Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 316

Edt: Mítt

~~~~~~

Công ty đầu tư Hằng Vận.

Thời điểm nghĩ trưa, một đoàn viên chức đi cùng nhau, không phải đùa giỡn bát quái thì chính là tìm kiếm bạn bè.

Tô Vãn ở nhà ăn công ty gọi một phần cơm một mình lẳng lặng ngồi ở trong một góc, cô đang suy xét chuyện từ chức, từ giờ đến cuối tháng còn mấy ngày, đơn từ chức buổi sáng cô đã đánh máy tốt rồi nhưng vẫn luôn chưa giao lên.

“Tiểu Vãn".

Lúc này đồng nghiệp cùng tổ với cô tên La Diễm bưng phần cơm đi tới bên cạnh Tô Vãn.

“Tiểu Vãn làm sao lại ngồi một mình vậy?”

“À, có chút không thoải mái nên muốn an tĩnh một chút.”

Tô Vãn hướng về phía La Diễm cười nhạt, nghe Tô Vãn nói ánh mắt La Diễm chợt lóe.

“Còn đang suy nghĩ về chuyện bạn trai cũ à?”

La Diễm ở trong công ty xem như là người chơi thân với nguyên chủ nhất, đối với chuyện Tiêu Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cô ấy cũng biết.

“A, không phải, đều đã qua còn nghĩ tới làm gì.”

Tô Vãn lắc lắc đầu.

Thấy Tô Vãn phủ nhận, La Diễm nhịn không được đụng đụng cô..

“Tiểu Vãn, em còn nhớ em họ của chị không? Khâu Phong, tự mình lập nghiệp hiện tại công ty của nó làm ăn không tồi đâu, lần trước thời điểm chúng ta tụ họp không phải gặp được nó sao? Nó đối với em có chút ý tứ, em suy xét một chút được không? Chị Diễm bảo đảm với em, em họ của chị nhân phẩm tuyệt đối tốt, không hái hoa ngắt cỏ, không chơi gái không cờ bạc, đương nhiên hút thuốc uống rượu cũng không tính là tật xấu, nó uống say cũng tuyệt đối không đánh vợ.”

Tô Vãn:……

“Chị Diễm, cái này…thật ra em đã có bạn trai.”

Thấy La Diễm liều mạng đề cử em họ của cô ấy với mình như vậy, Tô Vãn không thể không đánh đánh gãy lời nói của cô ấy, vẻ mặt trịnh trọng nói nhỏ một câu.

“A, em đã có bạn trai mới?”

Nghe Tô Vãn nói, La Diễm sửng sốt, ngay sau đó lại nhịn không được kêu to lên.

“Tôi nói mà, một cành hoa trong văn phòng của chúng ta làm sao sẽ không có ai theo đuổi chứ? Tiểu Vãn em cũng quá không nghĩa khí rồi, có bạn trai cũng không nói cho chúng ta biết!”

Nghe La Diễm nói, không chờ Tô Vãn trả lời thì mấy đồng nghiệp ở một bên vừa mới cơm nước xong lập tức vây quanh lại —

Đồng sự A: A, Tô Vãn cô có bạn trai mới, khi nào mang đến cho chúng tôi nhìn xem?

Đồng sự B: Đúng vậy đó, còn giấu kĩ nữa, chúng tôi lại không đoạt của cô.

Đồng sự C: Bạn trai cô làm nghề gì? Có ảnh chụp hay không cho chúng tôi xem một chút ~

Đối mặt với một đám ánh mắt bát quái mãnh liệt của phụ nữ, Tô Vãn vẻ mặt hắc tuyến.

Đây là phụ nữ trong văn phòng ——

Người lớn một chút muốn giới thiệu bạn trai cho bạn, bằng tuổi bạn thì lại nhớ thương muốn so đấu bạn trai với bạn, còn những người tuổi còn nhỏ, nếu không cười nhạo bạn không bạn trai là gái ế thì liền châm chọc bạn là người cuồng kết hôn.

Tóm lại đều là phụ nữ tội gì phải làm khó xử phụ nữ?

Bị một đoàn phụ nữ bao quanh, Tô Vãn bình tĩnh ăn cho xong hộp cơm của mình, lúc này mới chậm rì rì nói: “Tôi không phải không muốn nói cho mọi người, chủ yếu là chúng tôi cũng vừa mới xác định quan hệ, đó chẳng phải là còn chưa ổn định sao?”

“Ai nha, vừa lúc buổi tối ngày mai công ty có bữa tiệc có thể mang theo người nhà, Tô Vãn cô nhất định phải đem bạn trai của cô mang đến cho mọi người xem nha!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Thấy mọi người lại ngươi một miệng ta một miệng thảo luận tiếp, Tô Vãn chỉ phải xấu hổ cười gật gật đầu……

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe]

Thật vất vả nhịn tới thời điểm tan tầm, Tô Vãn ngồi giao thông công cộng về nhà, lúc đi ngang qua chợ bán thức ăn đầu phố dừng lại mua một ít đồ ăn Tô Duệ thích ăn, kết quả về đến nhà trong nhà thế nhưng không có ai?

Tô Vãn cũng chỉ là ngây ra một lúc liền đổi giày vào nhà, nhìn thấy phòng nhỏ của mình được Tô Duệ dọn dẹp sạch sẽ, Tô Vãn cười đem những đồ ăn đó tất cả vào phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa tối.

Thời điểm Tô Duệ trở về trời đã tối đen, nhìn thấy Tô tướng quân luôn để mình một thân sạch sẽ bây giờ lại một thân lôi thôi, Tô Vãn đứng ở cửa nhịn không được mở to hai mắt.

“Anh đã làm gì vậy?”

Không phải là đi điều khiển máy xúc đất chứ?

“Hôm nay anh giúp Đông Tử dọn dẹp kho hàng của hắn, ừm, thuận tiện anh cũng gọi bọn họ giúp sửa sang lại hàng quán một chút.”

Nói xong Tô Duệ từ trong túi của mình móc ra một ít tiền mặt linh tinh vụn vặt, một trăm cũng có mười hai mươi khối cũng có, thậm chí còn có một đống lớn nguyên tiền.

“Vợ à! Đây là tiền hôm nay anh kiếm được, em có vui không?”

Tô Duệ đem tất cả số tiền đó nhét vào lòng bàn tay Tô Vãn.

Nói thật, số tiền đó nếu đổi thành thế giới khác cũng không bằng một phút đồng hồ Tô tướng quân kiếm được, mà tới thế giới này Tô Duệ lại phải vất vả một ngày mới có thể kiếm được số tiền đó, mà số tiền đó còn có một phần ba tiền vốn.

Đương nhiên số tiền này không giống với số tiền trăm ngàn vạn mà bọn họ trong dĩ vãng kiếm được ——

Đây là từng đồng tiền do chính mình vất vả lao động kiếm được, là cái gọi là tiền lao động mồ hôi nước mắt?

Nhìn thấy tươi cười trên mặt Tô Duệ, Tô Vãn cũng nhịn không được cười cười: “Có một anh chồng có thể kiếm tiền như vậy em đương nhiên vui rồi, đêm nay sẽ cho anh thêm đồ ăn, anh muốn ăn cái gì, em đi làm.”

“Anh muốn…… Ăn em.”

Tô Duệ nói xong, nghiêng nửa người trên nhẹ nhàng chạm chạm môi Tô Vãn, ngay sau đó hắn cọ xát tăng tốc nụ hôn này, một đôi tay cũng gắt gao ôm lấy eo Tô Vãn, hai người bất tri bất giác dựa vào trên bàn ăn, cả người Tô Vãn đều bị Tô Duệ đè ở dưới thân, cảm giác được cảm xúc Tô Duệ dao động có chút lợi hại, Tô Vãn nhịn không được né tránh môi hắn, ánh mắt hồ nghi nhìn hắn: “Tô Duệ, anh làm sao vậy?”

Rõ ràng vừa rồi còn rất vui vẻ không phải sao?

“Vợ.”

Nghe Tô Vãn nói, hai tay Tô Duệ ôm cô không tự chủ được nắm thật chặt: “Anh hôm nay đột nhiên phát hiện làm một người dân bình thường nếm hết tư vị đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống cũng là một loại hưởng thụ, bởi vì cho dù anh ở bên ngoài vất vả bàng hoàng cỡ nào, về đến nhà đều sẽ nhìn thấy cô vợ ôn nhu đáng yêu như thế này.”

Nói xong, Tô Duệ lại nhịn không được hôn Tô Vãn một cái ——

Cảm giác có nhà có người yêu so với có được ngàn vạn tài phú càng làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.

Nghe hắn nói, dưới đáy lòng Tô Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô không khỏi híp mắt cười cười nhìn Tô Duệ: “Nói như vậy, anh tính tiếp tục làm một người bán hàng rong? Không hối hận?”

“Tại sao phải hối hận? Tiểu thương hay người bán hàng rong cũng không có ăn trộm ăn cướp, tiền kiếm được là tiền mồ hôi nước mắt.”

Nói xong Tô tướng quân vẻ mặt kiêu ngạo tuyên bố.

“Cho dù chỉ bán hàng hóa A, anh cũng có thể bán ra một ngày mai tốt đẹp cho em ~”

Tô Vãn:……

Lời này khẳng định là học được từ người bán sỉ khác đúng không?

Xem ra ngày hôm nay Tô tướng quân anh thật là có thu hoạch lớn mà ~

Vui đùa trong chốc lát, Tô Vãn liền bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, mà Tô Duệ lại cầm một tờ giấy tính tới tính lui, hắn chuẩn bị đem cửa hàng nhỏ của Nhan Mộ Bạch kinh doanh cho thật tốt, như vậy tự nhiên cần phải có một kế hoạch kinh doanh kỹ càng tỉ mỉ.

Chờ Tô Vãn làm xong đồ ăn, hai người đang chuẩn bị ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Người biết chỗ ở của Tô Vãn cũng không nhiều, mà người chuyên chọn giờ cơm tới lại càng hiếm.

Tô Duệ đầu tiên đứng lên đi mở cửa, bên ngoài Tiêu Thanh đang mặc đồ vận động thoải mái đứng ở trước cửa.

“Tiêu tiểu thư?”

Tô Duệ nhìn thấy Tiêu Thanh ánh mắt lại chợt lóe.

"A! Ha hả, cái này…… Không quấy rầy các người ăn cơm chứ?”

Tô Duệ:….

Tô Vãn:……

Thật ra cô biết rõ thời điểm tan làm của Tô Vãn, cho nên bóp thời gian chọn ngay giờ cơm tới đây đúng không?
Bình Luận (0)
Comment