Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 43

Buổi sáng kết thúc, Hà Nhất Trạch bị thầy gọi vào văn phòng, cô đành ghé vào trên bàn, nhìn bên ngoài cửa sổ.

"Tiểu Ngư." Lý Thanh Sâm gọi.

Thẩm Ngư vội vàng ngồi thẳng thân thể, cười nói: "Anh Sâm, sao vậy."

Lý Thanh Sâm tay chống ở trên bàn, "Tiểu Ngư gần đây không tới nhà anh chơi, ngày mai cuối tuần cũng không tới sao?"

Thẩm Ngư vừa định nói, lại nhìn thấy Hà Nhất Trạch đứng ở cách đó không xa, đang nhìn về phía bên này, trong lòng giật mình, nhưng âm thanh hệ thống nhắc nhở chấn động bên tai, rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Ngày mai em đi."

Lý Thanh Sâm cong môi cười, giơ tay xoa đầu Thẩm Ngư: "Ngày mai tới sớm một chút."

Thẩm Ngư muốn tránh, nhưng bàn tay to che lại đỉnh đầu của cco, trốn cũng trốn không được.

Cứ như vậy nhìn Hà Nhất Trạch sắc mặt trầm xuống, xoay người để lại cho cô một bóng lưng.

Này Lý Thanh Sâm làm gì vậy? Thiết lập tính cách tan vỡ sao, trong cốt truyện không có cảnh này a.

Buổi chiều kiểm tra xong, Thẩm Ngư liền nhìn thấy Hà Nhất Trạch không lưu tình chút nào đi ra phòng học, không có ý định chờ cô.

Vội đuổi kịp bước chân hắn, "Anh."

Hà Nhất Trạch trầm mặc không nói.

Thẩm Ngư kéo tay áo hắn, "Không phải đồng ý cùng em đi nhuộm lại tóc sao?"

Hà Nhất Trạch rút tay áo lại, "Có việc."

"Anh có chuyện gì a?" Thẩm Ngư có chút tức giận, chẳng lẽ là cùng cái kia Nhan Sanh hẹn hò?

Hà Nhất Trạch dừng bước, lãnh đạm nhìn thẳng cô: "Thẩm Ngư, đừng đi theo tôi."

Thẩm Ngư cứng đờ, "Anh......"

Hà Nhất Trạch tâm phiền ý loạn nhéo nhéo mũi, không nhiều lời nữa, bước chân đi.

Thân hình cao lớn cứ như vậy biến mất trước mặt cô.

"Đây là ghen sao?" Thẩm Ngư sắc mặt biến đổi, cười sờ sờ cằm.

Hệ thống nhìn độ hảo cảm của Hà Nhất là 65 không nói gì.

Tiệm cắt tóc.

"Mỹ nữ, em muốn nhuộm màu gì?" Người nhuộm tóc là nam, anh ta đưa cho cô một quyển sách: "Nơi này có rất nhiều màu sắc, em nhìn xem."

Thẩm Ngư xua xua tay: "Không cần, màu đen là được."

Người nhuộm tóc sửng sốt, "Được."

Nhuộm xong, sắc trời bên ngoài đã tối, bầu trời đột nhiên ầm vang một tiếng, cùng với tiếng mưa rơi lách tách mưa phùn.

Thẩm Ngư tức giận đá đá chân, lúc đi ra vẫn bình thường, như thế nào một lát trời đã mưa rồi.

Chạy đến một chỗ mái hiên, lau lau nước mưa trên mặt, may mà áo trong có mũ, tóc vừa nhuộm lại cũng sẽ không ướt.

Mưa càng lúc càng lớn, có xu hướng ngày một to hơn, muốn cô không về nhà được phải không!

Móc di động ra, Thẩm Ngư nghĩ nghĩ gọi cho một người.

Sau ba lần mới có người nghe máy.

"Anh!" Thẩm Ngư kêu.

Bên kia cũng có tiếng mưa rơi, hẳn là ở bên ngoài: "Chuyện gì?"

Thẩm Ngư bị gió lạnh thổi run bần bật, "Anh có thể tới đón em không? Em không mang dù."

"Ở đâu?"

"Sườn núi phía Đông."

"...... Được."

Ngắt điện thoại, Thẩm Ngư cười hì hì khép lại cổ áo, tâm trạng vui vẻ.

Thẩm Ngư đã đợi nửa tiếng, đôi môi trở nên tím tái, hà hơi vào tay cũng không thể ấm hơn, cô chỉ mặc quần áo mỏng, bên ngoài là đồng phục, quần lửng, gió lạnh thổi thử lòng bàn chân lên trên.

Khi Thẩm Ngư cầm di động gọi lại, cách đó không xa có người đi về phía cô, trước mắt sáng ngời, giơ tay vẫy vẫy, nhưng tầm mắt dần dần rõ ràng, không phải một người, mà là hai người.

╯^╰Vote vote vote╯^╰
Bình Luận (0)
Comment