Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 105

Hoắc Nguy Lâu vừa rồi không có chút dao động nào, giờ phút này giọng điệu đã lộ vẻ không vui, đôi mắt phượng dưới ánh sáng lờ mờ càng thêm âm u nặng nề. Bạc Nhược U mím môi.

"Ta đến nha môn, muốn xem hôm nay đại nhân bọn họ trở về, liệu có chỗ nào cần ta hỗ trợ hay không. Lại không ngờ gặp Lâm công tử. Hắn rất thân thiện, nói rằng ta chưa quen thuộc kinh thành, nên muốn đưa ta đi một vòng. Ta đã từ chối."

Hoắc Nguy Lâu ngay cả đỉnh lông mày cũng không động.

"Nàng từ chối thế nào?"

"Ta nói không cần làm vậy, cũng bảo hắn sau này không cần bận lòng vì những chuyện này."

Bạc Nhược U cẩn thận quan sát biểu cảm của y.

"Hắn còn hỏi đến phu phụ Lâm Thị lang, biết được ta cùng nghĩa phụ rất không dễ dàng, cho nên muốn chăm sóc cho chúng ta vài phần."

Hoắc Nguy Lâu hí mắt, đuôi mắt lộ vẻ nguy hiểm.

"Có thấy cảm động hay không?"

Bạc Nhược U vội vàng lắc đầu.

"Không không không, ta chỉ cảm thấy không thoải mái. Hắn là vị hôn phu của Bạc Nghi Nhàn, vô luận thế nào ta cũng sẽ không nhận sự săn sóc của hắn, mà ta với hắn chỉ gặp mặt vài lần."

Hoắc Nguy Lâu hơi nhướng mày, bất mãn nói:

"Chỉ vì điều này?"

Bạc Nhược U đã hiểu ý tứ sâu xa, ánh mắt chuyển động.

"Tất nhiên cũng bởi vì Hầu gia đã bảo rằng, không thích ta nói chuyện với hắn."

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới cảm thấy dễ chịu đôi phần, y đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lát, thấy trên mặt nàng là vẻ bình thản ung dung. Mặc dù rõ ràng nàng không làm sai, nhưng trong lòng y vẫn còn phiền muộn chưa tan.

"Nàng vừa mới về được một ngày, hắn đã nhận được tin tức nhanh vậy sao? Nếu thật lòng đến thăm nghĩa phụ của nàng, cần gì phải đợi nàng trở về? Đến phủ bái phỏng chẳng phải tốt hơn là đứng canh ở nha môn?"

Hoắc Nguy Lâu nói lời này cũng có lý. Nếu Lâm Chiêu thực lòng bái phỏng trưởng bối, vòng vo thế này đúng là không cần thiết. Mặc dù đối với nàng không có nhiều tâm tư, nhưng chí ít trong lòng Lâm Chiêu, gặp nàng dường như quan trọng hơn là bái phỏng Trình Uẩn Chi.

Ở phía xa vang lên tiếng thì thầm của Lộ Kha và tiếng lục lọi các tủ. Bạc Nhược U không tiện cùng y nói công khai ở đây, liền tiến gần y nửa bước.

"Có lẽ bởi ta với Lâm công tử từng gặp nhau hồi nhỏ, nên hắn đặc biệt để ý hơn."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày kiếm lên.

"Hồi nhỏ từng gặp thì sao? Chẳng lẽ còn coi hắn là thanh mai trúc mã? Nàng cũng vì hắn mà nghĩ ra lý do này sao?"

Giọng y không hạ thấp, chất vấn liên tục ba câu, khiến Bạc Nhược U nghe mà đỏ mặt.

"Không phải, không phải, hắn nghĩ thế nào không quan trọng. Đừng nói là Hầu gia không thích, dù là Hầu gia không nói, ta cũng sẽ không qua lại với hắn. Chuyện gặp nhau hồi nhỏ ta đều không nhớ gì cả."

Hoắc Nguy Lâu hừ một tiếng, sắc mặt vẫn lạnh lẽo. Dù Lâm Chiêu chỉ nhỏ hơn y ba tuổi, nhưng y chưa bao giờ để hắn vào mắt. Nghĩ đến việc Lâm Chiêu lấy lòng Bạc Nhược U, lòng y không kìm nổi lửa giận.

Thấy y không nói, giọng điệu của Bạc Nhược U trở nên mềm mỏng hơn.

"Hầu gia đừng tức giận, ta hiểu ý của Hầu gia, nhất định giữ chừng mực. Hôm nay Hầu gia đến phủ nha làm gì? Cần ta giúp gì không?"

Giọng nàng nhẹ nhàng ngọt ngào, mang theo hai phần nhu mì, vẻ mặt lại lộ vẻ lấy lòng, khiến lòng y cũng mềm mại đôi phần. Nhìn về hướng các tủ ở sâu hơn, y nói:

"Là việc trong triều, giữ nàng lại không phải thực sự để nàng giúp."

Lòng Bạc Nhược U cũng thoải mái hơn. Hoắc Nguy Lâu phân biệt công tư rõ ràng, lần này chỉ sợ là việc cơ mật, vừa rồi chẳng qua là không muốn nàng ở cùng Lâm Chiêu. Nàng liếc mắt.

"Vậy ta ở lại đây có bất tiện không?"

Hoắc Nguy Lâu tức giận nói:

"Bất tiện chỗ nào?"

Bạc Nhược U nhìn y:

"Sợ quấy rầy Hầu gia làm việc."

Hoắc Nguy Lâu tức khắc bật cười, lông mày giãn ra, vẻ mặt dịu dàng.

"Nàng không ở trước mặt ta, ngược lại ta mới phân tâm."

Nói rồi y chỉ vào chiếc ghế đặt dưới cửa, ý bảo nàng ngồi xuống, rồi gọi người mang đèn đến.

Nha sai hầu hạ bên ngoài thắp vài ngọn đèn mang vào, Hoắc Nguy Lâu đặt một chiếc bên Bạc Nhược U, rồi cầm đèn đi vào sâu bên trong. Không lâu sau, y biến mất sau dãy tủ, Bạc Nhược U ngồi bên cửa sổ, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.

Tú Y Sứ muốn điều tra nhiều thứ, thỉnh thoảng nghe có người nói "Tìm được rồi". Chẳng bao lâu, giọng lạnh lẽo của Hoắc Nguy Lâu từ phía sau vang lên --

"Quả nhiên là hắn!"

Bốn chữ bình thường này từ miệng Hoắc Nguy Lâu nói ra, lại lộ ra hàn ý kinh tâm động phách, Bạc Nhược U không nhịn được ngồi thẳng dậy, nghe y phân phó vài câu rồi thấy y lạnh mặt từ phía sau đi ra. Khi nhìn đến Bạc Nhược U, sắc mặt y mới dịu lại. Nàng vội vàng đứng dậy, Hoắc Nguy Lâu tiến lên hỏi nàng:

"Đã dùng bữa tối chưa?"

Bạc Nhược U lắc đầu:

"Còn chưa, vốn định đến nha môn xong rồi về nhà dùng bữa với nghĩa phụ."

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch cằm:

"Giờ này rồi, trở về cũng đã muộn, nàng cùng ta --"

Hoắc Nguy Lâu cất bước ra ngoài, Bạc Nhược U vội đuổi theo, quay đầu nhìn về phía kho.

"Hầu gia không tìm công văn nữa sao?"

"Thứ quan trọng đã tìm được, còn lại giao cho Lộ Kha. Chúng ta đi dùng bữa."

Nói rồi quay đầu liếc nàng một cái.

"Lát nữa ta còn phải vào cung, dùng bữa xong đưa nàng về nhà, ở lại nơi này sẽ không kịp."

Vẻ mặt Bạc Nhược U khẽ biến, vội nói:

"Vậy Hầu gia không cần đưa ta về --"

Hoắc Nguy Lâu cười mà như không cười:

"Nếu nàng khước từ ta như thế mà áp dụng với người khác, ta cũng bớt khó chịu đôi chút."

Nàng đâu có khước từ y, rõ ràng là nghĩ cho y mà. Bạc Nhược U tiến lên hai bước.

"Nếu Hầu gia có chính sự, vậy không cần để ta lỡ canh giờ, miễn cho cấp dưới cảm thấy Hầu gia không phân rõ công tư."

Hoắc Nguy Lâu như nghe được chuyện cười, nói:

"Ta cứ không phân rõ, vậy thì sao?"

Hai người đi ra ngoài, không bao lâu gặp Tôn Chiêu. Tuy Hoắc Nguy Lâu không bảo hắn ở lại nha môn, nhưng vì y chưa rời, hắn cũng không dám đi. Thấy hai người đi ra, Tôn Chiêu lập tức tiến lên đón.

"Hầu gia muốn --"

"Mấy người Lộ Kha ở lại, bản Hầu đi trước một bước."

Tôn Chiêu nhìn Hoắc Nguy Lâu rồi nhìn Bạc Nhược U, hiểu ý, liền tiễn cả hai ra khỏi nha môn.

Đến cạnh xe ngựa, Hoắc Nguy Lâu lên xe trước, thấy nàng muốn đi về xe ngựa nhà mình, khẽ nhếch lông mày:

"Nàng đi đâu đó?"

Bạc Nhược U không thể làm gì khác hơn là lên ngồi cùng y.

Trong xe ngựa ánh sáng lờ mờ, Hoắc Nguy Lâu nói tên một con phố. Bạc Nhược U chưa nghe qua nhưng cảm thấy quen, ngẫm lại thì là nơi náo nhiệt nhất ở chợ phía Đông. Nàng hơi bất ngờ, không nghĩ Hoắc Nguy Lâu vào buổi tối muộn lại dẫn nàng đến nơi náo nhiệt như thế, bèn hỏi:

"Hầu gia không vội vào cung sao?"

Hoắc Nguy Lâu nói:

"Dù vội cũng cần dùng bữa."

Nàng không hỏi thêm, xốc rèm nhìn ra ngoài, xe ngựa đi dọc phố, không lâu đã đến chợ, nơi đèn đuốc sáng trưng, tú hộ châu liêm, vàng ngọc chói mắt, dòng người đông đúc. Tiếng tiêu tiếng sáo quanh quẩn bên những công trình chạm khắc, tiếng cười đùa rao hàng rộn ràng, quả là cảnh tượng quốc thái dân an.

Xe ngựa đến gần tửu quán, nơi hương trà hương rượu và đèn đuốc rực rỡ. Nhìn lên lầu hai của tửu quán, có vài nữ tử trang điểm đẹp đẽ dựa vào lan can nhìn xuống. Có người tươi cười rạng rỡ, có người quăng khăn lụa. Bạc Nhược U kinh ngạc.

Còn chưa xem tận hứng, rèm đã bị kéo xuống. Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng kỳ quái.

"Nàng xem những thứ kia làm gì?"

Bạc Nhược U mở to mắt.

"Vì sao không thể xem?"

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày.

"Nơi câu lan ngõa xá, khiếm nhã chớ nhìn."

Bạc Nhược U bật cười.

"Ta cùng các nàng đều là nữ tử, có gì mà khiếm nhã chớ nhìn?"

Nàng nghiêng đầu.

"Hầu gia chẳng lẽ từng tới nơi này?"

Hoắc Nguy Lâu hơi nghẹn, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi vậy. Thấy y lúng túng, lòng nàng chợt căng thẳng, nhưng ý cười trên mặt vẫn chưa tan.

"Thì ra là như vậy, Hầu gia với mình thật đúng là không có gì khiếm nhã rồi."

Nàng quay đầu đi, cũng không cảm thấy quá mức lạ lùng. Dù sao Hoắc Nguy Lâu xuất thân cao quý, ngồi ở vị trí cao, từng đến chốn vui chơi là điều không có gì lạ. Tuy y không gần nữ sắc, nhưng hẳn không đến mức trác táng như Hoắc Khinh Hoằng.

Chỉ là, trong lòng vẫn dấy lên chút không thoải mái.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng trong chớp mắt.

"Ta đến đây, là vì công vụ, không phải như nàng nghĩ."

Trên mặt Bạc Nhược U tuy không biểu hiện rõ ràng, nhưng Hoắc Nguy Lâu dù gì cũng có đôi mắt sắc bén, nhận ra nàng không thoải mái như trước. Y tiếp tục nói:

"Từ nhỏ ta đã sống trên chiến trường, trong kinh giao tiếp ít nhiều cũng có xa lánh. Sau khi hồi kinh phong Hầu, dù trong ngoài triều đình vẫn chưa có thái độ như bây giờ, nhưng ân tình qua lại thì không thể thiếu, buộc phải ra vào nơi này. Chỉ là ta thật không hiểu, nơi chỉ toàn mùi son phấn và rượu thế này có gì hay để mà lui tới."

Bạc Nhược U đảo mắt nhìn y, Hoắc Nguy Lâu lại nói tiếp:

"Nữ tử trong chốn này đều trang điểm lòe loẹt, tựa như yêu quái miệng đầy máu, ca cơ vũ cơ múa hát đến rơi cả phấn trên mặt, ta chưa bao giờ để họ đến gần bên người."

Lời y nói khá là cường điệu nhưng lại mang vẻ nghiêm túc đàng hoàng, khiến Bạc Nhược U không nhịn được cười. Nàng hồ nghi đánh giá Hoắc Nguy Lâu, cảm thấy bản tính của y giữa đám con cháu thế gia trong kinh thành thật là hiếm có. Nàng chợt hỏi:

"Tính tình Hầu gia như vậy, không biết Công chúa điện hạ dạy dỗ ra sao? Công chúa có nghiêm cấm Hầu gia uống rượu chăng?"

Rèm xe theo nhịp đi lắc nhẹ, ánh sáng xuyên qua khe hở rọi lên người hai người. Ánh vào đáy mắt Hoắc Nguy Lâu sáng tối chập chờn, không rõ là ảo giác hay không, nhưng Bạc Nhược U tựa hồ cảm thấy đáy mắt y thêm phần u tối.

"Không phải như vậy, không có ai đặt quy tắc tửu sắc cho ta."

Y nói, giọng điệu vẫn bình thường.

Bạc Nhược U càng thêm kinh ngạc. Nếu không phải do giáo dưỡng nghiêm ngặt, chỉ bằng bản tính thì y phải tự hạn chế bản thân đến mức nào. Đáy lòng nàng thêm mấy phần kính phục.

"Hầu gia giữ mình trong sạch như vậy, thật sự hiếm thấy."

Đáy mắt nàng lấp lánh, ý kính nể không lời nào tả hết. Hoắc Nguy Lâu im lặng cười, không nhịn được dựa gần nàng hơn một chút.

"Nàng thật là kỳ quái. Trước mắt, chẳng lẽ nàng không nghĩ rằng ta vốn không vừa ý người khác, chỉ động lòng với riêng nàng hay sao?"

Tim Bạc Nhược U đập nhanh.

"Ta..."

Xe ngựa chậm lại, rèm xe cũng buông kín, bên trong tối tăm, hơi thở ấm nóng của y chạm vào mặt nàng. Thấy nàng ngập ngừng, y không nhịn được giơ tay, lòng bàn tay áp nhẹ lên gò má nàng.

"Vừa nãy không nghĩ, giờ đã nghĩ được chưa?"

Bạc Nhược U rút lui, dựa vào thành xe phía sau, gật đầu mạnh. Hoắc Nguy Lâu không trêu chọc thêm, thu tay lại, nhưng phun ra một câu hàm ý sâu xa:

"Tập trung mà nghĩ, nghĩ xong rồi phải nhớ kỹ."

Bạc Nhược U cảm thấy toàn thân như phát sốt, bên trong xe ngựa chật chội, dù nàng đã lui lại vẫn cách y rất gần. Ngay lúc tim nàng đập loạn nhịp, xe ngựa đã ngừng lại.

Hoắc Nguy Lâu vén rèm nhìn ra ngoài.

"Đến rồi."

Nói xong, y xuống xe trước, Bạc Nhược U hít sâu rồi cũng theo, nhìn lên tòa lầu trước mặt. Trên bảng sơn vàng ghi ba chữ "Phong Nhạc Lâu", bên trong đèn đuốc sáng trưng, bóng người huy hoàng. Tòa lầu ba tầng có mái cong đấu củng(*), cầu có mái che, sáng tối tương thông, là nơi tiêu tiền như nước.

(*) Đấu củng: kết cấu đặc biệt trong kiến trúc Trung Hoa, gồm các thanh ngang từ trụ cột chìa ra.

Hoắc Nguy Lâu dẫn nàng vào, y có vẻ rất quen thuộc, đi lên tiểu các lầu ba, rồi gọi đồ ăn. Tất cả đều là món ăn bản địa tinh tế, sơn hào hải vị được dọn lên bàn, sắc hương tinh xảo. Dùng bữa đến một nửa, y đứng dậy mở cửa sổ, gió mát len vào, Bạc Nhược U nhìn ra, mắt sáng ngời. Từ lầu này có thể nhìn thấy phân nửa kinh thành, đặc biệt là toàn bộ chợ phía Đông.

Ban đêm, chợ phía Đông đèn đuốc sáng như ban ngày, rực rỡ như dãy ngân hà. Bạc Nhược U không động đậy, tựa như chỉ trong chớp mắt đã nhìn hết đèn đuốc của vạn nhà, có chút hoảng hốt không chân thực. Hoắc Nguy Lâu đứng cạnh nàng, chậm rãi nói:

"Kinh thành này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đừng nói kinh thành, dù toàn bộ Đại Chu, nàng muốn đến đâu, ta sẽ cùng nàng đi xem."

...

Lâm Chiêu rời khỏi nha môn, ngồi xe ngựa về Lâm phủ, trong lòng nghĩ đến vẻ khó xử của Bạc Nhược U, không khỏi thở dài liên tục, cảm thấy mình quá đường đột. Nghĩ đến tuổi thơ của nàng phải rời kinh thành, đến nay thân thiết như hắn mà cũng trở nên xa cách, vốn dĩ bọn họ nên là huynh muội thế giao.

Đang suy nghĩ miên man, xe ngựa đã ngừng lại. Hắn kinh ngạc, chẳng lẽ nhanh như vậy đã về đến nhà?

"Công tử, đụng phải Bạc công tử và Bạc gia đại tiểu thư."

Người hầu bên ngoài báo, Lâm Chiêu xốc rèm lên nhìn, quả nhiên, một chiếc xe ngựa dừng ở góc đường, bên ngoài là hai huynh muội Bạc Nghi Nhàn. Khóe môi hắn hơi cong lên.

"Sao các ngươi lại ở đây?"

Bạc Dật Hiên tiến lên, trêu chọc Bạc Nghi Nhàn:

"Không phải muội muội nói mấy ngày nay trời lạnh, nên làm cho huynh một chiếc áo choàng mỏng, nhất định phải tự tay đưa cho huynh."

Lâm Chiêu xuống xe ngựa, nơi này chỉ cách Lâm phủ hai con đường, bọn họ là đặc biệt chờ ở đây.

Trong tay Bạc Nghi Nhàn quả nhiên cầm túi vải, đưa tới:

"Chiêu ca ca vừa ra khỏi cung sao?"

Lâm Chiêu nhận lấy túi vải, nghe vậy động tác hơi ngừng lại, rồi nhìn về phía hai người, đáy mắt có chút chần chờ, lại chút muốn nói lại thôi. Bạc Nghi Nhàn thấy vậy, hỏi:

"Sao vậy?"

Lâm Chiêu vốn muốn hỏi về Bạc Nhược U, nhưng nghĩ lại không nên, lắc đầu rồi nói:

"Không có, vừa nãy ta ghé qua nha môn Kinh Triệu Doãn."

Bạc Dật Hiên hỏi:

"Đến nha môn làm gì? Có công vụ gì chăng?"

Lâm Chiêu cười nói:

"Không có chuyện gì, chỉ là thăm một người bạn."

Trong nha môn có không ít tiểu lại trẻ tuổi, Bạc Dật Hiên không để ý lắm, nhưng Bạc Nghi Nhàn lập tức để tâm.

"Chiêu ca ca thăm ai? Chúng ta có quen không?"

Lâm Chiêu đáp:

"Các ngươi không biết, chỉ là một người bạn cũ."

Nói xong liếc nhìn túi áo trong tay.

"Những việc này không cần muội làm, Lâm phủ có đủ tú nương, ta cũng không thiếu y phục, lần này đa tạ muội."

Bạc Nghi Nhàn đang nghĩ chuyện khác, cười có phần gượng gạo.

"Chiêu ca ca không mặc cũng không sao, đây là tâm ý của ta."

Lâm Chiêu lại cảm ơn, giao túi cho người hầu, rồi hỏi:

"Muốn đến quý phủ ngồi một lát không? Dù sao cũng không xa."

Bạc Dật Hiên nhìn Bạc Nghi Nhàn, nàng uyển chuyển từ chối. Bạc Dật Hiên nói:

"Vậy chúng ta đi về trước. Áo choàng này huynh vẫn nên mặc đi, muội vì huynh mà đã thức mấy đêm, trên tay còn bị kim đâm, từ nhỏ đã kim tôn ngọc quý, huynh cũng không nên phụ tâm ý của muội."

Lâm Chiêu vốn cảm kích, nhưng nghe vậy lại nhớ đến Bạc Nhược U. Bạc Nghi Nhàn thêu thùa lại được thương tiếc như thế, nhưng Bạc Nhược U từ nhỏ đã mất phụ mẫu, sau lại làm ngỗ tác, gian lao biết bao.

Ý cười của hắn đã nhạt đi:

"Được, ta sẽ mặc."

Đến khi huynh muội Bạc Nghi Nhàn rời đi, Lâm Chiêu vẫn đứng đó chưa động. Hắn trầm tư một lúc, quyết định ngày mai đến bái phỏng cha con Bạc Nhược U.

...

Hoắc Nguy Lâu đưa Bạc Nhược U đến cửa nhà, nhìn nàng vào cửa mới rời đi. Bạc Nhược U đứng bên trong cánh cửa, nghe tiếng xe ngựa đi xa, xuất thần một lúc rồi mới về hướng chính sảnh. Đêm nay nàng ngủ rất an lành, sáng hôm sau tỉnh dậy, nghĩ đến hôm qua nha môn không có gì, nên cũng không đi nha môn điểm danh. Nhưng chưa đến trưa, cửa viện đã bị gõ vang.

Bạc Nhược U đang ở chính sảnh chơi cờ với Trình Uẩn Chi, nghe tiếng gõ đầu tiên liền nghĩ người của phủ Võ Chiêu Hầu đến. Nhưng Chu Lương mở cửa đã lâu chưa quay lại. Trong lúc cha con bọn họ do dự, liền thấy có mấy người vòng qua ảnh bích tiến vào sảnh.

"Uẩn Chi! Hóa ra là ngươi! Ngươi vừa hồi kinh, vì sao không về Bạc gia?"

Đi đầu là một nam tử trung niên gần 40 tuổi, vóc dáng cao thẳng, vận hoa phục, tướng hơi mập, trên mặt tuy cười sang sảng nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến người ta cảm giác khó chịu.

Khi hắn dứt lời, Bạc Nhược U chưa hoàn hồn, Trình Uẩn Chi chống gậy đứng lên trước tiên. Lúc này, người kia liếc nhìn Bạc Nhược U.

"Trời ạ, đây là Tiểu Nhược sao? Mới chớp mắt mà đã lớn thế này rồi, thật giống như Nguyệt Đường vậy. Tiểu Nhược, con chắc không quên đại bá chứ?"

Người tới vẻ mặt đau lòng đi về phía Bạc Nhược U. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Trình Uẩn Chi đã đứng trước nàng, thần sắc ung dung lúc trước biến mất, lưng hơi khòm đã đứng thẳng, dáng vẻ tràn đầy đề phòng, nhìn người trước mắt, giọng lạnh lùng:

"Hóa ra là Cảnh Khiêm --"

Im lặng một lúc, ông lại hỏi:

"Xin hỏi, các ngươi tìm đến đây bằng cách nào?"

Bạc Cảnh Khiêm, chính là gia chủ hiện tại của Bạc gia, đại bá của Bạc Nhược U. Đi cùng hắn còn có Bạc phu nhân Hồ thị, thân vận hoa phục, cùng Bạc Nghi Nhàn trang điểm nhàn nhạt đi sau.

Bạc Nghi Nhàn đỡ tay Hồ thị, mẹ con họ đều đánh giá tiểu viện này. Hồ thị lộ vẻ khinh thường giữa mi tâm, Bạc Nghi Nhàn tuy không biểu lộ rõ, nhưng khắp người toát ra sự ưu việt. Theo sau hai người là bảy tám thị tì, vừa rồi Chu Lương định ngăn họ, nhưng bị những người này chặn lại.

Bạc Cảnh Khiêm nghe Trình Uẩn Chi nói lời không mặn không nhạt, ý cười trên mặt càng sâu.

"Uẩn Chi, nếu ngươi đã trở về, lại đến gặp Lâm Hòe, thì có thể đoán được rằng chúng ta và Lâm gia có giao hảo, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này."

"Chẳng lẽ là Lâm Hòe nói cho ngươi biết?" Trình Uẩn Chi hỏi lại, rồi lắc đầu, "Không thể nào, Lâm Hòe không phải loại người lắm miệng như vậy. Là các ngươi tự điều tra mà tìm đến đây đi."

Trong giọng nói ông phảng phất chút trào phúng, rồi thở dài, "Thôi, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, đã đến rồi thì mời ngồi."

Trình Uẩn Chi và Bạc Cảnh Khiêm lần lượt ngồi vào chủ vị, Hồ thị và Bạc Nghi Nhàn ngồi bên phải, Bạc Nhược U đứng bên cạnh Trình Uẩn Chi, đợi Chu Lương dâng trà xong, Trình Uẩn Chi lạnh nhạt nói:

"Tiểu Nhược, lễ không thể bỏ, gọi một tiếng đi."

Bạc Nhược U tiến lên hành lễ, "Đại bá, Đại bá mẫu, đường tỷ."

Vẻ mặt nàng vẫn như thường, thoạt nhìn dịu dàng mềm mại, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nàng hoàn toàn không bị bất cứ dao động nào bởi sự xuất hiện đột ngột của bọn họ.

Bạc Nghi Nhàn đánh giá Bạc Nhược U hồi lâu, lúc này mới đứng dậy, tháo chiếc vòng tay từ cổ tay xuống.

"Nhị muội, không ngờ là muội. Nếu sớm biết, chúng ta đã quen biết nhau từ lâu. Đây là vòng tay mà ta yêu thích nhất, tặng muội làm lễ gặp mặt."

Bạc Nhược U quay sang nhìn Trình Uẩn Chi, Trình Uẩn Chi khẽ cười, "Nhận đi, cũng không có gì phải ngại."

Bạc Nhược U nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi đứng cạnh ghế tựa của Trình Uẩn Chi.

Bạc Cảnh Khiêm thấy cha con bọn họ rất lạnh nhạt, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

"Nghe tiểu bối trong Lâm gia nói có đôi cha con đến làm khách, chúng ta liền đoán được. Sau đó xác minh một phen, biết là các ngươi, lập tức đến nhà xem có phải thật không, không ngờ đúng là các ngươi."

Bạc Cảnh Khiêm thở dài, "Chớp mắt đã mười hai năm, thời gian trôi nhanh, ngươi và ta đều đã già. Khi Tiểu Nhược rời đi còn bị bệnh, nay lớn lên lại giống Nguyệt Đường như đúc."

Nói xong, hắn nhìn xung quanh, hỏi: "Phương Trạch đâu?"

"Nàng đã qua đời rồi." Nhắc đến thê tử, sắc mặt Trình Uẩn Chi càng thêm lạnh lẽo, "Lần này chỉ có ta và Tiểu Nhược trở về."

Bạc Cảnh Khiêm gật đầu, "Xin nén bi thương."

Lời tuy vậy nhưng hắn không hỏi thêm, ngược lại tiếp tục: "Các ngươi về kinh đã nhiều ngày mà chưa trở lại Bạc phủ. Uẩn Chi, ngươi và Cảnh Hành là huynh đệ đồng môn, Tiểu Nhược cũng là người Bạc gia, đều là người nhà mình, sao lại không về Bạc phủ?"

Đưa mắt đánh giá tiểu viện một vòng, Bạc Cảnh Khiêm lại nói:

"Chỗ này tuy đủ ở nhưng quá đơn sơ, không bằng chuyển về Bạc phủ đi. Ngươi đã chăm sóc Tiểu Nhược nhiều năm, cũng nên để chúng ta dưỡng lão cho ngươi."

Trình Uẩn Chi bật cười không tiếng, "Cảnh Khiêm, ngươi cần gì phải lòng vòng? Ta là người thẳng tính, không thích quanh co như ngươi. Những lời này, ta nghe không lọt tai, ngươi cứ nói thẳng mục đích hôm nay tới là gì?"

Bạc Cảnh Khiêm thoáng lúng túng, "Uẩn Chi, ta thành tâm thật ý mà... Ai, sao ngươi vẫn giữ mãi tính tình như thế."

Hắn quay sang nhìn Bạc Nhược U, "Thôi, nếu ngươi không muốn về phủ thì để Tiểu Nhược theo chúng ta trở về. Nữ nhi của Bạc gia không thể ở bên ngoài, chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói gì về chúng ta?"

Trình Uẩn Chi cười lạnh một tiếng, "Thật đường hoàng, nếu thật sự quan tâm Tiểu Nhược như vậy, sao mười năm trước không ai nhắc đến? Hiện giờ nói những lời này, nghe chỉ muốn cười."

Thấy Trình Uẩn Chi không ngừng dùng lời châm chọc, Bạc Cảnh Khiêm nhíu mày:

"Uẩn Chi, năm đó chúng ta không phải không phái người đến Thanh Châu, nhưng vừa đến nơi lại bị ngươi đuổi đi. Thấy ngươi không thích người từ kinh thành, nên chúng ta mới không làm phiền. Huống hồ giao Tiểu Nhược cho ngươi, chúng ta cũng yên tâm."

"Ồ? Vì lẽ đó mà các ngươi mới nói với bên ngoài là Tiểu Nhược sẽ không bao giờ hồi kinh, lại đem hôn sự vốn định cho con bé chuyển sang nữ nhi của ngươi?"

Lời này như dẫm vào chỗ đau của Bạc Cảnh Khiêm, khiến đáy mắt hắn bừng lên lửa giận.

"Uẩn Chi! Ngươi chớ nói bậy, hôn sự năm đó là định cho nữ nhi Bạc gia, không riêng gì tiểu điệt nữ --"

Nhìn hắn đổi trắng thay đen, Trình Uẩn Chi cười lạnh, "Cảnh Khiêm, ngươi cũng là người từng học hành, làm quan trong triều, sao lại không biết nói lý lẽ? Phụ mẫu của Tiểu Nhược tuy đã mất, nhưng Lâm Hòe vẫn còn sống, có cần gọi hắn tới để đối chất rõ ràng không?"

Lời này khiến Bạc Cảnh Khiêm nghẹn họng, nhưng hắn nhanh chóng cười mỉa mai, "Ta thắc mắc tại sao các ngươi trở lại, thì ra là vì hôn sự này sao?"

Hắn liếc Bạc Nhược U, "Nghe nói tiểu điệt nữ hiện giờ làm ngỗ tác ở nha môn à?"

Hắn lắc đầu, thở dài: "Uẩn Chi, năm đó chúng ta giao Tiểu Nhược cho ngươi là vì tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại để tiểu cô nương như điệt nữ làm ngỗ tác, thật làm mất mặt Bạc gia. Nữ nhi Bạc gia mà làm cái nghề hạ tiện như vậy, ngươi chẳng phải giày xéo điệt nữ? Bây giờ dù là Lâm gia hay dòng dõi thư hương tầm thường cũng không ai muốn lấy nàng làm con dâu. Uẩn Chi, điều này ngươi cũng không thể trách người khác, huống hồ các ngươi đã mất tin tức nhiều năm, hôn sự này còn tính được sao?"

Trình Uẩn Chi không ngờ Bạc Cảnh Khiêm lại không cần mặt mũi đến thế. Ông hít sâu để nén giận, biết Bạc Cảnh Khiêm để ý điều gì, liền đáp:

"Nói chúng ta trở về vì hôn sự, thực ra không phải vậy. Nhưng ta cũng nói thẳng cho ngươi biết, hôn sự này vốn thuộc về Tiểu Nhược, nhưng giờ chúng ta không cần nữa, các ngươi muốn thì cứ lấy."

"Chẳng qua hôn sự này vốn không phải định cho nữ nhi nhà ngươi, chuyện rõ ràng như vậy. Về sau dù ai hỏi, ta đều sẽ đáp lại thế. Ta cũng khuyên ngươi, đừng mang thái độ này đến gây chuyện. Bằng không, cái gọi là lương duyên trời định đó, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho cả kinh thành."

Bạc Cảnh Khiêm không ngờ Trình Uẩn Chi không chừa mặt mũi cho hắn, đang muốn phát tác thì cửa viện Trình trạch lại bị gõ vang, Chu Lương vội vã chạy ra mở cửa...
Bình Luận (0)
Comment