Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 160

Edt: Mítt

~~~~~~~

Sáng sớm cuối mùa thu, bầu trời xám xịt, trên con đường trải đầy gạch đỏ đã đọng lại một tầng sương băng màu trắng.

“Tỷ tỷ, tỉnh lại!”

Thân thể cứng đờ đột nhiên bị người ta đẩy vài cái, ý thức Tô Vãn dần dần tỉnh táo lại, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt chính là một cung nữ trẻ tuổi mặc cung trang màu xanh lá, đây là tiểu cung nữ sáng sớm quét tước ngự đạo, cung nữ như vậy đều không có phẩm cấp, địa vị cũng chỉ có thể cao hơn cục giặt giũ cùng lao dịch Tân Giả Khố mà thôi.

Tiểu cung nữ kia nhìn thấy Tô Vãn tỉnh lại lập tức rũ mắt.

“Tỷ tỷ, trời đã sáng. Hai người là người của cục sáu sao? Vị tỷ tỷ bên cạnh này hình như đang phát sốt, ta kêu nàng nửa ngày cũng chưa có phản ứng.”

Lúc này Tô Vãn vừa mới hoạt động tay chân cứng đờ của mình một chút, nghe tiểu cung nữ nói, cô mới nhớ tới Ngôn Vũ Nặc bên cạnh, áo ngoài của Ngôn Vũ Nặc còn ở trên người mình, hiện giờ trên người nàng chỉ mặc một cái áo trong đơn bạc, cả người đều bị đông cứng, sắc mặt càng đỏ khác thường.

Không xong.

Tô Vãn giãy giụa đứng dậy, giờ phút này cô mới nhớ tới tuyến cốt truyện hiện tại mà mình đang trải qua, theo như nguyên cốt truyện thời điểm hiện tại là cô và Ngôn Vũ Nặc ở Thượng Phục Cục bị những lão cung nữ hãm hại, ngày hôm qua hai người mang đến cho Thục phi nương nương một số cung trang để lựa chọn, kết quả những cung trang đó bị người ta trộm lấy cắt nát, dưới sự tức giận Thục phi nương nương liền phạt hai nàng quỳ ở ngoài cung Tĩnh Vân một đêm.

Bởi vì quỳ cả đêm, sau khi Tô Vãn đứng dậy toàn thân đều không còn sức lực, hơn nữa tay chân cũng đều cứng còng, cô thử đỡ Ngôn Vũ Nặc, thử vài lần đều thất bại, rơi vào đường cùng Tô Vãn đành phải ngước mắt nhìn tiểu cung nữ bên cạnh....

“Muội tên gì?”

“Hồi tỷ tỷ, nô tỳ tên Băng Nguyệt.”

Băng Nguyệt thoạt nhìn cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, tiểu nha đầu nhìn rất lanh trí.

Ánh mắt Tô Vãn chợt lóe.

“Băng Nguyệt, muội có biết Lục ngự y trong Thái y viện không?”

Lục ngự y?...

Trong mắt Băng Nguyệt xoay chuyển.

“Tỷ tỷ nói chính là Lục Mục Tuần Lục ngự y?”

Lục Mục Tuần tuổi trẻ anh tuấn lại có y thuật cao siêu, bởi vì hắn thường xuyên ra vào hậu cung chẩn bệnh cho Thái hậu với các phi tần, đại đa số cung nữ trong hậu cung đều nhận biết hắn.

“Chính là Lục Mục Tuần Lục ngự y. Ta hiện tại không còn sức lực, Băng Nguyệt muội giúp ta cùng đem nàng ấy đỡ đến chỗ của Lục ngự y, chúng ta và Lục ngự y…… Rất quen thuộc.”

Tô Vãn cũng không biết lúc này Tô Duệ đã vào nhiệm vụ hay chưa, mà thân phận của hắn đến tột cùng là Lục Mục Tuần hay là Đông Phương Diệu đây?

Hiện tại Ngôn Vũ Nặc nóng đến như vậy, Tô Vãn không rảnh nghĩ nhiều chỉ có thể mau chóng tìm người trị liệu cho nàng, nếu để nữ chủ đại nhân nóng đến hỏng, nhiệm vụ của cô còn làm tiếp cái sợi len ấy!

Mà nghe Tô Vãn nói, Băng Nguyệt lại chần chờ, là một cung nữ thấp kém nhất, nàng tự nhiên nguyện ý cùng cung nữ cao cấp ở Thượng Phục Cục tạo quan hệ, nhưng Thái y viện không phải nơi mà người nào cũng có thể đến, lỡ như……

“Băng Nguyệt, chẳng lẽ muội muốn suốt đời quét tước ngự đạo sao?”

Nhìn thấy Băng Nguyệt do dự, Tô Vãn nhịn không được nói nhỏ một tiếng.

“Chỉ cần muội giúp ta chuyện này, ta sẽ không bạc đãi muội.”

Nghe Tô Vãn hứa hẹn, Băng Nguyệt khẽ cắn môi do dự một chút, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Tô Vãn...

“Được! Tỷ tỷ, ta giúp tỷ.”

Nói xong nàng đã bước nhanh đến, từ một bên khác đỡ Ngôn Vũ Nặc ý thức đã có chút mơ hồ.

Hai người một đường hướng về Thái y viện mà đi, giờ này trời còn chưa sáng, toàn bộ cung uyển trừ bỏ những người sáng sớm dọn dẹp ngự đạo, hầu như là không còn nhìn thấy thân ảnh dư thừa nào.

Thật ra Lục Mục Tuần cũng không phải luôn luôn ở trong Thái y viện, có đôi khi hắn suốt đêm khám chữa bệnh thì sẽ trực tiếp ở lại trong Thái y viện, mà có đôi khi trong hậu cung không có việc gì, hắn sẽ rời khỏi hoàng cung về nhà của mình.

Dọc theo đường đi Tô Vãn cũng đang lo lắng khả năng Tô Duệ sẽ là Lục Mục Tuần lớn bao nhiêu, thẳng cho đến khi thời điểm cô cùng Băng Nguyệt đi đến bên ngoài Thái y viện, hai người trực tiếp bị tên thái giám nội thị ngăn cản ở cửa.

“Thái y viện là nơi trọng địa, không được tùy tiện đi vào, hai vị tỷ tỷ, các người có ngọc bài ra vào không?”

Tên thái giám giữ cửa ngăn hai người lại sau đó dùng ngữ khí cung kính dò hỏi một câu, hắn giữ cửa tại Thái y viện cũng đã được mấy tháng, những cung nữ thân cận bên người các nương nương cùng nữ quan chưởng sự hắn đều quen biết gần hết, hiện giờ thấy hai người trước mắt nhìn rất lạ, hắn tự nhiên phải theo lệ dò hỏi một phen.

“Chúng ta tìm Lục ngự y, Lục ngự y có ở đây không?”

Tô Vãn liếc mắt nhìn tên thái giám giữ cửa một cái, nhàn nhạt hỏi một câu.

“Lục ngự y còn chưa có đến đâu.”

Khi nói chuyện tên thái giám nhìn nhìn Tô Vãn, lại nhìn nhìn Ngôn Vũ Nặc được Tô Vãn và Băng Nguyệt đỡ.

“Vị tỷ tỷ này thoạt nhìn rất nóng, nếu không có ngọc bài của chủ tử, các người đi Nội Vụ phủ đi.”

Trong hoàng cung chủ quản Nội Vụ phủ quản lí vấn đề ăn uống tiêu tiểu còn có lương tháng cùng đồ dùng hàng ngày của cung nữ và nội thị, cung nữ và nội thị nếu bị bệnh hay bị thương, cũng có thể đến phủ Nội Vụ tiêu tiền xem bệnh.

“Vị tiểu ca này, chúng ta là đồng hương của Lục ngự y.”

Tô Vãn nghe tên thái giám nói, lập tức nâng tay, từ trong ống tay áo móc ra túi tiền của mình, mỉm cười đưa tới.

“Còn thỉnh huynh đi vào thông báo với Lục ngự y một tiếng, phiền huynh rồi.”

“Này……”

Tên thái giám nhìn túi tiền Tô Vãn đưa đến hơi do dự một chút, tưởng tượng tới Lục ngự y có tiếng là tính tình tốt, ánh mắt chợt tắt, nhanh tay tiếp nhận túi tiền của Tô Vãn.

"Thì ra tỷ tỷ là đồng hương của Lục ngự y a! Tỷ sao không nói sớm a! Tiểu nhân liền đi vào thông báo.”

Nói xong, tên thái giám đã nhanh xoay người vào cửa Thái y viện, không bao lâu, hắn lại lần nữa vội vàng chạy ra.

“Các vị tỷ tỷ, Lục ngự y vừa mới đến, các người mau vào bên trong đi!”

Tô Vãn và Băng Nguyệt liếc nhìn nhau, hai người lập tức đỡ Ngôn Vũ Nặc đi vào cửa Thái y viện, trong viện vẫn còn phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt của thảo dược.

“Ưm ~”

Lúc này, Ngôn Vũ Nặc cũng đã khôi phục được một ít ý thức.

Nàng nỉ non chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mắt là cảnh sắc xa lạ, Ngôn Vũ Nặc nhíu mày ánh mắt hoảng hốt, thẳng đến khi thoáng nhìn thấy mặt Tô Vãn, ánh mắt nàng lúc này mới sáng ngời.

“Tiểu Vãn, đây là…… Chúng ta đây là đi chỗ nào?”

“Vũ Nặc tỷ, tỷ phát sốt, muội mang tỷ tới cho Lục ngự y xem bệnh!”

Tô Vãn thấy Ngôn Vũ Nặc tỉnh lại, nhịn không được thấp giọng ở bên tai nàng nói nhỏ một tiếng.

Lục ngự y?

Còn không phải là nổi danh nhất hậu cung……

“Không, không cần, ta không sao, hôm nay vừa lúc không có việc gì, ta trở về ngủ một giấc là tốt rồi, Tiểu Vãn…… Xem ngự y, muốn……tốn rất nhiều bạc!”

Ngôn Vũ Nặc tiến cung một năm này chưa từng tới Thái y viện nhưng ít nhiều gì cũng đã nghe nói qua rất nhiều chuyện về Thái y viện, nơi này là nơi xem bệnh cho các chủ tử, nàng chỉ là một cung nhân, làm sao có thể ở đây chẩn bệnh nổi?

Thời điểm Ngôn Vũ Nặc giãy giụa muốn xoay người, Tô Vãn và Băng Nguyệt đã vào cửa phòng, mà trong phòng lại vang lên một giọng nam trong sáng dễ nghe.

“Các ngươi là đồng hương của ta?”

Ngữ điệu của nam nhân hơi cao, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa cũng không có đặc biệt lạnh thấu xương.

Nghe giọng nói kia, đột nhiên Tô Vãn nhấc đầu lên, kết quả liền đối diện với một khuôn mặt thanh tuấn trẻ tuổi.

Không phải Tô Duệ.

Sắc mặt Tô Vãn lập tức liền trầm xuống, cho nên nói, ở thế giới này thân phận của Tô Duệ chính là…… Đương triều bệ hạ, Đông Phương Diệu?

(em thay mặt các fans nữ của ngài thắp cho ngài một ngọn nến Tô tướng quân ạ. Ngài phải tự bảo trọng:3)

Trung cung, càn khôn điện ——

Tô Duệ mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là cái giường điêu long họa phượng tơ vàng gỗ nam.

Cung điện xa hoa rộng mở tràn ngập hương vị long duyên hương quen thuộc, một thân thể mềm mại không xương giống như con rắn triền ở trên người hắn.

Cảm giác được trên giường còn có một người nữa, hơn nữa còn là một nữ nhân cái gì cũng chưa mặc, sắc mặt Tô Duệ đột nhiên biến đổi, cơ hồ là nháy mắt thu hồi ý thức, hắn đột nhiên đem nữ nhân bên cạnh đá xuống dưới giường (âydo quá bạo lực rồi anh Duệ êii.. Tội bà quý phi:v)

"A!”

Phi tần còn buồn ngủ mông lung đột nhiên bị đá rớt trên mặt đất, nháy mắt cả người thanh tỉnh lại.

Mà nghe được âm thanh bên trong, tổng quản nội thị vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài cũng lập tức vội vàng vọt vào.

“Bệ hạ?”

“Bệ hạ?”

Nữ tử trên mặt đất tóc dài tán loạn, mị nhãn như tơ nhìn khuôn mặt tuấn dật trên long sàng kia, mà tổng quản nội thị ở một bên cong eo, nhẹ giương da mắt, ánh mắt chần chờ nhìn nam nhân trên long sàng.

“Cút!”

Ánh mắt Tô Duệ lạnh băng rống lớn một tiếng.

Nữ tử trên mặt đất sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt oánh nhuận nhìn hắn.

“Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp……”

Thần thiếp gì đó cũng chưa mặc a ~

Nghe âm thanh của nữ nhân kia, ánh mắt Tô Duệ lại tối sầm thêm một chút.

“Ngươi không muốn lăn? Vậy…… Lưu lại đi.”

“Bệ hạ ~”

Nghe Tô Duệ nói, đôi mắt đẹp của phi tần kia chợt lóe, đang chuẩn bị hướng về phía bệ hạ cười vũ mị, kết quả nàng liền nhìn thấy nam nhân trên long sàng giơ tay lấy xuống thanh bội kiếm của thiên tử vẫn luôn treo ở bên trái long sàng, bảo kiếm tuyệt thế sắc bén ở giữa không trung vẽ ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo, chỉ nháy mắt liền xuyên qua thân thể thanh xuân mê người của nàng.

Một kiếm xuyên tim, không có một giọt máu tươi dư thừa nào bắn ra!

Đều nói gần vua như gần cọp, tổng quản nội thị ở một bên không hổ là nhân tài cao cấp tung hoành hậu cung, đối với sự kiện giết người bên cạnh, hắn không chỉ có thờ ơ, mà còn bĩnh tĩnh cong thân mình, chậm rãi đi đến trước người nữ phi kia, giơ tay xem xét hơi thở.

“Hồi bẩm bệ hạ, Ngọc Quý nhân mạo phạm thánh nhan, đã đền tội.”

Đã chết thì làm sao?

Tô tướng quân cảm thấy thực ưu thương, hắn thề với trời, hắn không chạm qua nữ nhân kia một phân một hào nào, cho dù là ngủ ở trên một cái giường, người tối hôm qua lâm hạnh nàng ta cũng là nguyên chủ Đông Phương Diệu, thân thể cùng tâm của mình đều còn trong sạch ~

Nhưng mà, vấn đề là, mình phải giải thích như thế nào với vợ đây? Aii?

~~~~~~~~

Tiêu rồi tiêu rồi.. Nhà bên kia người ta ra chương lại rồi.. Ahuhu thế nào nhà ta cũng sẽ bị ế cho coi.. Hông lẽ giờ drop.
Bình Luận (0)
Comment