Hắc Hoá Nam Thần Thô Bạo Hôn

Chương 10


Edit: Vân Hinh Du
"Giúp ta xem một chút Lăng Vân Tiêu đang làm cái gì?" Hạ Tịch Nhan nghĩ đến Lăng Vân Tiêu còn đang sinh bệnh, có chút không yên tâm.

Theo lý thuyết vai chính sẽ không dễ ngoẻo, nhưng sau khi đụng tới 007 nhà cô, Hạ Tịch Nhan không quá dám khẳng định.

Bị hố quá nhiều, sợ.

"Ký chủ, nam chủ đang ở thư phòng làm việc." Hệ thống bán manh thanh âm vang lên.

"Hắn không muốn sống nữa, bệnh thành như vậy, còn làm việc." Hạ Tịch Nhan vừa muốn xuống giường, liền tác động xích sắt phát ra tiếng vang "Xôn xao".

Cô mới đột nhiên phát hiện cô không thể đi ra phòng.


Uể oải.

Tay sờ đến đồ vật cứng cứng trên giường, Hạ Tịch Nhan mới nhớ tới đây là di động Lăng Vân Tiêu làm rơi.

Cô cầm lấy di động, dựa vào ký ức của nguyên chủ, tìm được một dãy số gọi đi.

"Bác sĩ Trần, Vân Tiêu ca sinh bệnh, anh mau tới nhà nhìn hắn một chút."
"Tịch Nhan? Em như thế nào lại có di động!" Điện thoại bên kia truyền tới thanh âm khiếp sợ.

"Anh mau tới đây, Vân Tiêu ca bệnh rất nghiêm trọng, vừa rồi còn bị hoa mắt." Hạ Tịch Nhan không có lại cùng bên kia nói thêm cái gì, trực tiếp cắt đứt trò chuyện.

Lăng Vân Tiêu xác thật là bị hoa mắt, chẳng qua cô không biết là do cô kẹp hôn mê hắn, hay vẫn là do hắn bị bệnh.

Ở trong phòng thật sự là quá nhàm chán.

Hạ Tịch Nhan trực tiếp dùng di động của Lăng Vân Tiêu download một ít trò chơi.

Bị 007 hố liền tính, vì cái gì chơi trò chơi cũng bị đồng đội hố!
Đang lúc Hạ Tịch Nhan bị đồng đội heo hố chết không biết bao nhiêu lần, thời điểm khí tạc muốn phát văn tự mắng đồng đội heo, cửa phòng "Phanh" một tiếng, bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Hạ Tịch Nhan bị tiếng vang thật lớn làm cho sợ tới mức tay run lên, di động thiếu chút nữa từ trong tay rơi xuống.

Nhìn đến Hạ Tịch Nhan trong tay cầm di động, Lăng Vân Tiêu lửa giận ngập trời, hai mắt màu đỏ tươi, hắn giống như con dã thú tức giận đi từng bước một tới gần Hạ Tịch Nhan.


Hạ Tịch Nhan nhìn đến bộ dáng tức giận của hắc hóa đại Boss, theo bản năng chính là chạy trốn, sợ hãi cực độ làm cô hoàn toàn quên mất trên cổ còn đeo một cái xích sắt.

Cô nhảy xuống giường, từ bên kia hướng ngoài cửa chạy tới.

Hệ thống rác rưởi kia một chút cũng không nhắc nhở cô nguy hiểm đang tiến đến.

Hành vi chạy trốn của Hạ Tịch Nhan đối với Lăng Vân Tiêu mà nói là lửa cháy đổ thêm dầu, hắn lửa giận càng tăng lên.

Bất quá hắn cũng không có sốt ruột muốn đuổi theo, hắn đối với Hạ Tịch Nhan đang chạy trốn lạnh lùng cười, bắt lấy xích sắt phía sau Hạ Tịch Nhan, bỗng nhiên lôi một cái, Hạ Tịch Nhan bị lôi trở về.

Hạ Tịch Nhan một cái lôi này, một hơi thở lên không được, thiếu chút nữa cúp.

Lăng Vân Tiêu động tác thô lỗ mà đem Hạ Tịch Nhan đè ở trên giường, hắn nhìn thoáng qua tay cầm di động của Hạ Tịch Nhan, bàn tay to nắm lấy tay cô, lực tay hắn rất lớn, phảng phất giống như muốn bóp nát tay Hạ Tịch Nhan, đau đến mức Hạ Tịch Nhan sắc mặt trắng bệch.

Di động cũng rơi xuống dưới.

"Ai cho phép em cầm di động, em có phải hay không giống lần trước muốn gọi điện báo nguy." Lăng Vân Tiêu đối với thống khổ trên mặt Hạ Tịch Nhan thờ ơ, hắn phát ra tiếng cười ác ma, "Nói cho em biết, liền tính em báo nguy, cảnh sát cũng không giúp được em."

"Em không có báo nguy, em chỉ là gọi điện thoại kêu bác sĩ Trần tới nhà một chuyến xem bệnh cho anh." Hạ Tịch Nhan cau mày giải thích.

Nima, đau quá a.

Gia hỏa này có phải hay không cố ý, chuyên môn chọn chỗ cô bị thương mà đánh.

"Em cho rằng em nói như vậy, anh liền sẽ tin tưởng sao, nói em lấy di động từ đâu." Lăng Vân Tiêu hung ác mà nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân dưới thân, khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là lệ khí.

"Di động của anh anh không quen biết sao......"
"Thì ra em nói những lời dễ nghe đó, chỉ là vì tiếp cận anh trộm đi động." Lăng Vân Tiêu đánh gãy lời Hạ Tịch Nhan, ngữ khí lành lạnh làm cho người ta sợ hãi, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.
23/8/2020
Đăng 23:23 ngày 23 luôn á ghe honggg=)) nhớ vote và cmt để làm động lực cho tui nhe ️.

Bình Luận (0)
Comment