Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 284

Edt: Mítt

~~~~~~~

Cuối năm, chưa khởi động máy nhưng vẫn luôn là đề tài mười phần nóng hổi, bộ phim 《 Điệp Chiến 1943 》 rốt cuộc thuận lợi đóng máy!

Tiệc đóng máy vừa lúc kịp lễ Giáng Sinh, bởi vì trong thành điện ảnh quanh năm không có tuyết, rất nhiều em gái đều la hét lễ Giáng Sinh muốn xem cảnh tuyết, vì thế, dưới sự dẫn dắt của hai thổ hào lớn là Đàm Thiên và Tô Duệ, toàn bộ người của đoàn phim cùng nhau thuê máy bay bay đến ngọc long tuyết sơn, uống ly thanh hương tuyết trà, thưởng thức Thiên Sơn mộ tuyết, vào ở trại thành cổ hương cổ sắc. Không có biện pháp, có tiền chính là tùy hứng như vậy ~

Huhu ước gì được gặp thổ hào như anh Duệ ngoài đời....:(((

Hành trình đi tuyết sơn, làm cho người của cả đoàn phim chơi đến vui sướng tràn trề, mà bộ phim truyền hình giá trên trời có chế tác hoàn mỹ, đầu tư trên trăm triệu cũng rất nhanh được tổng cục xét duyệt thông qua, trước Tết âm lịch liền đổ bộ vào hai đài truyền hình lớn nhất của Hoa Hạ.

Bởi vì bộ phim vẫn luôn là đề tài vô cùng hot, cho dù là fans hay là antifans trong ngày đầu phim phát sóng, đều rất nghiêm túc ngồi trước TV chờ đợi --

Các fan: thật kích động! Bộ phim đáng mong chờ của thần tượng tới rồi!

Nhóm antifans: thật kích động! Chờ lát nữa chiếu ra, tôi nên bôi đen từ những phút đầu tiên? Hay là bôi đen từ thời điểm bắt đầu phối âm phối nhạc đây? Tóm lại, lần này nhất định phải bôi đen ra trình độ cao mới mới được, ừ ừ!.

Tám giờ tối, giai đoạn hoàng kim.

Tô Vãn và Tô Duệ cũng đã sớm ngồi xuống trước TV, trước mặt hai người bày rất nhiều đồ ăn vặt, không sai hôm nay là buổi tối đầu tiên chiếu phim, sẽ phát sóng ba tập liên tục trong truyền thuyết!

Hơn nữa sau ngày đầu phát sóng kết thúc, đài truyền hình còn tiếp tục phát sóng một màn talk show, đây là đoàn phim bọn họ mấy ngày hôm trước cố ý ở đài truyền hình thu tiết mục nhỏ, bốn diễn viên chính đều tham gia thu hình, lại còn có rất nhiều tin nóng độc nhất vô nhị phía sau bộ phim của các diễn viên.

Đã thật lâu không xem phim truyền hình tám giờ tối, Tô tướng quân tỏ vẻ mình có một chút kích động, tuy rằng thời điểm bộ phim này đang quay hầu như là mỗi ngày hắn đều đi thăm diễn, nhưng chân chính ở trước TV xem bộ phim được phát sóng, lại là một loại cảm giác đặc biệt kích động khác......

Tối thứ sáu, là buổi tối vui vẻ và thả lỏng nhất của những người bình thường, một tuần làm việc rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Phan Hiểu Lộ là fan não tàn của Lâm Mục, cho dù Lâm Mục bởi vì chuyện cắn thuốc mà làm cho sự nghiệp rớt xuống đáy cốc, cô vẫn như cũ duy trì thần tượng của chính mình --

Nghiện ma túy thì làm sao? Ai không thể phạm sai lầm? Hơn nữa anh ấy là vì giảm bớt áp lực tìm kiếm linh cảm, Lâm Mục nhà chúng ta nỗ lực như vậy, các người dựa vào cái gì mắng anh ấy?

Tóm lại, Phan Hiểu Lộ cảm thấy Lâm Mục chính là bị người khác đố kỵ nên hãm hại, mà người hãm hại hắn nhất định chính là người của đoàn phim 《 Điệp Chiến 1943 》, hai bộ phim này ở thời điểm đang quay, fans của hai bên liền ở trên mạng gây chiến lợi hại, sau đó 《 Thâm Cung Mê Ảnh 》 bị cấm chiếu, còn có đoàn fans của 《 điệp chiến 》 ở trên mạng đăng status chúc mừng.

Mà hiện tại, đã hơn hai tháng, 《 Điệp Chiến 1943 》 cuối cùng cũng được phát sóng.

Phan Hiểu Lộ sớm đã chuẩn bị tốt di động, sau đó ngồi ở trước TV, tính tập một phát sóng liền đến trên diễn đàn chính phủ phun tào, cô cũng không tin bộ phim này thật sự tốt như bên ngoài nói --

Giá trị nhan sắc level max? Kỹ thuật diễn MAX? Đạo cụ hoàn mỹ? Kịch bản vượt qua thử thách?

Hừ, mạnh miệng ai không nói được!

Khi quảng cáo đếm ngược kết thúc, tập một bắt đầu chiếu, trên màn hình xuất hiện đầu tiên chính là trường hợp một mảnh chiến hỏa bay tán loạn, ngay sau đó ở trong một mảnh khói thuốc súng các diễn viên bắt đầu diễn, đoạn đầu không có ca khúc, bối cảnh to lớn, phối nhạc kháng chiến làm rung động nhân tâm.

Ách, đây là chính kịch sao, chính kịch cũng làm ra dáng ra hình như vậy. Bạn xem những diễn viên đó, một đám người tuổi trẻ lại non nớt, nhìn giống nhân viên tình báo sao?

Phan Hiểu Lộ quyết định từ từ, chờ đến sau mười phút bắt đầu diễn mình liền đi phun tào kỹ thuật diễn của một đám diễn viên mới.

Lúc này đoạn mở đầu kết thúc, cốt truyện đã chính thức bắt đầu --

Mạnh Hạo đóng vai Vu Thành mang theo mắt kính gọng vàng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn tương đối bình thường mà cứng nhắc xuất hiện trong một tửu quán nhỏ.

Đây là bắt đầu của chuyện xưa, thân là tình báo viên của Trung Quốc, lúc này đây Vu Thành tới nơi này để gặp người tuyến đầu của mình.

Lúc này cảnh quay vừa chuyển, ở bên ngoài tửu quán, Tô Vãn đóng vai Tần cửu muội mặc một thân áo hoa quê mùa cùng với bím tóc lớn màu đen, trên người đeo cái bao bố lớn, vẻ mặt mờ mịt đứng trên đường cái.

"Người anh em này, tôi muốn hỏi một chút, đường đến Cát Dương tửu quán đi như thế nào a?"

Tùy tay ngăn lại một chàng trai mặc áo choàng bên cạnh, Tần cửu muội vẻ mặt tươi cười ngây ngô hỏi một câu.

"Cát Dương tửu quán? Chưa nghe nói qua."

Người nọ lắc lắc đầu bước nhanh tránh ra.

Nghe người qua đường trả lời, trên mặt Tần cửu muội xẹt qua một tia thất vọng, cô theo bản năng ôm chặt cái bao bố lớn trên người mình lại tiếp tục đi vài bước về phía trước, lần này cô ngăn cản một vị thiếu phụ mặc sườn xám: "Chị gái này, xin hỏi......"

"Ai là chị gái? Cái ánh mắt gì thế! Người nhà quê thật không có ánh mắt!" thiếu phụ quần áo đẹp đẽ quý giá trừng mắt liếc nhìn Tần cửu muội một cái, lắc mông bước nhanh rời đi.

Không phải chị gái sao? So với thím của tôi còn già hơn nữa kìa.

Tần cửu muội lo nói thầm với chính mình rồi lại đi về phía trước vài bước, lúc này cô đã muốn chạy tới ngoài cửa Cát Dương tửu quán, sờ sờ chiếc bụng đói meo của mình, Tần cửu muội trong lúc vô ý ngước đầu.

"A! Cát Dương tửu quán!"

Cô nhịn không được hưng phấn hét to một tiếng, sau đó ôm bao bố đi vào bên trong, lúc này đúng là giờ cơm, người trong tửu quán rất nhiều, Tần cửu muội vừa vào cửa nhìn thấy có chỗ trống liền không chút nghĩ ngợi ngồi lên.

"Vị tiểu thư này, nơi này đã có người."

Bên tai truyền đến âm thanh đàn ông văn nhã có lễ, Tần cửu muội vừa nhấc đầu liền đối diện với đôi mắt vừa ôn hòa lại vô hại của Vu Thành......

Không thể không nói, Tô Vãn thân là thiên hậu của một thế hệ, kỹ thuật diễn tuyệt không phải dạng vừa, vai diễn thôn cô không văn hóa lại rất thuần phác, diễn vô cùng đạt.

Đây là lần đầu nam nữ chính gặp nhau, Tần cửu muội xuất hiện quấy rầy kế hoạch của Vu Thành, làm hắn không có cách nào cùng tuyến người của mình thuận lợi giao tiếp.

Cái này không tính là mới mẻ, cũng may Tô Vãn có giá trị nhan sắc cao, diễn lại không tồi.

Trước TV Phan Hiểu Lộ nhìn thấy trên official website đều là fans của Tô thiên hậu tự bình luận kêu thần tượng của mình cố lên, cô bĩu môi, quyết định không bôi đen kỹ thuật diễn, bôi đen cốt truyện.

Nguyên tác cô chưa thấy qua, nhưng mà nghe nói phiên bản phim truyền hình cải biến cũng rất lớn, hiện tại xem ra cái này vẫn như cũ bên ngoài là điệp chiến nhưng bên trong lại diễn phim thần tượng, đến cảnh nam nữ chính vô tình gặp nhau cũng đậm nét phim thần tượng.

Phan Hiểu Lộ tiếp tục nhìn chằm chằm tình huống trên phim truyền hình, nhìn Tần cửu muội khờ đầu khờ não một đường dây dưa với Vu Thành, thời điểm thân ảnh hai người chuyển tới một cái hẻm nhỏ, phong cách của bộ phim lại biến đổi, Vu Thành đi phía trước không hề phòng bị, mà Tần cửu muội phía sau hắn đột nhiên từ trong bao bố lớn mà mình vẫn luôn xem như bảo bối rút ra một cây chủy thủ, sau đó ánh mắt hung ác, trực tiếp từ sau lưng thọc Vu Thành một đao......

Đây là cái tiết tấu gì?

Thì ra, Tần cửu muội cũng là mang theo nhiệm vụ mới đến đến Cát Dương tửu quán......

Bất tri bất giác một tập phim rất nhanh liền xong rồi, lúc này official website tuy rằng vẫn như cũ có có antifans đang sôi nổi, nhưng càng nhiều người đều đang chờ đợi cốt truyện kế tiếp. Bộ phim này hoàn hoàn kịch tính, cốt truyện chặt chẽ, địch ta khó phân, thật là một bộ điệp chiến thần kịch khó gặp, có rất nhiều antifans mang tâm tình tới bôi đen cũng bất tri bất giác bị cốt truyện hấp dẫn, Phan Hiểu Lộ cũng là một người trong đó......

"Tô Vãn xác thật diễn rất tốt."

Lúc này, Diệp Khanh cũng ngồi ở trước TV, nhịn không được nói nhỏ một tiếng.

Lư Tuấn một bên không nói chuyện.

Thật ra trước kia hắn chính là fans của Tô Vãn, Tô Vãn kỹ thuật diễn hắn tự nhiên là vô cùng công nhận, khả năng chính là bởi vì kỹ thuật diễn của cô thật sự quá tốt, mình mới có thể bị cô che dấu nhiều năm như vậy.

"Diệp Khanh, sau này em sẽ diễn tốt hơn cô ấy."

Lư Tuấn giơ tay ôm lấy Diệp Khanh.

"Anh đã giúp em tìm được một bộ điện ảnh chuẩn bị khởi động máy, là một bộ võ hiệp, lần này em diễn nữ chính, tuy rằng quay ngoại cảnh cách thành phố rất xa, nhưng anh sẽ thường xuyên bay đến thăm em, tương lai em nhất định sẽ nổi tiếng hơn Tô Vãn".

"Em chưa bao giờ nghĩ tới muốn so sánh với cô ấy, A Tuấn, thật ra...... em cũng không nhất định một hai phải đóng phim." Diệp Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

"Em chỉ cần được ở bên cạnh anh là được rồi, em không muốn anh vì chuyện của em mà cãi nhau với mẹ anh, càng không muốn ảnh hưởng tới công việc của anh."

"Em yêu, em đừng nói nữa, anh có chừng mực."

Lư Tuấn cúi đầu hôn trán Diệp Khanh... kiếp trước tâm nguyện lớn nhất của Diệp Khanh chính là muốn trở thành ảnh hậu, kiếp này mình nhất định phải giúp cô ấy đạt thành cái tâm nguyện này, không tiếc trả giá tất cả.

Lúc này Lư Tuấn còn chưa ý thức được, mình của kiếp này, đã sớm bị "Kiếp trước" bắt cóc......
Bình Luận (0)
Comment