinh nhịn không được cười khổ một chút.
“Đã tới chậm một bước.”
Khi nói chuyện hắn cúi đầu nhìn một chồng tư liệu photo trong tay mình từ chỗ Từ Sách, đây là tư liệu cụ thể về các nhân viên tinh anh trong những bộ môn khác.
Tuy rằng không biết Sách ca vì sao phải để mình đem những tư liệu này giao cho Tô Duệ, nhưng mắt thấy Tô Duệ đã vào khoang chấp hành, Vân Sinh cũng chỉ có thể xoay người rời đi.
Ở trong tổng bộ chữa trị vị diện, không ai biết nguyên nhân chân chính mà lúc trước Từ Sách chiêu mộ Tô Duệ, Vân Sinh tự nhiên cũng giống họ, không biết Tô Duệ có bàn tay vàng lớn nhất mà người khác không có.....
Tinh thần lực của Tô Duệ trời sinh đã cường đại hơn so với người khác, cảm giác lực cũng là giá trị bạo biểu.
Này cũng có nghĩa là, cho dù hắn tiến vào thời không nào, cho dù hắn muốn tìm người kia biến thành bộ dáng gì, chỉ cần hắn nhớ kỹ dao động linh hồn của người kia, như vậy hắn đã có thể dễ như trở bàn tay ở trong biển người mênh mông thành công bắt được một tia dao động linh hồn quen thuộc đó.
Cho nên, Tô tướng quân đây là phạm quy, mà thí luyện vượt bộ môn, Từ Sách tính sử dụng bàn tay vàng che dấu vô cùng sâu này của Tô Duệ……
~~~~~
Trong thế giới nhiệm vụ.
Tô Vãn bị người dùng lực đẩy tỉnh.
“Tô Vãn, nộp bài tập.”
Xuất hiện một giọng nữ non nớt mang theo một tia khiếp đảm..
A?
Tô Vãn ý thức dần dần thanh tỉnh, bài tập…… Là cái quỷ gì?
Cô nhịn không được giơ tay xoa xoa cái đầu có chút khó chịu, theo động tác của cô, tất cả trong tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng, lúc này Tô Vãn mới phát hiện mình đang ngồi ở trong một phòng học sạch sẽ, trong phòng học chỗ ngồi rất nhiều, nhưng đại đa số đều trống không.
“Tô Vãn?”
Vẫn là nữ sinh vừa rồi, lần này ngữ khí cô ấy càng thêm cẩn thận.
“Cậu có phải không thoải mái hay không? Có muốn mình đưa cậu đi phòng y tế hay không? Nếu không mình giúp cậu tìm Ôn lão sư?”
“Không, không cần.”
Tô Vãn lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô bé mang mắt kính dày nặng mặc giáo phục màu lam trước mắt này.
Cô hẳn gọi là…… Hứa Nặc, là lớp trưởng của lớp này.
Nguyên chủ đầu óc bởi vì đêm qua say rượu nên luôn kêu loạn, cũng may Tô Vãn trước khi tiến vào nhiệm vụ đã mơ hồ biết rõ cốt truyện của thế giới nhiệm vụ này, cốt truyện rất đơn giản, chuyện xưa phát sinh ở một trường học quý tộc ( thật ra cùng trường học không có một xu quan hệ).
Nguyên chủ Tô Vãn trong trường học này được công nhận là hoa hậu giảng đường (quả nhiên, hoa hậu giảng đường trong thế giới nhiệm vụ, đều dùng để làm pháo hôi ~)
Thân là một cái hoa hậu giảng đường, bên người Tô Vãn tự nhiên không thể thiếu hộ hoa sứ giả, bạn trai cô, không, hiện tại có lẽ hẳn gọi là bạn trai cũ.
La Ngữ là bạn trai cũ của Tô Vãn cũng chính là nam chủ trong thế giới này, hắn là một học bá, không chỉ là học bá mà còn cao phú soái, một học bá cuồng túm huyễn khốc bá đạo.
Lúc đầu Tô Vãn cùng La Ngữ hai người cũng coi như trai tài gái sắc, gia thế tương đương, vô cùng xứng đôi.
Nhưng ở học kỳ trước, trường học này tên là “Học viện quý tộc Phong Hằng”, đột nhiên từ bên ngoài tiến vào một học sinh đặc cách.
Học sinh được đặc cách, từ trước đến nay chính là “Quỷ nghèo” là “Con mọt sách”, bọn họ ở trong trường học quý tộc luôn luôn là tồn tại làm người ta không thích, nhưng học sinh được đặc cách lần này lại có chút không giống những lần trước.
Nữ sinh được đặc cách tên là Tưởng Du, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, còn có một thân võ nghệ tùy thân xuất sắc, nghe nói cô ấy bởi vì đã từng làm thế thân đánh võ cho một minh tinh nào đó, lúc này mới được vị minh tinh kia đề cử nên được đặc cách tiến vào học viện này, học phí là hoàn toàn miễn phí ~
Tưởng Du đến, làm cho phong cách cả học viện đều biến đổi......
Chỉ cần nơi có đánh nhau ẩu đả liền có thân ảnh Tưởng Du lui tới.
Chỉ cần nơi có người nhỏ yếu bị khi dễ, liền có Tưởng Du rút đao tương trợ!
Chỉ cần nơi xuất hiện chó hay meo đi lạc, cũng chắc chắn có thân ảnh nữ chủ đại nhân mỉm cười thiện lương ~
Tóm lại, cô là ánh sáng, cô là năng lượng, cô là thần thoại của Phong Hằng.
Thời gian chưa được một học kì, Tưởng Du đã ở trong trường học có tiếng tăm, hơn nữa được rất nhiều nam sinh xuất sắc phong làm một thế hệ nữ thần mới.
Đương nhiên, La Ngữ ở ngay lúc này cũng phi thường thưởng thức Tưởng Du, thậm chí sau khi cùng Tô Vãn chia tay, La Ngữ lập tức cao điệu bắt đầu theo đuổi Tưởng Du.
Nhưng trên thực tế điều này cũng không phải nguyên nhân mâu thuẫn của Tô Vãn cùng Tưởng Du.
Thật ra, thế giới này bối cảnh chủ yếu tuy rằng phát sinh ở vườn trường, nhưng trên tất cả cốt truyện chủ yếu lại phát sinh ở Tô gia.
Ở thành phố D, Tô gia cũng coi như là danh môn vọng tộc, ba của Tô Vãn Tô Hải Thành lập nghiệp từ một quán ăn hải sản, hiện giờ sản nghiệp Tô gia không chỉ có ngành ăn uống, còn có ngành bách hóa với các chuỗi siêu thị.
Mà vợ Tô Hải Thành là Văn Thù còn là xuất thân danh môn khuê tú ở thành phố D, hai người thời trẻ đều là người có nhiệt huyết, đều đến nơi nông thôn xa xôi làm tình nguyện viên, mà hai người cũng từ lúc ấy quen biết rồi yêu nhau.
Sau đó hai người ở tại địa phương đó kết hôn, kết hôn không bao lâu liền có Tô Vãn, bởi vì thân thể Văn Thù vẫn luôn không tốt, vì thân thể của vợ cùng nữ nhi tương lai, Tô Hải Thành quyết định mang theo vợ con rời đi núi lớn trở lại thành phố D dốc sức làm việc, mà trải qua nhiều năm không ngừng nỗ lực của hắn cuối cùng cũng có được tài phú cùng địa vị như hiện giờ.
Bởi vì vợ chồng hai người chỉ có một cô con gái là Tô Vãn, mười mấy năm qua, hai người đối với con gái đều quá phận cưng chiều, điều này cũng làm cho trên người nguyên chủ tồn tại không ít chứng bệnh...như là kiều khí, tùy hứng, bệnh công chúa.
Những tật xấu này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng bởi vì từ nhỏ được mọi người vây quanh cưng chiều, nguyên chủ cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có khuyết điểm gì đặc biệt.
Thẳng đến một ngày, nữ chủ chính quy Tưởng Du xuất hiện, cả nhân sinh của Tô Vãn cũng theo đó mà bị đảo lộn hoàn toàn.....
Thì ra Tưởng Du từ núi lớn đi ra, là tới thành phố D tìm người thân.
Chuyện này tất cả phải bắt đầu nói từ thân thế của Tưởng Du, cô từ nhỏ sinh ra ở gia đình đơn thân, được người mẹ lao động một tay nuôi nấng, năm Tưởng Du 8 tuổi, vì để cô có thể được đọc sách, mẹ của Tưởng Du là Triệu Mai liền mang theo cô dọn đến một huyện nhỏ, hai mẹ con thuê một nhà trệt bị mưa dột, Triệu Mai từ sáng sớm đến trời tối làm năm công việc một ngày, mới có thể chi trả học phí cho Tưởng Du ở trường học và phí sinh hoạt của hai người.
Làm như vậy trong thời gian dài, thân thể Triệu Mai cuối cùng cũng suy sụp.
Mà lúc này, Tưởng Du đã mười bảy tuổi.
Thật ra, Tưởng Du ở huyện này được chín năm, cô thường xuyên sẽ trộm ra ngoài nhặt ve chai bán kiếm tiền, cũng trong lúc ấy Tưởng Du kết bạn với anh em Tiêu Khải và Tiêu Vân Nghị, ba của hai người vốn là côn đồ ở địa phương, ở một lần sống mái với kẻ thù bị chém chết, từ đó về sau Tiêu Khải cùng Tiêu Vân Nghị được một võ sư thu dưỡng, từ nhỏ đã dựa việc múa võ ở ngoài đường mà sống tạm, còn Tưởng Du tự nhiên cũng đi theo Tiêu Khải học được rất nhiều công phu.
Thẳng đến khi Triệu Mai bị bệnh, bệnh viện nói hiện tại nếu muốn thân thể Triệu Mai tốt lên chỉ có làm giải phẫu đổi thận, mà ca giải phẫu này không chỉ yêu cầu có thận thích hợp, mà còn cần một số tiền thuốc men lớn, Tưởng Du dưới sự cùng đường đi tìm anh em Tiêu gia cầu giúp đỡ, Tiêu Khải mượn cho Tưởng Du một số tiền, còn giúp cô tìm một công việc thế thân đánh võ.
Tưởng Du thật vất vả mới kiếm được một số tiền, cũng đủ để giao cho bệnh viện một đợt tiền viện phí, lúc này bệnh viện lại đột nhiên thông báo cho Tưởng Du nói nhóm máu của cô cùng Triệu Mai không thích hợp, cho nên, cô căn bản không thể đem thận của mình đổi cho Triệu Mai.
Lúc này, đang ở lúc hấp hối Triệu Mai cuối cùng cũng khóc lóc đem chân tướng sự việc năm đó nói cho Tưởng Du, thì ra Tưởng Du cũng không phải con gái ruột của bà.
Lúc trước ở phòng khám trong núi, Triệu Mai cùng Văn Thù cùng một ngày sinh em bé, càng trùng hợp hơn là hai người đều sinh con gái.
Lúc ấy Văn Thù bởi vì thân thể suy nhược, sinh con xong liền ngất đi, Triệu Mai liền thừa dịp bà mụ không ở đó, đem hai đứa bé gái tráo đổi.
Khi đó bà xác thật là rất ích kỷ, chồng của bà vừa mới chết không bao lâu, bà sợ mình nuôi không nổi con gái của mình, cho nên mới nhất thời quỷ mê tâm hồn.
Cho đến hai tháng sau Triệu Mai hối hận, một nhà ba người của Tô Hải Thành đã sớm dọn đi rồi.
Triệu Mai mười mấy năm qua vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với Tưởng Du, bà chỉ muốn đem những điều tốt nhất đến cho cô, đáng tiếc tới cuối cùng, thân thể của bà lại ngã xuống…….
Triệu Mai trước khi mất đã để lại một ít manh mối cùng một tấm ảnh chụp, dặn dò Tưởng Du phải đi thành phố D tìm kiếm cha mẹ ruột của cô, đồng thời cũng muốn cô chiếu cố con gái ruột của Triệu Mai.
Tưởng Du mang theo tâm nguyện của dưỡng mẫu quyết tâm đi đến thành phố D tìm người thân, mà trải qua một phen khúc chiết cuối cùng cô cũng tìm được cha mẹ ruột của mình..
Chỉ trong một đêm, Tưởng Du từ một “Thôn cô” biến thành đại tiểu thư Tô gia, mà Tô Vãn cũng trong một đêm từ thiên đường ngã vào địa ngục.
Tuy rằng vợ chồng Tô thị từ đáy lòng oán hận Triệu Mai, nhưng bọn nhỏ vô tội, mấy năm nay bọn họ đối với Tô Vãn cũng trả giá quá nhiều tình cảm, cho nên cuối cùng hai vợ chồng cũng không có để Tô Vãn rời khỏi Tô gia, mà để cô cùng Tưởng Du làm chị em.
Từ tiểu thư chính quy biến thành ăn nhờ ở đậu, chênh lệch ở đáy lòng Tô Vãn có thể nghĩ, tâm tình buồn bực cô bắt đầu say rượu, bắt đầu trốn học, thời gian lâu dần, tình cảm giữa cô cùng La Ngữ càng lúc càng mờ nhạt, chờ đến khi Tô Vãn lấy lại tinh thần muốn đi cứu vãn, La Ngữ đã bị sự kiên cường dũng cảm của Tưởng Du đả động, hơn nữa không chút do dự cùng Tô Vãn chia tay, bắt đầu xoay người theo đuổi Tưởng Du……
Hiện tại, đã là ngày thứ năm Tô Vãn bị La Ngữ chia tay, mấy ngày nay bởi vì thất tình, nguyên chủ cơ hồ là hàng đêm say rượu, mà các bạn học trong lớp đều biết chuyện nhà cô, càng biết chuyện cô bị La Ngữ đá, thấy cô tâm tình không tốt, không có ai nguyện ý chọc cô, cũng chỉ có lớp trưởng Hứa Nặc luôn phản ứng trì độn lại có tính cách đơn thuần dám ở lúc này muốn Tô Vãn “Nộp bài tập”……
~~~~~~~~~
Help meeeeeee.. Các nàng ai giúp ta giải nghĩa 3 chữ "bổng bổng đát" với, ta lên bác Gồ hỏi hoài mà không ra.. Hụ hụ ta vô năng.. Help me...