Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 35

Tốc độ bay của Thằn lằn nhanh và êm hơn ngựa bay nhiều, sức mạnh của nó cũng không thua gì những ma thú khác, thích hợp làm người bạn cùng sóng vai chiến đấu với Nhân loại, đây cũng là nguyên nhân nhiều người muốn thuần hóa một con Thằn lằn, trở thành Kỵ sĩ Rồng.

Tuy Thằn lằn không phải Rồng thuần chủng, nhưng ít nhiều cũng có một vài đặc điểm của Rồng, đó là sức chịu đòn giỏi, còn biết bay, hơn nữa quả thật bay rất êm, nhưng nếu so sánh với Rồng thực thì tất nhiên không bằng rồi, nhưng Rồng thực sẽ không bao giờ chấp nhận cho chủng tộc khác cưỡi trên lưng mình.

Nhưng lúc này, cô nàng Thằn lằn tên Alice như đang diễn xiếc giữa trời, ngay cả chủ nhân nó là Nicola cũng tái mặt bởi tốc độ lắc lư điên cuồng và động tác mạo hiểm của nó, toàn thân bất ổn, càng khỏi bàn đến Amelia và Giản Lục.

Chỉ có Hynes là ngồi cực vững.

Thậm chí y có cảm giác rằng mình vốn thuộc về bầu trời, đứng giữa trời không những không thấy sợ mà còn rất tự do.

Y vươn tay kéo Giản Lục.

Giản Lục được y nắm chặt, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn chút, cậu sửng sốt trước vẻ điềm nhiên của y, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Rồng là con cưng của bầu trời, tuy huyết thống Rồng Hoàng Kim của tên nhóc này chưa thức tỉnh, nhưng nó vốn đã tồn tại trong cơ thể, chỉ thiếu giọt máu Rồng Hoàng Kim để thức tỉnh nữa thôi. Dù chưa thức tỉnh nhưng y càng trưởng thành, hơi thở sẽ càng nồng, có lẽ Nhân loại không cảm nhận được, nhưng Thằn lằn cũng mang dòng máu tạp của Rồng, tất nhiên sẽ cảm nhận được khí thế đến từ loài Rồng hùng mạnh nhất, hơn nữa Hynes không biết tình trạng của mình, không biết cách kiềm chế hơi thở, thế nên mới tạo thành tình huống như thế này.

Nghĩ vậy, Giản Lục bất giác hơi lo.

Nếu thư báo nhập học của Học viện Phép – Võ Remulas không có vấn đề gì, thì e là trong Học viện có Rồng thật, không biết đây là tin tốt hay xấu với Hynes đây.

Rồng thường tập trung tại đảo Rồng, chúng luôn một lòng muốn bảo vệ kho báu của mình, một giấc ngủ có thể kéo dài tận nhiều năm liền, ngoài Rồng Đen hiếu chiến, những con Rồng khác đều chẳng buồn quan tâm chuyện bên ngoài, vốn là chủng tộc nổi tiếng lười nhác, chúng thà nằm ngủ chứ không thèm chủ động tấn công người khác, trừ khi có kẻ động vào kho báu của chúng.

Trong lúc cậu đang lo sốt vó thì Nicola đã buông bỏ việc trấn an Alice, cô lấy ba cuộn giấy phép thuật từ nhẫn không gian, nói nhanh với họ: “Đây là ba cuộn khế ước, các cậu ký tên mình vào.”

Biết đó là khế ước, ba người Giản Lục đều nhìn cô với ánh mắt đề phòng.

Trên đại lục Olaven, lời thề và khế ước đều không phải chuyện đùa, bởi nó chứa sức mạnh của Thần linh, ràng buộc hành vi của mỗi người, lại có sức phản phệ nhất định, nên ít ai sẽ tùy ý thề độc hay ký khế ước với người khác.

Nicola nhếch môi, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười đầy ẩn ý, cô nhìn ba người như đang nhìn những món đồ chơi, nói: “Các cậu sợ cái gì? Chỉ là khế ước cam kết giữ bí mật thôi, không ai lừa các cậu. Nếu các cậu không vượt qua được kỳ kiểm tra đầu vào của Học viện Phép – Võ Remulas thì đều bị trả về, lúc đó khế ước này sẽ trở thành thứ ràng buộc chứ không gây ảnh hưởng gì cho các cậu cả…”

Nghe lời giải thích của Nicola, cuối cùng ba người cũng hiểu nguyên nhân tờ khế ước này xuất hiện, cũng hiểu vì sao Học viện Phép – Võ Remulas không được người ngoài biết tới.

Bởi tất cả những người dự thi đều sẽ ký khế ước cam kết giữ bí mật trước khi tham gia kiểm tra, những ai biết chuyện đều bị khế ước ràng buộc, nhà trường lại không công khai, nên tất nhiên chẳng ai biết đến. Tuy không biết vì sao Học viện Phép – Võ Remulas muốn giữ bí mật đến thế, nhưng nếu đó là nguyên tắc của người ta, đành tuân thủ vậy.

Giản Lục và Amelia mở khế ước ra nhìn, không thấy có bẫy ngôn từ nào, đây quả thật chỉ là một cuộn giấy cam kết giữ bí mật, bèn ký tên mình vào.

Khi ký tên lên, cuộn giấy lóe sáng rồi biến mất, khế ước hình thành.

Nicola nhận lại ba cuộn khế ước, nở nụ cười quái dị khiến ba người cảnh giác, nói: “Xong rồi, chúc các cậu thuận lợi vượt qua kỳ kiểm tra, mong sẽ được đón các cậu ở trước cổng Học viện Phép – Võ Remulas, chúc may mắn!”

Dứt lời, một chân thon dài của nữ Kỵ sĩ Rồng bất ngờ quét tới.

Vì tư thế bay không vững, tấm lưng Thằn Lằn vốn đã không yên ổn gì, bấy giờ lại có thêm đòn tấn công bất ngờ của Nicola, ba người đều bị một luồng sức mạnh đẩy ngã khỏi lưng Thằn lằn. Nhưng khi ngã xuống, Hynes phản ứng cực nhanh, y giơ tay đấm thẳng vào mông cô nàng Thằn lằn.

“Áuuuuuu.”

Quý cô Thằn lằn bị thằng bé không hề biết xót thương phái đẹp cho một đấm vào mông, rít lên tiếng thảm thiết, tuy đã thoát khỏi áp lực như núi đến từ loài Rồng mạnh nhất, nhưng cú đấm kia quá mạnh khiến nó không thể tiếp tục bay được nữa, tức thì rơi từ trên trời xuống theo quỹ đạo xiêu vẹo, đâm thẳng xuống đất, Nicola trên lưng nó cũng thét chói tai rơi xuống theo.

Ba người Giản Lục nhìn kết cục của nàng Thằn lằn và Nicola, thấy lòng cân bằng lại.

Khi cơ thể họ đang rơi nhanh chỉ còn cách mặt đất một khoảng ngắn, chợt một làn gió nâng cơ thể ba người đưa đến khu rừng phía dưới, nhẹ nhàng đặt họ lên một cành cổ thụ.

Cả ba được cành lá sum suê đón lấy.

Sắp chạm đất, Giản Lục và Hynes điều chỉnh cơ thể, tiếp đất với tư thế hoàn mỹ.

Amelia đang làm phép tạo cơn gió nhẹ cho ba người thì hơi mất kiểm soát, được Giản Lục đưa tay đỡ, bấy giờ mới không bị ngã.

Sau khi bình an chạm đất, cả ba mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn nhé, Amelia.” Giản Lục nói với thiếu nữ bằng giọng dịu dàng.

Amelia nở nụ cười hiếm hoi, nói: “May là bình thường học khá nhiều loại phép thuật, nếu không thì vừa rồi đã bị ngã mất mặt chết mất, lẽ nào đây cũng là một phần trong bài kiểm tra của Học viện Phép – Võ Remulas?”

Giản Lục gật đầu: “Có thể lắm.”

“Theo lời cô Nicola, cô ấy nói sẽ chờ chúng ta ở cổng Học viện Phép – Võ Remulas, nghĩa là chỉ cần chúng ta đến trường trước thời gian nhập học thì xem như đậu rồi đúng không?”

Hynes hỏi: “Nơi này là rừng Trung tâm, chúng ta chỉ biết Học viện Phép – Võ Remulas ở trong rừng chứ không biết vị trí cụ thể, đến đó bằng cách nào?”

Nghe vậy, Giản Lục và Amelia đều sửng sốt.

Đúng nhỉ, theo lời Creed, vốn sẽ có người từ Học viện Phép – Võ Remulas đón họ đến ngôi trường bí ẩn kia, sau đó tham gia kiểm tra là được. Nhưng bây giờ chưa đi đến đâu đã bị người ta đá vào rừng, rừng Trung tâm lớn như vậy, bốn phía đều đầy rẫy nguy hiểm, họ phải đi đâu tìm ngôi trường đang ẩn mình trong rừng đây?

Nhất thời, cả ba đều ngồi trên cây trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, Giản Lục lật tay lấy thư báo nhập học ra, nói: “Theo ta thấy, mấu chốt vấn đề có thể sẽ ở trên lá thư báo nhập học này.”

Amelia và Hynes đều thấy lời Giản Lục có lý, vội đem thư của mình ra, lật qua lật lại muốn tìm ra bí mật trong đó, tiếc rằng thư báo vẫn như lần đầu họ nhìn thấy, chẳng thay đổi gì.

Ba người nghiên cứu rất lâu mà vẫn chẳng ra kết quả, đành tạm gác việc này lại giải quyết chuyện nguy cấp trước mắt, bèn ngồi xuống bàn bạc với nhau.

Cuối cùng, Giản Lục tổng kết: “Còn mười ngày nữa sẽ đến thời gian nhập học ghi trong giấy, chúng ta cần an toàn đến trường trong vòng mười ngày.”

Tuy mười ngày nghe có vẻ nhiều, nhưng rừng Trung tâm quá khổng lồ, nguy hiểm luôn rình rập, họ không biết hiện mình đang ở đâu, chỉ biết cố gắng tranh thủ thời gian thôi.

Bấy giờ, ba người xuống khỏi cổ thụ.

Lúc chuẩn bị xuất phát, Giản Lục mở bản đồ hệ thống ra.

Sau đó Giản Lục bị niềm vui bất ngờ đập thẳng vào mặt suýt ngất.

Ấn tượng ban đầu của Giản Lục về hệ thống là thứ cặn bã, ngoài không gian ô vuông có thể chứa đồ thì chẳng trợ giúp cậu chút nào trong việc tìm hiểu thế giới và cốt truyện, cũng chẳng thể cung cấp cho cậu thông tin hữu ích như nữ chính là ai để chuẩn bị trước, chỉ biết chờ trong đau khổ, thậm chí hằng ngày còn đòi một cụm Thánh quang để duy trì hoạt động, không có Thánh quang thì biến cậu thành người bệnh thiếu máu yếu không dậy nổi… đủ rồi đấy.

Mãi đến khi vào không gian sương xám, hệ thống nuốt Thánh quang cậu tích trữ năm năm, rốt cuộc cũng mở ra ứng dụng bản đồ.

Hiện tại, bản đồ hệ thống không chỉ thật thà rà quét tất cả rừng Trung tâm, mà còn vạch ra vị trí của Học viện Phép – Võ Remulas cho họ, hoàn toàn không cần họ phải tìm đáp án từ thư báo nhập học.

Từ bản đồ hệ thống, Giản Lục nhanh chóng phát hiện khi Nicola đạp họ xuống dưới, thật ra không phải tùy ý đạp, mà đã cố ý chọn một khoảng cách hợp lý đủ cho họ đến Học viện Phép – Võ Remulas trong vòng mười ngày, điều kiện là họ phải xác định đúng hướng và không bị ma thú xơi mất.

Giản Lục nhìn những chấm đỏ trên màn hình hệ thống, xung quanh họ chi chít chấm đỏ, tức thì nổi cả da gà, rốt cuộc trong rừng Trung tâm có bao nhiêu ma thú vậy? Họ phải xuyên qua địa bàn của ma thú để vào Học viện Phép – Võ Remulas, e sẽ bị ma thú xé xác trước khi đến đích mất.

Xem xong, Giản Lục đột nhiên hiểu ra vì sao trước lúc xuất phát, Thần điện Ánh Sáng lại cho họ một cuộn giấy dịch chuyển không gian, vì nhỡ gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, họ có thể dùng cuộn giấy dịch chuyển không gian để rời khỏi, tuy nhiên, làm vậy nghĩa từ bỏ cơ hội nhập học. Còn những dân thường không mua nổi cuộn giấy dịch chuyển không gian thì cứ sống chết mặc bây thôi.

Suy nghĩ cặn kẽ xong, mắt Giản Lục tối lại.

Bài kiểm tra đầu vào lần này bảo khó không khó, bảo dễ lại chẳng dễ, nhưng trăm phần trăm là loại kiểm tra sống còn, thử thách năng lực và vận may. May mà ba người họ cùng đi, có thể cùng hành động, không bị tách ra.

“Jane, sao thế?” Amelia hỏi.

Hynes cũng nhìn Giản Lục, như đang nghĩ ngợi điều gì.

Giản Lục mỉm cười trấn an hai người, nói: “Không có gì, chúng ta xuất phát thôi.”

Cả ba nghỉ ngơi lấy sức, sau đó bắt đầu bài kiểm tra trong rừng cây sum suê.
Bình Luận (0)
Comment