Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 108

Bạc Nhược U xách theo cái rương lên xe ngựa, vừa ngồi vững, Hoắc Nguy Lâu đã cầm tay nàng. Y gõ nhẹ lên thành xe, xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, rời khỏi ngõ phố trước Trình trạch.

Lòng bàn tay y thô ráp nhưng ấm áp, bao bọc lấy tay của Bạc Nhược U. Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận y nghiêng người, để mu bàn tay nàng chạm lên trán mình.

"Lần này chỉ sợ phải làm cả đêm."

Bạc Nhược U hơi cong khóe môi, vì trong xe chật chội tối tăm, giọng nàng cũng hạ thấp:

"Ta đã nghĩ tới rồi, lúc đi cũng đã nói với nghĩa phụ, bọn họ sẽ không chờ ta. Hầu gia, lần này là vì chuyện gì?"

Hoắc Nguy Lâu ngẩng mặt lên từ mu bàn tay nàng, nhìn nàng từ khoảng cách rất gần.

"Vẫn là vụ án tham ô kho Vệ của huyện Thấm Thủy, bây giờ liên đới rất rộng, một quan viên quan trọng trong triều đã chết rồi."

Sắc mặt Bạc Nhược U trở nên nghiêm nghị, đây cũng không phải là án mạng thông thường. Nàng còn chưa hỏi thêm, Hoắc Nguy Lâu đã giải thích thêm hai câu:

"Lần này can hệ trọng đại, ảnh hưởng đến việc tiếp tế quân lương cho Tây Bắc chuẩn bị chiến đấu. Các tướng sĩ trấn giữ biên quan nghênh địch, nhưng triều đình lại không cung cấp đủ lương thực cho bọn họ, chậm trễ thêm nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện, người chết... là Hộ bộ Thị lang."

Bạc Nhược U cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Chức Thị lang là tam phẩm, được coi là cận thần trong triều. Người như vậy mà bị mưu hại, thì hung thủ chắc chắn có địa vị rất cao.

Thấy nàng trầm ngâm không nói, Hoắc Nguy Lâu cũng nghiêm túc hơn.

"Có ta ở đây, không cần sợ hãi, cứ coi như án mạng bình thường mà xử lý là được."

Bạc Nhược U đang cố gắng giữ thẳng sống lưng cũng khẽ buông lỏng:

"Được, ta không sợ."

Hoắc Nguy Lâu liền khẽ nhéo lòng bàn tay nàng, lúc này mới hỏi liệu mấy ngày gần đây nàng có đến nha môn hay không. Bạc Nhược U nói có, rồi nghĩ đến vụ án phóng ngựa trên phố, có chút chần chừ nhưng không nói ra. Nàng thấy trên mặt Hoắc Nguy Lâu khá uể oải, hơn nữa Hoàng thị đã từ bỏ tố cáo, nàng nói nhiều cũng vô ích.

Tuy nhiên, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lại rất chuyên chú:

"Có chuyện gì sao?"

Bạc Nhược U vội vàng lắc đầu. Nàng tự cho mình là trầm ổn, bình thường ý niệm trong lòng rất ít khi lộ ra trên mặt. Nhưng giờ phút này, trong xe ngựa tối tăm, không biết y làm thế nào mà nhìn ra được.

Hoắc Nguy Lâu đã nhận ra, nên đương nhiên không dễ để nàng lừa qua, giọng y cũng trầm xuống:

"Là chuyện của nha môn? Nói cho ta biết, miễn cho ta phải đi điều tra."

Ánh mắt y rất bức người, lại kiên quyết. Bạc Nhược U thở dài, đơn giản thuật lại vụ án phóng ngựa đả thương người.

Hoắc Nguy Lâu nghe, lông mày cũng nhíu lại:

"Con trai của Vệ Thuật..."

Bạc Nhược U vội nói:

"Hoàng thị đã không muốn cáo lên công đường nữa, ta cũng không phải muốn cáo trạng với Hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu nghe chỉ cảm thấy bất đắc dĩ:

"Nếu ta không hỏi thêm một câu, nàng sẽ không nói cho ta nghe sao? Mặc dù nàng không thấy phẫn uất ra sao, nhưng trong lòng sẽ không dễ chịu."

"Hầu gia ngày thường đều phải bận tâm đến quốc gia đại sự, vụ án này tuy có bất công, nhưng cũng không cần phải khiến Hầu gia ưu phiền. Vả lại, Vệ Thượng thư là quan trong triều, Hầu gia ở trên hắn, các Ty nha cũng có quy củ riêng, ta không nên nhiều lời."

Hoắc Nguy Lâu nắm tay nàng, không nhịn được siết chặt hơn, ánh mắt thâm tình:

"Vụ án này xác thực không cần ta hỏi đến, nhưng nàng lại bởi vậy mà phiền muộn, vậy thì cần phải báo cho ta, ta cũng muốn nghe."

Mặt Bạc Nhược U hơi nóng lên, Hoắc Nguy Lâu ung dung vuốt ve mu bàn tay nàng, như đang động viên:

"Hoàng thị đúng là không nên tiếp tục theo kiện, dù có mất đi công lý, nhưng vẫn tốt hơn là mất mạng."

Bạc Nhược U thở dài:

"Ta hiểu được, chỉ là cảm thấy có chút vô vọng."

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng:

"Tiểu Nhược..."

Tim Bạc Nhược U đột nhiên đập nhanh dữ dội, mặt nàng cũng đỏ bừng, hơi kinh ngạc nhìn y, không nghĩ tới y sẽ gọi nàng như vậy. Y thấy vẻ mặt của nàng liền bật cười.

"Sao vậy? Ta không thể gọi nàng như vậy à?"

Bạc Nhược U chậm rãi lắc đầu, mi mắt khẽ run rẩy, có chút áp chế không nổi ngượng ngùng đang lan tỏa trên khuôn mặt. Hoắc Nguy Lâu cười càng sâu hơn, rồi nói với nàng:

"Nàng không cần vì chuyện này mà sa sút tinh thần. Hiện tại, dù Vệ Thuật có bao che Vệ Diễn, thì ngôn quan ở Ngự Sử đài sẽ ghi lại việc này vào sách vở. Những người coi hắn là kẻ địch cũng sẽ lưu tâm, nếu hắn không phạm sai lầm thì thôi, một khi có sai, chuyện này sẽ trở thành cớ để kết tội, sớm muộn gì cũng khiến hắn phải trả giá rất lớn."

Con ngươi của Bạc Nhược U hơi lóe sáng, đúng lúc này xe ngựa chạy qua phố xá sầm uất, ánh đèn mờ ảo bên ngoài xuyên qua khe hở của tấm rèm, chiếu rọi đôi mắt nàng xán lạn như ánh sao. Hoắc Nguy Lâu không nhịn được, liền xoa nhẹ lên khóe mắt nàng:

"Còn vì chuyện gì mà phiền muộn nữa?"

Bạc Nhược U ngẫm nghĩ một lát rồi kể lại việc người Bạc gia đã tới cửa. Hoắc Nguy Lâu nghe vậy liền nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi:

"Đại phòng không biết tốt xấu, Nhị phòng thì vô tích sự, đơn giản là bắt nạt nàng đã không còn phụ mẫu, không có người chủ chở che cho nàng."

Y siết chặt tay nàng, tựa như đang suy tư điều gì đó. Bạc Nhược U kéo nhẹ tay y:

"Hầu gia yên tâm, ta cũng không vì thế mà buồn phiền. Nghĩa phụ đã nói rất rõ ràng với bọn họ, bọn họ cũng không dám dây dưa nữa, hôm nay là vì bọn họ sợ cành mẹ đẻ cành con mà thôi."

Hoắc Nguy Lâu liếc đôi mắt phượng nhìn nàng. Y tất nhiên hiểu ý này, Lâm Chiêu vẫn chưa biết việc hôn ước từ bé của nàng là với người khác. Nếu để hắn biết, dù có tiếp nhận hôn sự hiện giờ, thì trong lòng hắn, Bạc Nhược U ắt sẽ có một vị trí đặc biệt.

Huống chi, hiện giờ Lâm Chiêu đối với Bạc Nhược U vốn đã rất thân thiện rồi.

"Có một biện pháp có thể giải quyết triệt để việc này." Hoắc Nguy Lâu hơi u buồn lên tiếng, "Nếu nàng có được một mối hôn sự mới, bất luận người nào có tâm tư gì đều phải chấm dứt, có thể nói là kế sách nhất lao vĩnh dật."

Hai tròng mắt của Bạc Nhược U rưng rưng:

"Hầu gia..."

Hoắc Nguy Lâu thấy nàng không vui, đôi môi mỏng cũng khẽ mím lại, vẻ mặt dần ảm đạm, trông có vẻ thất vọng. Bạc Nhược U ngắm nhìn y chốc lát, thấy y không tức giận như trước đây, cũng không nói những lời bức ép nàng. Đáy lòng nàng khẽ buông lỏng, giọng điệu cũng hạ thấp đôi phần:

"Hầu gia?"

Hoắc Nguy Lâu không nhìn nàng, cánh tay còn lại giơ lên xoa xoa mi tâm có chút khó chịu, tựa như dáng vẻ chần chừ của nàng làm người ta đau lòng nhất. Bạc Nhược U nhíu đôi mày thanh tú, giọng điệu càng mềm xuống vài phần:

"Hầu gia..."

Lời nói của nàng như làm nũng, lay động cả trái tim Hoắc Nguy Lâu, nhưng trên mặt y vẫn lộ vẻ sầu khổ:

"Thôi, ta biết nàng không muốn. Trong lòng nàng phải suy xét rất nhiều, đối với ta cũng kính phục thì nhiều, mà tình cảm thì lại ít, bởi vậy mới không muốn đáp ứng ta."

Xưa nay y vốn là người uy quyền khiến người khác kinh sợ, làm gì có lúc nào lại vì chuyện gì mà sa sút tinh thần như vậy. Bạc Nhược U tự nhiên không đành lòng:

"Không phải là ta không muốn. Thật sự trong chuyện này có nhiều điều kiêng kỵ phức tạp, làm sao có thể chỉ một lời mà quyết định được?"

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới nhìn nàng, khàn khàn hỏi:

"Vậy trong lòng nàng có ta hay không?"

Khuôn mặt Bạc Nhược U đỏ bừng như máu. Nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Hoắc Nguy Lâu, cuối cùng nàng hạ thấp giọng mà đáp:

"Nếu trong lòng ta không có Hầu gia, sao lại..."

Nàng liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu vẫn đang nắm chặt tay nàng:

"Sao lại để Hầu gia làm như vậy?"

Vừa dứt lời, bản thân nàng cũng cảm thấy xấu hổ, muốn giãy ra, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại nắm chặt cả hai tay nàng, mắt phượng sáng rực, tràn đầy nhiệt tình, tựa như muốn làm thêm điều gì đó. Y nhìn chăm chú nàng trong chớp mắt, yết hầu lăn lên lộn xuống. Nhưng y nhớ tới chuyến này là muốn đi đâu, liền nỗ lực đè nén ngọn lửa trong đáy mắt xuống.

"Cuối cùng cũng coi như nàng có chút lương tâm."

Ngày ấy nàng trọng thương tỉnh lại, y không nhịn được mà bộc bạch cõi lòng, nhưng chỉ nhận được hai chữ "ngưỡng mộ" miễn cưỡng từ nàng. Sau đó, y chuyên quyền độc đoán, lại khiến nàng hoảng sợ quá mức. Bây giờ đã qua một tháng, rốt cuộc nàng cũng buông lỏng lòng phòng bị một chút. Hoắc Nguy Lâu thầm thổn thức trong lòng, loại tình cảm tràn ngập này còn khiến y vui vẻ, ấm áp hơn nhiều so với đại thắng công thành đoạt đất.

Trong hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên y nếm trải tư vị như vậy. Trái tim vốn bình tĩnh nhiều năm nay bỗng trở nên nôn nóng, thậm chí còn như ngọn lửa bùng cháy không thể kiềm nén. Nhưng y biết rõ, nếu tiến thêm một bước nữa, nhất định sẽ dọa người trước mắt thụt lui về sau.

Lúc này, xe ngựa bắt đầu chạy chậm lại. Hoắc Nguy Lâu, với bản năng nhạy cảm, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy cảnh phố đã đến nơi cần đến. Y quay lại nhìn Bạc Nhược U, dịu dàng dặn dò:

"Hôm nay không chỉ có mình ta, nàng chỉ việc an tâm nghiệm thi, không cần kiêng kỵ điều gì. Sau khi nghiệm thi, ta sẽ đưa nàng về nhà."

Bạc Nhược U bị vẻ ôn nhu của y làm cho ngẩn ngơ, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.

Khi nhắc đến công việc, nàng luôn thông minh, biết nghe lời, điều này khiến Hoắc Nguy Lâu âm thầm ghen tuông. Chờ xe ngựa dừng hẳn, y mới lưu luyến thả tay nàng ra, rồi xuống xe trước. Khi thấy nàng cúi người bước ra, y liền đưa tay ra đỡ. Bạc Nhược U thoáng ngập ngừng vì không có buồng xe che chắn, nhưng bắt gặp ánh mắt bất mãn của y, cuối cùng nàng cũng đưa tay ra. May thay, bốn phía đều là thân tín của y.

Ngẩng đầu nhìn trạch viện trước mắt, thấy một chỗ tường trắng cửa sơn son xa hoa, trên bảng viết hai chữ "Tống trạch." Người hầu tiến lên gõ cửa, mở cửa là Ninh Kiêu. Thấy nàng đến, Ninh Kiêu không hề ngạc nhiên, chỉ quét mắt qua nàng rồi rủ mắt:

"Hầu gia, mấy người không liên quan đều đã bị phái đi rồi."

Hoắc Nguy Lâu quay đầu nhìn Bạc Nhược U, thấy nàng mang theo rương gỗ đựng dụng cụ nghiệm thi, liền giơ tay tiếp lấy. Ninh Kiêu thấy vậy, vội vàng bước lên một bước:

"Hầu gia, giao cho thuộc hạ đi."

Hoắc Nguy Lâu thuận tay đưa qua, rồi cất bước đi vào sâu trong tòa nhà, Bạc Nhược U theo sát y.

Toàn bộ ngôi nhà đen kịt một mảnh, đến cả Hoắc Nguy Lâu cũng phải dựa vào Tú Y Sứ cầm đèn dẫn đường. Bọn họ đi trên hành lang rộng rãi, thẳng đến chủ viện. Không lâu sau, Hoắc Nguy Lâu dẫn nàng tới một góc nhã trí trong viện.

Trong viện, đèn đuốc sáng choang, đặc biệt là trong mấy gian thượng phòng. Vừa bước vào bên trong, Bạc Nhược U đã thấy bóng người lay động qua song cửa sổ.

Hoắc Nguy Lâu bước đi không nhanh, nên khi y vừa vào thượng phòng, Bạc Nhược U cũng kịp bước vào theo. Trong chốc lát, mọi người trong thượng phòng còn chưa kịp hành lễ đã đồng loạt quay sang nhìn nàng.

Trong phòng có bảy, tám người đứng đó, Bạc Nhược U liếc nhìn một vòng, chỉ nhận ra Lâm Hòe là người quen.

"Biểu huynh, huynh đây là ý gì?" Một nam tử trẻ tuổi chừng đôi mươi lên tiếng trước. Hắn có dung mạo tuấn tú, y phục thêu hoa văn tinh xảo. Bạc Nhược U nhìn kỹ, liếc thấy hoa văn Bàn Long năm móng trên áo.

Theo quy củ triều Đại Chu, chỉ có hoàng tử và thân thích hoàng gia mới được mặc bào phục thêu rồng năm móng. Hơn nữa, hắn còn gọi Hoắc Nguy Lâu là "biểu huynh"... Đáy lòng Bạc Nhược U hơi chấn động, chỉ không rõ vị này là điện hạ nào.

"Bạc Nhược U là ngỗ tác. Lần này ta để nàng tới nghiệm thi." Hoắc Nguy Lâu lời ít mà ý nhiều, giới thiệu ngắn gọn.

Người trong phòng nhìn nhau. Người thanh niên lúc nãy lại nói:

"Những vụ án quan trọng như thế này, trước đây huynh đều mang theo Minh gia thiếu gia mà."

Hoắc Nguy Lâu điềm tĩnh đáp: "Hắn rốt cuộc cũng không phải ngỗ tác chân chính, nên có nhiều bất tiện."

Y nói xong cũng không giải thích thêm, mà nhìn về phía màn che bên phòng Tây, quay sang Bạc Nhược U:

"Đi theo ta."

Lúc nói chuyện với Bạc Nhược U, giọng điệu của y ôn hòa hơn nhiều, nhưng y nói rất ít, khiến những người khác khó mà nghe ra. Lúc này, một nam tử mặc áo bào xanh, tuổi khoảng ba mươi, lên tiếng:

"Nữ ngỗ tác? Thật chưa từng nghe thấy."

Lâm Hòe đáp lời:

"Để tránh các ngươi sau này trách tội, ta nói rõ trước, vị ngỗ tác này chính là nữ nhi của bạn cũ ta, và Hầu gia luôn công tư phân minh, các ngươi cũng không cần hoài nghi. Trước đây khi Hầu gia tới Lạc Châu và Thanh Châu, chính nàng là người đi theo nghiệm thi."

Mọi người nghe vậy đều ồ lên. Người vừa lên tiếng hỏi:

"Ý ngươi là... vụ án An Khánh Hầu phủ, cũng là do nữ tử này nghiệm thi? Ngươi nói nàng là nữ nhi của bạn cũ nhà ngươi, vậy là người kinh thành? Nhà nào?"

Lâm Hòe gật đầu:

"Đúng vậy, Nhị điện hạ, nàng là nữ nhi Bạc thị."

Sắc mặt mọi người lại biến đổi, dường như không nghĩ tới nữ nhi thế gia lại làm cái nghề thấp kém như vậy.

Hoắc Nguy Lâu dẫn Bạc Nhược U tiến vào màn che, bên trong là một thư phòng. Giờ khắc này, sát tường bên phải thư phòng lộ ra một cửa nhỏ chật hẹp, tựa như dẫn vào một căn phòng tối.

"Xác chết ở bên trong mật thất," Hoắc Nguy Lâu nói.

Y dẫn Bạc Nhược U vào cửa ngầm, đi dọc theo hành lang khoảng mười bước vào trong mật thất. Vừa vào, Bạc Nhược U đã thấy trên mặt đất là những quyển sách và giấy bút rơi rớt ngổn ngang. Mật thất này bố trí đơn giản, ba mặt là tủ sách, mặt Bắc là bàn đọc sách. Phía Tây có ải tháp và một bộ bàn ghế, trên Bảo Các bày nhiều vật quý hiếm, còn có vài ống giấy chất đống thành tầng. Lúc này, phần lớn các ống giấy đều đổ rạp trên mặt đất, nắp hộp bị mở ra, bên trong không còn thứ gì.

Người chết nằm úp sấp trên bàn sách ở mặt Bắc.

Thi thể là một nam tử cao gầy, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc mai hoa râm, sắc mặt đỏ tía, khóe môi dính vệt chất bẩn khó phân biệt. Vừa nhìn, Bạc Nhược U đã nhận ra người này chết do trúng độc. Lúc này, Hoắc Nguy Lâu lên tiếng:

"Người này tên là Tống Dục, là Hộ bộ Thị lang, có liên quan lớn đến vụ án tham ô đang điều tra mấy ngày gần đây. Hôm nay hắn lâm triều vẫn bình an, nhưng sau khi hạ triều lại không lập tức về phủ cũng không đến Ty nha. Mãi đến hoàng hôn hắn mới trở về, sắc mặt nhợt nhạt, trán đầy mồ hôi. Người hầu hỏi thăm, hắn chỉ nói ăn đồ bị đau bụng, có hơi buồn nôn. Người hầu lập tức nấu thuốc tiêu thực dưỡng dạ dày cho hắn. Lúc đó có hai vị khách mời tới quý phủ, người hầu chậm trễ đôi chút, khi mang thuốc trở lại thì thấy khách đã rời đi, còn chủ nhân thì đã chết."

Hoắc Nguy Lâu dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Tú Y Sứ đến sau đó, vốn dĩ tối nay là muốn bắt hắn vào thiên lao."

Vốn định bắt hắn, nhưng chưa kịp ra tay thì hắn đã chết.

Bạc Nhược U quan sát mật thất, trên đất không có dấu chân rõ ràng, nhưng giấy và bút mực bị hất rơi xuống dưới bàn, từng ống giấy trống rỗng cho thấy đã có người tìm kiếm, thậm chí còn lấy đi đồ bên trong.

Nàng không hỏi hai vị khách là ai, chỉ lặng lẽ cầm rương từ tay Ninh Kiêu, chuẩn bị nghiệm thi. Nàng cẩn thận tiến tới bên cạnh người chết, trước tiên thu thập chất bẩn ở khóe môi hắn và trên bàn, sau đó kiểm tra khuôn mặt cùng hai tay. Trong lúc nàng nghiệm thi, mọi người bên ngoài cũng lần lượt tiến tới cửa mật thất.

Mật thất nhỏ hẹp bỗng xuất hiện nhiều người như vậy, không khí trở nên ngột ngạt. Tất cả đều nhìn Bạc Nhược U, tựa như muốn xác minh xem nàng có thật sự biết nghiệm thi hay không.

Hoắc Nguy Lâu đứng nghiêm ở một bên, thấy nhiều người chằm chằm nhìn Bạc Nhược U không chớp mắt, bỗng cảm thấy không thoải mái:

"Đứng chen chúc ở đây làm gì? Ra ngoài đợi đi."

Nhị điện hạ Triệu Hi thấy Bạc Nhược U không hề ngẩng đầu, tiếp tục kiểm tra thi thể, mắt càng trợn to:

"Biểu huynh, huynh làm sao mà phát hiện ra cô nương này vậy? Thật kỳ lạ, một tiểu cô nương sao lại không học thứ khác mà riêng học cái nghề thấp kém này?"

Triệu Hi có thân phận tôn quý, nên lời nói tất nhiên không cần dè dặt. Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, liếc hắn một cái:

"Nam tử hay nữ tử, chỉ cần nghiệm ra chân tướng thì đều là ngỗ tác giỏi. Án này liên quan đến cữu cữu ngươi, nếu nàng nghiệm ra được chân tướng, ngươi còn phải tạ ơn nàng."

Triệu Hi há hốc miệng:

"Ta..."

Hắn chỉ vào mình, lại chỉ vào Bạc Nhược U, thầm nghĩ, đường đường là hoàng tử, sao phải đi tạ ơn một tiểu cô nương, lại còn là một tiểu cô nương có thân phận tiện dịch?

Hắn cảm thấy lời của Hoắc Nguy Lâu khá hạ thấp thân phận của mình, nhưng xưa nay hắn vẫn kiêng kỵ vị biểu huynh này, đành bất đắc dĩ cười nói:

"Tốt nhất là nghiệm ra bằng chứng rõ ràng, bằng không, ta liền tấu lên phụ hoàng, nói rằng biểu huynh bây giờ không phân biệt công tư, bị một mỹ nhân mê hoặc, vì khiến mỹ nhân vui mà giao việc lớn này cho nàng thử sức."

Bạc Nhược U tuy chuyên tâm nhưng vẫn nghe rõ lời Triệu Hi. Nghe tới đây, nàng bỗng khẩn trương, lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu một cái, rồi càng thêm tập trung, dồn hết tinh thần nghiệm thi.

Hoắc Nguy Lâu cười nhạo một tiếng:

"Vậy e là bệ hạ còn cao hứng hơn chút đấy."

Xưa nay Hoắc Nguy Lâu không gần nữ sắc, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy y không có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào. Kiến Hoà đế vì thế nhiều lần hỏi thăm rồi thúc giục, nhưng y vẫn làm theo ý mình. Nếu bệ hạ biết rằng bên cạnh y cuối cùng đã có người, dù công việc có phần lơi lỏng, có lẽ cũng vui mừng hơn là chỉ trích.

Triệu Hi sờ sờ cái mũi, nói:

"Thôi thôi, ta vẫn nên ra ngoài đợi vậy."

Triệu Hi vừa đi, mấy người khác cũng lần lượt rời đi theo, chỉ còn lại Lâm Hòe và nam tử mặc áo bào xanh vừa nói chuyện ban nãy. Thấy Bạc Nhược U thao tác nghiệm thi đâu vào đó, trên mặt nam tử áo xanh không giấu nổi vẻ thán phục:

"Tiểu cô nương quả thật hiếm thấy, một chút cũng không hoảng loạn."

Lâm Hòe cười gật đầu, đáy mắt cũng ánh lên vẻ tán thưởng.

Hôm nay có không ít quan viên trong triều tại đây, thêm cả Nhị điện hạ, mà Bạc Nhược U không hề tỏ ra khẩn trương. Ngược lại, nàng càng chăm chú nghiêm nghị, khiến người khác cảm thấy có thể tín nhiệm. Ngỗ tác là nghề thấp kém, nhưng nếu thuật nghiệm thi của nàng cao minh, giúp đưa chân tướng ra ánh sáng, giải oan cho người vô tội, thì địa vị thấp kém cũng có hề gì?

Nghe hai người nói chuyện, đáy mắt Hoắc Nguy Lâu sáng lên. Y bất giác muốn đứng gần nàng thêm chút nữa. Phải biết rằng, ban đầu ở Thanh Châu, chính dáng vẻ chuyên tâm của nàng đã hấp dẫn y, khiến y dần dẹp bỏ sự khó chịu đối với nữ nhân làm việc vượt quá khuôn phép.

Bạc Nhược U nghe Triệu Hi nói mà đáy lòng có chút lo lắng, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Nghi án này không phải chuyện nhỏ, nàng do Hoắc Nguy Lâu mang đến, nếu không nghiệm ra manh mối, bị nghi ngờ sẽ không phải nàng mà là Hoắc Nguy Lâu. Ý niệm ấy khiến nàng càng thêm tập trung. Một khi dốc hết tâm sức, ánh mắt và lời nói của người ngoài không còn lọt tai lọt mắt nàng nữa.

Nghiệm xong tay chân, khuôn mặt, Bạc Nhược U đột nhiên ngước mắt:

"Hầu gia, nguyên nhân cái chết là trúng độc. Vì sao trúng độc, khi nào trúng độc, cần phải giải phẫu mới nghiệm rõ được."

Nàng liếc nhìn gian mật thất: "Nơi này không tiện."

Chết là một quan to trong triều, lại liên lụy nhiều người, nên giải phẫu nghiệm thi cũng là chuyện tất yếu. Hoắc Nguy Lâu lệnh cho Tú Y Sứ khiêng thi thể sang sương phòng phía Tây, khiến không ít người ở chính sảnh ngạc nhiên nhìn theo. Bạc Nhược U cũng lẳng lặng đi theo.

Thi thể được đặt trên tấm thảm nỉ, Bạc Nhược U bắt đầu cởi xiêm y của người chết. Trong vài tiếng hít sâu, xiêm y của người chết đã bị cởi bỏ, lộ ra những đốm đỏ tím và vài dấu vết khả nghi trên thân thể.

Mấy người ở cửa, bao gồm Triệu Hi, chứng kiến cảnh này đều không khỏi ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi một tiểu cô nương như Bạc Nhược U lại có thể nhìn thấy thân thể của một nam tử trưởng thành đã chết mà vẫn duy trì được sự bình tĩnh.

Bạc Nhược U mặc kệ họ nghĩ gì, chọn dao giải phẫu, mang bao tay và đeo khăn che mặt, lập tức hạ đao. Nàng rạch từ ngực người chết, dao vừa hạ xuống đã thấy máu. Chẳng mấy chốc, mùi máu tanh ngập tràn trong phòng, đôi tay của nàng cũng nhuốm đỏ. Người ngoài nhìn thấy máu nhiều như vậy thì kinh hoảng, còn nàng vẫn bình thản.

Bạc Nhược U nghiệm thi cẩn thận, lại còn giải phẫu, nên tốn không ít công sức. Không chỉ phải mang thêm đèn vào, mà toàn bộ sương phòng cũng được thắp sáng. Đang cúi người thao tác, chỉ qua hai nén hương, mồ hôi đã chảy đầm đìa trên trán nàng. Ban đầu, đám người Lâm Hòe còn muốn thăm dò, nhưng giờ thì đã đứng không nổi, đều trở lại chính sảnh ngồi nghỉ, chỉ còn hai người họ trong phòng.

Hoắc Nguy Lâu lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, tiến lên lau mồ hôi cho nàng. Bạc Nhược U đang tập trung tìm kiếm trong bụng người chết, bị hành động của y làm cho ngẩn người. Ngước lên, nàng thấy trong mắt y đầy thương tiếc. Y không nói gì, dứt khoát lau sạch mồ hôi trên trán nàng, rồi đứng yên một bên không quấy nhiễu.

Bạc Nhược U thoáng thất thần, rồi lại cúi đầu làm việc. Rất nhanh, nàng cắt đến dạ dày của người chết. Người này có triệu chứng trúng độc rõ ràng, khi chết bên môi có dấu vết nôn mửa. Sau khi giải phẫu, nàng càng khẳng định nghi ngờ ban đầu. Điều quan trọng nhất là thứ còn sót lại trong dạ dày của người chết.

Mùi hôi thối và máu tanh ngập tràn trong phòng. Một lúc sau, Lâm Hòe đứng ngoài cửa nhìn vào, thấy Hoắc Nguy Lâu đứng gần cửa sổ liền lên tiếng:

"Hầu gia, đêm đã khuya, Tiểu Nhược nghiệm thi, ngài cũng có thể yên tâm, không bằng ra ngoài nghỉ ngơi một chút?"

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu:

"Không cần, bản Hầu nhìn mới càng an tâm."

Lâm Hòe chỉ cho là Hoắc Nguy Lâu muốn theo dõi Bạc Nhược U nghiệm thi để an tâm hơn, nên đáp lại một tiếng rồi lùi ra ngoài sảnh. Triệu Hi thấy vậy, liền hỏi:

"Biểu huynh sao còn ở trong đó nữa? Mùi nồng đến vậy, bổn cung chỉ ngửi một chốc đã không chịu nổi."

Lâm Hòe nghe vậy liền đáp:

"Hầu gia đối với vụ án này vô cùng coi trọng, nên phải giám sát quá trình nghiệm thi. Ngài ấy nói không đích thân xem xét thì không yên lòng."

Triệu Hi làm ra vẻ "quả nhiên là thế," lắc đầu không nói gì thêm.

Trong sương phòng, Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U, cảm thấy đêm nay nàng chuyên chú hơn bất kỳ lần nào trước đây. Nàng cúi người suốt thời gian dài, rất ít khi ngồi thẳng lên, như thể không biết mệt mỏi là gì. Mồ hôi chảy dọc trên trán và khuôn mặt, nhưng nàng ít khi lau đi, hoàn toàn đắm chìm trong công việc. Cúi người lâu như vậy, đến nam tử có võ công cao cường cũng khó mà duy trì, nhưng vòng eo của nàng lại nhu nhược không xương, không biết sức lực từ đâu mà nàng kiên trì bền bỉ đến thế.

Hoắc Nguy Lâu lại tiến lên lau mồ hôi cho nàng. Lần này, Bạc Nhược U tựa như đã quen, không thèm ngẩng đầu lên. Khi y lui lại lần thứ hai, ánh mắt y không khỏi liếc về vòng eo của nàng, nhất thời thất thần. Không biết bao lâu trôi qua, Bạc Nhược U bỗng ngồi thẳng lên, thở ra một hơi mệt mỏi:

"Hầu gia, là trúng độc thạch tín."

Hoắc Nguy Lâu khẽ biến sắc. Bạc Nhược U lại nói tiếp:

"Hắn từ lúc hạ triều rời cung, đến khi chạng vạng về nhà, ăn uống cũng không nhiều, nhưng có một thứ đặc biệt."

"Là gì?"

Bạc Nhược U cầm một ít chất bẩn đã rửa sạch qua nước, đưa lên:

"Là bánh ngải thảo. Giờ đang giữa mùa xuân, là thời điểm ngải thảo sinh trưởng, nhưng ngải thảo có vị đắng, thường được dùng làm thuốc, rất ít ai dùng để làm bánh ngọt."

Nói đến đây, nàng khẽ nhíu mày:

"Trừ một nơi..."

Hoắc Nguy Lâu dường như cũng nghĩ đến cùng một chỗ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời thốt lên:

"Đạo quan."

"Đạo quan."
Bình Luận (0)
Comment