Edt: Mítt
~~~~~~~~~~
Cỏ dại hoa tươi trong nháy mắt khô héo điêu tàn, Tô Vãn vừa mang theo hoa mai chạy đi không xa, con đường trước mắt nàng đã bị một màu cháy đen chặn lại.
Nếu như lúc này ngươi từ không trung nhìn xuống phía dưới mà nói, sẽ nhìn thấy sự cháy đen mạt sát tất cả kia là từ dưới chân Công Tử Mạch lan tràn đến hai bên vòng thành một cái hình tròn màu đen, vừa lúc chặn đường đi Tô Vãn, nàng cùng với hoa mai bị nhốt ở trong cái vòng tròn màu đen này.
Mà trong cái vòng màu đen quỷ dị kia còn kèm theo khói đọc làm nhân tâm kinh sợ, lúc này sương mù màu đen kia đang thong thả lan tràn bốn phía.
Hảo độc thủ đoạn!
Tô Vãn theo bản năng lui về phía sau, kết quả giây tiếp theo, thân rắn của nàng liền không chịu khống chế bay ngược ra ngoài, toàn bộ thân thể đều bị người niết ở trong tay.
Tô Vãn trừng hai tròng mắt màu đỏ tươi, quay đầu liền đối diện với một đôi con ngươi thanh triệt ôn nhuận, đôi mắt này vô bi vô hỉ vô dục vô cầu, rõ ràng nên là một đôi mắt thuần tịnh sáng ngời, nhưng lại lộ ra vài phần hơi thở mị hoặc quái dị.
Đôi mắt này, loại cảm giác này.
Tô Vãn sửng sốt một chút, nàng quá quen thuộc loại ánh mắt vô dục vô cầu này, rất giống người kia, còn có khí chất ôn nhuận như ngọc như vậy, tất cả đều là thứ Tô Vãn ghét nhất.
Hình như là trong một nháy mắt hoảng thần, thân thể Tô Vãn đã làm ra phản ứng trước đại não.
Đây có lẽ chính là bản năng của động vật ở thời điểm gặp được kẻ thù.
Nàng xoắn thân mình, răng nọc hung hăng cắn lên cánh tay Công Tử Mạch, trong nháy mắt, bạch y nhiễm huyết, hết sức quyến rũ.
"A."
Nhìn ống tay áo dính máu tươi, Công Tử Mạch lại chỉ cười đạm nhiên tao nhã.
"Tiểu gia hỏa ngươi, máu của ta, uống có ngon không?"
Uống ngon cái...... Sợi len ấy!
Tô Vãn chỉ cảm thấy ý thức của mình dần rời rạc, khuôn mặt luôn mỉm cười của Công Tử Mạch trước mắt dần trở nên mơ hồ không rõ.
"Con rắn nhỏ! Con rắn nhỏ, ngươi đừng ngủ mà!"
Bên tai còn truyền đến âm thanh nôn nóng non nớt của hoa mai: "Ai nha, ta quên nói với ngươi, hắn là độc tu, máu của hắn có kịch độc!"
Tô Vãn:......
Ngươi vì sao không nói sớm?
Cái gì kêu hố đồng đội? Là đây chứ đâu......
Mắt thấy con thanh trúc xà lục sắc mềm mại quấn ở trên cánh tay mình, ánh mắt Công Tử Mạch lóe lóe, biểu tình quái dị nhìn chằm chằm Tô Vãn nửa ngày.
"Ô ô ô, con rắn nhỏ chết mất! Ô ô ô, thật đáng thương, ô ô ô, hoa mai không còn bằng hữu nữa!"
Thẳng đến khi bên tai truyền đến âm thanh non nớt dễ nghe, Công Tử Mạch rốt cuộc mới phục hồi tinh thần lại, hắn cười ngước mắt nhìn nhìn hoa mai màu đỏ vẫn như cũ vững vàng ngốc trên đầu con rắn, nhẹ giọng nói: "Ai nói nàng chết?"
"Cái gì?"
Nghe Công Tử Mạch nói, hoa mai lập tức kích động lên, lúc này, cánh hoa màu đỏ kia đều đang không ngừng run rẩy: "Nàng không chết sao? Thật tốt quá!"
"Chuẩn xác mà nói nàng chỉ tạm thời không chết được, nếu không có ta cứu nàng, mười hai canh giờ sau, nàng vẫn như cũ sẽ chết!"
Công Tử Mạch nhàn nhạt lên tiếng, nụ cười trên mặt bất biến, biểu tình một chút cũng nhìn không ra hắn đang đàm luận chuyện quan trọng như sống hay chết.
"Ngươi...... Nhân loại thật là đáng ghét!"
Trong thanh âm của hoa mai mang theo vài phần tức giận, ngay sau đó ngữ khí của nàng bỗng nhiên lại mềm xuống: "Vậy ngươi, ngươi có thể cứu nàng hay không? Ngươi không phải...... Muốn bắt ta sao? Ngươi muốn nàng cũng vô dụng! Nàng là rắn độc, thịt nàng không thể ăn!"
"Hửm?"
Nghe Tiểu Mai Hoa nói, Công Tử Mạch nhướng mày rất có hứng thú nhìn đóa tiểu hoa tinh trước mặt: "Khụ khụ, thật ra ta nghĩ tới nghĩ lui, dùng gan của thanh trúc xà cũng có thể làm thuốc, hơn nữa nàng đã có tu vi, cũng đã đến Luyện Khí tầng năm đúng không? Thịt linh xà này chính là thứ tốt!"
"Ô ô ô."
Nghe Công Tử Mạch nói, Tiểu Mai Hoa lập tức khóc lớn lên: "Cầu xin ngươi đừng ăn con rắn nhỏ, đừng móc gan nàng, ta...... Ta tìm cho ngươi con rắn khác được không?"
"Như vậy đi."
Thấy tiểu hoa tinh thật sự khóc đến đáng thương, Công Tử Mạch một bên ánh mắt chợt lóe: "Hai ngươi, ta chọn một tên làm thuốc, ngươi chọn xem thế nào?"
"Ta?"
Tiểu Mai Hoa ngừng khóc thút thít, cánh hoa mang theo giọt nước không ngừng run rẩy: "Vậy, vậy ngươi vẫn nên...... Ăn ta thì hơn, con rắn nhỏ rất thông minh, nàng rất lợi hại, nàng tồn tại nhất định có thể tu luyện thành người báo thù cho ta, mà ta...... Ta ngốc như vậy, cho dù có một vạn năm cũng không thành tiên được."
Những điều đó, Tiểu Mai Hoa đều biết, thậm chí mười năm này Tô Vãn vẫn luôn trợ giúp nàng tu hành.
Tiểu Mai Hoa cũng không có công pháp tu luyện của riêng mình, từ khi nàng mở ra linh, nàng liền mơ hồ biết mình muốn tu chân, muốn thành tiên, còn vì sao muốn làm như vậy nàng căn bản không có ký ức.
Nàng chỉ không ngừng tìm tòi, một mình cô đơn tu luyện, thẳng đến mười năm trước gặp được Tô Vãn.
Chịu ân của người tự nhiên dũng tuyền tương báo.
Ừm, tuy rằng Tiểu Mai Hoa không biết mình vì sao lại biết những lời này, nhưng tâm nàng nói cho nàng biết, nàng cần phải cứu Tô Vãn, nhất định phải cứu, mệnh của nàng, so với mệnh của chính mình còn quan trọng hơn rất nhiều rất nhiều lần. Đúng, chính là cảm giác như vậy.
"Thật đúng là một đứa nhỏ có tình có nghĩa."
Công Tử Mạch cười cười, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, liền nắm Tiểu Mai Hoa ở trong lòng bàn tay mình.
"Nếu như vậy, ta cũng cố mà đáp ứng yêu cầu của ngươi."
Khi nói chuyện, Công Tử Mạch giương tay lên, để Tiểu Mai Hoa dừng ở trên đầu vai của mình, mà cánh tay hắn xoay một vòng, đem toàn bộ thân rắn của Tô Vãn vòng ở trong lòng ngực mình.
"Trở về thôi."
Thấp giọng phân phó một tiếng, Công Tử Mạch lập tức mang theo tùy tùng của mình xoay người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một con mãnh hổ thân hình cao lớn cùng một con liệp báo chạy nhanh từ chỗ sâu trong núi rừng chạy tới.
"Đã tới chậm!"
Liệp báo chậm rãi mở miệng, sau đó liền biến thành một thiếu phụ dáng người nóng bỏng.
"Là bút tích của Công Tử Mạch."
Mãnh hổ một bên cũng hóa hình theo biến thành một nam tử trung niên mày rậm mắt to.
"Hắn mang tiểu Mai đi rồi."
Nữ tử ngữ khí có chút nôn nóng: "Nếu Yêu Hoàng trở về hỏi việc này, chúng ta phải trả lời như thế nào đây?"
"Chúng ta đuổi theo đi! Ngươi và ta liên thủ đối phó với Công Tử Mạch! "
Hai người đang muốn đuổi theo, đột nhiên một trận cuồng phong đánh úp lại, một thân ảnh thon dài trắng như tuyết bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
"Bệ hạ!"
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, hai người lập tức quỳ xuống, ngữ khí sợ hãi: "Bệ hạ, tiểu Mai nàng......"
"Ta đã biết, các ngươi không cần đuổi theo, không cần quản. Đều trở về đi!"
"Vâng."
Hai đại yêu nghe Yêu Hoàng nói đầu tiên là sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn nghe lời xoay người rút lui, mà Bạch Dạ Yêu Hoàng vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, ngưng con ngươi nhìn cây mai khô héo kia.
"5000 năm, rốt cuộc cũng chờ đến giờ phút này sao?"
Bạch Dạ phất phất tay, gốc mai khô héo kia trong nháy mắt hóa thành một đống bụi đất.
5000 năm, đối với Bạch Dạ đã hơn một vạn tuổi mà nói thật ra cũng không ngắn ——
5000 năm, nhiều biển cả biến thành ruộng dâu, nhiều hồng nhan hóa thành xương khô.
Ngô chủ, ngô thê.
Các người khi nào mới có thể thức tỉnh?
Tiểu Mai đã chờ được người nàng phải đợi, cho nên...... Ta cũng lập tức đến chờ các người, đúng không?
~~~~~~~~~~~
Đôi lời tâm sự mỏng...
Ai cũng biết hơn 1 tháng ta chưa ra chương đúng không ạ. Thật ra vừa hết giãn cách xã hội mọi người đi học đi làm lại là ta cũng vác balo lên thành phố để học tiếng nhật.
Thời gian đầu lên do sắp xếp này kia rồi còn học hành bù đầu bù cổ nên ta thật sự chưa có thời gian edit. Nhưng mà ta nói rồi. Ta KHÔNG DROP nên đừng bạn nào cmt hay ib hỏi ta là có drop hay không nha.
Nói ra thì như kể lể. Nhưng mà lần đầu tiên học tiếng nhật nó khó cực kì mọi người ạ. Ta học gần 1 tháng mà ngày nào về cũng học tới 11 12h chép bài phạt rồi còn học bài. Thời gian thì không có để đi chơi luôn. Ta mới thi tháng xong hôm qua nên hôm nay mới ra chương cho mọi người. Mong các nàng thông cảm.
Ai đọc cũng được không đọc cũng được. Ai nói ta kể lể cũng được. Vì thực chất lí do nó là như vậy.
Ta chân thành cảm ơn những ai luôn đợi ta và ủng hộ truyện của ta...
Yêu các nàng