Mặt nạ có thể che đậy diện mạo, nhưng trống bỏi vốn được dùng để tạo cảm giác thân thiện nhằm dễ dàng dụ dỗ tiểu hài tử. Bạc Nhược U nói:
"Nghe thấy tiếng lục lạc, món đồ gì sẽ dùng lục lạc? Nếu hung thủ hành hung, hẳn sẽ không mang theo thứ gì rườm rà, hoặc là... có người khác ở đó?"
Minh Quy Lan lắc đầu:
"Ta không nhớ rõ, âm thanh đó không lớn, mà khi ấy, sau khi ta tỉnh lại, kẻ kia tạm rời khỏi ngôi miếu đổ nát. Ta không biết hắn đi làm gì, chỉ nghĩ cách thoát thân."
Lúc Minh Quy Lan bỏ trốn, hắn trượt ngã từ sườn núi xuống, bị gãy chân, cả đời bị tàn tật.
Tôn Chiêu nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái:
"Nói đến lục lạc, thật ra ta biết một cách giải thích..."
Hoắc Nguy Lâu quay sang nhìn Tôn Chiêu. Ông nói:
"Quê nhà hạ quan ở Tương Châu. Ở đó có một cách nói rằng lục lạc có thể chiêu hồn. Hài tử trước khi cập quan, trên người không được mang lục lạc, và trong những nơi như phòng ngủ hay thư phòng càng không được treo lục lạc. Chỉ những nơi như chùa chiền, đạo quán mới có thể treo chuông ở mái hiên, và khi Phật gia hoặc Đạo gia làm pháp sự, mới dùng lục lạc như một pháp khí."
Bạc Nhược U nghe vậy liền nói:
"Ta cũng biết trong chùa có treo chuông ở mái hiên. Lục lạc cũng có thể coi như chuông gió của Phật gia, được xem như pháp khí. Trong Đại Bát Nhã Kinh có câu "thiên hoa thùy cái, bảo đạc châu phiên, khới sức phân luân, thậm khả ái nhạc," chính là để chỉ vật này. Chuông gió treo ở mái hiên chùa, có thể phán đoán chiều gió, đại diện cho âm thanh nhã nhạc của thế giới cực lạc, đem lòng từ bi của Phật truyền đến chúng sinh."
Minh Quy Lan cũng nói thêm:
"Cách nói này ta cũng có nghe qua, còn nghe đồn ở Tây Nam có người nuôi thi, cũng dùng lục lạc để dẫn dắt. Đây chỉ là truyền thuyết, không biết thật giả thế nào, nghe khá là kỳ dị. Nhưng ta nghĩ, hung thủ làm ác mà phát ra tiếng lục lạc, chắc hẳn không phải vì cầu nguyện an lạc, mà mang một ý nghĩa hung sát nào đó."
Tiếng lục lạc chiêu hồn dẫn hồn, càng nói càng kỳ bí. Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn Bạc Nhược U:
"Cái chết của hài tử ngoài thành kia vốn đã kỳ lạ, động cơ của hung thủ đến giờ vẫn chưa rõ. Có lẽ việc này thực sự liên quan đến các điều huyền bí của Phật gia hoặc Đạo gia. Chi bằng đi một chuyến đến Tướng Quốc Tự, xem Phật gia có cách giải thích nào khác không?"
Bạc Nhược U cũng cảm thấy hợp lý, Minh Quy Lan thở dài nói:
"Đáng tiếc ta không nhớ được gì nhiều hơn nữa."
"Nhiêu đó cũng đã rất hữu ích rồi."
Bạc Nhược U vừa kiểm tra hồ sơ trong kho vừa nói:
"Nếu có thể phát hiện vụ án tương tự, thì sẽ chứng minh hung thủ những năm qua vẫn chưa ngừng tay. Nếu công tử nhớ ra điều gì khác, xin hãy báo cho chúng ta."
Minh Quy Lan cũng biết không thể nóng vội, liền cáo từ rời khỏi nha môn. Giờ trời đã xế chiều, Hoắc Nguy Lâu quyết định phái người của Hầu phủ đến Tướng Quốc Tự.
Khi này đến Tướng Quốc Tự, trước khi trời tối sẽ không kịp trở về. Hai người ở lại nha môn chờ Ngô Tương quay lại, nhưng đợi đến hoàng hôn vẫn không thấy bóng dáng Ngô Tương đâu, đành phải về nhà trước.
Hoắc Nguy Lâu tuy ít hỏi đến việc triều chính, nhưng đã tránh né nhiều ngày, Kiến Hòa đế không ít lần oán trách, gần đây cũng có thêm việc gấp, Bạc Nhược U tất nhiên không thể giữ y lại mãi.
Trên xe ngựa về nhà, Bạc Nhược U thở dài:
"Lục lạc có thể chiêu hồn? Lẽ nào hung thủ giết người cũng là để chiêu hồn? Hoặc, những người bị giết có liên quan đến một chuyện kỳ dị nào đó? Dù là Phật gia hay Đạo gia, ta chưa từng nghe cách nói này."
Hoắc Nguy Lâu không suy nghĩ nhiều liền đáp:
"Có lẽ là tà giáo."
Y chỉ thuận theo dòng suy nghĩ của nàng mà nói tiếp, không nghĩ sâu thêm:
"Hiện giờ Phật giáo hưng thịnh, Đạo gia lại là giáo phái mà các tổ tiên lưu lại, nhưng thỉnh thoảng dân gian vẫn có những giáo phái khác xuất hiện, phần lớn là tà giáo. Những tà giáo này thường có giáo lý cực đoan hẹp hòi, hoặc có kẻ vì mưu cầu lợi riêng mà dựng nên, hoặc cố ý bóp méo giáo lý của Phật gia, Đạo gia, hướng dẫn người vào con đường tà ác. Thậm chí có kẻ muốn lợi dụng tín đồ để xưng vương tạo phản."
Nói xong, y nắm chặt tay Bạc Nhược U, hỏi một điều quan trọng:
"Trình tiên sinh không muốn nàng dính vào vụ án này, nàng dự định thế nào?"
Bạc Nhược U từ sáng đến giờ vẫn mang nặng ưu sầu, đành bất đắc dĩ nói:
"Không thể cứ giấu nghĩa phụ mà ra ngoài mãi. Hôm nay về nhà, ta nhất định phải hỏi ông vì sao lại như vậy, hẳn là có duyên cớ. Chỉ là lần này thái độ nghĩa phụ rất khác thường, đêm qua ta hỏi cũng không hé ra mảy may... Gần đây ông bận chuẩn bị đồ cưới cho ta, ta cũng không đành lòng khiến ông không vui. Từ nhỏ đến lớn, ta cùng nghĩa phụ chưa từng tranh chấp bao giờ."
Hoắc Nguy Lâu an ủi nàng, đến trước cổng Trình trạch, y lại nói:
"Việc nghi thức nàng không cần lo, ta sẽ lệnh Phúc Yên đến hỗ trợ nhiều hơn. Nghĩa phụ nàng đôi khi đi khám bệnh cũng bất tiện, có thể để Phúc Yên dẫn thêm người chia sẻ bớt, nàng không cần phải vì chuyện này mà bận tâm."
Bạc Nhược U nghe vậy lòng nhẹ nhõm hơn, đôi mắt dập dờn như sóng nước nhìn y:
"Hầu gia đã suy nghĩ chu toàn vì ta."
Hoắc Nguy Lâu liền kéo nàng vào lòng:
"Chuyện nghi thức chỉ là lễ nghi phiền phức, không quan trọng. Chỉ chờ ba tháng nữa cưới nàng vào phủ, ta mới thật sự an tâm."
Bạc Nhược U nghiêng người dựa vào ngực y, ôn tồn một lúc rồi xuống xe vào nhà.
Lúc này trời vừa vào đêm, trong nhà đèn đuốc sáng rực, Bạc Nhược U cảm thấy Trình trạch hôm nay tựa như náo nhiệt hơn thường ngày. Khi đến chủ viện, Lương thẩm ra đón, nhân tiện nói:
"Tiểu thư, nhị lão gia cùng nhị phu nhân Bạc gia đến rồi."
Bạc Cảnh Lễ và Ngụy thị đã đến?
Bạc Nhược U mang theo nghi hoặc bước vào, vừa vào phòng đã nghe tiếng chuyện trò bên trong.
Ngụy thị thở dài:
"Náo loạn với Lâm gia quả thật không hay ho gì, nay có thể xem như cả đời không qua lại nữa. Nếu theo ý ta, nàng cũng có phần không biết điều, sao cứ phải làm to chuyện mấy tháng nay? Giờ thì hay rồi, cả kinh thành ai cũng biết Bạc gia mang tiếng xấu."
"Đại tẩu đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, chỉ là ta thấy Nhàn nha đầu còn chưa nghĩ thông suốt. Hôm trước có người đến quý phủ làm mai, đại tẩu cũng có ý gật đầu. Đó là con nhà biểu huynh của đại tẩu, tuy không có công danh nhưng là người buôn bán có kinh nghiệm. Có điều, người ta đồn trên người hài tử này có chút bệnh tật, trong nhà cũng đã có một hai thị thiếp. Nếu như là trước đây, dẫu có cho bọn họ một trăm lá gan, cũng không dám đến Bạc gia cầu hôn, nhưng hôm nay thì khác..."
Mặc dù không liên quan đến Ngụy thị, nhưng Bạc gia sa sút, nhị phòng cũng trượt dốc, giọng nói của nàng không khỏi mang theo vài phần thê lương.
Bạc Nhược U ngừng ngoài cửa một lát, nghe chuyện đã tạm ngưng liền bước vào. Bạc Cảnh Lễ và Ngụy thị tất nhiên thân thiết hỏi han, Trình Uẩn Chi liền hỏi:
"Hôm nay Trưởng công chúa thế nào rồi?"
Bạc Nhược U hơi chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
"Nhờ thuốc của nghĩa phụ, đã khá hơn nhiều, không còn tính khí thất thường, ban đêm cũng có thể ngủ ngon. Ta cùng Hầu gia không đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn, thấy khí sắc cũng tốt lên."
Trình Uẩn Chi gật đầu, hai mắt Ngụy thị sáng lên, nói:
"Tiểu Nhược hôm nay cùng Hầu gia đi thăm Trưởng công chúa sao?"
Bạc Nhược U nói phải. Ngụy thị lại cảm thán, nhắc đến hôn kỳ sắp đến của nàng, nói rằng hai người họ cũng có thể góp sức cho hôn sự. Trình Uẩn Chi đáp vài câu, hai vợ chồng Ngụy thị thấy trời đã tối mới cáo từ ra về.
Trên xe ngựa, Ngụy thị cảm thán:
"Ông thấy không? Ta đã nói rồi, lần này Tiểu Nhược được tứ hôn và sắc phong chắc chắn là ý của Hầu gia. Trưởng công chúa mấy năm qua dưỡng bệnh ít giao du với bên ngoài, nay Uẩn Chi lại đích thân đi chẩn bệnh, Tiểu Nhược cũng được phép thăm hỏi, thân thiết như vậy đủ thấy Hầu gia coi trọng Tiểu Nhược nhường nào."
Bạc Cảnh Lễ vội đáp:
"Phu nhân nói phải, chỉ cần đừng khiến người ta phật lòng, ta cũng đồng ý đi lại nhiều hơn."
Khi về đến Bạc phủ, vừa vào cổng lớn đã thấy gã sai vặt bên trong nét mặt lo lắng, chờ thấy hai người vội bước tới:
"Lão gia, phu nhân, đại phu nhân và đại tiểu thư lại cãi nhau suốt buổi trưa. Giờ đại phu nhân đang ở chính sảnh, nói muốn chờ hai người trở về để bàn chuyện hôn sự của đại tiểu thư."
Bạc Cảnh Lễ nhíu mày nói:
"Thế là có ý gì? Bà ấy thực sự muốn cứ thế mà gả Nhàn Nhi đi sao?"
Gã sai vặt cũng không rõ Hồ thị nghĩ thế nào, Ngụy thị cười lạnh:
"Chúng ta đi xem chẳng phải sẽ rõ sao? Dù là muốn gả, đại tẩu là mẫu thân ruột của Nhàn Nhi, tất nhiên là bà ấy định đoạt."
Bạc Cảnh Lễ bất đắc dĩ nói:
"Nhưng... nhưng hài tử nhà ấy nàng cũng biết rồi đó, thế thì Nhàn Nhi thật quá uất ức."
Ngụy thị cười lạnh một tiếng:
"Mẹ ruột còn chẳng thấy uất ức, ông đau lòng làm gì? Người ta cho bà ấy nhiều tiền bạc như vậy, chẳng phải để muốn cưới nữ nhi của bà ấy hay sao."
Nói xong nàng nhìn Bạc Cảnh Lễ:
"Hiện tại ông phải nói sao cho khéo, nếu tương lai Nhàn nha đầu sống không tốt, bà ấy nhất định sẽ trách ông. Còn nếu ông nói không thuận tai, bà ấy cũng sẽ trách ông."
Nói rồi liền đi về hướng chính sảnh, đến trước cửa, đã thấy khuôn mặt Hồ thị đầy vẻ giận dữ ngồi ở chủ vị, vừa thấy họ về liền ngồi thẳng người:
"Rốt cuộc các người cũng chịu về."
Hai người Bạc Cảnh Lễ ngồi xuống, Ngụy thị cười nói:
"Đại tẩu có gì chỉ giáo?"
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Hồ thị đã mất đi khí độ đoan trang, nhìn như già đi mười tuổi. Dù đeo đầy trang sức lăng la vàng ngọc, cũng không che giấu được sắc mặt tiều tụy. Bà thở dài:
"Hài tử nhà biểu huynh tuy không có công danh, nhưng phủ họ ở kinh thành cũng đứng đầu giới thương nhân. Bọn họ bảo đảm sẽ đối xử tốt với Nhàn Nhi, ta thấy cũng không tệ. Nhàn Nhi bị Lâm gia từ hôn, lời đồn lan khắp kinh thành, nếu muốn tìm con nhà thư hương thế gia thì cũng khó..."
Bạc Cảnh Lễ muốn nói lại thôi, Ngụy thị nói:
"Việc này tất nhiên là do đại tẩu định đoạt. Có điều đại tẩu nên nghĩ kỹ, hôn sự lần này đã định thì không thể hối hận."
Hồ thị lần này trở nên do dự, lại nhìn Bạc Cảnh Lễ:
"Nhị đệ nghĩ thế nào?"
Bạc Cảnh Lễ định mở miệng, Ngụy thị vội liếc một cái đầy cảnh cáo. Bạc Cảnh Lễ bèn nói:
"Tất nhiên là để đại tẩu quyết định."
Hồ thị nhất thời cũng chưa quyết định, đảo mắt rồi hỏi chuyện bọn họ đi Trình trạch, Ngụy thị liền kể lại việc Bạc Nhược U được Võ Chiêu Hầu coi trọng thế nào. Hồ thị nghe xong, trong lòng càng thêm khó chịu:
"Thật không ngờ, người mang mệnh cách như vậy mà lại có phúc phận như hiện giờ."
Ngụy thị nói:
"Lời này đại tẩu tuyệt đối đừng nói bậy. Đại tẩu cũng biết Võ Chiêu Hầu là nhân vật thế nào, mà nay Tiểu Nhược đã là Huyện chủ do bệ hạ thân phong, chẳng phải là người thường để có thể chỉ trỏ."
Hồ thị dù không cam lòng nhưng cũng không dám nói xấu Bạc Nhược U trước mặt người ngoài. Tuy nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, nét mặt bà càng thêm tối tăm:
"Mệnh cách đúng là khó mà nói. Nhị đệ, đệ muội chắc cũng còn nhớ chuyện năm đó."
Mi tâm Ngụy thị khẽ nhíu lại. Dù nàng có lòng che chở cho Bạc Nhược U, cũng nhất thời nghẹn lời.
Hồ thị cười lạnh, khóe môi cong lên:
"Chuyện này năm đó vốn là điều kiêng kỵ, nhưng giờ ta cũng chẳng còn bận tâm. Trước mắt thì thấy mọi sự đều tốt, nhưng nó mang sát mệnh, có thể gây tai họa cho người, nếu một ngày nào đó phát điên, dù thành phu nhân Võ Chiêu Hầu, cũng sẽ thành trò cười lớn nhất trong kinh thành."
Nói xong, như vẫn chưa đủ hả dạ, bà lại tiếp lời:
"Còn nữa, nếu để người ta biết được năm đó nó còn nhỏ đã tâm địa độc ác, cũng không biết Võ Chiêu Hầu có còn ngưỡng mộ nó nữa không?"
Dùng xong bữa tối, Bạc Nhược U cùng Trình Uẩn Chi vào thư phòng. Thấy nghĩa phụ chuẩn bị viết phương thuốc, nàng ngoan ngoãn tiến lên mài mực. Một lát sau, nàng không nhịn được khẽ hỏi:
"Nghĩa phụ, đêm qua vì sao ngài..."
Nói mới nửa câu, Trình Uẩn Chi đã ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt vẫn nghiêm nghị:
"Hôm nay con đi những đâu?"
Bạc Nhược U trong khoảnh khắc giật mình, lát sau đành thở dài thú nhận:
"Không dám giấu nghĩa phụ, hôm nay con cùng Hầu gia đến nha môn."
Trình Uẩn Chi đặt bút trên bàn, phát ra âm thanh khẽ mà đanh:
"Con không nghe lời nghĩa phụ sao?"
Bạc Nhược U vội đáp:
"Không phải không nghe lời, chỉ là nghĩa phụ không nói rõ duyên cớ, trong lòng nữ nhi không rõ, vụ án sao có thể nói bỏ là bỏ? Kính xin nghĩa phụ cho nữ nhi biết nguyên do, nếu thực sự không thể tra, nữ nhi nhất định nghe theo ngài."
Trình Uẩn Chi khẽ nhếch khóe môi, lần đầu tiên Bạc Nhược U thấy trên khuôn mặt già nua của ông hiện ra tia bi quan. Nét buồn ấy thoáng qua rất nhanh, ông ngồi thẳng người, im lặng hồi lâu nhưng vẫn không nói lời nào, tựa như đang nặng trĩu tâm sự khó lòng thổ lộ.
Bạc Nhược U càng thêm nghi hoặc:
"Nghĩa phụ đang lo lắng điều gì sao? Hung thủ vụ án này tuy tàn nhẫn, nhưng nữ nhi bảo đảm sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra như lần trước. Nghĩa phụ rốt cuộc đang lo điều chi?"
Trình Uẩn Chi bỗng nhìn nàng:
"Hôm nay con đến nha môn, có thu được manh mối gì mới không?"
Bạc Nhược U lắc đầu:
"Không có, Ngô bộ đầu vẫn chưa trở về thành. Hôm nay con chỉ nghi ngờ vụ án này có liên quan đến sự việc năm đó Minh công tử bị bắt cóc. Hơn nữa, nữ nhi hoài nghi hung thủ có khả năng đã tiếp tục gây án những năm gần đây."
Trình Uẩn Chi khẽ giật mình, đôi đồng tử co lại:
"Vụ án liên quan đến hài tử nhà Minh gia? Năm đó chẳng phải hắn bị bắt cóc thôi sao?"
Thấy Trình Uẩn Chi dường như để tâm, Bạc Nhược U cũng sẵn lòng giải thích, liền kể lại lời chứng của Minh Quy Lan và các chi tiết của vụ án năm ấy:
"Giữa hai vụ án có điểm trùng hợp. Vụ án của Minh công tử thoạt nhìn giống một vụ bắt cóc, nhưng nếu năm đó hắn không trốn thoát được, phía sau có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên không thể hoàn toàn khẳng định đây chỉ là án bắt cóc."
Trình Uẩn Chi thoáng suy nghĩ rồi chậm rãi nói:
"Nếu ta nhớ không nhầm, hài tử nhà Minh gia xảy ra chuyện vào mùa thu năm Kiến Hoà thứ 17."
"Vâng, là tháng mười năm ấy."
Tay Trình Uẩn Chi nắm chặt mép bàn, hỏi:
"Thủ pháp hung thủ vụ án này tàn nhẫn, lúc tra án, con có thấy khó chịu không?"
Bạc Nhược U ngạc nhiên:
"Sao có thể chứ? Đối tượng bị hại là hài tử nên đặc biệt khiến người khác không đành lòng, nhưng dù vậy, thủ pháp hại người trong vụ án này cũng không đến mức đáng sợ. Nữ nhi đã nghiệm thi nhiều năm, sao lại cảm thấy không thoải mái được?"
Trình Uẩn Chi thoáng thở phào, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề. Ông nhìn nàng kỹ lưỡng, thấy đôi mắt sâu thẳm của nàng đầy vẻ chờ mong và nghi hoặc, cuối cùng ông thở dài, nói:
"Nếu con đã không bỏ được, vậy có thể tiếp tục kiểm chứng hỗ trợ."
Lúc thì không muốn nàng điều tra, lúc lại đồng ý, sự thay đổi thất thường này khiến Bạc Nhược U bối rối:
"Nghĩa phụ, rốt cuộc ngài là vì điều gì..."
"Ta chỉ đau lòng cho con. Bao năm qua con chịu nhiều khổ cực, nay lại đi theo nghề ngỗ tác. Không biết cha mẹ con nơi chín suối có trách ta không."
Giọng ông thoáng chút thê lương và tự trách, khiến lòng Bạc Nhược U cũng quặn đau.
Thấy Trình Uẩn Chi trầm ngâm như vậy, Bạc Nhược U vội nói:
"Sẽ không đâu nghĩa phụ, xin đừng nghĩ ngợi nhiều. Nếu thực sự khiến nghĩa phụ không yên lòng, nữ nhi sẽ tạm gác vụ án này, ở nhà ăn Tết vui vẻ với nghĩa phụ, mặc kệ vụ án nha môn."
Trình Uẩn Chi lại nhìn nàng:
"Lúc này khí trời trở lạnh, con nhớ mặc thêm áo, nếu thấy không khỏe phải lập tức nói với ta, đừng để bị bệnh."
Bạc Nhược U thoáng ngơ ngác, chỉ nghĩ Trình Uẩn Chi thật lòng thương yêu mình, liền vội vàng gật đầu đáp ứng. Đến khi khuya hơn, nàng trở về phòng nghỉ ngơi, lòng vẫn thấy hình như còn điều gì chưa hiểu rõ, nhưng nghĩ rằng nghĩa phụ không ngăn mình tiếp tục điều tra đã là tốt rồi, nàng cũng không muốn hỏi thêm khiến ông khó xử.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Nhược U đến phủ Võ Chiêu Hầu, nhưng Hoắc Nguy Lâu đã vào cung từ sáng sớm, mãi trưa mới trở về. Đến đầu giờ chiều, người được Hầu phủ phái đi từ Tướng Quốc Tự cũng đã trở lại, bẩm báo lại những chuyện hỏi thăm được với hai người trong thư phòng.
Người hầu cung kính nói:
"Thuộc hạ đêm qua đã đến Tướng Quốc Tự. Huệ Minh đại sư đích thân tiếp, nghe ý đồ của thuộc hạ, đại sư có nói rằng Phật gia lấy từ bi làm gốc, kinh văn Phật giáo tuyệt đối không có cách nói hướng về điều ác. Tuy nhiên, Phật gia coi trọng lục đạo luân hồi, trong đó cũng có một cách giải thích liên quan đến máu và địa ngục."
Bạc Nhược U cùng Hoắc Nguy Lâu lập tức chăm chú lắng nghe, người hầu tiếp tục nói:
"Dân gian thường có cách nói về mười tám tầng địa ngục. Ở tầng thứ mười ba trong đó là Huyết Trì địa ngục, nơi dành cho những kẻ bất kính với người khác, bất hiếu cha mẹ, không chính trực, hoặc dùng bàng môn tà đạo. Sau khi chết, họ sẽ bị đánh vào Huyết Trì, chịu khổ trong vũng máu."
Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn nhau. Huyết Trì địa ngục vốn chỉ dùng để trừng phạt, nếu hung thủ dựa vào đó để sát hại người, vậy đáng lẽ Văn Cẩn phải chết đuối trong hồ máu, chứ không phải bị rút sạch máu như thế này.
Hoắc Nguy Lâu hỏi:
"Vậy còn về tiếng lục lạc?"
Người hầu đáp:
"Lục lạc trong Phật gia gọi là "linh nghi" hoặc "linh đạc", cũng được xem là một pháp khí. Ngoài lục lạc bình thường, Phật gia còn có Kim Cương Linh Xử, Kim Cương Linh và Kim Cương Xử kết hợp thành một bộ, là pháp khí của các đệ tử tu hành Phật giáo. Kinh văn Phật giáo so sánh Kim Cương Linh với Bì Lô Già Na Phật và Kim Cương Tự Tại Mẫu, nói rằng lục lạc là âm thanh kỳ diệu của Phật Đà để truyền pháp, rất nhiều cao tăng tu hành đắc đạo nhờ linh âm này."
Nghe xong, Bạc Nhược U nói:
"Lục lạc xuất hiện vô cớ, dù không nhất thiết liên quan đến Phật môn, nhưng kết hợp với thủ pháp tàn độc của hung thủ, e rằng động cơ có dính líu đến một số tín ngưỡng kỳ dị nào đó."
Người hầu tiếp tục nói:
"Huệ Minh đại sư cũng nghĩ như vậy, nhưng ông ấy không cho rằng hung thủ thuộc Phật môn. Ông ấy có nhắc đến Đạo gia, nơi có một loại tu luyện gọi là "khô cốt luyện hình tu tử", trong đó cũng có liên quan đến máu của cơ thể người."
"Thuật tu tử?"
Đây là lần đầu Bạc Nhược U nghe nói đến cách tu hành này. Người hầu gật đầu, rồi nói tiếp:
"Nghe là "tu tử", nhưng thực tế lại là phương pháp cầu trường sinh, cực kỳ nguy hiểm, thường xuất hiện ở những người biết mình sắp không còn sống lâu. Ví dụ như một số lão đạo sĩ sắp gặp đại nạn."
"Họ sẽ tìm nơi phong thuỷ bảo địa, như hang động ít dấu chân người, an bài thân thể mình ở đó, rồi dẫn nguyên thần nhập vào Thái Âm. Khi ấy, cơ thể sẽ dần mục nát như xác chết bình thường, nhưng ngũ tạng và máu thịt vẫn tươi sống. Sau hai, ba năm, có khi mười, hai mươi năm, nếu thành công đắc đạo, nguyên thần trở về, có thể tái sinh máu thịt, không chỉ khôi phục thân thể như ban đầu mà còn trở thành tiên thể trường sinh bất lão."
Hoắc Nguy Lâu nghe vậy, mày kiếm khẽ nhíu lại:
"Đây là lời Huệ Minh chính miệng nói sao?"
Người hầu đáp:
"Vâng, thưa Hầu gia. Ngoài ra, Đạo gia cũng có dùng lục lạc làm pháp khí. Trong Đạo gia, lục lạc được gọi là "Tam Thanh Linh" hoặc "Đế Chuông", là một trong mười món pháp khí trấn giáo. Đạo sĩ thường dùng vật này để tu hành."
Hoắc Nguy Lâu trầm tư một lúc rồi nói:
"Huệ Minh vốn là một trong các cao tăng của Tướng Quốc Tự, hẳn không thể nói bừa. Hãy đi thăm dò xem trong ngoài kinh thành có đạo trưởng nào tu hành cao thâm, ta muốn tra hỏi kỹ một chút."
Người hầu nhận lệnh rồi lui đi. Bạc Nhược U đứng dậy, đi qua đi lại suy nghĩ rồi nói:
"Huyết Trì địa ngục của Phật gia và vụ án này không nhất quán, vì hung thủ dường như không có ý trừng phạt người chết mà chỉ lấy máu của họ. Còn phương pháp tu tử của Đạo gia là để cầu trường sinh, suy cho cùng cũng có vài phần liên quan."
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Ta là ngỗ tác, người sau khi chết xác sẽ mục nát, tuyệt đối không thể sống lại. Liệu có kẻ nào đó tin vào tà thuyết, muốn dùng máu thịt người khác để bổ khuyết cho cơ thể đã suy tàn của mình chăng?"
Bạc Nhược U nói xong mà bản thân cũng thấy rùng mình, quay sang nhìn Hoắc Nguy Lâu:
"Ta cũng chưa dám chắc động cơ của hung thủ, nhưng có lẽ hướng điều tra này đã gần chân tướng. Thuật cầu trường sinh vốn không chỉ có trong Đạo gia, dân gian còn không ít những tập tục tà ác, như ăn nhau thai để kéo dài tuổi thọ. Nếu có kẻ thờ phụng tà thần ma quái, có khi sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Vụ án ở thôn Hắc Thủy lần trước, chẳng phải có kẻ còn dùng trẻ sơ sinh để tế bái hay sao?"
Những vụ án kỳ quái thường dính dáng đến quỷ thần. Hoắc Nguy Lâu nói:
"Đừng vội. Chờ khi tìm được đạo trưởng, chúng ta sẽ xem thuật tu tử của Đạo gia rốt cuộc là thế nào."
Bạc Nhược U ôm hy vọng, so với trước đây không có chút manh mối nào, giờ đã có một hướng để nghi ngờ. Hơn nữa, hung thủ lại chọn nơi gây án gần Tướng Quốc Tự, có phải là để hướng mũi điều tra về phía Tướng Quốc Tự nhằm đánh lạc hướng quan phủ?
"Không biết Ngô bộ đầu ở ngoài thành có tìm được manh mối nào không..." Bạc Nhược U trầm ngâm nói.
Đang lúc trong lòng thấp thỏm, nàng không biết rằng Hậu Dương của nha môn đã đứng chờ ngoài Hầu phủ. Sau khi bẩm báo ý định, người hầu của Hầu phủ liền dẫn Hậu Dương vào chủ viện.
Thấy hai người, Hậu Dương lập tức nói:
"Huyện chủ, bộ đầu đã dẫn theo nhân chứng trở về, là một tiểu hài tử trên trấn. Ngài có lẽ đã gặp qua, cậu bé nói rằng mình quen biết Văn Cẩn, hôm xảy ra chuyện, cậu bé còn gặp Văn Cẩn."
Bạc Nhược U vừa nghe liền đứng dậy:
"Ta cùng ngươi đến nha môn xem sao."