Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 167

Triệu Du hiển nhiên không ngờ rằng đây lại là một cái bẫy. Hắn nhìn Lộ Kha chốc lát, đang cố đoán thân phận của đối phương. Một lát sau, hắn chợt nhận ra người này thuộc nha môn, mặc dù đang vận thường phục nhưng khí thế lẫn ánh mắt khác hẳn người thường. Triệu Du bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Hắn từng đắc ý khi nghĩ rằng đã qua mặt nha môn một lần, thậm chí còn có thể chơi đùa với họ lần nữa, nhưng không ngờ bây giờ chính mình lại rơi vào bẫy.

Ngón tay nắm chặt cán rìu của hắn siết lại, ánh mắt chuyển từ Lộ Kha sang những người đứng sau, biết rõ rằng tình cảnh này không còn cứu vãn được nữa.

"Ngươi là Du ca nhi của Triệu gia ban?" Lộ Kha bỗng cất tiếng hỏi.

Triệu Du nhíu mày, trong mắt thoáng hiện nét kinh ngạc, không ngờ rằng Lộ Kha lại chỉ cần một câu đã vạch trần thân phận của hắn.

Lộ Kha gật gù:

"Nếu ta không nhầm, ngươi ở trong vườn này đã gần ba năm, khoảng một năm trước mới bắt đầu hầu hạ Vu Tuân. Từ lúc đó, ngươi đã chuẩn bị cho việc báo thù. Ngươi báo với quản sự rằng ngươi mười tám tuổi, nhưng ta đoán ngươi chính là đứa trẻ bốn tuổi còn sống sót trong vụ Triệu gia ban năm ấy."

Theo tuổi tác, đứa trẻ đó hẳn là Triệu Du.

Triệu Du nhìn chằm chằm vào Lộ Kha:

"Vậy ra các ngươi đều biết cả rồi."

Lộ Kha bình thản đáp:

"Không chỉ biết, chúng ta còn tìm thấy thi hài của sư phụ, sư mẫu và các sư huynh của ngươi."

Câu nói ấy lập tức khiến Triệu Du nổi giận.

"Sao các ngươi dám-"

Lộ Kha vẫn điềm đạm nói:

"Vu Tuân và bọn họ xuất thân từ Triệu gia ban, nhưng lời khai ban đầu có nhiều điểm nghi vấn. Để điều tra, chúng ta buộc phải truy ngược về quá khứ, lần theo dấu vết sự việc mười bốn năm trước, và nhờ đó mới tìm thấy mộ phần của họ. Ngươi lo rằng các sư huynh sẽ không yên nghỉ dưới suối vàng nếu mộ bị đào lên, nhưng những gì ngươi đã làm sẽ khiến họ thấy chẳng yên lòng hơn đâu."

Triệu Du cười lạnh. Âm thanh ồn ào từ xa vẫn chưa dứt khi đám người hối hả dập lửa, rồi bắt đầu có người đổ dồn về phía viện. Rất nhanh, Ngô Tương dẫn đầu nhóm nha sai bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền hiểu ra sự tình, đồng thời cũng nghĩ đến những hành động khác thường của Lộ Kha trong mấy ngày qua. Một phần đã sáng tỏ, nhưng hắn vẫn có điều chưa rõ.

Tình cảnh này khiến Triệu Du biết mình không còn đường thoát. Hắn siết chặt cán rìu trong tay, nhưng rồi cuối cùng cũng buông xuống, chiếc rìu rơi xuống đất phát ra một tiếng loảng xoảng.

Lộ Kha gật đầu ra hiệu cho hai nha sai phía sau, họ lập tức tiến lên bắt giữ Triệu Du. Hắn không phản kháng, vẻ kinh hoảng và sợ hãi trên mặt dần bị nét lạnh lùng thay thế, lúc bị áp giải đi, hắn thậm chí không liếc nhìn bất cứ ai xung quanh.

Ngô Tương bước đến chỗ Lộ Kha, gãi đầu, hỏi:

"Lộ đô úy, chuyện này là sao?"

Lộ Kha giao ngọn đèn cho nha sai bên cạnh, nhàn nhạt nói:

"Hung thủ muốn giết người, trước đó quả thực đã tính toán dựa theo tuổi tác và vóc dáng nạn nhân. Nhưng với tình hình căng thẳng, hắn biết mình cần hành động nhanh chóng. Chúng ta đã đặt trọng tâm lên Trần Mặc, nhưng cố tình để lộ sơ hở ở phía Liễu Thanh. Kẻ như hắn, chuyên dùng chiêu điệu hổ ly sơn, thấy sơ hở tất sẽ nắm lấy ngay."

Ngô Tương lập tức hiểu ra toàn bộ cách sắp đặt kỳ lạ trong vườn suốt mấy ngày qua. Tất cả sự canh phòng nghiêm ngặt ấy chẳng qua là để tạo áp lực lên hung thủ, đồng thời bày ra một điểm yếu để hắn phát hiện. Dùng sơ hở giả để dẫn dụ và ép buộc, khiến hung thủ phải mắc bẫy.

Ngô Tương ngẩn người một lát, trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh của vườn chim trong Bách Điểu Viên.

Giống như các sư phụ thuần chim trong vườn, khi muốn bắt những con chim tước hoang dã, họ dùng lưới giăng ngoài rừng, bỏ mồi nước và thức ăn vào trong. Chim bị vây hãm không còn lối thoát, thấy thức ăn mê người liền không cưỡng được mà lao vào. Thế là sư phụ dễ dàng tóm gọn chúng.

"Ngô bộ đầu, ngươi ở đây xử lý nốt mọi việc, ta phải vào nha môn bẩm báo Hầu gia, mang người về thẩm vấn."

Nói xong, Lộ Kha dẫn người áp giải Triệu Du về nha môn Kinh Triệu.

Đêm đã rất khuya, nhưng không lâu sau, Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U đã có mặt tại nha môn. Khi nhìn thấy Triệu Du quỳ dưới công đường, Bạc Nhược U cũng không khỏi kinh ngạc.

Triệu Du, kẻ từng làm gã sai vặt của Vu Tuân, thoạt nhìn vừa sợ sệt vừa đáng thương, trông nhu nhược vô hại, ai có thể ngờ hắn chính là hung thủ?

Tôn Chiêu cũng nhanh chóng đến nha môn ngay trong đêm. Là quan chủ án, hắn ngồi ở vị trí đầu, bắt đầu hỏi cung.

"Ngươi có thân phận như thế nào?"

Triệu Du, trong bộ thanh y vải thô, quỳ gối, mặt cúi xuống, bình tĩnh đáp:

"Triệu Du, mười tám tuổi, nguyên quán Tần Châu - Tây Bắc, vì thiên tai mà lưu lạc đến kinh thành."

"Năm đó ngươi là người sống sót trong trận hỏa hoạn ở Triệu gia ban?"

"Vâng."

"Còn hai người sống sót khác ở đâu?"

"Đều đã chết."

Tôn Chiêu nhíu mày, Triệu Du chậm rãi kể:

"Năm đó sống sót tổng cộng ba người. Tiền thúc đã mất vì bạo bệnh cách đây năm năm, còn một sư huynh bị thương nặng, không lâu sau cũng qua đời."

Tôn Chiêu liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu, thấy y không có ý định lên tiếng, bèn tiếp tục hỏi:

"Ngươi ra tay lần này là để báo thù cho sư phụ? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Là báo thù."

Triệu Du nheo mắt, giọng nói đượm uất hận:

"Năm đó, sư phụ là người tốt, dùng tiền từ gánh hát để cưu mang rất nhiều cô nhi. Những năm ấy, lưu dân đổ về kinh thành không kể xiết. Ta cũng là một trong số đó. Người lớn có sức thì còn may, có thể kiếm được việc để sống qua ngày, nhưng bọn trẻ như ta, chẳng còn cách nào khác ngoài đi ăn mày. Nếu lỡ đau ốm hay gặp tai nạn thì e khó lòng sống sót."

"Sư phụ nhận nuôi hơn mười đứa trẻ, đều từ ba đến mười tuổi, dạy chúng ta ca hát, ảo thuật, những nghề có thể kiếm sống. Khi chúng ta đến tuổi 12-13, nếu muốn tự lập, sư phụ sẽ không ngăn cản. Nhưng đến lúc đưa đi năm người kia, gánh hát thật sự không thể gồng gánh nổi nữa."

"Mấy kẻ đó lanh lợi, cũng học được ít công phu, rời đi vẫn có thể kiếm sống. Sư phụ lưu lại những đứa trẻ yếu đuối hoặc bệnh tật, những người mà không ai muốn nuôi dưỡng. Lúc ấy ta chỉ mới bốn tuổi, một sư huynh bảy tuổi, ba vị sư huynh khác thì hoặc bị bệnh tật, hoặc còn quá nhỏ. Sư phụ xem chúng ta như con ruột mà nuôi nấng."

"Không chỉ có năm người bọn họ được đưa đi, mà vài sư huynh lớn tuổi hơn cũng đã rời đi trước. Nào ngờ ba tháng sau, năm người ấy quay về. Chúng ta không chút đề phòng. Ta không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rằng sư phụ phát hiện nước giếng có vấn đề, trước khi bọn họ vào cửa, đã giấu ta vào trong tủ kệ trong phòng."

Ánh mắt Triệu Du run rẩy, đầy căm phẫn:

"Ta đã nhìn thấy họ giết chết sư phụ và sư mẫu như thế nào, còn cả mấy sư huynh nữa. Ban đầu họ định giết luôn cả Tiền thúc, nhưng vì sợ bị phát hiện nên chỉ phóng hỏa để phi tang."

Tôn Chiêu thở dài:

"Năm đó ba người các ngươi còn sống, lại an táng thi thể của sư phụ. Nếu biết rõ hung thủ, sao không báo quan ngay lúc đó?"

Triệu Du ngẩng lên, đôi mắt đầy tơ máu, sắc bén nhìn về phía Tôn Chiêu:

"Báo quan? Báo cho ai đây? Ta khi ấy chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, lại bị thương. Ai sẽ tin ta nhìn thấy hung thủ? Lúc đó, ta là đồ đệ của sư phụ, chỉ sợ chẳng ai bỏ công điều tra. Nha môn khi ấy thậm chí còn khăng khăng kết luận rằng sư phụ ta chết vì trận hỏa lớn."

Nói xong, hắn cười khổ, khiến đáy lòng Tôn Chiêu bất giác trĩu nặng.

Hoắc Nguy Lâu ngồi ở vị trí bên trái, Bạc Nhược U ngồi ngay bên dưới y, cả hai nghe lời Triệu Du mà không khỏi trầm mặc. Họ đều hiểu, năm đó nha môn đã không làm tròn trách nhiệm, nhưng sự việc đã xảy ra quá lâu, mọi chứng cứ rõ ràng gần như đã không còn cách nào tra xét lại.

Tôn Chiêu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:

"Những năm qua ngươi cũng coi như đã lớn lên yên ổn. Tại sao phải đợi đến tận bây giờ mới quyết tâm báo thù?"

Triệu Du ngồi thẳng tắp, sống lưng cứng ngắc. Trên mặt hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, có phần hung ác, nhưng không một chút yếu đuối hay sợ hãi. Chỉ đến khi Tôn Chiêu hỏi câu ấy, trong đôi mắt hắn mới hiện lên nét bi ai xa xăm.

"Đúng vậy, đã rất lâu rồi..." Triệu Du cất tiếng, giọng nói trầm xuống. "Ngõ nhỏ mà sư phụ từng cư ngụ nay đã trở thành một phường xá mới mẻ, nha môn cũng thay đổi, sáng sủa và rực rỡ hẳn lên. Cả kinh thành này, chẳng còn ai nhớ đến trận hỏa hoạn kỳ lạ từng xảy ra mười bốn năm trước ở thành Nam."

"Tất cả dường như đã trôi qua, mọi thứ như đã lắng đọng, chỉ trừ những kẻ từng chịu đau thương vì nó."

Ánh bi thương trong mắt Triệu Du dần tan biến, thay vào đó là nét trầm tư sâu thẳm, tựa như một giếng nước không đáy.

"Đại nhân chắc chưa từng trải qua nỗi đau mất đi người chí thân. Nỗi đau đó không phai mờ theo năm tháng. Khi ta bắt đầu tự mưu sinh, ta vẫn luôn truy tìm tung tích của những kẻ đó. Mãi đến bốn năm trước, ta mới phát hiện bọn chúng đã quay về kinh thành, thay tên đổi họ, vào làm trong các gánh hát trên thuyền hoa, cơm ăn áo mặc đều là thứ tốt."

"Họ có thể sống ung dung tự tại như thế sao? Sư phụ từng dạy ta rằng, kẻ phạm lỗi thì phải bị trừng phạt. Nếu không, sao còn phân biệt đúng sai? Bọn chúng giết sư phụ sư mẫu, những người đã cứu sống và nuôi dưỡng chúng, giết hại các sư huynh tình như thủ túc, hại nhiều người như vậy, tại sao vẫn có thể thản nhiên hưởng thụ cuộc sống của mình?"

"Người bị hại chịu giày vò trong ác mộng, kẻ gây tội thì sống an nhiên vô sự, đây là đạo lý gì?" Hắn siết chặt tay, giọng trầm như gió bấc. "Giết người là sai, nhưng khi không có ai đứng ra đòi công lý cho sư phụ sư mẫu, ta chỉ có thể tự mình báo thù."

Giữa mi tâm Triệu Du thoáng hiện lên vài phần nham hiểm, hắn trầm giọng nói:

"Ta giết bọn chúng, dùng đúng cách mà chúng từng làm, nhưng ngay cả thế cũng chẳng thể xoa dịu nỗi hận trong lòng ta. Sư phụ, sư mẫu đã hóa thành một đống xương trắng, nhưng bọn chúng thì vẫn sống bình yên suốt mười mấy năm. Thế đạo này thật bất công, thật sự quá bất công! Bọn chúng đáng lẽ phải đền mạng cho sư phụ từ mười bốn năm trước! Ta báo thù, nhưng quá muộn... Đến bây giờ các ngươi mới biết năm đó không phải chỉ là hỏa hoạn, nhưng đã quá muộn... thật sự quá muộn rồi..."

Hai tay hắn buông thống, nắm chặt thành quyền. Nhìn từ góc của Bạc Nhược U, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nỗi bi phẫn và bất cam dâng trào trong hắn. Trong khoảnh khắc đó, như có một mũi tên vô hình đâm vào lòng nàng, lan tỏa cơn đau âm ỉ. Nàng không chỉ cảm nhận được nỗi lòng Triệu Du mà còn thấy chính mình bị cuốn vào cảm xúc của hắn. Tại công đường tối tăm dưới ánh đèn leo lét, trong đầu nàng thoáng hiện lên những hình ảnh vụn vặt, mơ hồ mà day dứt...
Bình Luận (0)
Comment