Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 165

Trên nguyệt hồ, gió êm sóng lặng, nhưng lời Bạc Nhược U vừa cất lên lại tựa như một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng lập tức nổi lên trong lòng Hoắc Nguy Lâu. Ánh mắt y rơi lên người nàng, ánh sáng trong mắt khi tỏ khi mờ.

"Làm sao để dẫn hắn ra?"

Bạc Nhược U đáp: "Hung thủ ẩn núp trong vườn, có thể là nô bộc phụ trách quét dọn, hoặc là người thuần dưỡng chuyên chăm sóc chim. Hiện nay, mọi động thái của nha môn đều nằm trong giám thị âm thầm của hắn. Chúng ta ở ngoài sáng, hắn lại ở trong tối. Biện pháp gọn gàng nhất chính là dụ hắn ra; nếu cứ chờ đợi thêm, dù hắn không có cơ hội hành hung, nhưng cũng sẽ tìm cách trốn thoát."

Nàng vừa nói vừa trầm tư, rồi nhìn về phía chú chim tước chết đặt trong lồng. "Hung thủ dùng cách này để trả thù, chắc hẳn đã chuẩn bị rất kỹ. Trước đây Diệp Phỉ không phòng bị, nên hắn mới dễ dàng ra tay thành công. Nếu lần này hung thủ muốn mưu hại người khác, hắn sẽ làm thế nào?"

Việc hoàn toàn tái hiện lại cảnh tượng thảm khốc của Triệu gia năm xưa không phải là điều dễ dàng. Bạc Nhược U đã nghiệm qua vô số xác chết, chứng kiến không ít vụ án, nhiều lần suy đoán phương thức hung thủ gây án, khó tránh khỏi phải đoán định động cơ, suy nghĩ cách hắn từng bước mưu hại người khác để tìm ra sai sót. Lúc này, nàng cũng phải thử nhìn qua lăng kính của hung thủ mà dự đoán.

"Phương pháp này tàn nhẫn vô cùng, hắn hẳn là muốn thấy nạn nhân đau đớn mà chết. Do vậy, đầu tiên hắn cần thời cơ thích hợp để khống chế mục tiêu mà không gây tử vong ngay. Hạ độc hay đánh lén đều có thể là phương thức hắn chọn. Ngoài ra, hắn cần tìm một vật thích hợp để gõ nát xương cốt người bị hại, khiến nạn nhân đau đớn đến chết, chuyện này cũng không dễ gì."

Bạc Nhược U nhìn về phía đám nha sai đứng cách đó không xa, nhíu mày nói: "Việc này quả là khó khăn, hiện tại trong vườn có nha sai canh gác, nếu thả hai người Liễu Thanh về, tất phải tăng cường nhân thủ. Hung thủ muốn ra tay trong tình huống này cũng không dễ dàng."

Hoắc Nguy Lâu nghe nàng lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ trầm tư nhưng không tiếp lời, chỉ nói: "Mấy người Liễu Thanh năm đó tuy không rõ người Triệu gia bị giết là ai, ai là kẻ sống sót, nhưng nếu hung thủ là người còn sống của Triệu gia, vì sao bọn họ lại không nhận ra? Dù hơn mười năm đã trôi qua, diện mạo thay đổi cũng không đến mức hoàn toàn khác biệt. Năm người bọn họ, không một ai nhận ra hung thủ, chuyện này thật khó hiểu."

Đáy lòng Bạc Nhược U khẽ nhúc nhích, nàng nói: "Trước đó đã nhắc đến việc người Triệu gia còn sống có thể có vết bỏng trên người. Có nên dùng điểm này để tra xét trong vườn không? Nếu tra mà không thu hoạch được gì, có lẽ hướng điều tra của chúng ta đã sai. Người Triệu gia còn sống chắc chắn có liên quan đến vụ án, nhưng không nhất thiết là hung thủ."

Việc tra xét toàn bộ khu vườn không phải quá khó. Nếu phát hiện ai đó có vết bỏng, người đó sẽ là kẻ tình nghi lớn nhất. Ngô Tương nghe vậy, mắt sáng rực nhìn Hoắc Nguy Lâu, chỉ cần y gật đầu, hắn liền lập tức đi bắt người.

Thế nhưng, Hoắc Nguy Lâu lại nói: "Không nên vội sưu tra, nếu tra ngay lúc này chẳng khác nào ngầm báo cho hung thủ biết rằng chúng ta đã hiểu rõ về trận hỏa hoạn ở Triệu gia năm đó. Nếu không tìm ra chứng cứ, cũng chỉ là bứt dây động rừng."

Dừng lại một chút, y tiếp lời: "Hung thủ trong án này tâm tư kín đáo, dùng huyết tước để làm tín hiệu như thể đang thách thức chúng ta không tìm ra hắn. Ta e rằng trên người hắn không có vết thương nào rõ ràng để nghi ngờ, hoặc có khi hắn đã chuẩn bị sẵn đối sách."

Bạc Nhược U nghĩ đến việc hung thủ từng cố ý gài đinh quan tài để giá họa cho Tống Trung Minh, nhằm điều đi nha sai để giết Diệp Phỉ. Điều này cho thấy tâm trí của kẻ này không hề tầm thường, đáy lòng nàng không khỏi trầm xuống, trong khoảnh khắc vẫn chưa nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào.

Thấy vẻ mặt nặng nề của nàng, Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng nói: "Không cần quá lo lắng, những gì nàng nói rất có lý, chúng ta có thể dụ hắn ra."

Đôi mắt Bạc Nhược U bừng lên tia hy vọng. "Nhưng nên an bài thế nào đây?"

Bạc Nhược U tuy có ý niệm này nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra kế sách hoàn hảo. Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch môi cười: "Hung thủ thông minh giảo hoạt, càng dễ nảy sinh sự tự tin quá đà, lợi dụng điểm này để bố trí cũng không quá khó."

Y quay sang Ngô Tương: "Sai người canh giữ chặt chẽ tất cả trong vườn, đợi Tôn Chiêu thẩm vấn xong, liền đưa Liễu Thanh cùng Trần Mặc tới."

Ngô Tương lập tức nhận lệnh, rồi hỏi nha sai canh giữ trong vườn về lai lịch của huyết tước. Nha sai này đáp: "Đã hỏi qua, đây là huyết tước nuôi trong vườn. Đêm qua, huyết tước được thả vào rừng, chưa kịp bắt về lồng, sáng nay phát hiện đã có một con chết. Bọn hạ nhân mới mang xác nó vào lồng, đếm lại thì xác thực thiếu một con."

"Sư phụ nuôi chim nói rằng những con huyết tước này rất có linh tính, dễ hoảng loạn. Người thường dù có vào rừng cũng khó mà bắt được chúng. Thực ra, bọn họ thả chim trong rừng cũng không ngờ hung thủ sẽ vào để bắt. Các sư phụ biết thuần chim từ đêm qua đến sáng sớm nay đều có nhân chứng, không ai trong số họ là kẻ giết chết huyết tước."

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng nói:

"Hung thủ chắc chắn biết thuần dưỡng chim."

Y vừa nói vừa nhìn sang Bạc Nhược U.

"Lúc nàng xem hồ sơ vụ án, ngoài sư phụ ảo thuật họ Tiền, hai người sống sót còn lại có ghi chép tỉ mỉ nào không?"

Bạc Nhược U lắc đầu:

"Không có, cũng chẳng có dòng họ, chỉ là tên gọi trong gánh hát."

Hoắc Nguy Lâu xoay người quan sát một lượt xung quanh. Vì trong vườn vừa xảy ra sự cố, hạ nhân đều không dám đi lại bừa bãi, khắp nơi tĩnh lặng như tờ. Đôi mắt y bỗng sắc bén, tựa như giờ đây mới thật sự chú tâm vào vụ án.

"Xem ra còn phải gặp hai người kia."

Y quay sang Ngô Tương:

"Canh giữ khu vườn này thật chặt, tốt nhất là đến mức nước chảy cũng không lọt."

Vẻ mặt Ngô Tương trở nên nghiêm nghị:

"Hầu gia yên tâm, một con chim cũng không bay thoát ra ngoài!"

Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn huyết tước đã chết trong lồng sắt, sau đó cùng Bạc Nhược U rời đi. Khi vừa ngồi vào xe ngựa, Bạc Nhược U khẩn thiết nhìn y:

"Hầu gia đã có tính toán trong lòng rồi?"

Hoắc Nguy Lâu kéo nàng ngồi sát bên, cười khẽ:

"Sao nàng biết ta đã có tính toán?"

Bạc Nhược U nghiêng đầu nhìn y chốc lát, đáp:

"Ta cũng không rõ nói thế nào, nhưng Hầu gia dường như luôn giấu kín mọi chuyện, khiến ta cảm thấy Hầu gia đã có kế hoạch."

Hoắc Nguy Lâu khẽ cười, trong ánh mắt thoáng nét mãn nguyện. Y đưa tay ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng rồi hỏi:

"Vậy nếu ta nói không có kế sách, nàng sẽ thất vọng sao?"

Bạc Nhược U đặt tay lên vai y, chăm chú nhìn, nói:

"Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi? Hầu gia từ khi theo ta đến nha môn vẫn chưa để tâm vụ án này cho lắm, chỉ coi như việc công thường lệ. Nhưng lúc nãy, Hầu gia mới thật sự chuyên chú..."

Đôi mắt đen láy trong suốt của nàng lấp lánh, không che giấu lời nào. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng sáng lên, hơi bất ngờ, y cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng:

"Sao nàng nhìn ra được?"

"Vụ án tầm thường, Hầu gia chỉ điều tra qua loa, nhưng lần này hung thủ vừa ngông cuồng vừa nhạy bén, khiến Hầu gia càng quyết tâm bắt cho kỳ được."

Bạc Nhược U chần chừ một chút, cảm thấy vẫn chưa diễn đạt đủ ý. Nàng biết Hoắc Nguy Lâu luôn tận tâm trong mọi việc, nhưng đối thủ càng giảo hoạt, y lại càng hứng thú truy bắt. Sự khác biệt ấy không rõ ràng, nếu là trước đây, nàng chưa chắc đã nhận ra, nhưng giờ đây, ánh mắt nàng vô thức dõi theo y, mọi biểu hiện của y nàng đều nhạy bén cảm nhận.

Hoắc Nguy Lâu bật cười khẽ, nhẹ nhàng đặt môi lên trán nàng. Ánh mắt y không chút dục vọng, mà chỉ là niềm vui ấm áp, ôm nàng vào lòng, y nói:

"Thật ra, ta đã có kế sách."

Đến nha môn, Tôn Chiêu vừa lúc thẩm vấn xong Trần Mặc. Thấy Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U trở về, Tôn Chiêu bẩm báo:

"Thẩm vấn Trần Mặc, lời khai của hắn cũng không khác Liễu Thanh là bao. Phu phụ Triệu ban chủ không có hài tử, nhưng đã dạy dỗ nhiều đệ tử. Khi đến kinh thành, họ dựa vào tạp hí Triều Châu để thu hút khách, từ đó kiếm được chút đỉnh. Sau này, Triệu ban chủ nhận nuôi các cô nhi lưu lạc, đều là trẻ không nơi nương tựa vì nạn đói kéo dài ở Tây Bắc mà tràn về kinh thành. Bọn họ được Triệu ban chủ thu nhận, học diễn, tập võ, nhưng do điều kiện khó khăn nên sau vài năm, Triệu ban chủ phải để các đệ tử lớn tuổi rời gánh hát tự lập kiếm sống."

"Không ngờ ra đời chưa bao lâu, các đệ tử đã phải chịu nhiều khổ sở, dần sinh lòng oán hận Triệu ban chủ. Theo lời Trần Mặc, có lần họ gặp một vị "ân nhân" trên bến tàu, người này giảng đạo, lại cho họ lương thực và tiền bạc mà không yêu cầu gì. Trần Mặc nói bản thân không mấy hứng thú nên chẳng nhớ rõ vị "ân nhân" này giảng gì, nhưng hắn vẫn cho rằng ân nhân là thần thánh, có thể ban phước bảo hộ."

"Thời gian trôi qua, sự oán hận với Triệu ban chủ càng chất chứa trong lòng bọn họ. Cuối cùng, họ bàn nhau quay lại kinh thành để giết sạch người của Triệu gia ban. Thuốc độc họ mua ở tiệm tạp hóa gần đó, vì giá cao nên chỉ mua ít, nhưng với hiểu biết địa hình, việc bỏ thuốc đối với họ không khó. Kẻ giết người đầu tiên là Giang Hành, hiện giờ 25 tuổi, năm đó 11 tuổi, lớn nhất trong bọn. Giang Hành rất sùng bái vị ân nhân ấy, tin rằng việc họ làm là theo lời Bồ Tát, sẽ được ban phước."

Tôn Chiêu nói tiếp:

"Giết xong vài người, bọn chúng hoảng sợ, quyết định phóng hỏa để phi tang. Hôm sau liền trốn khỏi thành, sống lén lút trong thôn gần đó. Sau khi thấy sự việc trong thành ầm ĩ, chúng không dám quay về mà chạy thẳng tới Lạc Châu, lang bạt ở hí lâu."

Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U nghe xong, tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng cũng được gỡ bỏ. Những đứa trẻ được Triệu ban chủ thu dưỡng khi chỉ mới bảy, tám tuổi, đã bắt đầu hiểu biết về thế sự, thường xuyên chứng kiến khổ cực nhân gian, trong lòng chỉ nghĩ đến sinh tồn, bản năng cầu sinh lớn hơn cả nhận thức thiện ác. Triệu ban chủ cứu mạng bọn chúng, nhưng bọn chúng lại không biết cảm kích, ngược lại sau ba năm yên bình, khi phải chịu khổ, chúng đem nỗi khuất nhục hóa thành hận thù đối với Triệu ban chủ. Thêm vào đó là cái gọi là kinh Bồ Tát, khiến chúng càng an tâm mà làm điều ác.

Hoắc Nguy Lâu quay sang hỏi Bạc Nhược U:

"Hồ sơ có ghi lại tên của hai người này không?"

"Một người là Du ca nhi, người kia là Hoa ca nhi."

Bạc Nhược U nhớ rất rõ, đây chắc hẳn là tên do Triệu ban chủ đặt, ở chốn phồn hoa, những tên này rất phổ biến.

Hoắc Nguy Lâu nhìn Tôn Chiêu:

"Đi hỏi Liễu Thanh, hai người này cùng với Tiền sư phụ năm đó bao nhiêu tuổi, dung mạo ra sao, có đặc điểm gì nổi bật không."

Tôn Chiêu nhận lệnh rời đi, Hoắc Nguy Lâu lại dặn dò Tú Y Sứ bên cạnh:

"Bảo Lộ Kha tới gặp ta."

Tú Y Sứ vội vàng rời đi. Bạc Nhược U nghĩ đến Lộ Kha có khả năng giả giọng người khác, ánh mắt nàng chợt sáng, không rõ liệu Hoắc Nguy Lâu có muốn dùng chiêu tương tự không.

Rất nhanh, Tôn Chiêu quay lại, tay cầm bản lời khai đưa cho Hoắc Nguy Lâu. Y lật xem, đáy mắt dần ánh lên vẻ hiểu rõ.

"Hoa ca nhi năm đó tròn bảy tuổi, Du ca nhi chỉ mới bốn tuổi, còn Tiền sư phụ khoảng 31, 32 tuổi. Ba người này dung mạo đều tầm thường, không có vết sẹo hay vết bớt nổi bật. Giờ gặp lại, bọn họ chỉ có thể nhận ra Tiền sư phụ."

Nam hài bảy, tám tuổi chỉ vừa hình thành nét tướng, còn hài đồng bốn tuổi vẫn là đứa trẻ. Thời gian đã qua 14 năm, nếu hai người này đứng trước mặt họ, người khó nhận ra nhất hẳn là Du ca nhi.

Hoắc Nguy Lâu đưa bản khai cho Bạc Nhược U xem, một lát sau dặn dò Tôn Chiêu:

"Chuẩn bị sẵn sàng, lúc trời tối đưa hai người Liễu Thanh cùng Trần Mặc về Bách Điểu Viên, phải canh giữ thật chặt."

Tôn Chiêu thoáng ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, chỉ đành mang theo nghi vấn, lui ra truyền lệnh cho nha sai áp giải hai người về Bách Điểu Viên.

Trong phòng giam, Liễu Thanh cùng Trần Mặc sau khi nhận tội đã tuyệt vọng, nhưng không ngờ lại bị đưa về Bách Điểu Viên. Nghĩ đến hung thủ ẩn núp trong đó, chúng không khỏi rùng mình khiếp sợ. Giang Hành, Vu Tuân, Diệp Phỉ, từng người một chết thảm, bọn chúng thà chịu tội trong tù còn hơn phải đối diện với kẻ giết người kia. Nhưng chúng nào có tư cách mặc cả.

Khi mặt trời lặn, Ngô Tương từ Bách Điểu Viên trở về, bẩm báo đã bố trí nhân thủ ổn thỏa, rồi cùng Tôn Chiêu áp giải Liễu Thanh và Trần Mặc trở lại Bách Điểu Viên.

Hoắc Nguy Lâu không chút vội vã. Khi Lộ Kha đến nha môn, y dặn dò tỉ mỉ một hồi rồi để Lộ Kha dẫn vài Tú Y Sứ rời đi chuẩn bị.

Bạc Nhược U không rõ Hoắc Nguy Lâu dự định làm thế nào, thấy trời đã tối mà y vẫn điềm tĩnh nhàn nhã muốn đưa nàng về nhà. Điều này càng khiến nàng tin tưởng rằng Hoắc Nguy Lâu đã có kế hoạch hoàn chỉnh.

Xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, Bạc Nhược U nhịn không được mà hỏi:

"Hầu gia rốt cuộc định làm gì?"

Hoắc Nguy Lâu mỉm cười, vẫy nàng lại gần. Bạc Nhược U liền dựa sát vào, y vòng tay ôm lấy nàng, ghé tai nàng nói nhỏ. Cảm giác hơi thở ấm nóng của y bên tai khiến nàng thấy ngưa ngứa, nhưng lời y vừa nói ra lại khiến nàng ngạc nhiên đến mức quên cả điều ấy.

"Phương pháp này liệu có được không?"

Hoắc Nguy Lâu cười nhẹ:

"Nàng không tin ta sao?"

Bạc Nhược U vội vàng lắc đầu:

"Đương nhiên không phải, chỉ là hung thủ xảo quyệt, lỡ như không chịu mắc bẫy..."

"Dù xảo quyệt cũng sẽ nôn nóng, hắn không thể chờ lâu."

Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn thùy tai đỏ bừng của Bạc Nhược U, y gần như muốn vươn tay chạm vào nhưng đành nhịn lại, tiếp tục nói:

"Nếu nàng không tin, vậy chúng ta cược thử đi."

"Cược gì?"

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng nét khó lường, đáy lòng Bạc Nhược U bất giác dâng lên cảm giác bất an. Nàng lập tức sửa lời:

"Ta tin, Hầu gia, ta tin ngài hơn cả bản thân mình."

Hành động này khiến Hoắc Nguy Lâu bật cười, y lắc đầu, không tiếp tục trêu nàng nữa.

Khi xe đến trước cửa phủ, y mới rời đi.

Suốt buổi tối, Bạc Nhược U cứ nghĩ mãi về lời của Hoắc Nguy Lâu, càng nghĩ càng thấy y đã nắm bắt tâm lý hung thủ vô cùng tinh tế, càng thêm tin tưởng sự an bài của y chu toàn. Cuối cùng, nàng mới an tâm nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Bạc Nhược U nhớ đến những bộ thi hài còn chưa nghiệm thi ở nghĩa trang. Dùng xong bữa sáng, nàng lập tức đi thẳng đến đó.

Đến nghĩa trang, mặt trời đã lên cao, Bạc Nhược U vừa bước qua cổng thì thấy Hồ Trường Thanh đang có mặt ở đó. Hỏi ra mới biết, hôm nay trời trở lạnh, Khôn thúc - người trông coi nghĩa trang - lại lên cơn đau chân, Hồ Trường Thanh đến là để mang thuốc mỡ trị đau chân cho ông.

Bạc Nhược U không ngờ hắn lại chu đáo như vậy, trên mặt thoáng vẻ xúc động.

Thấy nàng đến để nghiệm hài cốt, Hồ Trường Thanh liền nghĩ tới việc Ngô Tương vẫn chưa giao án này cho hắn phụ trách, vì tránh hiềm nghi, hắn định cáo từ rời đi. Trước khi đi, Bạc Nhược U gọi hắn lại:

"Hồ ngỗ tác có biết cách chưng cốt không?"

Hồ Trường Thanh hơi ngạc nhiên:

"Thế nào là chưng cốt?"

Biết rằng hắn chưa từng học qua, Bạc Nhược U liền bảo:

"Hồ ngỗ tác nếu không biết, vậy có thể lưu lại hỗ trợ. Sau này nếu có vụ án cần nghiệm cốt, ngỗ tác cũng sẽ biết cách làm."

Ý nàng là muốn dạy hắn! Điều này khiến Hồ Trường Thanh vừa bất ngờ vừa cảm động, nghĩ đến những gì đã qua, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Thi cốt được đặt ở hậu viện, chưng cốt cần phải đào một hố đất. Bạc Nhược U đã nhờ Khôn thúc chỉ cho một vị trí thích hợp ở gò đất phía ngoài nghĩa trang, rồi giao việc đào hố cho nha sai. Mọi người cùng chung sức, sau đó mới đưa hài cốt đến bên miệng hố. Bạc Nhược U bảo Chu Lương tìm rượu mạnh, mỗi bước đều giải thích tỉ mỉ cho Hồ Trường Thanh nghe. Hắn chăm chú lắng nghe, không dám lơ là, cố ghi nhớ từng chi tiết. Sau hơn nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng nghiệm xong năm bộ hài cốt.

Phương pháp chưng cốt lần này nhằm phân biệt vết máu trên thi hài từ năm xưa, xác định rõ vết thương trí mạng. Khám nghiệm xong, kết quả đúng như suy đoán của Bạc Nhược U. Đây là lần đầu Hồ Trường Thanh chứng kiến phương pháp nghiệm cốt như vậy, lại được Bạc Nhược U tận tình hướng dẫn, lòng hắn đầy cảm kích, càng thêm kính trọng nàng.

Bạc Nhược U thì không để ý gì, chỉ xem đó là trách nhiệm. Nghề ngỗ tác không phải là nghề phải giữ bí quyết cho riêng mình. Thêm một người hiểu nghề, bớt đi một oan hồn, nàng thấy đó là điều nên làm. Sau khi ghi chép xong nghiệm trạng ở nghĩa trang, nàng trở về nha môn.

Tôn Chiêu lúc này đang bận xử lý công vụ. Bạc Nhược U nộp lại bản nghiệm trạng, hỏi về tình hình ở Bách Điểu Viên thì biết rằng hiện Tú Y Sứ đã toàn quyền tiếp quản vụ án ở đó, Ngô Tương cũng lưu lại hiệp trợ, tạm thời chưa có tin tức nào khác. Đáy lòng Bạc Nhược U thoáng chút nghi hoặc, sau khi rời nha môn, nàng suy nghĩ một hồi rồi quyết định đến Bách Điểu Viên xem tình hình.

Đến nơi, quả nhiên nàng thấy cửa vườn đóng chặt. Nha sai trông cửa thấy nàng liền mời vào. Không lâu sau, Ngô Tương đang tuần tra trong vườn cũng ra đón.

Nghe Bạc Nhược U hỏi về an bài trong vườn, Ngô Tương nói:

"Muội yên tâm, hung thủ tuyệt đối không có cơ hội ra tay. Ta đã dẫn theo hai mươi người canh gác ở đây, Hầu gia còn phái Tú Y Sứ đến, hiện bên cạnh Liễu Thanh và Trần Mặc đều có người trông chừng, kẻ khác tuyệt đối không thể tiếp cận họ. Thức ăn, nước uống đều được kiểm tra cẩn thận. Ta thực không nghĩ ra hung thủ làm thế nào để ra tay."

Nói tới đây, hắn như chợt nghĩ ra điều gì:

"Còn nữa, chẳng phải tên kia đập chết chim tước sao? Tất cả binh khí như rìu hay chùy trong vườn đều đã bị thu giữ, kể cả chùy đồng, kiếm đồng dùng để diễn hí khúc cũng không ngoại lệ. Hung thủ chẳng lẽ thật sự sẽ vác đá đến đánh người sao?"

Dứt lời, Ngô Tương khẽ nhíu mày nói tiếp:

"Có điều... ta cũng không rõ ý đồ của Hầu gia trong lần an bài này. Chúng ta canh phòng nghiêm ngặt thế này, tuy có thể ngăn hung thủ tiếp cận mục tiêu, nhưng cũng không dễ bức hắn để lộ sơ hở. Nha môn còn nhiều việc khác, cứ kéo dài liệu có gây hao tổn nhân lực vô ích không? Còn các Tú Y Sứ, bọn họ đều mặc thường phục, lại không tuần tra trong vườn, dường như có tính toán riêng."

Hôm nay trời trong nắng gắt, ánh mặt trời chói chang đầu đông xua tan cái lạnh, đứng dưới nắng mà thấy oi bức. Bạc Nhược U động viên Ngô Tương:

"Hầu gia dặn các huynh canh giữ nghiêm ngặt, tránh để hung thủ có cơ hội ra tay như lần trước với chim tước. Các huynh cứ nghe theo là được, hãy tin tưởng Hầu gia."

Ngô Tương gãi đầu nói:

"Tất nhiên là tin tưởng, chỉ là có chút không hiểu. Hầu gia cũng không bảo chúng ta quản thúc mọi người quá mức, có lẽ vì nha sai nhiều, mọi người trong vườn cảm thấy an toàn hơn, mấy hôm nay cũng không còn lo lắng như trước."

Bạc Nhược U mỉm cười:

"Dù sao có một hung thủ giết người quanh quẩn gần đó, ai mà chẳng sợ? Giờ nha sai tăng cường, mọi người được bảo vệ tất nhiên cũng an tâm hơn trước."

Lời nói đầy tin tưởng của nàng khiến Ngô Tương cảm thấy an lòng. Bạc Nhược U cũng không muốn quấy rầy mọi người nên nhanh chóng rời khỏi Bách Điểu Viên, rồi ngồi xe ngựa đi thẳng đến phủ Võ Chiêu Hầu để xem Hoắc Nguy Lâu đang làm gì.

Khi nàng đến, Hoắc Nguy Lâu đang uống thuốc. Do vết độc từ lần trước chưa hoàn toàn trừ hết, vết thương của y hay tái phát, Trình Uẩn Chi lo ngại lưu lại di chứng nên đã bốc thêm một thang thuốc khác.

Nghe Bạc Nhược U kể về tình hình trong vườn, y yên tâm gật đầu, rồi nàng hỏi:

"Hầu gia đoán chừng còn phải đợi bao lâu?"

Lúc ấy hoàng hôn vừa buông, ánh chiều tà rực rỡ phủ đầy chân trời, Hoắc Nguy Lâu đáp:

"Thuật sĩ ở Khâm Thiên Giám nói vài ngày tới thời tiết đều tốt, ta đoán trong khoảng bốn, năm ngày nữa sẽ có kết quả."

Bạc Nhược U nghĩ ngợi, cảm thấy cũng hợp lý, nhưng không ngờ chỉ ba ngày sau, hung thủ đã không nhịn được mà ra tay.
Bình Luận (0)
Comment