Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 276

Edit: Ư Ư

Hơn nữa trong sông có quỷ, người xuống nước không có ai may mắn thoát khỏi cái chết, chuyện đáng sợ hơn là không tìm thấy thi thể.

Bạch Lạc muốn đi xem, mộ của hoàng thất đó, trước nay cậu chưa từng được tận mắt nhìn thấy mà chỉ nhìn qua trong phim nên muốn đi xem thử.

Dù Đầu To nói với cậu chuyện này nhưng cậu vẫn không quan tâm.

Cậu không tin trên thế giới này sẽ có quỷ, thời đại nào rồi mà còn tin mấy chuyện này.

Ở trong sông chết đuối chỉ sợ là do không biết bơi thôi, từ lúc nhỏ cậu đã được cha mẹ đưa đi tập bơi, bơi lội đối với cậu cũng giống như đi bộ vậy.

Đầu to nhìn cậu bắt đầu xuống nước, hoảng loạn nói: "Tiểu Bạch, những chuyện tớ kể đều là sự thật, cậu đừng xuống đấy."

Bạch Lạc cởi quần áo, ở nhà cậu đã mặc sẵn quần bơi ở bên trong, đặc biệt mát mẻ, không để ý lời Đầu To nói mà bắt đầu đi xuống, trong sông có chút lạnh lẽo, không ấm áp như nước được ánh nắng chiếu xuống mà lạnh lẽo như nước đá.

Bạch Lạc run lập cập, có chút kỳ quái đập đập nước, tại sao trời nắng mà nước sông lại lạnh như vậy chứ?

"Tiểu Bạch! Lên bờ đi!" Đầu To đi đến bên cạnh sông lo lắng nhìn cậu.

Bạch Lạc xua xua tay, "Tớ xuống đáy sông xem có mộ ở dưới đấy không thôi, xem xong tớ sẽ lên." Nói xong, cậu lặn xuống.

Đầu To đứng trên bờ nóng nảy nhưng không biết làm gì, con sông này không ai dám tới gần bởi vì quá đáng sợ, cậu tận mắt nhìn thấy một người đang bơi rồi bị kéo xuống đáy sông, sau đó mất tích.

Mà Bạch Lạc lặn xuống bên dưới, trước mắt càng ngày càng đen, không nhìn thấy bên trong có gì, nước sông lại càng ngày càng lạnh lẽo, không biết vì sao cậu lại cảm thấy có thứ gì đó đang đi theo sau mình.

Bạch Lạc hết hơi, cậu ngoi đầu lên vẫy vẫy tay với Đầu To: "Đầu To, tớ không sao."

Đầu To nhìn thấy cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, đột nhiên chân Bạch Lạc bị thứ gì đó dùng sức kéo xuống, cậu tránh thoát, hai tay vội quơ quơ trên mặt nước.

Đầu To thấy thế, sợ hãi nói: "Tiểu Bạch!! Tiểu Bạch! Cậu sao vậy!!?"

Bạch Lạc không tránh thoát được cái tay kia, cậu cúi đầu nhìn xuống, lại thấy gương mặt mờ ảo bên dưới đáy nước, không chỉ có một cái, mà là mười mấy cái......

Bạch Lạc quên cả giãy giụa, cứ như vậy bị kéo xuống đáy nước, nước lạnh bao phủ thân thể cậu, sự khủng hoảng làm thân thể cậu không thể cử động được, âm thanh bên tai dường như biến mất.

Áp lực truyền đến từ bốn phương tám hướng, bàn tay đang duỗi về phía Bạch Lạc hoàn toàn biến mất, cậu chậm rãi chìm vào đáy sông, mở to mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn đến một bóng người bơi về phía cậu kéo cậu lên.

Bạch Lạc dùng sức ôm lấy người kia như ôm lấy cọng rơm cứu mạng.

Lúc tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên mặt cỏ gần bờ sông, Đầu To đang ngồi bên cạnh khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Bạch Lạc chống người dậy xoa trán, nói: "Tớ làm sao vậy?"

Đầu To thấy cậu tỉnh lại thì càng khóc to hơn: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp, Tiểu Bạch, tớ cho rằng sẽ không được gặp lại cậu nữa."

Cả người Bạch Lạc ướt sũng, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ tái nhợt, nhớ lại lúc trước suýt chút nữa thì chết đuối: "Tớ cũng nghĩ là mình sẽ chết, cảm ơn cậu đã cứu tớ."

Đầu To lắc đầu, "Không phải tớ cứu cậu."

"Vậy tớ lên bờ bằng cách nào?" Sắc mặt Bạch Lạc càng thêm tái nhợt, cậu hoảng sợ kéo tay Đầu To chạy về nhà.

Đầu to hoảng sợ nói: "Cậu tự nổi lên mà."

Bạch Lạc nuốt nuốt nước bọt rồi nói: "Đầu To, hình như tớ nhìn thấy quỷ."

"Cậu... Cậu đừng làm tớ sợ." Đầu To ngừng cả khóc, khụt khịt lắc đầu.

Ngày hè nóng bức, ánh nắng chiếu xuống, nhưng hai người lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.

Ngày đó về nhà, buổi tối Bạch Lạc sốt cao, uống thuốc gì cũng không hạ nhiệt, cuối cùng phải để một bà cụ trong thôn đến trừ tà cho cậu.

Bà cụ nói cậu gặp quỷ nên trên người dính những thứ bẩn thỉu, nếu không diệt trừ thì sẽ không thể khỏi bệnh.

Đêm hôm đó, nhà ông bà Bạch Lạc bật đèn cả đêm, tới buổi sáng bà cụ kia mới đi.

Chiều hôm sau Bạch Lạc tỉnh lại, cơ thể đau nhức không có sức, bà nội nấu cháo cho cậu uống, không cho phép cậu tới bờ sông chơi, cũng không cho Đầu To tới tìm cậu.

Bạch Lạc suy nghĩ vài ngày, hôm đó rõ ràng có người cứu cậu, cậu còn ôm người kia mà, vậy tại sao Đầu To lại nói cậu tự nổi lên?

Người kia...... Chẳng lẽ không phải người? Là quỷ?

Bạch Lạc không dám tiếp tục nghĩ, càng nghĩ càng sợ.

Buổi tối, Bạch Lạc bị lạnh tỉnh, trên lưng giống như có một cục đá lạnh lẽo dán vào vậy.

Cậu ngồi dậy bật đèn lên, trong phòng không có gì, cục đá kia cũng biến mất, giống như chỉ là ảo giác của cậu.

Buổi sáng ngày hôm sau, bà nội cầm chăn của cậu đi phơi, còn hỏi có phải cậu mang kem lên giường ăn không.

Bạch Lạc đang xem TV, lắc đầu: "Không ạ, cháu mà ăn kem cháu sẽ đi ra bên ngoài ăn."

Bà nội kỳ quái nói: "Vậy sao trên chăn của cháu lại có nước nhỉ."

"Có nước ạ?" Ánh mắt Bạch Lạc từ TV chuyển về phía bà, khó hiểu hỏi: Sao lại có nước được ạ? Hôm qua cháu cũng không chảy mồ hôi......"

Nói nói, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt rồi chạy ra bên ngoài.

Bà nội đứng đằng sau gọi: "Cháu đi đâu vậy? Lạc Lạc."

Bạch Lạc chạy đến chỗ phơi chăn, ngón tay run rẩy chạm vào chăn, cảm giác ẩm ướt làm cậu sợ hãi.

Cảm giác lạnh lẽo tối qua vẫn còn mới tinh.

Từ sau ngày hôm đó, đêm nào Bạch Lạc cũng cảm thấy lạnh lẽo, trời nóng không cần bật điều hòa, phòng tự động làm lạnh......

Càng đáng sợ là, theo thời gian trôi qua, cậu đi đến đâu thì cảm giác lạnh lẽo sẽ đi tới đó.

Cậu vẫn luôn nghĩ đó là ảo giác, mà khi có một hôm cậu tỉnh lại giữa đêm, nhìn thấy một bóng đen trong gương.

Đêm đó, cậu chạy sang phòng bà nội ngủ.

Bạch Lạc trở về thành phố, cậu cho rằng những chuyện kỳ lạ này sẽ biến mất, lại không nghĩ tới nó sẽ theo tới đây.
Bình Luận (0)
Comment