Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 71

Đảo Tarantas trước bình minh chìm trong màn đêm, cả những đóa hoa lấp lánh nhờ được yểm phép nên tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhiều màu sắc vào ban ngày, bấy giờ cũng bị nhấn chìm trong bóng tối đáng sợ, thế giới chỉ còn một màu đen vô tận.

Trước khi bình minh ló dạng, đảo Tarantas chìm trong đêm đen đặc quánh như ác ma đang rình rập con mồi, muốn nuốt chửng cả thế giới, khiến người ta có cảm giác sợ hãi tưởng chừng như sắp bị ăn tươi nuốt sống.

Giản Lục và Hynes ngồi trên lan can của ban công, nhìn xa xăm vào màn đêm dày đặc, cả hai đều lặng thinh.

Vào giây phút bình mình ló dạng, bóng tối bị một kẽ sáng xé toạc, kẽ sáng nọ lớn dần rồi trở thành đường chân trời xua tan màn đêm, chỉ trong thoáng chỗc, cả thế giới hóa thành một bức tranh diệu kỳ.

Bầu trời như được kéo ra bức màn tráng lệ rực rỡ với những vầng tinh tú lộng lẫy, phía xa sóng biển rì rầm, tiếng ca trong ngần duyên dáng của biển thầm thì vọng lại, cầu vồng rực rỡ những sắc màu mộng ảo nhô lên khỏi mặt biển rồi lớn dần, sáng rực hơn cả pháo hoa, khoảnh trời tăm tối được điểm tô muôn màu muôn vẻ khiến người nhìn chẳng nỡ chớp mắt.

“Những chấm sáng đó là một loại cá phép thuật tên Annabis.” Hynes cất lời: “Sống ở vùng nước sâu nhưng lại khao khát bầu trời, nên trong quãng đời ngắn ngủi của mình, chúng luôn dành trọn thời gian vào chuyến đi của mình, mỗi sớm tinh mơ trước khi màn đêm bị ánh sáng xua đi, chúng lao ra khỏi mặt nước và bay lên trời dưới sự chỉ dẫn của các vì sao, đến tận khi chết…”

Giản Lục im lặng lắng nghe, Hynes như một cậu chàng học sinh giỏi kiến thức sâu rộng, thứ gì đã liếc mắt nhìn qua là ghi tạc trong đầu không bao giờ quên. Thắng cảnh được nhiều người ca ngợi không dứt miệng trên đảo Tarantas nhanh chóng được y giải mã nhờ vốn kiến thức sâu rộng của mình.

“Khi Annabis chết đi, chúng sẽ quay về nơi mình sinh ra, thi thể chìm xuống đáy biển hóa thành những quả trứng bám vào các rạn san hô, lấy đủ dinh dưỡng rồi sẽ lại chui ra khỏi vỏ, bắt đầu một chuyến hành trình mới, dường như số phận đã định sẵn chúng chỉ biết lao đầu lên trời một cách khờ khạo.”

Giản Lục vẫn luôn ngắm nhìn cầu vồng giữa trời đêm, nghe những lời y giải thích, cậu thật sự kính nể sự diệu kỳ của Đấng tạo hóa, dù là thế giới nào đi chăng nữa cũng có những quy luật nhất định, tạo nên hàng trăm hàng nghìn loài sinh vật đa dạng và đẹp đẽ.

Nửa giờ sau, bầu trời trở về với nét êm đềm yên ả, từ trong bóng đêm, đảo Tarantas đã choàng tỉnh khỏi giấc nồng, hoa cỏ trên đảo lại tiếp tục phát sáng dìu dịu lung linh, điểm tô thêm cho hòn đảo nhỏ đẹp như thế giới cổ tích.

Giản Lục hít thật sâu, đang định cùng Hynes về phòng ngủ tiếp thì Hynes đột nhiên kéo tay cậu.

“Giản, chúng mình đi ngắm Annabis đi.” Hynes hào hứng nói.

“Hả?”

Giản Lục còn chưa kịp phản ứng đã bị y ôm lấy lao ra khỏi ban công biệt thự.

Biệt thự được xây ven biển, phía dưới là một dải đá ngầm dài, gió đẩy sóng xô vào những tảng đá lớn, Hynes ôm Giản Lục nhảy khỏi đá ngầm và lao xuống biển.

Giản Lục:  =_=! Sao lại có cảm giác đang bị kéo đi nhảy xuống biển tự tử vì tình thế này?

Xuống nước, Giản Lục không phòng bị nên sặc một ngụm nước biển, ngay sau đó, một thứ mềm mại kề sát đến ngậm lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi mềm cạy mở môi răng, đẩy một thứ lạnh như băng vào trong.

Khi Giản Lục hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì thẫn người, rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.

Cậu bị người anh em của mình hôn.

Đến khi đối phương linh hoạt kéo cậu bơi được một quãng xa trong nước, cậu mới hoàn hồn, chợt phát hiện mình đã thở được dưới nước, trong miệng ngậm một thứ lành lạnh, hương vị ngọt ngào, liếm vài lần thì nhận ra đó là một thứ tròn trĩnh như hạt ngọc, hay là kẹo nhỉ?

Trong lúc cậu suy đoán xem có phải thứ trong miệng đã giúp mình hít thở được dưới nước hay không thì Hynes, cậu chàng bơi trong nước y hệt một chú cá, bỗng ôm eo cậu, kề sát mặt mình vào thêm lần nữa.

Giản Lục cho rằng tên nhóc này lại lên cơn thần kinh muốn hôn tiếp, vừa định quay đầu thì bắt gặp ý cười trong đôi mắt y, tay y chỉ về một hướng.

Trong nước không tối mịt hoàn toàn vì dưới này có rất nhiều loài thực vật, đám thực vật này có thể phát ra ánh sáng như hoa cỏ trên đảo Tarantas, điều đặc biệt là càng xuống sâu thì càng sáng, có thể thấy rõ mồn một mọi vật trong nước.

Dòng nước trong veo, muôn hoa khoe sắc, thế giới dưới đáy biển đẹp mê hồn.

Giản Lục nhìn theo hướng Hynes chỉ, hóa ra dưới này không đơn giản, vì ở đằng kia có một bóng đen to lớn hiện ra giữa sóng nước dập dờn, dòng nước vờn quanh bóng đen vẩn đục. Phát hiện này đã thu hút sự chú ý của cậu, lập tức phất tay tạo một khiên phép thuật ngay trong nước, phòng trường hợp bất ngờ.

Hynes kéo cậu bơi lại gần bóng đen, vừa đến nơi thì một lực đẩy cực lớn đâm thẳng về phía họ.

Hynes vội chắn phía trước Giản Lục, hai người cứ thế bị đẩy đi, dù có lực cản của nước, họ vẫn bị đẩy đi rất xa.

Sau tiếng “rào rào”, hai cái đầu nhô ra khỏi mặt biển phẳng lặng.

Giản Lục nâng tay vén phần tóc dính vào trán, nhìn quanh nhưng không thấy đảo Tarantas đâu, đủ hiểu lực đẩy vừa rồi đã hất họ đi bao xa.

“Đó là gì?” Vẻ mặt Giản Lục có phần nặng nề.

“Không biết.” Tóc tai Hynes cũng ướt đẫm, hai mắt vẫn cứ liếc nhìn cánh môi hồng nhạt của người trước mặt, hồi tưởng lại cảm giác khi ở trong nước: “Động tĩnh lạ mà em cảm nhận được hồi chiều hẳn chính là bóng đen đó. Lúc nãy em lại thấy động tĩnh lạ từ nó nên mới xuống nước xem thử.”

Nghe đến đây, Giản Lục sượng mặt, vì cậu cũng nhớ đến nụ hôn dưới nước, bèn nói với vẻ vô cảm: “Khi nãy cậu cho ta ngậm gì vậy?”

“Một loại kẹo phép thuật, đặc sản của đảo Tarantas đấy.”

Giản Lục: “… Cậu lấy được từ khi nào?”

“Lúc anh tắm, em bảo người hầu trong biệt thự lấy cho em, còn vài viên nữa đấy.”

Dáng vẻ thản nhiên chính trực quá đỗi của chàng thiếu niên khiến Giản Lục bất đắc dĩ lắm, đành nói: “Cậu nên đưa cho ta trước khi xuống nước, chứ không phải…” Không phải sau khi vào nước rồi mới dùng miệng mớm cho ta, cả hai đều là đàn ông con trai, có tên đàn ông nào lại làm chuyện này với nhau không hả?

“Ồ, xin lỗi, em quên mất, xuống nước rồi mới nhớ.” Hynes nói với vẻ ngây thơ vô tội.

Giản Lục: “…”

Giản Lục quyết định cho việc vớ vẩn vừa rồi chìm vào quên lãng, nhìn quanh, nói: “Chúng ta về kiểu gì đây?”

“Hay bơi về?” Hynes nói, đoạn lấy ra hai viên kẹo phép thuật: “Ăn thêm một viên nữa không?”

Trong vùng biển này có rất nhiều sinh vật diệu kỳ và cảnh vật tráng lệ, để du khách được chiêm ngưỡng quang cảnh dưới đáy biển và kích cầu mua sắm, họ đã phát minh ra loại kẹo phép thuật giúp hô hấp được dưới nước, chỉ cần chờ viên kẹo tan thành nước đường ngọt rồi ngậm thêm một viên nữa là đủ, không ô nhiễm không độc hại thân thiện với môi trường, là thứ hữu ích trong hành trình khám phá thế giới dưới đáy biển.

Giản Lục vươn tay cầm lấy cho vào miệng, giữ gương mặt bình tĩnh lặn xuống nước, để tên kia kéo mình về đảo Tarantas.

Hynes, kẻ đã đủ can đảm sàm sỡ lúc cậu đang tỉnh táo, bấy giờ nào dám ho he gì, thế là ngoan ngoãn làm kẻ hầu, lực cản của nước biển chẳng là gì với Chiến sĩ, y cứ như đang đi lại trên đất bằng, thoắt cái đã nhảy được một đoạn xa, Giản Lục không cần phải tốn chút sức lực nào cả.

Đến khi trời hửng sáng họ mới về đến đảo Tarantas.

Kẻ hầu Hynes chưa mệt Giản Lục đã mệt rồi, lần nữa than thở thể lực của Pháp sư đúng là chẳng ra làm sao.

Sau khi kéo cậu từ dưới biển lên, Hynes chợt nói: “Giản này, hôm nào anh luyện kiếm tiếp đi, anh yếu quá.” Yếu quá thì sau này sẽ phiền lắm đây…

Giản Lục lườm y một cái, khá là âu sầu, mỗi ngày cậu có biết bao nhiêu là việc, chưa từng lười biếng bao giờ, cũng đâu xao nhãng việc rèn luyện sức khỏe, nhưng cách rèn luyện của Pháp sư và Chiến sĩ khác nhau, dẫn đến việc thể chất của hai bên cũng khác một trời một vực.

Lúc hai người quay về biệt thự, người hầu dậy sớm nhìn thấy họ đều rất kinh ngạc.

Rius cũng là một trong số những người dậy sớm đó, có một chủ nhân khi chưa hóa Ma thì như bé nhược thụ, người hầu Rius ôm đồm công việc chẳng khác gì quản gia, mọi thứ phải được chuẩn bị chu đáo trước khi cậu chủ tỉnh giấc.

Trong lúc hắn tự mình vào vườn hái một bó hoa mà ngày thường cậu chủ thích, dự định mang về cắm vào bình thì đúng lúc nhìn thấy hai người từ sau nhà lại gần, trên người họ vẫn còn dính bọt nước, hắn trố mắt.

Giản Lục đi lướt qua với khuôn mặt vô cảm, chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của những người hầu trong biệt thự. Không phải vì thần kinh của cậu thô đâu, mà vì từ nhỏ đến lớn khuôn mặt quá mức tinh xảo đẹp đẽ này đã quen được người khác nhìn chăm chú, dần dà, chỉ cần không phải ánh mắt ác ý thì cậu sẽ chẳng để tâm lắm.

Hynes cười rạng rỡ sóng vai bước cùng cậu, khi lướt qua người Rius đang ngơ ngác thì nở nụ cười đầy ẩn ý với hắn.

Hai mắt Rius vô thức dõi theo hai người họ, đến ngả rẽ, chợt thấy thiếu niên tóc vàng dùng tay kéo tay thanh niên đang đi trước, khi thanh niên quay đầu lại, y lập tức kề mặt sang hôn thẳng lên.

Rius: Á á á á! Quả nhiên họ có quan hệ mập mờ!

Rius siết chặt đóa hướng dương màu hồng vân anh, đi từng bước máy móc đến phòng cậu chủ.

“Sao thế?”

Giản Lục bị y kéo tay, thấy mặt y kề sát đến thì chớp mắt.

“Chỗ này của anh có gì này.” Hynes duỗi tay về phía cổ cậu, khi rụt về, trong tay có thêm một viên đá màu xanh biển to bằng hạt đậu.

Ánh mắt y trở nên sâu thẳm.

Giản Lục không có cảm giác gì lạ, thấy thứ này, cậu nghĩ là ban nãy xuống biển bất cẩn bị vướng nên không để bụng lắm, nhìn một lúc bèn quay đầu đi tiếp.

Hynes theo sau cậu, ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ, viên đá xanh hóa thành bột mịn rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.

Vào giây phút viên đá xanh ấy biến mất, đảo Tarantas rung chuyển nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện.
Bình Luận (0)
Comment