Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 291

Edit: Ư Ư

Giữa trưa, Thẩm Ngư bị cảm giác đói bụng làm cho tỉnh giấc.

Cô mở to mắt, vì nằm thẳng ngủ nên vừa mở mắt cô đã nhìn thấy một bóng người bên trên, mái tóc đen rũ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ kia đột nhiên cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.

"A a a a!!!" Thẩm Ngư hoảng sợ ngã xuống dưới, cô lảo đảo dựa vào tường nhìn con quỷ đang bay kia mà tức đến phát điên, "Anh muốn dọa tôi sợ đến chết đúng không??"

Dư Trần đứng thẳng, ánh mặt trời chiếu xuống cũng không làm hắn bị thương, thân thể cũng không trong suốt mà giống như một người bình thường vậy. Nhưng mà hắn còn mặc quần áo màu trắn lơ lửng trên không trung thì sao mà cô không sợ chứ.

Giống như Sadako ấy.

Dư Trần: "Lá gan của cô rất nhỏ."

Thẩm Ngư vừa tức vừa đói run rẩy đỡ tường đứng lên: "Sao anh lại vào phòng của tôi?"

Dư Trần bay tói trước mặt cô nhàn nhạt nói: "Bổn tọa không ngủ được."

Lại là câu nói này nhưng Thẩm Ngư lại không thể nói gì: "Anh bị làm sao vậy hả! Cho tôi xin, sau này anh đừng bước vào phòng của tôi nữa, anh là nam, tôi là nữ, anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?"

Còn là một con quỷ nam nữa chứ!!

Dư Trần không tỏ ý kiến, hắn nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô rồi nhẹ nhàng nói: "Bổn tọa cảm thấy thân thể rất suy yếu."

Thẩm Ngư, "Anh suy yếu cái gì?" Yếu ớt ở đâu vậy cơ chứ, mà chuyện này có liên quan gì tới cô hả?

"Bổn tọa muốn uống một ít máu của cô." Đôi mắt sâu thẳm của Dư Trần nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn của cô, hầu kết bắt đầu giật giật.

Thẩm Ngư khẩn trương che lại cổ lùi lại phía sau, đôi mắt của hắn lạnh lẽo giống như một con ma cà rồng làm cô hoảng sợ: "Anh......"

Dư Trần nhíu mày lại, "Hôm qua cô đã đồng ý với bổn tọa, bây giờ lại lật lọng?"

Nhiệt độ không khí quanh thân bắt đầu giảm dần, Thẩm Ngư lạnh người trơ mắt nhìn từng cơn gió lạnh ập tới.

Cô đau khổ thỏa hiệp, "Tôi cho anh, cho anh."

Cô vừa nói xong đã thấy có một cơ thể dán sát lại, cô bị ép vào trường và bị nhốt giữa hai cánh tay của hắn, cảm giác áp bách khó thở. Còn chưa phản ứng lại thì một hơi thở ướt nóng đã chạm vào cần cổ, đầu lưỡi của người kia lại càng thêm quá đáng.

Cô khó chịu đẩy đẩy: "Anh... Anh đừng cắn ở đây, tôi có thể cắt ngón tay để anh uống." Cắn cổ càng giống như ma cà rồng, huh u sợ quá.

"Ưm hừ......" Bên gáy truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị kim đâm nhưng lại nhanh chóng biến mất, Thẩm Ngư không biết hắn làm thế nào, môi mỏng chạm vào cổ cô, cảm giác ướt nóng cũng không thoải mái.

Rất ngứa.

Cảm giác tê dại làm làn da ở cổ trở nên đỏ ửng, Thẩm Ngư ngửa đầu, bàn tay cô nắm lấy áo của hắn, dồn cả trọng lượng cơ thể vào người hắn mới làm mình không ngã khuỵu xuống.

Một lúc lâu sau Dư Trần mới hút xong, hai tay đặt trên vai bình tĩnh nhìn đôi mắt mờ mịt ngập nước của cô.

Không khí có chút quái dị, Thẩm Ngư dùng sức đẩy hắn ra, cô nghiêng mặt đi nói: "Buông tôi ra."

Dư Trần cũng lùi về phía sau một bước thả cô ra.

Thẩm Ngư che cổ lảo đảo chạy vào trong phòng tắm.

Cô còn không quên khóa cửa lại, tuy cũng chẳng làm được gì nhưng tóm lại là sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm vết cắn trên cổ trong gương không khác gì vết hôn.

Dưới làn da trắng nõn lại càng thêm nổi bật.

Thẩm Ngư: "........."

Rửa mặt xong, Thẩm Ngư gọi hai suất cơm hộp, cô cũng chẳng còn cách nào khác, con quỷ kia cũng muốn ăn.

Tiền thì cô không lo, lần trước chị Ninh còn chuyển cho cô năm mươi vạn, gọi điện thoại hỏi xem có đủ không để còn chuyển thêm nhưng cô đã từ chối.

Năm mươi vạn đó, đủ cho cô ăn rất lâu.

Vừa rồi lại có tin nhắn có người gửi một trăm vạn, Thẩm Ngư không cần nghĩ cũng biết là Bạch Lạc, gia đình cậu giàu có nên cô cũng vui vẻ nhận lấy

Chuyến đi đó cũng tốn khá nhiều máu của cô chứ bộ.

Cha mẹ nguyên thân mất sớm, họ hàng lại không có ai dám tới gần nên một trăm năm mươi vạn này cũng không cần đưa cho ai mà để chính mình dùng.

Thẩm Ngư bắt đầu tiêu xài, gọi cơm hộp cũng gọi thêm nhiều thịt.

Dọn dẹp TV trong phòng khách xong, Thẩm Ngư bèn trở về phòng vẽ bùa đi.

Vẽ bùa giấy chẳng những có thể tăng pháp lực mà còn có thể làm tăng thêm cả tinh thần lực.

Cấp bậc của lá bùa càng cao thì càng tốn nhiều tinh thần lực, Thẩm Ngư vẽ xong mấy lá bùa cấp cao cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Cô vừa nâng tay lên lau mồ hôi trên trán thì lại nghe thấy tiếng hét to ở bên ngoài.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy hai hộp cơm bay trên không trung mà người đưa cơm tới đã sợ hãi chạy mất từ lâu.

Người gây chuyện lại bay trên không trung với cẻ mặt không liên quan tới mình.

Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi, "Anh đừng sử dụng pháp thuật trước mặt người khác như vậy chứ!!"

Dư Trần đặt hộp cơm trên bàn rồi bay tới ghế ngồi xuống lạnh nhạt nói: "Đã đến giờ dùng bữa."

Ý bảo cô ngậm miệng vào và ăn cơm.

Thẩm Ngư cũng đói, cô vứt chuyện này ra sau đầu rồi cũng ngồi xuống bàn ăn.

Dư Trần vừa ăn một miếng đã nhíu chặt mày lại lạnh lẽo nói, "Đây là cái gì?"

"Cơm chứ gì nữa!" Thẩm Ngư thỏa mãn khi được ăn đồ ngon nhưng lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho sặc cơm.

Dư Trần đặt đũa xuống, hắn lau khóe miệng rồi lạnh lùng nói: "Bổn tọa muốn ăn mì cô nấu."

Thẩm Ngư ho khan, "Không phải đâu, cơm ngon như vậy mà anh không ăn mà lại muốn ăn mì á??"

Dư Trần khẽ nâng mắt nhìn cô, "Mì cô làm còn có thể nuốt được."

Thẩm Ngư ngây người, ý của hắn là hộp cơm này không ngon bằng mì cô nấu á, vị giác có vấn đề à!

Thẩm Ngư vội vàng ăn hết hộp cơm dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn rồi không tình nguyện vào phòng bếp nấu một bát mì.

Cô chống cằm đồng tình nhìn hắn ăn từng miếng từng miếng một lúc rồi thở dài đi về phòng tiếp tục vẽ bùa.

Dư Trần ăn mì xong thì chuông cửa lại vang lên.

Hắn nhíu mày lại rồi phất tay, cửa ầm ầm mở ra.

Hoàn toàn quên mất câu nói lúc nãy của Thẩm Ngư.

Mạc Bạch kinh ngạc lùi về phía sau một bước, hắn nhìn số nhà bên ngoài một lúc rồi mới do dự hỏi: "Đây là nhà của Lâm Ngư Ngư đúng không?"

Dư Trần nhấc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt dâng lên một tia lạnh lẽo, ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Không phải."
Bình Luận (0)
Comment