Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 110

Bạc Dật Hiên nhíu mày, giọng nghiêm khắc quát hỏi:

"Xảy ra chuyện gì mà ngươi lại vô phép vô tắc như vậy?"

Hắn vốn đến Trình trạch thăm hỏi, dù có việc khẩn cấp, cũng không nên ầm ĩ trước cửa nhà người khác như thế, nhất là trước mặt Bạc Nhược U, khiến hắn cảm thấy khá mất mặt.

Gã người hầu run giọng, vừa như muốn khóc vừa đáp:

"Đại lão gia bị quan phủ bắt đi rồi, công tử mau về phủ!"

Sắc mặt Bạc Dật Hiên lập tức biến đổi. Tuy chức vị của Bạc Cảnh Khiêm không cao, chỉ là Hộ bộ Viên ngoại lang, nhưng trong đám thế gia sa sút ở kinh thành, ông ta cũng giữ được đôi chút thể diện. Xưa nay cẩn thận, Bạc Cảnh Khiêm luôn là trụ cột của Bạc thị. Bạc Dật Hiên không ngờ ông lại bị quan phủ bắt đi! Nếu Bạc Cảnh Khiêm gặp nạn, thì Bạc gia chẳng khác nào sụp đổ.

"Vì sao lại bị bắt?" Bạc Dật Hiên sững sờ, rồi hoảng loạn bước nhanh về phía xe ngựa, quên mất cả Bạc Nhược U.

Người hầu đáp:

"Không rõ, nhưng người đến rất hung hăng, đại lão gia còn không kịp dặn dò phu nhân."

Bạc Dật Hiên nhảy lên xe ngựa, xa phu vung roi, xe chạy như bay.

Trước cửa Trình trạch, Bạc Nhược U yên lặng đứng thẳng, đợi xe ngựa của Bạc Dật Hiên khuất dần cuối con đường mới khẽ nhíu mày, xoay người vào chính sảnh, kể lại sự việc cho Trình Uẩn Chi nghe. Ông im lặng một lúc rồi cười nhạt:

"Bạc Cảnh Khiêm am hiểu luồn cúi, lần này chỉ sợ lật thuyền trong mương. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, phúc họa thế nào là chuyện của hắn thôi."

Bạc Nhược U gật đầu, trong lòng không chút gợn sóng. Trình Uẩn Chi hỏi thêm về cuộc nói chuyện của nàng với Bạc Dật Hiên, nghe xong liền lắc đầu:

"Lời lẽ này ta đã đoán trước. E rằng không chỉ mình hắn nghĩ vậy, phụ mẫu hắn và cả bên Đại phòng cũng thế. Buồn cười thay, ngay cả ta còn chưa nói gì, đến lượt họ lên giọng giáo huấn con."

Mặc dù từng vì an nguy của Bạc Nhược U mà ông thoáng lo lắng, nhưng tuyệt không cho phép người Bạc gia lên mặt với nàng. Thấy ông có chút bực bội, Bạc Nhược U mỉm cười điềm tĩnh:

"Nghĩa phụ đừng phiền lòng, con không để mấy lời đó vào tâm."

Trình Uẩn Chi thở dài:

"Con hiền lành quá rồi, sau này nếu ai còn nói mấy lời này, cứ bảo hắn tới gặp ta mà nói."

Bạc Nhược U mỉm cười đồng ý. Bề ngoài nàng có vẻ tốt tính, nhưng thực không phải người yếu đuối dễ bị áp chế. Ai nghĩ chỉ vài lời lẽ là có thể lay động nàng, e rằng đã quá coi thường nàng rồi.

Thu lại suy nghĩ, nàng lại nghĩ đến loại dược liệu "Mỹ nhân cười," vào phòng lật sách thuốc ra tra cứu thêm một lần, càng chắc chắn hạt giống kia chính là "Mỹ nhân cười." Hạt này vừa có thể làm thuốc, lẽ nào Tống Dục đi qua tiệm thuốc nào đó, hoặc nơi nào có "Mỹ nhân cười" nở rộ? Báo việc này cho Hoắc Nguy Lâu, rồi phái người điều tra, không biết liệu có thể tìm ra manh mối gì không.

Nghĩ vậy, nàng muốn đi gặp Hoắc Nguy Lâu, nhưng biết ban ngày y khó yên ổn ở Hầu phủ, tìm tới cũng vô ích. Nàng liền dặn Chu Lương chuẩn bị xe ngựa, tự mình đến các tiệm thuốc tìm hiểu.

Khu vực phía Tây Trường Hưng phường là ngự phố. Bạc Nhược U chọn một tiệm thuốc lớn bước vào. Vốn là dược liệu quý hiếm, nên nàng nghĩ mấy tiệm tầm thường sẽ không có, nhưng hỏi một lượt lại thấy tiệm này cũng không có thứ nàng cần.

Chưởng quỹ đáp:

"Cô nương, loại dược này mọc ở vùng sơn cốc Tây Nam, hiếm lạ nên giá cao. Hơn nữa, dược tính của nó không có gì quá đặc biệt, có thể dùng các vị khác thay thế. Đã như vậy, hà tất phải nhọc công tìm kiếm?"

Lời này cũng có lý, nhưng Bạc Nhược U vẫn không cam tâm, liền tiếp tục tìm tới các tiệm thuốc lớn nhỏ dọc ngự phố và chợ phía Đông, hỏi thăm qua bốn, năm tiệm nổi danh, nhưng không tiệm nào có. Thậm chí vài đại phu trẻ còn không biết loại dược này. Bạc Nhược U thoáng thất vọng. Lẽ nào ở kinh thành thực sự có người cố ý trồng "Mỹ nhân cười"? Hoặc là, Tống Dục đã đi qua một đạo quan nào đó trồng loại hoa này?

Không thu được gì, nàng cảm thấy có lỗi vì chẳng thể giúp được gì cho Hoắc Nguy Lâu. Y xử lý toàn là quốc sự đại sự, về phần đạo giáo, nàng lại hoàn toàn không hiểu, chỉ có chút tay nghề nghiệm thi thì lần này e không giúp ích được mấy. Dù nàng có lòng, cũng bất lực.

Với tâm trạng nặng nề, Bạc Nhược U lên xe ngựa quay về phủ. Chưa về đến cổng Trình trạch, nàng đã thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc đậu trước cửa phủ. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra đó là xe của Hầu phủ. Đáy mắt nàng ánh lên tia sáng vui mừng, lúc này, hai người hầu của Hầu phủ bước tới:

"Bạc cô nương, Hầu gia mời cô nương đến phủ."

Bạc Nhược U thoáng do dự vì trời đã xế chiều, người hầu liền bổ sung:

"Là vì vụ án tối qua."

Nghe vậy nàng hoàn toàn yên tâm, vào nhà chào Trình Uẩn Chi một tiếng rồi lên xe ngựa của Hầu phủ. Khi đến cửa phủ, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại tia sáng chiều tà cuối cùng dần bị che khuất bởi áng mây. Bạc Nhược U bước vào, đi thẳng tới chính viện.

Phúc công công đã vài ngày không gặp nàng, không khỏi vui mừng hỏi han một hồi, sau đó mới đưa nàng vào thư phòng, rồi lặng lẽ lui ra.

Hoắc Nguy Lâu ngồi sau thư án, mắt nhìn xuống tập văn thư, nghe thấy động tĩnh liền ngước lên. Vẻ mặt y thoáng có chút khác lạ. Bạc Nhược U hành lễ, hỏi:

"Hầu gia mời ta đến, đã tìm được đạo quan rồi sao?"

Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, bước đến bên cửa sổ phía Tây, ý bảo nàng ngồi xuống chiếc ải tháp gần đó.

"Trưa nay đã tìm được, là Tam Thanh quan ở phía Đông thành. Một tiểu đạo sĩ trong quan nhớ lại rằng Tống Dục từng đến đó, ăn bánh ngải thảo tại Tam Thanh quan. Cậu ấy còn nhớ rõ Tống Dục đã gặp một người trong đạo quan, hai người xảy ra tranh chấp, sau đó người kia rời đi trước."

Nghe nói Tống Dục ăn bánh ngải thảo, gặp người rồi nảy sinh tranh chấp, ánh mắt Bạc Nhược U sáng lên:

"Gặp người nào? Có thể tìm ra người đó không?"

Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu chợt tối lại, một lúc sau mới trầm giọng đáp:

"Là đại bá của nàng, Hộ bộ Viên ngoại lang Bạc Cảnh Khiêm."

Y nói thẳng không chút giấu giếm. Bạc Nhược U nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, nhớ đến việc ban ngày người Bạc gia hốt hoảng tìm đến Bạc Dật Hiên, lập tức hiểu ra đại bá đã xảy ra chuyện. Sau thoáng ngẩn người, nàng quay sang Hoắc Nguy Lâu hỏi:

"Hầu gia mời ta đến là vì việc này?"

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng:

"Chuyện này không nhỏ. Hắn đã vướng vào trong đó, e rằng cả Bạc thị cũng khó tránh khỏi liên lụy. Hắn làm quan ở Hộ bộ nhiều năm, cũng không phải là người trong sạch. Nếu nhẹ thì chịu khổ một phen, nặng thì có thể liên lụy cả Bạc thị. Ta nói để nàng hiểu rõ ngọn nguồn, chuẩn bị tâm lý."

Bạc Nhược U nhìn y chốc lát, bỗng nhiên cười rồi nói:

"Hầu gia còn nhớ hạt giống hôm qua không? Ta về nhà tra sách cùng nghĩa phụ, mới biết đó là hạt của loài hoa tên "mỹ nhân cười." Hoa này sắc đỏ diễm lệ, kết quả, hạt và xác quả đều dùng làm thuốc được. Ban ngày ta đi hỏi nhiều tiệm thuốc nhưng đều không có. Ta đoán loài này cực kỳ hiếm ở kinh thành. Hạt giống lưu lại dưới đế giày Tống Dục có lẽ là khi đi qua nơi nào có hoa "mỹ nhân cười" nở."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, lập tức gọi Phúc công công:

"Chuẩn bị xe ngựa."

Phúc công công vội vã đáp ứng. Hoắc Nguy Lâu lại bước đến bên nàng:

"Loài hoa này ta chưa từng thấy qua. Nàng cùng ta đến Tam Thanh quan xem thử."

Vốn đã có ý định này, Bạc Nhược U liền đứng dậy theo y ra ngoài, hai người nhanh chóng lên xe ngựa. Phúc công công đứng ở hành lang nhìn theo, trong lòng vừa sốt ruột vừa mong chờ, nhưng tâm tư hai người kia lại đặt hết vào vụ án, biết bao giờ mới thân cận hơn chút nữa đây?

Trên xe ngựa, Bạc Nhược U lại hỏi:

"Đại bá ta sao lại đến gặp Tống đại nhân? Nếu đã nảy sinh tranh chấp, chẳng phải ông ấy cũng có hiềm nghi hạ độc Tống đại nhân sao?"

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, như đang thăm dò xem có điều gì ẩn trong câu hỏi. Bạc Nhược U bị y nhìn chăm chú, vội giải thích:

"Ta không phải muốn hỏi han riêng tư, Hầu gia nếu thấy không tiện thì cứ bỏ qua, ta tuyệt đối không có tư tâm."

Hoắc Nguy Lâu nói:

"Ta biết nàng không thân thiết với Đại phòng, nên báo cho nàng cũng để nàng hiểu rõ. Chuyện này không tiện nói hết, nhưng một là hắn có hiềm nghi trong cái chết của Tống Dục, hai là có liên quan đến vụ tham ô Vệ kho. Ban ngày vào thiên lao, đã thẩm vấn nhưng hắn quanh co, hẳn là đang giấu giếm điều gì."

Bạc Nhược U biết chuyện tham ô khó mà hỏi kỹ, nhưng cái chết của Tống Dục là án mạng, nàng đã nghiệm thi qua nên muốn biết thêm cũng là lẽ thường. Nàng gật đầu:

"Ta hiểu rồi. Hầu gia công chính vô tư, ta tin tưởng Hầu gia, cũng sẽ không vượt quá bổn phận."

"Thật sự không muốn hỏi thêm gì khác?" Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng.

Bạc Nhược U trầm ngâm rồi nói:

"Nếu chuyện này liên lụy đến nghĩa phụ ta, e rằng ta khó mà nhẫn nhịn được."

Nàng không phải người không chút tư tâm, nhưng tình cảm ấy chỉ dành cho người thân thiết nhất. Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng sâu xa:

"Nếu chuyện này liên lụy đến ta thì sao?"

Bạc Nhược U đáp ngay theo bản năng:

"Trên đời này còn có ai dám bắt Hầu gia sao?"

Hoắc Nguy Lâu bật cười, không hỏi thêm nữa. Xe ngựa nhanh chóng rời ngự phố, thẳng đến Tam Thanh quan phía Đông thành. Đạo quan nằm ở phía Đông Bắc trong thành, sát bên hồ Huyền Vũ ngoài hoàng thành. Khi xe ngựa dừng lại, trời đã nhá nhem tối.

Hoắc Nguy Lâu xuống xe, dẫn đầu bước lên bậc thềm, các thị vệ vây quanh. Bạc Nhược U đi theo phía sau. Vừa bước vào cổng, hai tiểu đạo sĩ lập tức đến đón, vẻ mặt sợ hãi. Hoắc Nguy Lâu hỏi ngắn gọn về loài hoa "mỹ nhân cười," nhưng hai tiểu đạo lại nhìn nhau ngơ ngác, hoàn toàn không biết thứ đó là gì. Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu liền sa sầm, ra lệnh:

"Lục soát toàn bộ trước sau đạo quan, bao gồm cả rừng cây hậu viện, không được bỏ qua chỗ nào."

Giọng y trầm lạnh, các tùy tùng vội vâng lệnh rời đi. Hoắc Nguy Lâu quay lại nhìn Bạc Nhược U:

"Nàng theo ta."

Giọng y bỗng nhu hòa hơn, Bạc Nhược U liền đi sát bên y. Đạo quan này không lớn, chỉ có một đôi sư huynh đệ trụ trì, bánh ngải thảo được làm vài ngày gần đây, để tặng khách dâng hương và làm việc thiện. Hai người đi quanh hết những nơi có thể trồng hoa trong đạo quan nhưng không thấy loài hoa nào sặc sỡ.

Đạo quan vốn là nơi tĩnh tâm, việc trồng hoa tươi đẹp như "mỹ nhân cười" có lẽ không phù hợp. Bạc Nhược U nhíu mày, lại đến hỏi tiểu đạo sĩ, mới biết trong đạo quan cũng không trồng dược liệu. Biết rằng nơi này không liên quan đến "mỹ nhân cười," nàng hỏi thêm về tình hình lúc Tống Dục đến đây, tiểu đạo sĩ đáp:

"Khi đến vẫn khỏe mạnh. Hôm qua khách không nhiều, vị lão gia ấy khí độ thư sinh nên khá nổi bật. Ngài ấy vào chính điện dâng hương rồi đến hậu viện dùng bữa chay, trong đó có bánh ngải thảo. Cùng lúc ấy, một vị lão gia khác tới."

"Hai người hình như có hẹn từ trước. Chúng tiểu nhân không dám quấy rầy. Không lâu sau thì nghe tiếng ồn ào. Khi vào kiểm tra thì thấy người kia nổi giận rời đi, chén trà trên bàn cũng vỡ tan, rõ là hai người đã tranh cãi."

Bạc Nhược U nóng lòng hỏi:

"Khi rời đi, Tống đại nhân trông thế nào?"

"Ngài ấy vẫn bình thường, không có vẻ khó chịu gì. Lúc đó là khoảng đầu giờ Mùi."

Tú Y Sứ đã hỏi trước rồi, Hoắc Nguy Lâu không thấy gì bất thường, nhưng Bạc Nhược U thì suy nghĩ, đến khi hai người ra khỏi đạo quan, nàng mới nói:

"Hạt giống "mỹ nhân cười" không dính vào đế giày trong đạo quan, vậy chắc hẳn là từ nơi khác. Từ giờ Mùi đến lúc hắn về phủ, trong khoảng hai canh giờ đó hẳn đã đi nơi nào đó chứ không chỉ dạo phố."

Lên xe ngựa, Hoắc Nguy Lâu nói:

"Hắn chỉ khai rằng mình phụng mệnh đi gặp Tống Dục để bàn việc thường ngày của Hộ bộ. Tranh chấp là do Tống Dục muốn bãi chức của hắn, định thay người khác. Hắn không nhịn được nên mới ra tay."

Xe ngựa lăn bánh, Bạc Nhược U nhìn ra ngoài:

"Loại độc này phát tác từ từ, khi rời đi có vẻ khỏe mạnh nhưng đã trúng độc rồi. Nếu hắn đến nơi nào khác, vậy phải tìm nơi đó có loài hoa "mỹ nhân cười" này."

Chuyện điều tra tiếp theo sẽ do Tú Y Sứ đảm nhiệm. Hoắc Nguy Lâu thoáng trầm tư, không nói gì. Bạc Nhược U cũng biết vụ án này không đơn giản, không dám hỏi thêm. Xe đi thêm hai dặm, Hoắc Nguy Lâu mới nói:

"Chưa ăn tối đúng không? Cùng về Hầu phủ dùng bữa, xong ta đưa nàng về."

Dùng bữa chẳng có gì là sai, Bạc Nhược U liền đồng ý. Nhưng khi đến cổng Hầu phủ, thấy xe ngựa của khách đậu trước phủ, Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn người hầu gác cổng, nói:

"Là Lâm Hòe."

Bạc Nhược U muốn tránh mặt nhưng Hoắc Nguy Lâu cản:

"Nàng nghiệm thi vụ án này, hắn biết mà, không cần tránh."

Vào đến chính sảnh, nàng thấy không chỉ Lâm Hòe mà cả Lâm Chiêu cũng có mặt. Cả hai lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Hoắc Nguy Lâu đưa nàng theo. Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống, giọng bình thản:

"Nàng theo ta đi điều tra đạo quan mà Tống Dục từng đến, có đầu mối mới."

Lâm Hòe hiểu ra, vội nói:

"Hầu gia, lần này chúng ta tới là muốn hỏi về chuyện của Bạc gia."

Dường như có điều gì e dè, ông quay sang Lâm Chiêu:

"Chiêu Nhi, con đưa Bạc cô nương ra ngoài chờ một lát."

Hoắc Nguy Lâu thoáng nhíu mày nhưng cũng không ngăn. Đợi hai người trẻ tuổi rời đi, Lâm Hòe mới thấp giọng hỏi:

"Hầu gia, hắn đã khai chưa?"

Hoắc Nguy Lâu cười nhạt:

"Xem ra Bạc gia đã tìm đến chỗ các ngươi. Hắn khai nhưng đều là những lời vô ích. Đến chỗ quan trọng, miệng hắn lại kín như bưng. Nhưng mới chỉ là ngày đầu tiên, để xem qua hai ngày hắn có còn giữ được nữa không."

Lâm Hòe hơi do dự:

"Vậy theo Hầu gia, chuyện này rốt cuộc hắn có bao nhiêu phần liên quan?"

Hoắc Nguy Lâu không đáp ngay, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài sảnh, nơi không thấy bóng dáng của Bạc Nhược U, đôi mày khẽ nhíu lại. Một lúc sau, y mới nhìn Lâm Hòe:

"Mấy quyển sổ sách của Hộ bộ đều qua tay hắn, chắc chắn không thể vô can. Còn cái chết của Tống Dục, có liên quan hay không thực ra không quan trọng."

Y dừng một chút rồi nói tiếp:

"Ngày mai, nếu muốn, ngươi có thể vào thiên lao, khuyên hắn sớm mở miệng, có thể sẽ đỡ chịu khổ hơn."

Nghe vậy, trán Lâm Hòe lấm tấm mồ hôi.

Lâm Chiêu đi cùng Bạc Nhược U ra ngoài, không dám đứng gần cửa sảnh nên đi thêm vài bước về phía hành lang uốn khúc bên phải. Giữa mi tâm Lâm Chiêu như phủ mây đen, dừng lại rồi hỏi nàng:

"Nhị muội đã biết chuyện rồi phải không?"

Bạc Nhược U khẽ gật đầu.

"Hầu gia đã nói rồi."

Lâm Chiêu thở dài:

"Sự tình lần này rất lớn, phụ thân tuy biết ít nhiều nhưng cũng khó lòng giúp được. Thế bá ở Hộ bộ nhiều năm, đâu phải người không hiểu nặng nhẹ."

Bạc Nhược U không đáp lời. Lâm Chiêu quay lại, an ủi nàng:

"Có điều muội cũng không cần lo lắng quá. Hầu gia công bằng chính trực, sẽ không dễ dàng oan uổng thế bá đâu."

Bạc Nhược U nghe vậy, trong lòng khẽ cười. Xem ra Lâm Chiêu đã hiểu nhầm, nàng vốn không hề lo cho Bạc Cảnh Khiêm.

Thấy nàng không tiếp lời, sắc mặt cũng không đổi, Lâm Chiêu bỗng nói:

"Án này hệ trọng thế, không ngờ Hầu gia lại để muội nghiệm thi. Nếu có gì sơ suất, chỉ sợ không dễ giải thích."

Nói rồi, hắn ngập ngừng hỏi tiếp:

"Trước mắt có manh mối nào gây bất lợi cho thế bá không?"

Bạc Nhược U ngước mắt nhìn hắn, nghĩ thầm Lâm Chiêu và Bạc Nghi Nhàn đã đính hôn, giờ quan tâm đến Bạc Cảnh Khiêm cũng là lẽ thường. Nàng đáp nhẹ:

"Lời này Lâm công tử không cần hỏi ta. Lúc ta nghiệm thi, Lâm bá bá cũng ở đó quan sát rồi mà."

Lâm Chiêu liền xấu hổ:

"Là ta lỡ lời, mong Nhị muội đừng để bụng."

Bạc Nhược U chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Thấy vẻ lạnh nhạt của nàng, Lâm Chiêu trong lòng thoáng khó chịu. Hắn lại nhớ đến lần đường đột đi thăm nàng ở nha môn, nghĩ có lẽ đã khiến nàng cảm thấy xa cách, không cảm nhận được chân ý của mình. Một lát sau, hắn lại nói:

"Nhị muội thường cùng Hầu gia làm việc, có thấy vất vả không?"

Bạc Nhược U nhìn về phía cửa sảnh, khẽ lắc đầu:

"Không vất vả."

Lâm Chiêu đâm ra lúng túng, đang chần chừ chưa biết nói gì thì thấy Lâm Hòe đi ra, trán ướt đẫm mồ hôi. Lâm Chiêu vội nghênh đón, Bạc Nhược U cũng cúi mình hành lễ. Lâm Hòe nhìn cả hai, lòng cảm thấy khó xử. Vì thế giao cùng quan hệ thông gia với Bạc thị mà nhà họ Lâm dễ bị nghi ngờ. Nhưng ông lại rõ Hoắc Nguy Lâu lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua bất kỳ ai.

Nhìn Bạc Nhược U, trong một thoáng Lâm Hòe nghĩ, nếu thay đổi hôn sự với Bạc Nghi Nhàn thành nàng, có lẽ còn tốt hơn, nhưng sự đã rồi, đành chỉ biết nghĩ thế mà thôi. Hắn khẽ hàn huyên đôi câu rồi quay sang Lâm Chiêu:

"Đi thôi, Chiêu Nhi."

Lâm Chiêu thoáng nhìn về phía cửa sảnh:

"Hầu gia nói thế nào rồi phụ thân?"

Lâm Hòe lắc đầu:

"Hồi phủ rồi sẽ bàn."

Lâm Chiêu hiểu ý, gật đầu. Nhưng khi sắp đi lại quay qua hỏi Bạc Nhược U:

"Nhị muội, công việc đã xong chưa? Có cần ta đưa muội về không?"

"Chưa xong đâu, lát nữa sẽ có người trong phủ đưa ta về."

Lâm Hòe thấy vậy bèn dẫn Lâm Chiêu cáo từ. Lâm Chiêu đi được mấy bước lại quay đầu nhìn, thấy Bạc Nhược U nhẹ nhàng bước vào chính sảnh. Hình như nàng không còn kính sợ Hoắc Nguy Lâu như lúc ở Lạc Châu, trong lòng thoáng sinh chút cảm giác khó tả.

Hoắc Nguy Lâu trong sảnh, thoáng lộ vẻ không hài lòng nhìn nàng:

"Sao ra ngoài mà đi lâu như vậy?"

Bạc Nhược U tiến lên trước, đáp lời:

"Lâm bá bá sau khi ra ngoài có nói thêm vài câu."

Hoắc Nguy Lâu nghe vậy bèn đứng dậy, sai người dọn cơm. Hai người vào thiên sảnh, thấy trên bàn bày biện sơn hào hải vị vô cùng đẹp mắt. Nàng ngồi đối diện, trong lòng y bỗng dâng cảm giác như nàng đã là nữ chủ nhân của Hầu phủ, ngày ngày ở bên cạnh như thế này là chuyện rất tự nhiên.

Ánh đèn ấm áp soi rọi gương mặt yêu kiều của nàng, khiến nàng càng tựa như một khối ngọc, lấp lánh và dịu dàng. Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, bao nhiêu bất mãn trong lòng Hoắc Nguy Lâu phút chốc đều tiêu tan. Bữa cơm này y dùng thật chậm rãi, đã nhiều năm y chưa được bữa nào thư thả như thế.

Trước đây, mỗi ngày của Hoắc Nguy Lâu đều là bận rộn, thư án chất đầy công văn, trong cung lại luôn có việc chờ y xử lý. Trong ngoài triều đình, vô số ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động, y không cho phép mình xảy ra sai sót, cũng không thể xảy ra được. Ngày tháng trôi qua trong sự gấp gáp, nhiều khi y thậm chí nghĩ, có lẽ chẳng cần ăn ngủ gì nữa thì tốt.

Nhưng từ hôm nay, khoảnh khắc ngồi đối diện nàng, y lại muốn thời gian trôi chậm lại, để y có thể thong thả mà cảm nhận từng hương vị trên bàn, khác hẳn sự nhạt nhẽo như nước ốc trước kia.

Bạc Nhược U cảm thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu vẫn cứ chăm chú nhìn mình, khiến trong lòng nàng chợt bối rối. Ăn xong, nàng vội vàng muốn cáo từ rời phủ, khiến y thấy nàng hệt như con thỏ nhỏ tìm cách trốn chạy. Hoắc Nguy Lâu cau mày, muốn tự mình đưa nàng về, thì đúng lúc Lộ Kha tới phủ. Bạc Nhược U thấy Lộ Kha liền vui mừng, còn cười nói mấy câu hàn huyên, rồi cùng Phúc công công đi ra cửa, cuối cùng y đành sai tùy tùng đưa nàng về.

Lộ Kha thấy Bạc Nhược U rời đi, liền cười khẽ nói:

"Hôm nay Bạc cô nương có vẻ đặc biệt cao hứng, nụ cười cũng ngọt ngào hơn."

Vừa dứt lời, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Hầu gia, Lộ Kha liền khựng lại, vội vàng dâng công văn, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Hầu gia, đã tìm được vợ con Tống đại nhân, họ đúng là đã trở về Vân Châu. Người của chúng ta hỏi qua, họ nói Tống đại nhân lúc đó có bảo, nếu giữ được tính mạng sẽ từ quan hồi hương, còn nếu không giữ được thì cũng không cần quay lại kinh thành."

Hoắc Nguy Lâu nhận lấy công văn, vừa đi vào thư phòng vừa nói:

"Tống Dục ngày ấy đi đạo quan trước, sau đó còn đến một chỗ khác, nơi này hẳn có trồng loài hoa gọi là "mỹ nhân cười." Ngày mai dẫn người đi điều tra, cần phải tìm ra nơi đó. Một khi biết hắn gặp ai, chúng ta sẽ biết ai là hung thủ hạ độc."

Lộ Kha nhướng mày hỏi:

"Còn về việc bắt Bạc đại nhân hôm nay..."

Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống sau thư án, cười nhạt:

"Hắn không có gan đó đâu, chỉ là ở Hộ bộ nhiều năm, cũng không phải kẻ trung thực. Từ miệng hắn, ít nhiều cũng có thể khai ra một vài điều khác."

Lộ Kha hỏi dò:

"Vậy chúng ta cần thẩm vấn nghiêm ngặt hay là..."

Hoắc Nguy Lâu vẫn cúi đầu xem công văn, thản nhiên đáp:

"Đã qua tay Trực Sử Ti vào thiên lao, ngươi nghĩ còn cần hỏi ta sao?"

Lộ Kha nghe vậy bỗng rùng mình, khẽ chần chừ rồi nói:

"Vậy thuộc hạ đã hiểu sai rồi. Tưởng rằng Bạc đại nhân là đại bá của Bạc cô nương, Hầu gia sẽ dung tình ít nhiều, vì cách thẩm vấn nghiêm ngặt của Trực Sử Ti quả thật có thể muốn mạng người."

Nói xong, hắn cẩn thận quan sát nét mặt Hoắc Nguy Lâu, lo lắng lời này khiến y không hài lòng.

Hoắc Nguy Lâu thoáng dừng mắt trên công văn, rồi bình thản nói:

"Ngươi nghĩ cũng không sai."
Bình Luận (0)
Comment